[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 120

Trận chung kết của Rikkaidai và Seigaku chậm lại một tuần vì thời tiết xấu, mà không biết là hên hay xui, cuộc phẫu thuật của Yukimura vì lo lắng đến an toàn nên cũng bị chậm lại một tuần, thế nên Yukimura và Ogihara đã định trước là không thể xem được trận chung kết. Tuy nhiên so với Yukimura đang thất vọng mà nói, Ogihara lại không có chút cảm giác nào. Từ sau khi quay xong MV, cậu đã nghĩ đến việc tìm một chỗ trốn, chờ sau khi phong ba qua đi mới xuất hiện. Ogihara biết mình bị lừa, cho dù cậu đeo tóc giả, mặc váy, hóa trang, cậu vẫn là cậu, vẫn có thể bị nhận ra, Ogihara đã chuẩn bị tốt tinh thần chịu đòn rồi.

“Itsuki-chan, nước trái cây uống không ngon à?” Atobe gõ gõ bàn để người nào đó hoàn hồn. Hôm nay nhà Atobe mời cả nhà Douglas ăn, là lời mời cá nhân nên trong biệt thự chỉ có người nhà Atobe và Douglas. Hai người là bạn thân nên tự nhiên đi ra bên ngoài nói chuyện phiếm. Nhưng trước sau Ogihara cứ không yên lòng, Atobe quyết định hỏi rõ ràng.

“Không phải, uống ngon lắm.” Nói xong, Ogihara liền uống sạch sẽ nước trái cây, gần đây càng ngày cậu càng không ăn được gì hết, thế nhưng thường cảm thấy khát, uống nước rồi cũng vẫn khát.

“Em có tâm sự.” Atobe cũng không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp hỏi.

Ogihara phiền muộn ôm cái gối lên vùi mặt vào, “Keigo, bây giờ chết chắc rồi, tôi sẽ bị anh tôi đánh chết đó, không, không phải đánh chết, là cái mông nở hoa.”

“Làm sao vậy?” Bỏ gối ôm của Ogihara ra, không cho cậu làm mình nghẹt chết, trên mặt Atobe đã không còn nụ cười.

Ogihara cầm lấy tóc, lắc đầu, “Anh đừng hỏi, đến lúc đó anh sẽ biết, nếu như đến lúc đó mà các anh vẫn không biết thì tôi sẽ vô sự. Về phần là chuyện gì, chờ qua chuyện thì tôi sẽ nói với anh, nói không chừng sẽ không cần tôi nói đâu.” Ogihara nói cực kì vòng vo, có lẽ chính cậu cũng không biết nên nói như thế nào. Thấy lông mày Atobe nhăn lại, Ogihara cầu xin nói, “Keigo, trước tiên anh đừng hỏi, nói chung, tôi đã làm một chuyện mà nếu các anh tôi biết thì cái mông tôi nhất định nở hoa. Tôi đang lo lắng, trước khi sự việc bùng nổ thì tôi nên đi đâu cho an toàn đây.”

Ogihara biết, cậu có thể tìm Atobe, nhờ Atobe nghĩ cách ngăn bộ MV được đưa ra thị trường, nhưng cậu không làm được. Chính cậu đã ký hợp đồng, vì bộ MV này, Yamamoto-san mất nhiều công sức như vậy, cũng bỏ ra rất nhiều tâm huyết, cho nên, dù cho cái mông của mình sẽ nở hoa, cậu cũng chấp nhận.

Atobe ưu nhã uống một ngụm rượu, vỗ Ogihara một chút, “Sợ cái gì? Nếu như thực sự có chuyện khiến em lo lắng như vậy thì em đến tìm tôi là được rồi, tôi sẽ giúp em nói chuyện để anh trai em giơ cao đánh khẽ thôi. Nếu không thì em trốn ở chỗ tôi cũng được đấy, em còn chưa thử nằm cái giường nước em tặng tôi đúng không?” Atobe cũng không lo lắng Ogihara làm chuyện gì kinh thiên động địa, với anh thì chắc cũng chỉ là vài chuyện nhỏ thôi.

