Narcissa Malfoy đứng ở trước cửa phòng kho, đôi mắt xanh biếc nhìn Severus đầy lạnh lùng. Severus như thể chết đứng.
- Nar...Narcissa.
- Cậu thật là giỏi lắm. Lén bỏ thuốc ngủ vào li rượu của chúng tôi, rồi khám xét nhà tôi. Tôi thực sự ngạc nhiên là cậu đã vượt qua được các bùa chú bảo vệ căn phòng này một cách nhanh chóng như vậy. Đó không phải là thứ bùa chú dễ dàng gì. Phải thật sự hùng mạnh và am hiểu về Nghệ thuật Hắc ám mới có thể vượt qua được. Nhưng cậu biết tôi quan tâm đến điều gì hơn không? Đó là cậu muốn tìm gì ở đây? Tôi chưa bao giờ có ấn tượng rằng cậu là một thằng trộm vặt.
Severus nuốt nước bọt. Tim anh đập thình thịch và đầu óc thì xoay mòng mòng để tính kế thoát khỏi vụ này, nhưng ngoài mặt thì vẫn giữ vẻ bình thản.
- Vậy là chị làm bể mánh của tôi rồi, thật ấn tượng. Chị có thể cho tôi biết tại sao chị lại không ngủ như hai người kia không, tôi đã thấy chị uống li rượu đó?
Narcissa cất tiếng cười, nhưng tiếng cười như thép lạnh.
- Đó là cậu tưởng thế. Thật biết ơn bao ngày tháp tùng một ông chồng thích tiệc tùng, tôi luôn phải lén đổ rượu đi mà vẫn làm người đối diện tưởng là mình đã uống hết. Tôi đã thấy nghi ngờ khi Lucius và Regulus bắt đầu tỏ ra buồn ngủ quá nhanh chóng nên cũng giả vờ ngủ theo họ. Rồi tôi bám theo cậu đến đây. Nói đi, Severus Snape...
Cô ta tiến lại gần và chĩa cây đũa phép vào ngực Severus.
- Cậu định ăn trộm gì ở nhà tôi?
- Tôi nghe nói anh chị có nhiều báu vật lắm nên tôi chỉ muốn xem qua tí chút thôi. - Severus nói bằng giọng đều đều, rồi nhận thấy cái nhướng mày của Narcissa, anh nói. - Ờ... thực ra thì nếu thấy cái gì hay ho tôi cũng định lấy đi. Chị biết đấy, tôi rất nghèo nên chưa có trong tay cái gì quý báu bao giờ, những vật báu nhà chị đã làm cho tôi lóa mắt. Xin chị...
- Cậu tưởng tôi ngu hả? - Narcissa cười khẩy. - Như tôi vừa nói, và tôi vẫn giữ nguyên ý kiến, tôi không nghĩ cậu là một thằng trộm vặt. Càng không phải là loại lóa mắt bởi báu vật bao giờ. Ngoài ra, cái rương khi nãy chứa một cái vương miện cực kì quý giá, nhưng cậu không hề mảy may ham thích. Và cậu không ngu. Cậu muốn lừa bịp tôi sao? Tôi không nghĩ cậu chỉ định xem vu vơ và quơ đại lấy vài thứ. Cậu biết chính xác cậu đang tìm gì. Nào, nói tôi xem...
Narcissa nâng cây đũa phép lên một chút.
- Chị Narcissa, chị định làm gì tôi? Chị nghĩ rằng chị có thể đấu tay đôi với tôi mà thắng được hay sao? - Severus nhếch mép cười. - Tôi có thể dễ dàng đánh gục chị, tìm lấy thứ tôi muốn và biến khỏi đây. Nếu chị không có hậu quả gì nặng nề, hãy để tôi đi. Tôi không muốn phải ếm bùa chị.
- Tôi không nghĩ thế, Severus ạ. Tôi không phải là một con bé yếu ớt và vô tích sự không tự bảo vệ được bản thân đâu. Thực ra, cậu mới là người nên lo lắng. Không những tôi có thể hạ cậu, mà Lucius và Regulus sẽ tỉnh dậy sớm thôi, tôi không nghĩ cậu định cho họ ngủ lâu, vì như vậy quá đáng nghi. Tôi rất ngờ cái việc cậu có thể thoát ra khỏi dinh thự để mà độn thổ.
