[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 155

Trận đấu tiếp theo tiến hành thế nào, kết thúc ra sao, bọn họ không biết. Bọn họ chỉ biết là phải kết thúc trận đấu nhanh một chút. Seigaku thắng tuyệt đối mà bước vào trận chung kết, nhưng không ai hoan hô. Trong nháy mắt khi trận đấu kết thúc, tất cả mọi người đều hướng về một người mà nhìn lại.

Thiên sứ đang ngủ, ngủ rất bình an. Khóe môi nhếch lên nụ cười hạnh phúc, dường như đang mơ thấy điều gì rất ngọt ngào. Mùi hoa biến mất, giống như sinh mệnh của người nọ.

Khi Ryoma bỏ lại vợt tennis mà đau thương chạy tới, Anthony chậm rãi đứng lên, trong lòng là em trai đã không còn hơi thở. Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm người ta sợ.

“Baby, Seigaku thắng... Em đã đồng ý với anh rồi, sau khi giải toàn quốc kết thúc sẽ cùng anh quay về Anh. Sau đó giao cánh của em cho anh, không chạy loạn nữa... Baby, anh đưa em về nhà.”

Anthony hôn lên đôi môi và hai gò má lạnh lẽo của em trai, ánh mắt trống rỗng đi ra khỏi sân thi đấu. Fujika đã ngất xỉu trong lòng chồng từ lâu, Hall ôm ngực, được Atobe đã rơi lệ đầy mặt đỡ.

Một người đứng ở cửa, lưng hắn đeo một cái ba lô rất lớn. Lệ nơi khóe mắt làm hắn không phù hợp chút nào với hình tượng thường ngày. Mở ba lô ra, hắn lấy ra một tập ảnh, giao cho những người theo Ogihara đi ra. Fuji, Tezuka, Ryoma, Yukimura, Atobe, Sanada, Kirihara, các senpai ở Seigaku, các cầu thủ của Hyotei và Rikkaidai, Fuji Yuta... Chỉ cần là người cực kì bi thương vì sự ra đi của Ogihara thì đều nhận được một tập ảnh. Mà năm người trong số đó còn có cả băng ghi hình. Sau khi chia hết, hắn giao cho Hall một cái chìa khóa.

“Đây là những thứ Ogihara bảo tôi giao cho các người. Cậu ta nói... nếu như cậu ta có chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ giao những thứ này cho các người.”

Thu hồi ba lô, Akutsu ngưng mắt nhìn Ogihara một lúc, rời đi. Hắn đi càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, sau đó gào to một tiếng, tiếng gào khàn khàn, phẫn nộ.

“Là... Là ảnh chụp lúc tôi tập luyện... Ogihara... Ogihara chụp lúc nào đây?” Kikumaru vừa khóc vừa xem. Trong tập ảnh có ảnh của anh, cũng có tranh vẽ anh. Còn viết anh đang làm gì, anh đang nói cái gì. Tập ảnh của những người khác cũng giống như của Kikumaru, trong đó ghi lại hình ảnh họ dưới ánh mắt của Ogihara. Mà tập ảnh của nhóm Tezuka lại là tranh vẽ của họ khi ở bên Ogihara, toàn bộ đều là tranh vẽ. Dưới mỗi tấm tranh ảnh đều có hàng chữ: tặng cho những người bạn của tôi ── Hoàng tử tennis.

“Hall... Mang Baby về nhà.” Cầm lấy chìa khóa từ trong tay Hall, Anthony ôm em trai lên xe. Vừa lên xe, Anthony liền gục vào người em trai. Cả người anh run rẩy, giọng nói đè nén cho thấy anh đang khóc. Mà Ogihara vẫn trầm ngủ, không cảm nhận được sự thống khổ của thân nhân và bạn hữu.

“Daddy, mommy, các anh... Xin lỗi. Con biết mình không ngoan, nhưng các anh không được đánh mông em đâu đấy. Daddy, mommy, các anh... Nếu như con xảy ra chuyện gì, nhất định mọi người sẽ không chịu nổi. Cho nên con rất sợ, từ lúc bị căn bệnh lạ kia con đã rất sợ, sợ mọi người thương tâm. Mommy, cảm ơn vì đã sinh ra con; Daddy, cảm ơn cha vẫn cưng chiều con như thế, còn có các anh... Các anh, em rất yêu các anh, thế nhưng em cũng rất sợ các anh, nhất là đại ca. Các anh sẽ đánh em, điều này làm cho em thật mất mặt. Hì hì.”

