[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 23

Tezuka đang ngủ say thì đột nhiên bị một bàn tay từ trong chăn vươn tới làm thức giấc, cố gắng mở mắt ra thì thấy trước mặt một bóng đen chui vào trong lòng mình. Tezuka đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi yên lặng điều chỉnh tư thế của mình để con tu hú nào đó đang chiếm tổ người khác ngủ được thoải mái. Sau đó, anh nhận ra người nọ lại đem chân gác lên đùi mình, đầu hoàn toàn vùi vào bờ vai anh. Tezuka kéo chăn lại lần nữa, nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp tục ngủ, lại cảm giác được một bàn tay của người trong lòng đang dán trên người mình. Lần thứ hai mở mắt ra, đôi mắt đã quen với bóng tối rốt cuộc hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Ogihara lúc này y như con gấu túi dán trên người anh, Ryoma lại là một con gấu túi khác dán trên lưng Ogihara. Tezuka âm thầm may mắn vì giường rất lớn, bằng không hiện tại anh khó mà không rơi xuống đất. Trở mình hướng thân thể vào phía trong chỗ Ogihara đang nằm thì thấy mỗ vị gấu túi cũng tự giác chui vào trong lòng anh. Vị kia dù ngủ đến không biết trời trăng gì nhưng cũng thuận thế nhấc một chân gác lên người Ogihara, làm Ogihara khó chịu mà rên rỉ một tiếng. Tezuka cẩn thận bỏ chân Ryoma trên người Ogihara xuống, đắp chăn bị ba người làm hỗn độn từ lâu lại cho tốt rồi lần nữa nhắm mắt lại, đôi môi luôn luôn thẳng một đường lúc này có chút cong lên.

Theo thói quen Ogihara đến lúc đồng hồ điểm sáu giờ sáng liền tỉnh lại, nơi cậu đang dán mặt lên truyền đến mùi hương cỏ xanh thanh khiết. Ogihara lập tức biết người mình đang ôm là ai, lại phát hiện tay chân mình toàn bộ đang quấn lấy người Tezuka. Ogihara vội vã lùi ra, sau đó cảm giác phía sau bị cái gì chặn... “À, Ryoma.” Bỏ chân Ryoma gác lên lưng mình xuống, Ogihara trở mình một cái, thảo nào cậu trên trên người mình thật nặng, thì ra tướng ngủ của Ryoma lại xấu như vậy. ( Ogihara chẳng hề ý thức được tướng ngủ của cậu cũng xấu thế thôi ^^) Thấy Tezuka và Ryoma đều còn đang ngủ, Ogihara đứng lên cẩn thận đi xuống giường. Sợ đánh thức hai người, Ogihara cầm khăn mặt và bàn chải của mình đi lên buồng vệ sinh trên lầu. Ogihara vừa đi ra ngoài, Tezuka đang ngủ chợt mở mắt, đứng lên cử động cánh tay phải bị gối đến phát mỏi rồi cũng xuống giường thay quần áo.

.....

“Itsuki-chan, ” chạy bộ trên máy chạy nửa giờ, Tezuka tắm rửa xong đi ra thì thấy Ogihara đã làm xong bữa sáng, “Làm phiền cậu rồi.” Anh tuy cũng biết nấu cơm nhưng cũng không phải nấu được nhiều lắm. Ogihara ăn uống cần đặc biệt chú ý cho nên ở chỗ Ogihara, anh cũng không giúp cậu nấu nướng được.

“Tezuka, có gì phiền đâu.” Mang mì trứng gà và khoai tây nghiền đã chuẩn bị xong đặt trên bàn, Ogihara nhìn đồng hồ, “Tezuka, anh đi gọi Ryoma dậy đi, cậu ấy rất khó tỉnh ngủ. Tôi đi chuẩn bị phần ăn cho bữa trưa đã.” Lấy trong tủ lạnh nguyên liệu nấu ăn tối hôm qua đã chuẩn bị tốt, Ogihara đem trọng trách gọi Ryoma dậy giao cho Tezuka. Cậu sợ nhất phải đánh thức Ryoma, không gọi đến hai mươi phút người nọ chắc chắn không chịu dậy.