Narcissa nói không phải là không có lí. Trừ việc cô ta có thể hạ Severus. Severus tin rằng kể cả Lucius bây giờ cũng chẳng phải là đối thủ của anh, chứ nói gì đến Narcissa ít kinh nghiệm chinh chiến hơn. Nhưng điều rầy rà là thuốc Ngủ-không-mơ-mộng sắp hết tác dụng rồi (mà Narcissa cũng thật thông minh tự đoán ra được), và nếu hai người kia dậy trước khi anh thoát ra khỏi đây thì một chọi ba - trong địa phận của họ, anh sẽ gặp cực kì nhiều khó khăn.
Nhưng không còn cách nào khác, cách tốt nhất là đánh nhanh thắng nhanh. Bỏ qua cuốn nhật kí vậy. Không thể để cho ai biết anh đang nhắm đến Chúa tể Hắc ám.
Severus hất cây đũa phép mà không hô lên một lời nào. Một bùa Choáng phóng ra bay xẹt đến Narcissa nhưng cô ta nhanh chóng ngăn lại được.
Severus tiếp tục bắn ra những đòn phép khác (chủ yếu để đánh ngất Narcissa chứ không làm gì hại) như vũ bão, nhưng Narcissa đều tránh được hết, thậm chí còn đánh trả lại anh rất dữ dội. Severus thấy bất ngờ vì khả năng đấu tay đôi của cô ta. Thực ra ở kiếp trước, Severus chưa được chứng kiến Narcissa chiến đấu bao giờ, lúc nào cũng thấy cô ta đứng sau ủng hộ chồng chứ không tham chiến. Nghĩ lại, nếu Bellatrix kiệt xuất như thế thì Narcissa là em gái của Bellatrix, đương nhiên cũng chẳng phải loại vừa.
Narcissa cũng tỏ ra ngạc nhiên vì khả năng của Severus. Rõ ràng là cô ta đã nghĩ rằng có thể hạ anh dễ như bỡn. Đúng là thói kiêu ngạo của người nhà Black! Tuy vậy Narcissa cũng không ra đòn gì chết người, mà cũng chỉ toàn những đòn khá lành tính để hạ đối thủ.
Cuối cùng, nhờ một giây phút sơ hở, Severus đã giải giới được Narcissa. Không những đũa phép bay đi, bùa giải giới của anh còn mạnh đến mức làm Narcissa ngã bịch xuống sàn nhà.
- Xin lỗi, Narcissa. - Severus nói, chĩa đũa phép vào cô ta, chuẩn bị đánh bùa Choáng.
- Khoan đã, Severus. Tôi muốn hỏi cậu một điều. - Narcissa kêu lên.
Severus kìm lại bùa Choáng chuẩn bị vọt ra khỏi đũa phép, nhướng lông mày, chờ đợi.
- Có phải... thứ cậu tìm... liên quan đến Chúa tể Hắc ám?
***
- Hả?
Một lần nữa Severus đứng sững như trời trồng trước mặt Narcissa. Vì cái quái gì mà cô ta nghĩ ra được thứ anh muốn tìm liên quan đến Chúa tể Hắc ám? Điều này hết sức nguy hiểm. Nếu Narcissa đã nghi ngờ như vậy, thì cô ta sẽ nói cho Lucius, rồi cuối cùng sẽ đến tai Chúa tể Hắc ám và hắn sẽ giấu cuốn nhật kí ở chỗ khác. Hoặc tệ hơn, hắn biết anh đang theo đuổi các Trường Sinh Linh Giá và hắn có thể sẽ tạo thêm các Trường Sinh Linh Giá khác. Khi đó, việc tiêu diệt Chúa tể Hắc ám sẽ trở thành vô vọng.
- Có phải thứ cậu muốn tìm liên quan đến Chúa tể Hắc ám không?
