[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 112

“Baby.”

“Dạ.”

” ‘Hoa Soran’... Em có từng nghe nói không?”

Trên bàn cơm, Anthony hỏi, ngày hôm qua anh và Hall tra xét cả ngày cũng không tìm được tư liệu về “hoa Soran”.

“Hoa Soran?” Vẻ mặt Ogihara nghi hoặc, “Cái gì cơ, em không biết, là giống hoa mới sao?”

“Baby, sau này không được cắt tóc, mái tóc anh thích nhất mà em lại cắt đi, anh không muốn đâu...” Hall ai oán kêu rên, thành công dời đi sự chú ý của em trai.

“Anh, em nóng.” Mái tóc ngắn làm Ogihara cảm thấy cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái, hôm qua cùng Ryoma đi cắt tóc, không để ý sự ngăn cản của Ryoma mà cắt tóc ngắn đi đến tận tai, quả nhiên quyết định của mình là đúng, mát mẻ hơn rất nhiều.

“Baby, anh không cho phép, em làm tổn thương anh rồi, trả tóc lại cho anh.” Hall nhất quyết không buông tha mà kêu lên.

“Anh, anh tự nuôi tóc đi, anh để tóc dài nhất định sẽ rất đẹp, em đi học đây, bye bye.” Uống sữa thật nhanh, Ogihara vội đi.

Nghe thấy cửa đóng lại, Hall khôi phục lại sự bình thường, “Anthony, nói như vậy tức là Baby đã từng chết một lần, đúng không?”

Anthony gật đầu, “Baby nói em ấy từng nhìn thấy thế giới này khi ở bên Thượng đế, tối hôm đó em ấy còn nói mơ... Còn có bức tranh kia... Hall, khi Baby vừa ra đời đã rất sợ hãi, có lẽ là bởi vì...” Anthony không muốn suy đoán nữa, càng nghĩ, sự thật lại càng khiến anh hoảng hốt.

“Sao lại như thế... vì sao lại là Baby...” Hall thống khổ che mắt, “Không thể... em không thể không có Baby...” Bức tranh kia, chỉ cần tiêu hủy bức tranh kia, Baby sẽ được an toàn.

“Anthony, tiêu hủy bức tranh kia, nghĩ mọi cách tiêu hủy nó đi!” Cái gì thiên sứ, cái gì Thượng đế, anh chỉ cần Baby của anh có thể ở lại.

————-

“Itsuki-chan, tóc của em!”

“Oa, Ogihara, sao cậu lại cắt tóc ngắn thế?”

Tới trường học, khi nhìn thấy Ogihara mọi người cực kì không quen, nhưng bản thân Ogihara thì rất thoả mãn. “Bây giờ tôi cảm thấy rất mát mẻ.”

“Echizen, cậu và Itsuki-chan đi cắt tóc... sao lại để cậu ấy cắt ngắn thế?” Fuji rất không thích.

“Backy kiên trì, tôi cũng không có cách nào.” Ryoma đã phiền muộn cả đêm rồi.

“Không sao đâu, nya, tóc còn có thể dài ra mà.” Mèo con Kikumaru lập tức chấp nhận, Ogihara như vậy cho anh một cảm giác mới, thiếu một chút nhu nhược, hơn vài phần... linh khí.

“Các anh đừng sờ tóc tôi nữa, ngày mai có trận đấu, có phải các senpai nên luyện tập chăm chỉ một chút?” Ogihara thúc giục, những người khác liền trở lại sân bóng tiếp tục huấn luyện.

Ryuzaki đi tới bên cạnh Ogihara nói: “Ogihara, em nghĩ kĩ rồi sao? Thân thể của em không có vấn đề gì chứ?”

“Không có vấn đề gì đâu ạ.” Thấy mọi người không hề chú ý đến mình, Ogihara và Ryuzaki nói một câu rồi rời đi... Song song với mọi người đang nỗ lực tập luyện, một người đang chạy trái chạy phải trên sân thượng, quả bóng nhỏ màu vàng không ngừng đánh vào một điểm đen trên tường.

Xuống xe, Ogihara đội mũ đứng ở cửa công viên, vừa nhìn đồng hồ thì đã có người chạy tới.

“Ryoma, cậu rất đúng giờ nha.” Cậu còn tưởng rằng người này sẽ muộn chứ.

