[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 144

Liệu cậu có chết không? Ogihara nằm trên cỏ nghĩ. Cậu cũng không biết bây giờ mình đang ở đâu. Đi ra từ khu nhà giáo viên, cậu liền đi theo hướng có bãi cỏ. Đi tới một nơi, cảm giác bốn phía đều là bụi cây, cậu trốn ở bên trong. Chờ sau khi mắt khôi phục cậu muốn trước đi tới buồng vệ sinh chỉnh trang một chút, sau đó... Co mình lại, Ogihara chịu đựng cơn đau nhức trên người. Vừa đứng lên thì không cảm thấy đau, nhưng sau khi nghỉ ngơi một lúc cậu mới biết được mình bị ngã không nhẹ. Toàn thân giống như bị cái gì đè lên, đau nhức không gì sánh được, chỉ nhẹ nhàng động đậy một chút đều có thể làm cậu ra một thân mồ hôi lạnh.

Khát quá... Yết hầu, miệng lưỡi đều đang bốc hỏa. Tuy rằng rất tiết kiệm, nhưng nước cũng đã uống hết. Bây giờ cậu cũng giống như cá, không thể rời nước. Ogihara có chút không cam lòng, lẽ nào thực sự sẽ khát đến chết sao?

“Nước...” Nhổ một cây cỏ trên mặt đất, Ogihara ngậm vào trong miệng, trong cỏ có một chút nước, nhưng với cơn khát cháy của cậu thì còn lâu mới đủ. Cắn nát ngọn cỏ, chất lỏng đắng chát làm Ogihara càng thấy khát.

Sắp thiêu cháy rồi, trong miệng một chút nước bọt cũng không có, Ogihara cuộn mình càng chặt hơn... Vì sao lại có chút lạnh? Muốn uống nước, Tezuka, Shusuke, Ryoma, tôi muốn uống nước.

“Itsuki-chan! Itsuki-chan! Kiên trì lên! Mau đem nước đến! Itsuki-chan, uống nước, há miệng!”

Là giọng của ai? Vì sao lại tràn ngập sợ hãi và tự trách? Trên người ấm hơn một ít, nhưng cơn run rẩy bên cạnh truyền đến làm cậu càng thấy lạnh hơn.

“Itsuki-chan... Xin em, hãy cố gắng kiên trì, đừng ngủ, đừng ngủ...”

Lại là giọng của ai? Vì sao bi thương như thế, khóc như thế? Cậu không ngủ, chỉ là không mở mắt ra được. Rất lạnh, lại rất khát.

“Backy, há miệng... Há miệng, tớ biết cậu khát mà.”

Người này là ai? Vì sao lại khóc? Là bởi vì mình sao? Cậu rất khát, thế nhưng... thực sự không có khí lực.

Có cái gì dán lên môi cậu, chất lỏng lạnh lẽo đi vào trong miệng. Là nước, là nước mà cậu cần nhất, khát quá... Thế nhưng vì sao chỉ có một chút như thế? Cái vật kia rời đi, đừng, đừng rời đi, sau đó nó lại lập tức dán vào miệng mình, nước chậm rãi từ đôi môi kia vào chảy vào trong miệng.

“Itsuki-chan... Xin lỗi, xin lỗi... Tỉnh lại, tỉnh lại đi.” Có người ghé vào lỗ tai cậu nói, tiếng nói thấp trầm quen thuộc nhưng mang sự sợ hãi mà cậu không biết. Nước chảy cuồn cuộn không ngừng vào trong miệng, cảm giác của cậu càng ngày càng rõ ràng, luồng khí nghẹn trong ngực cuối cùng cũng xông ra ngoài…

“Ư...” Ogihara rên rỉ ra tiếng, làm mấy người đang vô cùng kinh hoàng lập tức tiếp tục cho cậu uống nước.

“Itsuki-chan!” Tezuka chưa từng sợ hãi như thế. Người trong lòng vừa rồi đã không có hô hấp, toàn thân lạnh lẽo. Một khắc đó, trong miệng Tezuka đã tràn ngập máu tanh.