Khi Narcissa hỏi đến lần thứ hai thì Severus lấy lại thần trí mà trả lời được.
- Tôi không hiểu tại sao chị lại có ý nghĩ ấy. - Severus lạnh lùng nói.
- Cậu chiến đấu rất giỏi. Đủ bản lĩnh và hiểu biết để vượt qua bùa phép phòng vệ nơi này. Cậu không hề muốn giết hay làm tôi bị thương, dù biết rằng chắc chắn mối quan hệ giữa gia đình tôi và cậu đã đổ vỡ sau vụ này. - Narcissa không trả lời câu hỏi của Severus mà tiếp tục diễn giải ý nghĩ của mình. - Cách ăn nói và phong thái của cậu cũng rất khác với một cậu thanh niên mới lớn. Giống một người rất, rất trưởng thành rồi. Cậu nói cho tôi xem nào... Cứ như là...
- Tôi không hiểu chị đang có ý gì. - Tim Severus đập mạnh.
Narcissa chống tay đứng dậy và tiến lại rất sát Severus. Đôi mắt xanh nheo lại nhìn anh một cách tò mò và thích thú.
- Cậu biết tôi nghĩ sao không, Severus? Cứ như thể cậu là người từ tương lai trở về vậy.
Severus bật ra một tiếng cười khô khan sau một giây im lặng.
- Chị đùa...
Narcissa nhìn chằm chằm vào Severus, không chớp mắt. Severus nhìn vào đôi mắt xanh ấy, tự dưng có một ham muốn mãnh liệt dùng Chiết Tâm Trí Thuật để xem trong đầu cô ta có những gì. Hành động đó diễn ra gần như vô thức.
Một loạt các kí ức trôi qua trước mắt Severus. Đôi mắt Narcissa mở to kinh hãi, khuôn mặt cô ta trắng bệch như sáp trước khi cô ta quay đầu, dứt ánh mắt khỏi Severus.
Severus lắp bắp.
- Chị... chị... từ tương lai tới.
Toàn thân Narcissa run lẩy bẩy. Cô ta hét lên.
- Cậu xâm phạm tâm trí tôi!
Nhưng Severus chẳng quan tâm đến điều đó. Đôi mắt đen của anh không rời khuôn mặt Narcissa, miệng thì thào một cách kinh ngạc.
- Chị từ tương lai tới.
Narcissa vẫn chưa hết run rẩy, cô ta nhắm mắt lại, lấy lại bình tĩnh. Rồi nói tiếp với giọng hơi run.
- Giờ cậu đã biết về tôi. Vậy cậu trả lời tôi xem, có điều gì đặc biệt ở cậu? Cậu không hành động giống như những gì tôi thấy trong quá khứ. Severus trong quá khứ không bao giờ đánh thuốc mê cho chồng tôi rồi vào lục lọi thế này. Cậu biết tôi nghĩ sao không, cậu cũng từ tương lai đến như tôi.
Severus cười khan.
- Chị biết không, Narcissa. Tôi cũng đã thấy chị là lạ, nhưng không ngờ được sự thể thế này. Chị nói đúng, tôi từ tương lai tới, giống như chị. Vấn đề là bây giờ tôi không biết lòng trung thành của chị đang đặt ở phe nào.
Nếu cô ta ở phe đối lập, mình sẽ xóa trí nhớ của cô ta quách! Severus nghĩ thầm.
- Lòng trung thành của tôi đặt ở gia đình tôi. Và tôi sẽ không bao giờ để Voldemort làm hại chồng và con tôi một lần nữa.
Đôi mắt Narcissa đanh lại, ánh lên một cách cương quyết và nguy hiểm. Severus để ý thấy lần này cô ta gọi Chúa tể Hắc ám bằng tên riêng của hắn. Thật kì lạ làm sao!
- Severus, anh biết không? - Giọng Narcissa mềm lại. - Kể cả anh không phải là người của tương lai thì tôi vẫn tin tưởng vào anh. Bởi vì tôi biết anh là người tốt. Còn bây giờ thì tôi càng tin tưởng vào anh hơn. Anh đã bảo vệ Draco trong khi không một ai khác màng đến chuyện đó. Trong khi anh lại ở phe đối lập với chúng tôi. Tôi thực sự biết ơn anh, Severus ạ.
