[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 149

Ogihara rất ít khi thực sự đặc biệt ghét ai, nhưng bây giờ cậu thấy vô cùng vô cùng ghét đội đang thi đấu trong sân lúc này. Dùng từ “vô cùng” để hình dung cũng không hề quá đáng chút nào. Thành viên của Higa đúng là có kỹ thuật rất tốt, bọn họ đã vận dụng võ thuật Okinawa vào tennis, sử dụng “Thúc địa pháp” để hành động của mình trở nên không thể dự đoán được. Nhưng Ogihara cũng không khâm phục bọn họ chút nào hết, không chỉ vì thái độ bất thiện với cậu hôm khai mạc, mà còn vì bọn họ đã coi tennis trở thành công cụ bắt nạt người khác.

“Shusuke, ông không sao chứ?” Ogihara lo lắng hỏi Fuji vừa trở về từ bệnh viện. Thành viên của Higa cố ý đánh bóng tới ghế huấn luyện viên, làm huấn luyện viên của Rokkaku bị thương.

“Không có việc gì, ông đã lớn tuổi nên bị kinh sợ một chút, bây giờ đã tỉnh.” Nhìn ra sự phẫn nộ trên mặt Ogihara, Fuji vỗ nhẹ Ogihara, “Itsuki-chan, đừng nóng giận. Higa làm vậy là vì muốn chúng ta tức giận.”

“Tôi rất ghét bọn họ.” Ogihara quay về phía đội trưởng Kite Eishiro của Higa nói, đối phương nghe được, xoay người lại nhìn Ogihara. Ogihara trừng lại, sau đó kéo Fuji vào sân bóng.

“Saeki, cố lên.” Nhìn thành viên duy nhất còn lại trên sân của Rokkaku, Ogihara la lớn. Thấy hành động của Ogihara, những người khác của Seigaku cũng vào sân bóng cổ vũ cho Rokkaku.

“Seigaku...”

Nhóm cổ động viên của Higa khe khẽ nói nhỏ, đội trưởng Kite Eishiro ra một ám hiệu với người trên sân bóng, người nọ liền đánh bóng về phía Ogihara. Tốc độ bóng rất nhanh, Ogihara không ngờ người của Higa lại công khai đả thương người như thế, nhất thời ngây người. Fuji lẹ tay lanh mắt kéo Ogihara ra phía sau, đúng lúc chỉ mành treo chuông, một cây vợt tennis che ở trước mặt Fuji, bóng bay sượt qua mặt thành viên Higa, đánh ra vòng bảo hộ phía sau hắn.

“Cảnh cáo trung học Higa, nếu còn cố ý đả thương người thì tôi sẽ hủy tư cách thi đấu của các cậu.” Trọng tài thổi còi cảnh cáo.

Người của Higa cũng giật mình nhìn hai người xuất hiện trên sân bóng.

“Đội trưởng...!”

“Đội trưởng Tezuka! Echizen!”

“Đội trưởng, Echizen!”

Mọi người ở Seigaku vui vẻ vây quanh Tezuka và Ryoma, vì bọn họ đột nhiên trở về mà hưng phấn không ngớt.

“Trở về lúc nào, sao không nói cho chúng tôi biết một tiếng?” Fuji hỏi, sau đó đẩy Ogihara phía sau tiến lên.

“Đội trưởng... Ryoma... Hoan nghênh hai người trở về.” Ogihara rất kích động, cuối cùng thì hai người kia đã trở về, mang theo thành tích đáng tự hào của họ ở giải Mĩ mở rộng trở về.

“Itsuki-chan, vất vả em rồi.”

Sau khi hàn huyên vài câu với những người khác, Tezuka đi tới trước mặt Ogihara ôm lấy cậu. Hành động của Tezuka làm mặt Ogihara hơi đỏ lên. Vội vàng rời khỏi, Ogihara lắc đầu, “Tôi không làm được gì cả, các senpai mới là vất vả nhất.”

“Backy.” Ryoma không nói gì, chỉ thu hồi vợt tennis, mạnh mẽ ôm chặt Ogihara. Bọn họ không làm người này thất vọng, cậu rất nhớ cậu ấy.

“Đội trưởng và Echizen thật là lợi hại, thật tiếc vì không thể đến tận nơi xem.” Momoshiro bị bầu không khí giữa ba người làm cho mặt đỏ tới mang tai, không biết tìm lời gì để nói.

“Đúng vậy, đội trưởng và Echizen thật là lợi hại, nya.” Kikumaru úp sấp lên người Ryoma, lớn tiếng nói. Lần đầu tiên hai người tham gia thi đấu đã tiến vào bát cường, làm Kikumaru ước ao không ngớt.

“Tezuka... Mày trở về thật là đúng lúc. Nếu như mày về muộn vài ngày thì...” Kite Eishiro đi tới nói đầy ác ý, “Lấy thực lực hiện tại của Seigaku mà nói, tiến vào thập lục cường cũng rất trắc trở. Tao nghĩ... mày cũng không yên lòng mà vội vã trở về gấp đúng không? Dù sao...” Nói đến đây, Kite liếc về phía Ogihara, “Con át chủ bài của chúng mày nhìn qua cũng thật không tốt đâu.”

Cười vài tiếng, Kite trở lại chỗ đội của mình. Ryoma lấy bóng tennis ra, khi cậu chuẩn bị ném bóng lên thì Tezuka liền cầm lại quả bóng, lạnh lùng nói: “Quả bóng này, để cho trận đấu đi.” Ogihara không tỏ ý gì, an tĩnh uống nước, trận chiến với Higa này, cho dù người khác nói cái gì cậu cũng không thể vắng mặt.