“Itsuki-chan! Có thể nghe được không? Tỉnh lại, tỉnh lại nào.” Fuji rốt cuộc không nhịn được, khàn giọng nói. Tâm đã chết rồi lại sống lại, có phải là như thế này không?

“Đau...” Ogihara rụt vào người Tezuka, trên người đau quá.

“Backy, Backy, đau ở đâu?” Ba hồn đã chỉ còn một hồn, Ryoma tùy tiện lau nước mắt, động tác đút nước không dám ngừng lại, “Backy, tỉnh dậy được không, nói cho tớ biết cậu đau ở đâu.”

Ogihara không trả lời, cũng không tỉnh lại, chỉ là thấp giọng kêu đau, nhỏ giọng khóc.

“Xin lỗi, xin lỗi...” Cũng không lo lắng được nhiều như vậy, ở trước mặt mọi người, Tezuka khẽ hôn gương mặt bị thương của Ogihara, thấp giọng nói, “Itsuki-chan... Đừng rời xa anh... Anh hứa với em... Em bảo anh làm gì anh cũng đồng ý hết.”

“Backy, tỉnh lại... Tớ nghe lời cậu... Tớ đi Mĩ... Tớ đi Mĩ... Chỉ cần cậu tỉnh lại...” Nắm tay Ogihara, Ryoma liên tục nói, trong mắt là tự trách, là hối hận.

Oishi, Kikumaru, Momoshiro, Kaidoh, Kawamura, Inui... Không biết mình nên dùng tâm tình gì để đối mặt với chuyện phát sinh trước mắt. Đội trưởng, Ryoma và Fuji... thích Ogihara.

Nhận một đấm vào mặt, kính của Tezuka bị đánh rơi xuống mặt đất. Anh không né tránh, sau khi đứng vững lại thừa nhận cú đấm tiếp theo.

“Ken, đừng như vậy... Tezuka-kun cũng không muốn xảy ra chuyện này mà.” Fujika ngăn cản chồng đang nổi giận, khóc khuyên, “Ken, Baby biết sẽ thương tâm đấy…”

“Fujika, lập tức thu dọn hành lý, chúng ta lập tức mang Baby về Anh. Từ nay về sau anh sẽ không để Baby gặp lại chúng nữa. Anh sẽ không cho chúng có cơ hội tổn thương Baby nữa!” Ken đã không thể dùng phẫn nộ để hình dung tâm tình của hắn lúc này, hắn hận không thể làm thịt Tezuka. Bảo bối của hắn bị người bế trở về như một con búp bê vải rách nát, hắn không thể nào khắc chế phẫn nộ và kinh hoảng trong lòng.

Tezuka quỳ xuống, nói: “Bác trai, xin bác hãy giao Itsuki-chan cho con.”

“Bác trai, xin bác hãy giao Itsuki-chan (Backy) cho con.” Ryoma và Fuji cũng quỳ xuống.

“Nằm mơ!” Ken nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta sẽ không giao Baby cho bất kì ai, nhất là các cậu! Các cậu bảo vệ nó như thế sao? Hay là chỉ biết tổn thương nó! Các cậu thiếu chút nữa hại chết nó! Có biết hay không! Bảo bối của ta thiếu chút nữa bị các cậu hại chết!” Ken tóm lấy Tezuka, lãnh nộ nhìn anh, “Tezuka Kunimitsu, tốt nhất cậu hãy cầu nguyện con trai ta không có việc gì, bằng không ta không để cậu yên đâu!”

“Bác trai, con yêu Itsuki-chan. Chuyện lần này là lỗi của con. Bác trai, cho dù bác đánh con thì con cũng sẽ không buông Itsuki-chan. Xin bác đừng mang Itsuki-chan quay về Anh. Cậu ấy muốn tham gia giải toàn quốc, vì mục tiêu này mà cậu ấy vẫn không ngừng nỗ lực, thậm chí không để ý thân thể của chính mình. Bác trai, xin đừng để Itsuki-chan lưu lại tiếc nuối.” Tezuka vừa nói xong lại bị một cú đấm, Fuji đứng bên cạnh cũng phải nhận nắm đấm của Ken.