Nước mắt bắt đầu dâng lên trên đôi mắt xinh đẹp của Narcissa, làm cô ta phải lấy vạt áo chấm đi.
- Vậy là, Chúa tể Hắc ám đã bị tiêu diệt? Làm thế nào mà Lucius lại thoát được ngục Azkaban thế?
Một trong những kí ức mà Severus nhìn thấy trong đầu Narcissa là Lucius và Narcissa rất già ngồi bên con cháu.
- Đấy là vì tôi đã nói dối Voldemort là Harry Potter đã chết. Họ tha cho Lucius và Draco nhờ việc làm đó của tôi.
- Harry Potter không chết ư?
- Không. Nó tự nộp mình cho Voldemort và hắn giết nó. Hắn lệnh cho tôi đến kiểm tra xem thằng bé chết thật chưa. Thật kì diệu, không biết tại sao nó vẫn sống. Tôi nói dối Voldemort, nhờ thế về sau Potter mới giết được Voldemort.
Lão già khốn kiếp Dumbledore đã lừa mình. Severus nghiến răng.
Lừa cả thằng bé nữa. Ôi, ta chỉ là một thằng ngốc.- Chúa tể Hắc ám bị giết như thế nào?
- Nó liên quan gì đó đến cây đũa phép vô địch. Bằng cách nào đó, hóa ra Potter mới là chủ nhân của cây đũa phép vô địch chứ không phải là của Voldemort như hắn tưởng. Thế là khi hắn dùng lời nguyền Giết Chóc đánh thằng bé, thằng bé dùng phép Giải Giới và lời nguyền Giết Chóc dội ngược lại và giết chết hắn.
Severus thần người, vậy là cái chết của anh cũng là một mấu chốt quan trọng. Nếu Chúa tể Hắc ám không giết anh thì hắn sẽ không nghĩ là hắn đã là chủ nhân của cây đũa phép vô địch, và mọi sự sẽ chẳng diễn ra như Narcissa vừa nói.
- Thế còn con rắn thì sao? Ai đã giết nó.
- À. Cái này thì... - Narcissa mỉm cười thích thú. - Anh sẽ bất ngờ đấy. Chính Neville Longbottom đã giết nó.
Severus há hốc mồm. Hồi lâu, anh lắc đầu nguầy nguậy.
- Không đời nào.
Narcissa mỉm cười vẻ hiểu biết. Cô nhướng lông mày theo một kiểu đặc trưng của nhà Slytherin và hỏi.
- Vậy thì giờ anh trả lời tôi xem, anh kiếm thứ gì ở đây? Tôi chắc là liên quan đến Voldemort.
Severus nhếch mép cười.
- Giờ chị gọi hắn bằng cái tên đó rồi sao? Tôi thấy ngạc nhiên đấy.
- Tôi đã sống hơn ba mươi năm mà không còn phải sợ hắn nữa, nên tôi đã bắt đầu quen với cách gọi ấy. Lũ trẻ sau này không ai còn gọi tránh là
kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hay
Chúa tể Hắc ám nữa.
- Vậy là chị đã...
- Bảy mươi sáu tuổi. - Narcissa cười và nhìn Severus với một biểu hiện làm cô ta trông rất già, đúng như là của một bà già hơn bảy chục tuổi thật.
- Ôi... - Severus làm một cử chỉ ngạc nhiên. - Phải. Chị đoán đúng, thứ tôi tìm có liên quan đến Chúa tể Hắc ám. Đó là một quyển nhật ký, chắc là chị có thể giúp tôi đấy.
- Một quyển nhật kí ư? – Narcissa nhăn trán, ra chiều suy nghĩ. - Có phải là quyển nhật kí mà Lucius đã đưa vào trường Hogwarts hồi Draco mới học năm thứ hai đấy không? Tôi nhớ Voldemort đã trừng phạt ông ấy rất nặng về việc đó.
- Phải.