“Mada mada dane.” Nhận lấy bữa sáng trên tay Ogihara, Ryoma thỏa mãn ăn bánh mì kẹp trứng, tuy rằng phối hợp rất mới lạ, nhưng là Backy làm thì cậu đều thích ăn.

Một chiếc xe buýt dừng trước mặt hai người, thấy trên xe có người xuống, Ogihara và Ryoma đi tới một bên nhường đường. Bỗng chợt nghe có rất nhiều nữ sinh kích động hô to: “Shishiraku, các cậu nhất định phải thắng!” Tuy rằng nói là “Các cậu” nhưng đám nữ sinh này lại vây quanh một nam sinh rât tuấn tú, trong mắt lộ ra vui mừng.

“Đó là đương nhiên rồi.” Nam sinh bị vây quanh dùng vẻ mặt nhàn nhã như đi chơi nói, có vẻ đã rất quen với tình huống này.

“Oa, Ryoma, cậu xem người kia có giống Keigo không kìa.” Ogihara nói, không phải là đường nét giống mà là cái loại rầm rộ khi bị người vây quanh cực kì giống.

“Ừ.” Ryoma thuận miệng ừ một tiếng, ánh mắt cũng không dừng lại trên người kia mà là nhìn một người phụ nữ đang đi về phía mình.

“Cậu là Echizen Ryoma nhỉ.” Người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm cảm thấy hứng thú nhìn Ryoma, “Ngày hôm nay xin được chỉ giáo, tôi là huấn luyện viên Hanamura của Shishiraku, rất vui được gặp cậu... Cậu là một khối tư liệu sống rất tốt đó.” Cầu thủ của Shishiraku khi nghe huấn luyện viên gọi tên Ryoma thì đều ngẫm nghĩ nhìn cậu.

Tư liệu sống... Ogihara không biết thế nào lại tự nhiên nghĩ tới nguyên liệu nấu ăn mà cậu dùng để nấu cơm, liền bật cười khúc khích một tiếng. Tiếng cười của cậu làm mọi người chú ý, Ogihara xấu hổ lùi ra phía sau Ryoma.

Hanamura nhìn về phía Ogihara, “Ogihara Aitsuki...” Cô đọc cái tên trên áo Ogihara, mắt lộ ra hiếu kỳ hỏi: “Nghe nói năm nhất Seigaku có hai tuyển thủ lợi hại, một người là Echizen Ryoma, vậy người còn lại chính là cậu phải không.” Ogihara không biết trả lời thế nào, chỉ có thể cười.

“Có hứng thú đến Shishiraku không, tôi sẽ giúp cậu trở thành một tuyển thủ hoàn mỹ.” Hanamura cũng không biết thân phận của Ogihara, vậy nên vẫn có hai phần không xác định đối với người con trai sắc mặt tái nhợt, hình dáng gầy yếu trước mặt này.

“Xin lỗi, cô Hanamura, tôi nghĩ Seigaku rất tốt.” Ogihara không cần suy nghĩ liền cự tuyệt, nếu như cậu đi tới trường khác thì nhất định sẽ bị người nào đó truy sát mất, hơn nữa còn chạy từ Đức về truy sát cậu.

Hanamura cũng không thất vọng, tiếp tục khuyên bảo Ryoma: “Nào, Ryoma, trở thành cầu thủ hoàn mỹ nhất đi, sau khi giải Kanto kết thúc tôi sẽ chờ cậu trả lời, cậu suy nghĩ một chút.”

Ryoma ăn xong bữa sáng mới mở miệng nói: “Cầu thủ hoàn mỹ... chắc là đã xong rồi. Tôi cự tuyệt.” Kéo Ogihara lại, Ryoma xoay người bỏ đi, Ogihara quay đầu lại nói một câu: “Tạm biệt cô Hanamura.” Sau đó nhỏ giọng hỏi: “Ryoma, sao cậu có thể không lễ phép như vậy, nói thế nào cô ấy cũng là giáo viên đó.”

“Tớ cũng không phải là tư liệu sống.” Ryoma đối với chuyện Hanamura coi mình là tư liệu sống cảm thấy cực kỳ bất mãn.

“Ha ha, tư liệu sống... Ừ... Ryoma, cậu bảo trên người cậu có chỗ nào ăn ngon để tớ cắt xuống làm cơm nào.” Ogihara không chút khách khí bỏ đá xuống giếng.

“Mada mada dane.”

