[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 135

Kirihara kết thúc bữa cơm rất nhanh, nhấc túi tennis lên nói một câu: “Tôi ăn no rồi.” sau đó bỏ chạy. Sanada cũng ăn qua loa, gật đầu ý bảo hắn cũng ăn no rồi, đeo túi đi mất. Ogihara rất cảm kích vì hai người kia lựa chọn rời đi đúng lúc này, nhưng có thể cũng mang cả cậu đi theo không vậy.

“Itsuki-chan... bây giờ tôi không muốn tranh cãi với em xem em thích Tezuka nhiều hay ít. Tôi chỉ mong muốn khi em có chuyện em hãy nghĩ đến tôi.” Không có người ngoài, Atobe đơn giản nói.

“Cũng không phải tôi nói cho Tezuka mà.” Ogihara cảm thấy mình rất oan ức.

“Em không nói cho bất kì ai trong chúng tôi biết mà nói cho Kirihara, vấn đề lại càng nghiêm trọng.” Fuji cũng cười không nổi nữa, cho dù là làm bộ.

“Tôi cũng không nói cho Kirihara, là anh ta vô tình phát hiện ra.” Lần thứ hai Ogihara cãi lại, nếu như có thể thì cậu chẳng muốn nói cho ai hết. Bây giờ lại khiến cậu chẳng khác gì phạm nhân.

“Tôi biết ý của các anh... Nhưng các anh bắt tôi phải nói như thế nào đây. Gọi một cú điện thoại nói ‘A lô, có thể tôi sẽ bị mù’ sao, hay là chạy đến trước mặt các anh nói... Chuyện không tốt như vậy tôi luôn không thích nói với người khác, cho dù là anh hay là người nhà tôi. Người nào cũng sẽ muốn biểu hiện ra trước mặt người gần gũi nhất vẻ tốt đẹp của mình, đó mới là thực sự thích. Tuy rằng bây giờ tôi không biết tôi có cảm giác gì với các anh, nhưng tôi có thể chắc chắn với các anh một điều, các anh với tôi mà nói đều như nhau, không có chuyện ai nhiều ai ít cả. Nếu như có thể, tôi sẽ không để bất kì ai biết tình trạng của mình. Cái tâm tình lo lắng bất an này, tôi không muốn gây cho những người quan trọng của mình. Giải toàn quốc sắp bắt đầu rồi, đó là mục tiêu các anh vẫn luôn cố gắng, cũng là nguyên nhân tôi ở Nhật Bản không muốn trở về. Tôi muốn xem trận đấu của các anh, tôi muốn cùng các anh tiến vào giải toàn quốc... Dù cho cơ thể của tôi không tốt, dù cho... Nhưng nếu tôi có thể nhân lúc khỏe mạnh mà làm vài việc mình thích, có thể cùng bạn bè của tôi đạt thành công một mục tiêu, điều đó với tôi mà nói là phi thường phi thường hạnh phúc...”

“Các anh ở các trường học khác nhau, sau này nhất định sẽ trở thành đối thủ, nhưng với tôi mà nói, cho dù cuối cùng ai trong các anh đạt thắng lợi thì tôi sẽ vui vẻ vì người ấy. Bởi vì các anh là bạn của tôi, bạn của tôi đạt được thắng lợi, điều đó làm tôi rất kiêu ngạo. Cơ thể của tôi bây giờ không có cách nào chữa trị, vậy vì sao tôi phải phí hoài tinh lực lên chuyện đó chứ? Các anh vì sao lại phí hoài tâm tư lên bệnh tình của tôi? Tôi muốn cho mình thoải mái một chút, cũng muốn các anh thoải mái một chút. Tôi biết các anh lo lắng cho tôi, nhưng tôi không muốn trở thành gánh nặng của các anh. Tôi cũng không thèm nghĩ đến tình trạng thân thể của mình nữa, tôi muốn mỗi ngày đều được vui vẻ, phong phú mà trôi qua, tôi muốn mỗi ngày ở bên các anh đều thật hạnh phúc mà không phải buồn đau và khổ sở. Thế giới này... không có Ogihara Aitsuki thì cũng không có gì khác... Nhưng tôi không muốn những gì mình lưu lại chỉ là khổ sở...”

“Itsuki-chan, không được nói lung tung. Thế giới này vẫn luôn có em.” Fuji vỗ Ogihara một chút, không cho cậu nói hết. “Itsuki-chan, xin lỗi, sự quan tâm của chúng tôi làm em thấy phức tạp, tôi xin lỗi. Nhưng mà, tôi vẫn mong muốn khi em khó chịu ở đâu thì có thể nói cho chúng tôi biết. Giống như em nói vậy, gọi một cú điện thoại, nói dạ dày em đau, hoặc có lẽ là đau đầu. Sau khi chúng tôi biết, sẽ làm đồ ăn ngon cho em, sẽ cùng em xem phim, có lẽ sẽ ăn bữa cơm, cho em thoải mái một chút. Chỉ là như vậy thôi.”