- Chà. Tôi không nhớ lắm về quyển nhật ký đó đâu, nhưng có lẽ tôi sẽ tìm ra được đấy.
- Chị sẽ tìm nó cho tôi chứ.
Narcissa quay lại nhìn Severus với một cái nhìn khó đoán, rồi mỉm cười ranh mãnh.
- Phải, tôi sẽ tìm cho anh, Severus ạ. Nhưng không phải bây giờ. Tôi không biết chính xác cuốn nhật ký đó là gì, tại sao anh cần nó, và tôi cũng không muốn biết. Nhưng tôi biết nó rất quan trọng. Và một khi Voldemort vẫn còn thì Lucius sẽ gặp nguy hiểm nếu hắn biết anh ấy đánh mất nó. Vì vậy, Severus à. Tôi sẽ đưa cho anh cuốn nhật ký đó khi thời điểm then chốt đến, để Voldemort không thể hại chúng tôi được nữa. Không đôi co gì cả, đó là quyết định của tôi.
Severus nhìn Narcissa đánh giá và cân nhắc. Narcissa cũng không phải là người hoàn toàn có thể tin tưởng. Cô ta thuộc tuýp Slytherin điển hình, tức là chỉ làm những điều có lợi cho mình nhất. Giờ cô ta đang muốn diệt Voldemort, chỉ vì cô ta đã biết rằng sự tồn tại của hắn chẳng đem lại điều gì tốt đẹp cho họ. Nhưng nếu bất kì lúc nào cô ta thấy một lối đi nào khác có lợi hơn cho gia đình mình thì cô ta sẽ chẳng ngần ngại mà đi theo.
Nhưng rõ ràng là cô ta đã quyết vậy, khó mà lay chuyển được. Với tình hình này, cách tốt nhất bây giờ chỉ có thể là đồng ý với cô ta.
- Thôi được. Chị nhớ giữ lời đấy. – Severus gật đầu.
Narcissa mỉm cười hài lòng, cô ta liếc Severus.
- Anh có muốn biết một chút về tương lai của anh không? Ở kiếp trước ấy.
- Để làm gì? Tôi đã chết. Tương lai đó chẳng có liên quan gì đến tôi cả.
- Cũng không hẳn... – Narcissa hấp háy mắt. – Tôi chắc là anh sẽ thấy thích thú đấy. Harry Potter đã đặt tên con trai nó theo tên anh và Dumbledore. Albus Severus Potter.
Miệng Severus hình chữ O.
- Chị đùa!
- Không tôi không đùa. Bảy mươi sáu tuổi - tôi đã mất gần hết khiếu hài hước rồi. Harry Potter, suy cho cùng, là một chàng trai tốt hơn anh tưởng đấy. Nó đã nỗ lực rất nhiều để dành lại thanh danh cho anh và đảm bảo rằng chân dung của anh được treo ở văn phòng hiệu trưởng trường Hogwarts. Nó cũng làm chứng cho tôi để Lucius được khoan hồng. Nó đã cứu mạng Draco ở trong trận chiến ở Hogwarts nữa. Thằng bé Crabbe ngu ngốc, Lửa Quỷ của nó đã giết chết chính nó và đốt cháy cả một căn phòng bí mật trên tầng bảy.
- Căn phòng bí mật trên tầng bảy?
- Phải. Chỉ hiện ra khi mình cần, Draco nói vậy. Potter và mấy đứa bạn vào đó tìm cái gì đó, và bọn Draco đã chờ ở đó. Nếu thằng bé Potter không liều mạng quay lại lôi Draco và Goyle lên cây chổi bay của nó thì chúng đã chết cháy rồi.
Nếu như những thông tin ở đoạn đầu làm Severus hết sức ngạc nhiên và bắt đầu thấy xấu hổ vì đã đối xử tàn tệ với Harry Potter một cách vô lí thì những câu cuối cùng của Narcissa làm cho tim Severus ngưng đập.
Harry Potter tìm thứ gì đó trong Phòng Cần Thiết. Nó đã muốn tìm thứ gì đó trong tháp Ravenclaw, nhưng không có ở đó nên tìm ở Phòng Cần Thiết. Một vật báu nhà Ravenclaw.