Cái gì gọi là lấy việc công làm việc tư? Bây giờ Ogihara đã vô cùng hiểu rõ. Cùng mọi người trở lại trường học, Oishi đưa ra ý muốn đánh với Ryoma một trận, Tezuka thì nói còn muốn hỏi cậu một ít chuyện về đội tennis, đưa cậu tới phòng làm việc. Thế nhưng, đi vào phòng làm việc đã nửa giờ rồi, Tezuka lại không hỏi một câu nào có liên quan tới tennis cả. Cửa vừa đóng lại, liền sau đó là nụ hôn nồng nhiệt dài đến hơn mười phút, sau đó cậu bị Tezuka im lặng ôm lấy. Ogihara ngồi trên đùi Tezuka, tựa trên người anh uống nước. Tezuka cũng không có động tác nào khác, chỉ ôm Ogihara thật chặt.

“Fuji nói gần đây tinh thần em càng ngày càng không tốt. Có xuất hiện bệnh trạng khác không?”

Bầu không khí yên lặng bị Tezuka đánh vỡ, thân thể trên đùi gần như không có chút trọng lượng nào làm tâm tình anh không thoải mái nổi.

“Không có,” Ogihara tháo kính của Tezuka, nhào nặn mi tâm anh, nói, “Tezuka... Anh và Ryoma trở về làm tôi rất vui, nhưng nếu hai người trở về lại phải lo lắng cho tôi hàng ngày... Tôi thà rằng hai người không trở lại.”

“Itsuki-chan, gọi Kunimitsu.”

Tezuka yêu cầu. Trong thời gian ở Mĩ, ngày nào anh cũng lo lắng cho Ogihara. Tuy rằng mỗi ngày đều nhận được email của Ogihara, Fuji cũng đúng giờ báo cho anh tình hình gần đây của Ogihara, nhưng anh không có cách nào không lo lắng, kể cả bây giờ đang ôm Ogihara, anh cũng không thể an tâm, vì mùi hương nồng đậm trên người cậu.

Bàn tay đang nhào nặn của Ogihara dừng lại, không đồng ý lắm nói: “Có lẽ là không nên.” Lập tức, sắc mặt Tezuka thay đổi, Ogihara gối lên vai anh cười rộ lên, “Không nên... gọi Kunimitsu thật kỳ quái, tuy rằng phát âm không có gì, nhưng gọi anh như vậy tôi sẽ nhớ tới quả táo.”

“Quả táo?” Tezuka không giải thích được.

Ogihara lại cười lớn hơn nữa, “Ừ, quả táo. Ở Trung Quốc có một loại táo gọi là ‘táo Kunimitsu’. Cho nên... vẫn gọi Tezuka đi. Hay là... đội trưởng thích làm quả táo?”

Tezuka không nói, Ogihara tưởng rằng anh đã buông tha rồi, một lát sau bên tai lại truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Tezuka. “Itsuki-chan, gọi Kunimitsu... Làm quả táo của Itsuki-chan cũng không có gì không thích hợp.”

Ogihara thiếu chút nữa bị nghẹn một ngụm nước ở cổ họng, nghiêm túc như Tezuka mà lại nói ra lời nói như vậy làm cậu vô cùng không quen.

“Gọi tên anh... Itsuki-chan...” Tezuka tiếp tục giục, trong giọng nói có ý dụ dỗ. Môi Ogihara giật giật, không lay chuyển được yêu cầu của Tezuka, đành trắc trở gọi một tiếng “Kunimitsu”. Không đợi cậu cười ra tiếng, Tezuka liền che môi Ogihara lại. Từ miệng Ogihara nghe được tên mình làm Tezuka chỉ muốn hôn cậu, hôn phiến thơm mềm vừa cất tiếng gọi tên mình kia.

“Tezuka...”

“Gọi tên anh.”

“... Kunimitsu...”

Bên ngoài càng ngày càng tối, tia sáng trong phòng cũng dần dần nhạt nhòa, trong nụ hôn tràn đầy nhớ nhung của Tezuka, Ogihara rơi vào trầm ngủ. Ôm Ogihara, Tezuka ngưng mắt nhìn người trong lòng, khi không có người thì ánh mắt anh tiết lộ ra tình cảm cực kì rõ ràng.

“Tezuka, cậu và Ogihara...” Huấn luyện viên Ryuzaki do dự hỏi.

“Đúng vậy.” Không đợi Ryuzaki hỏi xong, Tezuka liền khẳng định trả lời.

Huấn luyện viên Ryuzaki thở dài, vốn đã nghĩ xong những gì cần nói, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Tezuka thì không nói nên lời nữa.

“Tezuka, cậu làm việc tôi luôn luôn yên tâm, cậu luôn biết mình đang làm gì, chuyện này... Tôi nghĩ cậu cũng đã suy xét đến việc khi nào đưa ra quyết định.”

“Vâng.”

“... Nếu như vậy... tôi cũng không nói thêm gì nữa, mong cậu lúc nào cũng có thể giữ được bình tĩnh, nhất là với tình hình Ogihara hiện tại...”

Trong lời của Ryuzaki đã nói rõ, tình hình Ogihara càng ngày càng tệ, bà đã chuẩn bị trước cho tình huống xấu nhất. Nhưng khi đó Tezuka sẽ thế nào, lần đầu tiên bà không thể đoán được.

“Huấn luyện viên, cảm ơn vì cô đã hiểu.” Tezuka chân thành nói lời cảm tạ. Ryuzaki đứng lên, lo lắng vỗ vai Tezuka, cả hai đều không nói lời nào.
Bình Luận (0)
Comment