Trên màn hình, thiên sứ suy nhược bướng bỉnh nhăn mặt nhăn mũi, xoa xoa cái mông nhỏ của mình. Sau đó ngẩng đầu tiếp tục nói.

“Con luôn có một giấc mơ. Trong mơ có một biển hoa thật lớn, giống như bức tranh kia. Các anh, các anh còn nhớ lời em nói chứ, em... đã từng gặp Thượng đế rồi. Nhưng em không phải thiên sứ... em nghĩ mình là hoa tiên tử, không phải mọi người đều nói trên người em có mùi hương sao?”

Nói đến đây, thiên sứ bất mãn ngửi ngửi xung quanh, “Thế nhưng vì sao em không ngửi được?” Vừa bướng bỉnh cười, ngay sau đó, nụ cười của thiên sứ hơn vài phần thương cảm và không muốn.

“Daddy, mommy, các anh... Con không biết đến cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng con luôn sợ rằng có một ngày con thực sự phải rời xa mọi người... Daddy, mommy... Các anh... Nếu Thượng đế đã để con có được sinh mệnh này, vậy nhất định sẽ không cho con thời gian ngắn như vậy. Con nghĩ Thượng đế đúng lúc có việc tìm con nên mới gọi con trở lại. Con hứa với mọi người, ngày nào con cũng sẽ đi cầu xin Thượng đế để Ngài sớm cho con trở về. Cho nên, Daddy, mommy, các anh, đừng thương tâm. Con chỉ tạm thời đi xa... Con nhất định sẽ trở về... Mọi người phải chờ con... Không được quên con.”

Vội lau đi nước mắt rơi xuống, thiên sứ lại khôi phục vẻ tươi cười. Hôn một cái với màn hình, thiên sứ lại nhắc lại: “Daddy, mommy... các anh... Con rất yêu mọi người. Con sẽ mau trở lại, cho nên, đừng bi thương vì con, đừng khóc vì con. Mọi người cứ coi như con đi du lịch thế giới đi, một ngày nào đó con sẽ trở về... Phải chờ con đó...”

“Tezuka, Ryoma, Keigo, Shusuke, Seiichi... Có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói với các anh... Nhưng qua camera, tôi lại không nói ra được...” Trên màn hình, một thiếu niên mặc áo ngủ tựa bên giường, trong phòng thiếu ánh sáng, hình như là chạng vạng.

“Gần đây tôi thường có dự cảm... cảm giác mình sẽ rời xa thế giới này... Tôi sợ không kịp nói lời từ biệt với các anh, cho nên mới quay lại những lời muốn nói sớm một chút... Tuy rằng, tôi mong muốn các anh vĩnh viễn không phải xem những cuốn băng này.”

Địa điểm khác nhau, người khác nhau, lại cùng xem một cuốn băng giống nhau, mỗi người đều đang khóc, đều rơi thật sâu vào bi thương.

“Có thể quen biết các anh, có thể thở thành bạn của các anh... với tôi mà nói, thật sự là chuyện nằm mơ cũng khó có thể tưởng tượng... Huống chi... còn có thể được các anh thích...” Gương mặt thiếu niên giấu trong bóng tối, chỉ có thể từ trong giọng nói nghe ra sự không chắc chắn của cậu.

“Kỳ thực... Tôi rất sợ... sợ trong lúc vô ý sẽ xúc phạm tới các anh... Cho dù các anh tin hay không... trong lòng tôi, các anh là những hoàng tử chân chính... Tôi rất ngốc... không biết tình yêu trong thế gian là cảm giác như thế nào... Cho nên tôi càng sợ, sợ sau này không thể đáp lại tình cảm đó của các anh, đến lúc đó... chỉ sợ tôi không còn mặt mũi nào gặp các anh...”

“Itsuki-chan...” Câu nói kế tiếp, mỗi người đều nói không nên lời. Là lỗi của họ, là bọn họ mang đến phiền phức cho cậu.

“Thế nhưng... tôi thực sự rất thích các anh đó. Cũng cảm ơn các anh... thích tôi.” Gương mặt thiếu niên đi ra từ bóng tối, trên mặt là nụ cười tỏa nắng, trong phòng phảng phất vì nụ cười của cậu mà sáng lên rất nhiều.