Ryoma kéo Ogihara đi, cầu thủ của Shishiraku thì cực kì phẫn nộ.

“Khá lắm thằng láo toét.”

“Hừ, hy vọng hôm nay nó đừng có khóc vì thua đó.”

“Seigaku thiếu người sao huấn luyện viên Hanamura, sao lại có thể chọn một người sức lực không đủ làm tuyển thủ, em thấy Echizen Ryoma cũng đâu quá lợi hại.”

Trong mắt Hanamura lóe lên quyết tâm phải có bằng được, tư liệu sống có tính cách như vậy, cô... cực kì thích.

“Ryoma sama!” Một người bỗng nhảy tới trước mặt hai người, “Ryoma sama, cố lên!” Vừa hét vừa dạo trước mặt Ryoma một vòng, “Thế nào, dễ thương không?” Tomo mặc trang phục cổ vũ mát mẻ, nhấc đai lưng chờ Ryoma khen.

“Ừ.” Ryoma gật đầu một cái.

“Ryoma-kun.” Mặt Sakurano đỏ ửng, từng bước đi tới, xấu hổ nhìn Ryoma, khi cô cúi đầu thì thấy tay Ryoma và tay Ogihara giao cùng một chỗ thì kêu lên một tiếng, những người khác cũng phát hiện ra. Một lúc sau Ogihara thấy xung quanh yên lặng thì mới phát hiện mình và Ryoma đang nắm tay, vội vàng giãy ra, Ogihara làm bộ chạy đi mua đồ uống.

“Ryoma-kun.”

“Ryoma sama.”

“Echizen... Cậu và Ogihara... nắm tay...”

“Làm sao vậy?” Ryoma đè thấp mũ, “Rất kỳ lạ sao?”

“Rất kỳ lạ.” Horio trả lời.

“A, như vậy à, thì ra tư tưởng ở Nhật Bản lại bảo thủ như thế.” Ryoma không nóng không lạnh nói một câu, đi ra chỗ cửa hàng tự động phía trước tìm Ogihara.

“Ha ha, ha ha... Đúng vậy, Ryoma sama là từ nước Mỹ trở về mà, Ogihara... lại là người Anh... Như vậy ở nước ngoài rất bình thường mà.” Tomo cảm thấy xấu hổ vì sự ngạc nhiên của mình.

“Ừ, đúng vậy đúng vậy.”

Sự kiện nắm tay được bình tĩnh tiếp thu.

“Backy.” Lấy tiền xu ra mua cho Ogihara lon trà chanh, Ryoma nói, “Lần sau không được bỏ tớ lại.”

Ogihara cầm lấy trà chanh, không biết nên trả lời Ryoma thế nào.

“Backy, lần sau không được bỏ tớ lại.” Mặt Ryoma trầm xuống.

“Ryoma, như vậy rất kỳ quái, không phải sao?” Ogihara nghĩ tới Tezuka.

“Có cái gì lạ đâu.” Ryoma lại nắm tay Ogihara, “Như vậy, cậu sẽ nghĩ là kỳ quái sao?”

“Sẽ.” Ogihara lại giãy ra, hai mắt Ryoma mở to, lộ ra thất lạc, lại nghe Ogihara không có ý tốt nói, “Ryoma thấp hơn tớ, chúng ta nắm tay nhau không phải rất giống tớ đang dắt em trai sao?” Còn chưa nói xong, Ogihara đã nhịn không được cười ra tiếng, “Bé Ryoma, đến, để anh dắt em nào.”

“Backy!”

“Ha ha, Ryoma, cậu phải gọi anh Backy chứ.” Lần này, cũng Ogihara chủ động nắm tay Ryoma.

“Ogihara Aitsuki!” Ryoma giãy khỏi Ogihara, nghiến răng nghiến lợi kêu lên.

“Ryoma...” Ogihara tiến đến bên tai Ryoma, “Không biết đến khi nào cậu mới cao hơn tớ đây... Thật đáng mong chờ nha.” Tiếp đó, Ogihara liền ngây dại, rồi nghe thấy âm thanh thỏa mãn của Ryoma vang lên bên tai, “Backy, môi cậu thật ngọt.” Bỏ lại người đã ngây ra như phỗng, Ryoma mang tâm tình tốt mà bước đi.

“Sao có thể... như vậy...” Cúi đầu che miệng, Ogihara nói không rõ tâm tình của mình.
Bình Luận (0)
Comment