“Sự thật là lần nào cậu cũng không giấu được, thẳng thắn trực tiếp nói cho chúng tớ biết là được rồi, đỡ làm chúng tớ lần nào cũng phải lo lắng.” Ryoma kéo mũ, nói một câu, sau đó bắt đầu cúi đầu ăn.

“Đúng vậy, lần nào Itsuki-chan cũng không giấu được... MV của em và Kirihara cũng bị chúng tôi biết? Chúng tôi chỉ đố kị người khác so với chúng tôi còn biết chuyện của Itsuki-chan sớm hơn nên mới tức giận. Itsuki-chan, tôi đảm bảo, sẽ không bắt em một ngày ăn bốn bữa, mỗi bữa hai bát cơm đâu.” Yukimura nói đùa, cười với Ogihara.

Cười vài tiếng, hai mắt Ogihara đỏ lên cầm lấy tay mấy người, khàn khàn nói: “Nếu như các anh thực sự muốn tôi vui vẻ... vậy hãy đạt thành tích tốt ở giải toàn quốc. Vô địch nhất định sẽ là một người trong số các anh, nếu không phải... sau này tôi tuyệt đối không đến Nhật Bản gặp các anh nữa.”

“A, như vậy thì thật nghiêm trọng, xem ra mấy người chúng ta nhất định phải cố gắng gấp bội rồi.” Đôi mắt Fuji phủ kín một tầng hơi nước, nhưng rất nhanh sẽ không thấy nữa.

“Keigo...” Ogihara gọi người đã hồi lâu không nói gì. Atobe chỉ nhìn cậu, không mở miệng.

“Keigo, anh đừng giận Tezuka. Anh ấy biểu hiện ra thoạt nhìn lạnh như băng, kỳ thực nhiệt tình hơn bất kì ai khác. Anh ấy không nói với anh cũng là không muốn anh lo lắng cho tôi. Keigo là một người kiêu hãnh như vậy, nếu như không được vào đội tuyển, anh nhất định không chịu nổi. Keigo, đừng vì tôi mà tức giận với Tezuka... Tôi sợ nhất là các anh vì tôi mà xích mích với nhau.” Ogihara thực sự không nghĩ rằng Atobe sẽ cãi nhau với Tezuka.

“Tôi biết cậu ta là người có trách nhiệm, tôi cũng không yêu cầu cậu ta phải buông trách nhiệm. Itsuki-chan, tôi cũng là đội trưởng. Dẫn đầu Hyotei tiến vào giải toàn quốc vẫn là mục tiêu của tôi, tuy rằng... Hyotei đã mất đi cơ hội, nhưng tôi sẽ không bởi vậy mà thả lỏng huấn luyện. Tôi có tự tin, cũng có năng lực cân bằng giữa tennis và tình cảm của chính mình. Tôi không thể chấp nhận chính là việc rõ ràng cậu ta biết tình trạng của em mà lại có thể làm bộ không biết, lại có thể thờ ơ làm công việc huấn luyện viên của cậu ta, làm việc đội trưởng của cậu ta. Em biết không, hôm nay sau khi trận đấu của tôi kết thúc cậu ta mới nói cho tôi biết mắt em xảy ra chuyện. Tôi không nhận ra cậu ta có chút khẩn trương nào vì em! Tezuka Kunimitsu... Tôi thừa nhận, tennis của cậu ta so với bổn đại gia tốt hơn một chút, nhưng trong chuyện của em, thái độ của cậu ta làm bổn đại gia phi thường tức giận. Cậu ta lo lắng bổn đại gia không vào được đội tuyển, lẽ nào cậu ta cho rằng bổn đại gia là loại người không có tự chủ như vậy sao?”

Atobe phát tiết bất mãn với Tezuka, anh biết Tezuka không muốn làm bọn họ phân tâm. Thế nhưng, chuyện của Ogihara với anh mà nói còn quan trọng hơn bất cứ chuyện gì, Tezuka không nên thay anh quyết định. Anh là Atobe Keigo, không phải là người càng nóng nảy sẽ càng hồ đồ. Cứ cho là anh đã biết, anh cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến sự tập luyện của mình.

Trong lúc nhất thời Ogihara không biết nên khuyên Atobe như thế nào nữa, gấp gáp nhìn về phía những người khác mong muốn bọn họ có thể khuyên nhủ Atobe.

“Itsuki-chan... Em có muốn về trước nghỉ ngơi một chút không, nếu không thì đến trận đấu buổi chiều tôi sợ em không kiên trì được.” Fuji mở miệng, âm điệu mang theo sự trấn an lòng người.