“Tôi nghĩ... Đây là kết cục tốt nhất... Tôi biết mình rất quá đáng. Tôi mang theo tình cảm của các anh mà rời đi, nhưng lại làm các anh thương tâm. Nhưng... các anh là hoàng tử... sau này sẽ có nàng công chúa thuộc về các anh xuất hiện... Các anh... nhất định là bởi vì tôi lớn lên giống con gái nên mới thích tôi...” Thiếu niên có chút bất mãn, sau đó cười rộ lên, “Không được thương tâm vì tôi... Tôi không cảm thấy tiếc nuối chút nào hết... Tôi có người thân thương yêu mình, bạn bè quý mến mình... Các anh cũng biết... bình thường tôi luôn gặp rắc rối, lần này, các anh hãy tha thứ cho tôi đi.” Thiếu niên ngồi cúi đầu chào, nhưng thật lâu không đứng dậy.

“Tezuka... Ryoma... Seiichi... Shusuke... Keigo... Cảm ơn các anh đã thích tôi... Xin các anh... đừng quên tôi... đừng quên... một người bạn tên ‘Ogihara Aitsuki’.”

“Sẽ không... sao lại có thể quên... em là công chúa của anh... Itsuki-chan (Backy)...”

Căn phòng tối tăm như nội tâm của họ, rõ ràng là mùa hè, nhưng bọn họ lại cảm thấy lạnh lẽo không gì sánh được. Thiên sứ về bên cạnh Thượng đế, nhưng cũng mang đi nguồn sáng ấm áp của họ.

Anh quốc, trang viên Douglas.

Vào buổi tối ngày Ogihara được mang về, nhà Douglas rơi vào tuyệt vọng. Ogihara trầm ngủ không những không tỉnh, trái lại còn xuất hiện dị biến. Mùi hoa đã biến mất lại lần nữa phiêu tán, thân thể Ogihara trên giường từ từ nhạt nhòa, càng ngày càng trong suốt. Cậu đang từ từ biến mất. Bức tranh quỷ dị được để trong phòng, người con trai trong tranh cũng giống như Ogihara, từ từ biến mất. Mùi hoa sắp hoàn toàn mang Ogihara đi.

“Baby! Baby! Không được đi! Mommy xin con, không được đi...” Fujika nhào vào người con trai, nỗ lực ngăn cản con trai biến mất.

“Baby, em không cần anh nữa sao... Baby, em đã đồng ý với anh rồi, không phải em sợ nhất anh đánh mông em sao... Baby, đừng để anh không nhìn thấy em...” Anthony điên rồi, cướp lấy em trai từ dưới thân mẹ mình, chạy khắp các gian phòng, “Baby, không sợ! Không sợ! Anh sẽ không để Thượng đế mang em đi... Baby! Đừng bỏ anh lại!” Anthony đá văng cửa từng phòng, nhưng thân thể em vẫn như cũ thong thả biến mất.

Hall ôm ngực đuổi theo phía sau, ngực đau đớn làm anh đổ từng giọt mồ hôi lớn, “Baby, Baby...” Đỡ tường, Hall đau đến muốn ngất.

Tóc Ken qua một đêm đã bạc trắng rất nhiều, hắn đỡ người vợ suy yếu, đi theo phía sau con trưởng, trong miệng thì thào kêu: ” Backy bảo bối của daddy... Không được bướng bỉnh nữa...”

Cuối cùng, trong phòng Ogihara, Anthony ngừng lại, thân thể em trai trên tay đã không có trọng lượng nữa. Anh tập tễnh đi tới bên giường em trai, ngồi xuống, vuốt ve thân thể sắp biến mất của em trai, không nói một lời. Thừa dịp nghỉ giữa các trận đấu, năm người lên máy bay tư nhân của Atobe chạy tới, trong đầu trống rỗng, không thể tin được cảnh tượng trước mắt, không thể tin được con người mĩ lệ trong cuốn băng ghi hình đang từ từ biến mất.

Mùi hoa nồng đậm kịch liệt, phảng phất có gió thổi qua... từ từ phai nhạt... Thân thể Ogihara hoàn toàn biến mất... còn lại chỉ là quần áo của cậu và những đồ vật cậu đeo.

“Itsuki... chan?” Yukimura quỳ gối trước mặt Anthony, nhặt sợi dây đỏ rơi trên mặt đất lên, “Itsuki-chan...”

Fujika không thể chịu nổi đả kích như vậy, choáng váng ngã xuống đất, sau đó... Yukimura mất đi ý thức.
Bình Luận (0)
Comment