“Ha ha... Ha ha ha...” Ogihara cười khúc khích hai tiếng, nhưng trong lòng thì khóc to. Hình ảnh tuy rằng chỉ là giả nhưng nếu truyền bá khắp nơi, chỉ sợ cái người trước mặt này cũng sẽ tức giận thôi, cậu nhất định phải trốn đi!

Trân sân bóng, Ryoma liên tiếp sai lầm, tình huống không đạt đến trạng thái tốt này của Ryoma làm Ogihara đang rối rắm cũng chú ý tới. Vào sân bóng, Ogihara hỏi: “Shusuke, Ryoma làm sao vậy?” Âm thầm tự trách mình gần đây vì lo lắng chuyện MV mà không quan tâm người bên cạnh.

“Không biết, hôm nay Ryoma rất không ổn.” Vẻ mặt Fuji rất nghiêm túc.

Nhìn việc tập luyện trong sân một chút, Ogihara trực tiếp đi lên kéo Ryoma, “Huấn luyện viên, em tìm Ryoma có chút việc.” Rồi liền lôi người đi luôn.

Trong hoa viên trường học, Ogihara mua cho Ryoma lon Fanta mà cậu thích nhất, đưa sang, “Ryoma, nói cho tớ, làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Ryoma cúi đầu uống, khí thế trên người đã mờ nhạt đi rất nhiều, cả người có vẻ có chút tiêu trầm.

“Ryoma không coi tớ là bạn sao?” Ogihara thở dài, thương tâm nói, “Bởi vì sức khỏe tớ không tốt nên có chuyện gì Ryoma cũng không muốn nói cho tớ biết. Tớ đúng là kẻ tàn phế rồi, trước đây cái gì Ryoma cũng nói với tớ mà.”

“Backy!” Ryoma ngẩng đầu, trong mắt có phẫn nộ, “Tớ không cho cậu nói như vậy!”

“Vậy cậu nói tớ nghe xem cậu bị làm sao?” Ogihara bỏ mũ của Ryoma xuống, không cho cậu trốn tránh.

“Không thắng được game nào, ” Ryoma quay đầu, tự tin trong mắt đã bị hoài nghi thay thế, “Hôm qua tớ và Sanada đánh một trận, tớ không thắng được game nào...” Thất bại chưa từng có làm cậu mất đi ý chí chiến đấu, khiến cậu không biết mình nên làm gì, “Backy, tớ không biết tennis của mình có thể tiến xa hơn được nữa không, hay là tớ chỉ có thể đến trình độ này thôi.”

“Chát!” Mặt đã trúng một cái tát, Ryoma không ngờ Ogihara lại đánh cậu, còn rất đau.

“Từ bao giờ Ryoma mà tớ quen lại không tự tin như thế? ‘Mada mada dane’ của cậu đâu rồi? Lần nào cậu chơi bóng với tớ cũng thua, lúc đó cậu đâu có như vậy, sao vừa thua Sanada cậu đã uể oải như thế?” Đoạt lấy Fanta của Ryoma, Ogihara tự uống hết, “Muốn uống thì tự mua, cậu không phải Ryoma tớ quen.”

“Backy, ” Ryoma nói, “Cậu biết Sanada dùng mấy phút để đánh bại tớ không? Còn không đến mười phút. Backy, trong trận chung kết tớ không muốn thua anh ta, tớ muốn tìm ra cách để có thể thắng.”

Trả lại nước có ga, Ogihara ngửa đầu nhìn lên bầu trời, “Ryoma, rất nhiều chuyện chúng ta không thể nắm trong tay, nhưng có vài chuyện chúng ta vẫn có thể nắm chắc nó. Muốn chiến thắng đối thủ, đầu tiên phải chiến thắng chính mình, khi trong trận đấu đối thủ đánh ra một đường bóng rất lợi hại thì tớ đã nghĩ, nếu như là mình thì tớ có thể đánh ra đường bóng này không? Phải đánh như thế nào? Nguyên lý của nó là gì? Nếu đánh ra thì có thể thành công không? Khi tớ suy nghĩ những chuyện này, kẽ hở của đối phương xuất hiện ngay trong đầu tớ, bởi vì đối thủ là chính tớ, trận đấu này là của tớ và chính mình. Ryoma, cậu biết không, có đôi khi quá quan tâm đến thắng thua của trận đấu sẽ làm cậu không thể tập trung toàn bộ tinh lực của mình vào trận đấu. Chúng ta đã xem rất nhiều băng ghi hình trận đấu của Nanjiro –san rồi, mỗi trận đấu chú ấy đều có vẻ rất vui vẻ và dễ dàng. Ryoma, cậu như thế này thì đừng nói đánh với Sanada, đến Horio cũng có thể đánh bại cậu.”