“Itsuki-chan, em về trước nghỉ ngơi đi, trước khi trận đấu bắt đầu tôi sẽ đi tìm em.” Yukimura cũng mở miệng bảo Ogihara đi về, mấy người họ muốn đơn độc nói chuyện.

“Được.” Nhìn mấy người, để cho bọn họ nói chuyện với nhau, Ogihara đi về trước. Cậu biết, họ sẽ giải quyết tốt vấn đề.

Ogihara vừa đi, Fuji đã nói. “Atobe... Tezuka là người nội liễm hơn bất kì ai trong chúng ta... Trước khi tôi thích Itsuki-chan, cậu ấy cũng đã rất thích Itsuki-chan. Nếu không phải Itsuki-chan lập tức phải rời Nhật Bản, nếu không phải mấy người chúng ta biểu hiện là thích Itsuki-chan, có lẽ vĩnh viễn cậu ấy cũng sẽ không để Itsuki-chan biết tình cảm của mình. Atobe, Tezuka sẽ lí trí đến mức ra quyết định mà cậu ấy cho là tốt nhất với đối phương, cho dù quyết định của cậu ấy trong mắt chúng ta là vô tình. Nhưng cậu ấy chính là một người như vậy. Chuyện của Itsuki-chan, cậu ấy lo lắng hơn bất kì ai khác, cậu ấy không chỉ phải lo lắng cho Itsuki-chan, còn phải lo lắng chuyện của chúng ta. Tôi biết, trong chuyện này cách làm của Tezuka đối với chúng ta mà nói thực sự rất không công bằng, nhưng chúng ta không thể phủ nhận sự quan tâm của cậu ấy với chúng ta. Yukimura mới ra viện, mấy người chúng ta lại muốn tham gia đội tuyển, lúc này, cậu ấy mong muốn chúng ta đều có thể toàn tâm toàn ý chạy nước rút. Atobe, không phải Tezuka không khó chịu, chỉ là cậu sẽ không thể hiện trước mặt chúng ta, để chúng ta thấy.”

“Đúng vậy, Atobe... Mấy người chúng ta bởi vì quan hệ với Itsuki-chan mà đi cùng với nhau, trở thành bạn bè. Đối với Tezuka mà nói chuyện của chúng ta cũng chính là chuyện của cậu ấy. Giống như lời Fuji vậy, không phải Tezuka không lo lắng, cũng không phải không khó chịu, chỉ là cậu ấy sẽ không để những người khác thấy. Có lẽ là chỉ khi ở trước mặt Itsuki-chan cậu ấy mới có thể biểu lộ tình cảm chân thực nhất của mình.”

Yukimura cũng khuyên bảo, chuyện này không riêng gì Tezuka lựa chọn giấu diếm, đến người bạn thân nhất của anh là Sanada cũng lựa chọn giấu diếm, đơn giản đều là không muốn bọn họ lo lắng trong thời khắc quan trọng này.

“Thấy biểu hiện của Tezuka, tôi sẽ hoài nghi, rốt cuộc cậu ta có thương Itsuki-chan không, có lẽ phải nói rốt cuộc tình yêu của cậu ta với Itsuki-chan được bao nhiêu? Mắt Itsuki-chan... bị mù... Không phải cảm mạo sốt cao... là mù đó! Tuy rằng mấy người chúng ta đến giờ vẫn không nói nhưng trong lòng đều rõ ràng, tình trạng của Itsuki-chan thật không tốt... Chúng ta biết chuyện của cậu ấy muộn một ngày, thời gian quan tâm đến cậu ấy lại ít đi một ngày... Itsuki-chan rất sợ đi... nhất định là rất sợ. Chúng ta nghe được tình trạng của cậu ấy đều thấy sợ, huống chi là cậu ấy? Itsuki-chan là một người cho dù xảy ra chuyện gì đều thích giấu hết mọi chuyện. Cậu ấy luôn cười trước mắt chúng ta, nhưng rốt cuộc trong lòng cậu ấy có phải đang cười không? Hay là đến lúc ở một mình cậu ấy lại vô cùng thương tâm, hay là trốn ở chỗ khác mà khóc một mình, những chuyện này chúng ta cũng không biết. Tôi chỉ muốn dùng tất cả biện pháp bảo vệ cậu ấy, khi cậu ấy khổ sở nhất, tôi vừa nghĩ rằng cậu ấy đã trốn ở góc nào đó trong phòng mà một mình thương tâm là tôi lại không thể chịu đựng được.”