“Bác trai, ” Fuji không đi xoa mặt mình mà khom lưng hành lễ, “Xin lỗi, chúng con không chăm sóc tốt cho Itsuki-chan. Lần này là lỗi của chúng con, không phải chỉ của mình Tezuka... Chúng con thích Itsuki-chan, nhưng không bảo vệ tốt cậu ấy. Bác trai cứ đánh chúng con là được rồi, chỉ cần điều đó có thể làm bác nguôi giận. Bác trai, xin bác đừng mang Itsuki-chan đi... Chúng con cần cậu ấy... cần cậu ấy nhìn chúng con tiến vào giải toàn quốc. Bác trai, con đáp ứng bác, không cho Itsuki-chan lên sân đấu. Chúng con... chỉ là mong muốn khi thi đấu, người mình yêu nhất có thể ở bên sân nhìn chúng con.”

“Bác trai, bác gái...” Ryoma không đứng lên mà dập đầu xuống đất, nói, “Xin lỗi... Con biết bây giờ chúng con nói cái gì cũng đã muộn, thế nhưng... xin hai bác hãy cho chúng con một cơ hội, chúng con sẽ không để Itsuki-chan thương tâm nữa, sẽ không để cậu ấy bị thương nữa.” Nói xong, Ryoma lại dập đầu một cái.

“Ryoma, con mau đứng lên, ” Fujika kéo chồng, vội vàng mở miệng, mấy đứa nhỏ này... “Ta biết chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, nếu như có các con ở cạnh, Baby sẽ không gặp chuyện không may.”

Lúc này, Ogihara ở trên giường rên rỉ ra tiếng, phẫn nộ trong lòng Ken lập tức biến thành hoảng loạn, hắn vọt tới bên người con trai lo lắng hét: “Baby, tỉnh lại, có nghe được giọng daddy không? Baby, nói cho daddy, con đau đúng không?” Những người khác cũng vọt tới bên cạnh Ogihara, nín thở chờ cậu tỉnh lại.

“... Daddy...” Nghe được giọng của cha, Ogihara vươn tay, đau đớn trên người làm cậu lộ ra vẻ mặt thống khổ.

“Baby, con đau ở đâu? Nói cho mommy con ngã đụng chỗ nào?” Thấy con trai đau quá, nước mắt của Fujika không ngừng chảy xuống.

“Khát...” Ogihara suy yếu nói. Ken vừa nghe thì lập tức lấy nước muốn cho con uống, kết quả vừa đụng tới con thì liền nghe cậu rên rỉ kêu đau. Ken thu tay, không dám chạm vào mặt con. Tezuka đi tới bên cạnh Fujika ngồi xuống, cẩn thận ôm lấy Ogihara.

“Không được chạm vào con ta!” Ken nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng Tezuka cũng không buông tay mà nhẹ nhàng để Ogihara tựa vào người mình, cầm lấy cốc nước trong tay Ken đút cho Ogihara uống. “Bác trai, Itsuki-chan nói bây giờ cậu ấy còn nhỏ, sẽ không suy nghĩ việc này. Con sẽ chờ cậu ấy, đợi đến khi cậu ấy đồng ý suy nghĩ.”

Ken hừ lạnh một tiếng, sau khi con trai uống xong nước thì đoạt lấy cậu. “Ta sẽ không để Baby có cơ hội suy nghĩ chuyện này. Các cậu sớm bỏ ý nghĩ này trong đầu đi. Baby là bảo bối của gia tộc Douglas, ta sẽ không giao nó cho bất kì kẻ nào. Chờ ta chết, Baby còn có các anh nó, không tới lượt người ngoài chăm sóc nó!” Bất mãn hồi lâu làm Ken lúc này có vẻ thô bạo không hề nói lý.

“Daddy... Là con không cẩn thận... ngã từ cầu thang xuống... không liên quan đến đội trưởng bọn họ.” Chẳng biết mở mắt ra từ bao giờ, Ogihara thấp giọng nói. Rồi trên người truyền đến đau nhức, Ogihara hít sâu một hơi, “Daddy... cha làm đau con rồi...” Uống nước xong, Ogihara cảm thấy mình đã sống lại.