- Severus? Sốc quá hả? - Tiếng Narcissa nghe như từ xa vọng về.
- À... ờ... Phải. Hết sức... bất ngờ. – Severus lắp bắp. Anh dần lấy lại bình tĩnh và quay sang Narcissa.
- Thôi, tôi nên về thôi. Tôi hi vọng có thể tin tưởng vào lời hứa của chị.
Narcissa chỉ cười thay cho lời đáp. Khi Severus tiến gần đến cửa, cô ta nói.
- Severus, anh biết không, tôi thực sự thấy vui khi anh cũng trở lại.
- Phải. Tôi cũng thấy thật hết sức thú vị khi có tận hai người cùng quay trở lại. Thật khó tưởng tượng. – Severus cười nhạt.
Narcissa bật lên một tiếng cười làm Severus ngạc nhiên.
- Ôi, điều này thì... Tôi không nghĩ chỉ có hai chúng ta...
Câu nói của Narcissa làm Severus sững người, một ý nghĩ xẹt ngang qua đầu Severus. Anh bật ra kinh hoàng.
- Bellatrix!
- Phải. Bella. - Khuôn mặt Narcissa nghiêm lại, dường như có bóng dáng một nỗi đau ẩn trong đó. - Từ lúc trở lại chị ấy không được bình tĩnh lắm, làm Lucius cứ thắc mắc mãi không hiểu tại sao.
- Bà ta cố giết tôi.
- Chị ấy luôn nghĩ là anh không đáng tin.
- Nghĩ? – Severus nhướng mày.
- Chị ấy không thực sự biết anh theo phe Dumbledore. Chị ấy bị Molly Weasley giết chết trước khi biết được điều đó. – Narcissa bật cười khi thấy vẻ mặt của Severus. - Phải. Molly Weasley. Cuộc sống luôn đầy ắp bất ngờ phải không? Tôi luôn nghĩ phải ba Thần Sáng cứng cựa hiệp lực mới hạ được chị ấy.
- Phải. Hết sức bất ngờ. – Severus trầm ngâm. - Vậy là những vụ tấn công vào nhà Weasley là của Bellatrix.
Narcissa gật đầu.
- Lần đầu tiên, nếu tôi không kịp phát hiện ra và thuyết phục chị ấy rằng chưa cần phải giết họ hôm đó mà nên làm Molly Weasley đau đớn hơn chút nữa đã thì cả hai mẹ con đã thiệt mạng rồi.
- Vậy ra ếm lời nguyền Độc Đoán lên người mẹ để bà ta hành hạ chính con mình là ý tưởng của chị sao? Thật
ấn tượng đó.
- Ồ phải. - Narcissa cười khẩy. - Bella cũng rất thích ý tưởng đó, thậm chí đến mức chị ấy mất gần nửa ngày trong vô vọng thuyết phục tôi nhận Dấu hiệu Hắc Ám. Nhưng đâu có thể tệ bằng giết chết cả hai đúng không? Ít ra thì họ vẫn sống.
Thông tin Bellatrix cũng là người từ tương lai như là hòn chì đeo vào ngực Severus vậy. Top ba người Severus không mong muốn nhất họ trở về từ tương lai là Chúa tể Hắc ám, Bellatrix và James Đờ-mờ Potter. Ơn trời, Bellatrix không biết về các Trường Sinh Linh Giá, không thì tình hình sẽ trở nên tuyệt vọng. Một ý nghĩ chợt đến làm Severus thấy sợ.
- Bellatrix có biết chị cũng quay về không?
- Không. Chị ấy quá chú tâm vào việc trả thù nên không nhận ra được điều đó. Tôi cũng không có ý định cho chị ấy biết. Nhưng Severus ạ, - Mặt Narcissa đanh lại, một nỗi sợ hãi dâng lên trong mắt. - điều tôi sợ nhất là...
-... không chỉ có ba chúng ta là người quay về.
Severus hoàn thành nốt câu nói của Narcissa, cảm thấy không khí xung quanh đặc quánh lại như chính máu trong người mình.