Atobe khóc... Anh bưng hai mắt mình, giọng khàn khàn. Người mình thích mỗi ngày một suy yếu nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười trước mặt họ. Mà anh thì lại bất lực, chỉ có thể mở to mắt nhìn Ogihara càng ngày càng suy yếu hơn.

Thấy bộ dạng của Atobe, tâm tình những người khác cũng có chút phập phồng. Bọn họ chưa bao giờ biểu hiện ra một chút khổ sở, chỉ sợ ảnh hưởng đến người kia. Suy yếu không có nguyên nhân, bọn họ không biết nên đi khẩn cầu ai, buông tha người bọn họ thích.

“Trước đây tôi vẫn không tin là có thiên sứ... Khi quen Backy, tuy rằng người khác đều gọi cậu ấy là ‘thiên sứ’, tôi cũng không tin là có thiên sứ... Nhưng bây giờ... tôi mong muốn, thế giới này thực sự không có thiên sứ, cũng không có thượng đế...” Ryoma đè thấp mũ, từng giọt từng giọt nước rơi trên bàn cơm trước mặt cậu, “Backy nói, mong muốn có ngày tôi có thể đứng trên đỉnh cao của đấu trường quốc tế... Tôi không thể làm được gì cả... chỉ có thể chơi bóng thật tốt, thỏa mãn nguyện vọng cảu cậu ấy. Hay là như vậy... Thượng đế sẽ nghe được lời khẩn cầu của tôi, trả cậu ấy lại cho chúng ta.”

“Itsuki-chan ấy à, rất thích làm đà điểu... Kỳ thực cậu ấy còn không biết cái gì là thích đâu... Nhưng với cậu ấy mà nói, chúng ta là những người bạn quan trọng nhất, cho nên cậu ấy không đành lòng cự tuyệt chúng ta... Cho nên, mới tùy ý chúng ta có hành động thân mật với cậu ấy. Nếu cậu ấy thích làm đà điểu như thế... Chúng ta cùng cậu ấy làm đà điểu là được rồi... Như vậy, chờ đến lúc cậu ấy biết cái gì là thích thì đã không thể nào rời khỏi chúng ta được nữa rồi.”

Fuji dời nồi thức ăn trên bàn đi, đặt bàn tay lên.

“Cứ cho không làm đà điểu, bổn đại gia cũng sẽ không để cậu ấy rời đi.” Atobe thả bàn tay lên.

“Bác gái nói gần đây Itsuki-chan luôn luôn cảm thấy khát nước, nếu dừng uống nước... Itsuki-chan có lẽ là tinh linh của hoa đấy... Vậy để chúng ta dùng tình yêu của mình tưới nước cho cậu ấy đi... Nói không chừng, Itsuki-chan sẽ trở nên càng ngày càng đẹp.” Yukimura đưa tay đặt lên tay Atobe.

“Bây giờ cậu ấy đã đủ đẹp... Không cần đẹp hơn nữa đâu.” Ryoma là người cuối cùng thả bàn tay xuống.

“Còn thiếu một người nhỉ.” Fuji nhìn Atobe, Yukimura mỉm cười nhìn về phía Atobe, Ryoma cũng nhìn về phía Atobe.

“Các cậu đều nhìn bổn đại gia làm gì? Là cậu ta không đến, cũng không phải bổn đại gia không cho cậu ta đến đâu.” Atobe rõ ràng tức giận định rút tay ra, lại bị hai bàn tay phía trên đè lại.

“Nếu cậu ấy không tới, vậy cậu đại diện cho cậu ấy đi.” Fuji mỉm cười nói.

Atobe bất mãn liếc nhìn mấy người, sau đó vén tóc mình lên, “Bảo bổn đại gia đại diện cho cậu ta?... Nếu để cậu ta thấy chúng ta thay cậu ta lên tiếng qua loa như vậy... Cậu ta sẽ phạt chúng ta chạy vòng quanh sân vận động đấy.”

Mấy người nhìn nhau vài lần, đồng thời cười rộ lên.

“Cũng đúng nhỉ... Vậy chờ khi cậu ấy có mặt, chúng ta lại đến một lần đi.” Nghe những lời này của Fuji, những người khác rút tay lại.

“Lần này Itsuki-chan sẽ ở đến khi kết thúc giải toàn quốc. Chúng ta phải chuẩn bị cho giải toàn quốc, nhớ kỹ đừng vắng vẻ Itsuki-chan, phải chú ý quan sát tình trạng thân thể Itsuki-chan, mọi người lúc nào cũng phải giữ liên lạc với nhau, nói cho người khác tình hình mới nhất của Itsuki-chan.” Nghe được tin tức từ Fujika, Yukimura nói.

Những người khác lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Đến lúc này, những người trước đây một mực né tránh nhau đã chân chính hợp tác thành một thể thống nhất.
Bình Luận (0)
Comment