“Baby!” Ken vội vàng buông lỏng tay thả đứa con ra, “Baby, nói cho daddy, con đau ở đâu?!” Cuối cùng con trai cũng đã tỉnh lại, từ đáy lòng Ken không ngừng cảm tạ Thượng đế.

“Cả người... đều đau...” Giương mắt nhìn thấy trên mặt Tezuka và Fuji có vết xanh tím, Ogihara liền hít sâu một hơi, “Đội trưởng! Shusuke! Các anh...” Trắc trở quay đầu, Ogihara đã tìm thấy đáp án từ gương mặt âm lãnh của cha.

“Itsuki-chan... Em bị ngã từ cầu thang xuống?” Fuji chỉ quan tâm đến điều Ogihara vừa nói.

“Vâng...” Trước mặt cha mình, Ogihara cầm bàn tay lạnh lẽo của Tezuka, “Daddy, mommy... Là con không cẩn thận ngã từ cầu thang xuống... Sau đó mắt bị cắt điện... Nước của con bị đổ hết... cho nên mới... Daddy... Cha không thể đổ lỗi của con cho người khác... Nếu như không phải con uống nước khi đang xuống cầu thang thì cũng sẽ không dẫm vào khoảng không mà ngã xuống.”

Buông tay Tezuka, Ogihara chịu đựng cơn đau trên người mà tiến vào trong lòng cha mình, “Daddy... Sao cha lại đánh bạn của con chứ... Là lỗi của mình con, đừng để họ phải chịu... Daddy...” Ogihara tự trách mình, cậu lại càng làm mọi chuyện trở nên hỏng bét.

“Itsuki-chan, chuyện hôm nay là lỗi của anh. Anh không nên không để ý đến ý tốt của em mà làm tổn thương em, không nên để em đi một mình. Anh rõ ràng biết sức khỏe của em không tốt lại còn sơ ý như vậy, bác trai giận anh là đúng rồi.” Không để Ogihara nói hết, Tezuka liền mở miệng. Quay lại thành khẩn nhận lỗi với Ken, Tezuka nhìn về phía đôi mắt mang theo áy náy của Ogihara, “Itsuki-chan, anh quyết định đi Mĩ.”

Ogihara kinh ngạc nhìn Tezuka, lập tức nói: “Đội trưởng... Chuyện này... là tôi tự ý...”

“Itsuki-chan, ” Lần thứ hai Tezuka ngắt lời Ogihara, “Anh tin tưởng em, trước khi anh và Ryoma trở về, em sẽ giúp anh chăm sóc tốt cho Seigaku. Itsuki-chan, vì em, anh sẽ đi Mĩ.”

“Đội trưởng, đừng nên như vậy... Là tôi...” Ogihara rất khó chịu, đây không phải kết cục mà cậu muốn.

“Backy, tớ muốn cùng cậu tham gia giải toàn quốc. Trước lúc đó, giải Mĩ mở rộng sẽ là mục tiêu của tớ. Backy, cổ vũ cho tớ nhé.”

“Itsuki-chan, Seigaku... Tôi và em sẽ cùng nhau bảo vệ.” Fuji quay lại cúi đầu với Ken và Fujika, sau đó nói, “Itsuki-chan nói toàn thân cậu ấy đều đau, có cần bác sĩ kiểm tra thêm một chút không?”

“Được, ta đi gọi điện thoại, Backy tỉnh, hẳn là nên để bác sĩ đến kiểm tra một chút.” Fujika hôn chồng một cái để hắn bình tĩnh một chút, sau đó tới phòng khách gọi điện thoại. Trong phòng ngủ, Ken ôm con trai, sắc mặt vẫn không tốt nhìn Tezuka.

Ở bên cạnh cha, Ogihara chỉ có thể dùng ánh mắt nói cho ba người kia điều mình muốn nói... Xin lỗi.
Bình Luận (0)
Comment