Thấy Ryoma không hé răng, Ogihara đơn giản kéo cậu lại, “Đi, đánh với tớ một trận, tớ phải dạy bảo cậu một chút mới được.”

“Backy, cậu không thể chơi bóng.” Ryoma bị quở trách, trong lòng thấy dễ chịu đôi chút, tinh thần cũng hồi phục.

“Hừ, cậu như thế này thì tớ dùng chân cũng đánh thắng.” Kéo Ryoma trở lại sân bóng, cũng không quản người khác đồng ý hay không, Ogihara lấy vợt tennis trong túi của Fuji ra, “Đến, Ryoma, để tớ vùi dập cậu một lần nào.”

“Backy.”

“Itsuki-chan.”

Ryoma, Fuji và những người khác không tán thành nhìn Ogihara.

“Yên tâm, cậu ấy như thế này thì tôi cũng chẳng cần tốn nhiều sức.” Ogihara trực tiếp lên sân đấu, chuẩn bị tư thế, nhưng vợt tennis trên tay cậu liền bị người cướp đi. Người cướp đi vợt tennis của cậu làm tất cả mọi người thất kinh, bầu không khí trên sân thậm chí còn có chút khẩn trương nữa.

“Akutsu!” Người tới không phải ai khác, chính là Akutsu đã từng đánh người ở Seigaku.

“Akutsu, anh tới thật đúng lúc lúc, tên Ryoma đang thiếu dạy bảo, anh giúp tôi dạy bảo cậu ta một chút đi.” Ogihara vẫn vô tư nhường vị trí của mình ra, Akutsu cũng không phản đối, càng không rống cái câu “Đừng có ra lệnh cho tao!” với Ogihara, mà là cởi áo khoác, bày ra tư thế chơi bóng. Ryoma bên đối diện nhìn thấy Akutsu như vậy thì cũng làm ra động tác chuẩn bị.

Bên ngoài sân, Ogihara lặng lẽ hỏi Fuji: “Shusuke, áo của Akutsu có phải vẫn ở chỗ anh không?”

“Itsuki-chan yên tâm, tôi bảo Kawamura trả lại cho hắn rồi, hơn nữa còn giặt sạch.” Fuji thật cao hứng vì Akutsu lên sân đấu, nhưng lại có chút ghen nho nhỏ khi thấy thái độ của Ogihara khi Akutsu xuất hiện. Thế nên anh cười ha ha ôm lấy vai Ogihara, đỡ cậu ngồi xuống, rồi lại cười ha ha nhìn về phía Akutsu, nụ cười mang theo vài phần ý tứ cảnh cáo.

Akutsu hừ một tiếng, trào phúng nhìn Ryoma, “Thực sự là vô dụng, thằng ranh, chuẩn bị tốt chưa?” Vừa mới nói xong, cũng không chờ Ryoma trả lời, Akutsu liền đánh bóng sang.

“Akutsu, cảm ơn anh.” Từ chối sự “hộ tống” của hai người, Ogihara và Akutsu cùng nhau đi ra ngoài vườn trường, “Hôm đó anh cũng có mặt?” Ogihara nói tới trận đấu của Ryoma và Sanada.

“Ừ.” Akutsu khoác áo vào, ừ một tiếng.

“Ha, Akutsu đúng là ngoài lạnh trong nóng mà, hôm nay tới vì Ryoma đúng không?” Ogihara càng ngày càng thích Akutsu, đương nhiên, chỉ đơn giản là kiểu thích của bạn bè.

“Cậu bị bệnh.” Akutsu đột nhiên nói một câu, nụ cười của Ogihara chậm rãi trở thành thương cảm.

Gật đầu, Ogihara dừng lại nói với Akutsu: “Akutsu, anh có thể giúp tôi một việc không? Trừ anh ra, tôi cũng không biết có thể tìm ai nữa.”

“Nói đi.”
Bình Luận (0)
Comment