Chuẩn bị xong bữa trưa, Ogihara quay đầu lại thì thấy Ryoma đi tới ngồi xuống trước bàn ăn. Nhìn đồng hồ, mới có mười phút, Ogihara kính nể nhìn người đứng bên cạnh: “Đội trưởng, anh thật lợi hại.”

“Mada mada dane.” Quần áo mũ nón đã chỉnh tề, Ryoma cắn một ngụm khoai tây nghiền, quay lại nói với đội trưởng một câu, sau đó vùi đầu ăn mì.

Tezuka chẳng bao giờ ăn mì vào bữa sáng, lấy đũa gẩy gẩy một chút, sau đó cũng không thèm nói gì mà tập trung ăn mì trong bát. Ogihara hài lòng ăn phần của mình, nghĩ thầm: sau này nhất định phải thường xuyên mời Ryoma và Tezuka ở lại chỗ cậu, cảm giác có người cùng ăn thật tốt.

Nhìn ba người đang đi tới, thành viên CLB tennis bắt đầu khe khẽ thì thầm.

“Ogihara vậy mà lại cùng đội trưởng đến trường kìa.”

“Còn có Ryoma nữa.”

“Ogihara vốn quan hệ tốt với Ryoma còn gì? Nhưng mà không ngờ quan hệ của Ogihara và đội trưởng cũng tốt nhỉ.”

“Ở trận đấu vòng loại đội trưởng cũng rất chiếu cố Ogihara đó.”

“Nhưng Ogihara đã hai ngày không tới trường học rồi, có thể là trên đường gặp đội trưởng đi.”...

“Đội trưởng, sau này tôi không nên đến trường cùng anh nữa.” Ogihara nhích lại bên cạnh Ryoma. Cậu đã quên đội trưởng rất nổi tiếng ở trường.

“Ogihara? Cậu không sao chứ, sao lại nghỉ học hai ngày nay thế?” Lúc Tezuka đang trưng vẻ mặt không hờn giận ra, một đạo âm thanh nhu hòa truyền đến, Ogihara nhìn về phía sau, “Fuji senpai.” Người luôn cười tủm tỉm, ngoại trừ Fuji senpai còn có thể là ai.

“Hôm nay Ogihara cùng đội trưởng đến trường à?” Fuji đi tới giữa Tezuka và Ogihara, thoải mái hỏi thăm.

“Không phải đâu!” Ogihara vội vã lắc đầu, “À... Tôi và Ryoma cùng đi, rồi trên đường gặp đội trưởng.” Sợ người xung quanh không tin, Ogihara chọt chọt người bên cạnh, “Ryoma, cậu nói có phải không.”

Ryoma giương mắt nhìn đội trưởng, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ dị: “Mada mada dane.”

“Ryoma!” Thấy mọi người đều tập trung lực chú ý về đây, Ogihara “trừng” Ryoma một cái ( Ogihara quên mất cậu đang đeo kính, tóc lại che hết mắt, Ryoma đâu thể nhìn thấy cậu đang trừng cậu ta chứ.)

“Ừ, tôi và Ogihara gặp đội trưởng trên đường.” Ryoma chuyển ánh mắt về phía Fuji senpai, lớn tiếng nói. Thoáng chốc, những kẻ hiếu kì xung quanh tỏ vẻ đã hiểu, đều quay đi làm chuyện của mình.

“Vậy thật đúng là tình cờ nhỉ.” Fuji gật đầu, không nói gì nữa mà chỉ cười đến vui vẻ.

“Chuẩn bị tập luyện buổi sáng.” Tezuka thấp giọng bỏ lại một câu, đi nhanh tới phía trước. Fuji đột nhiên mở miệng: “Đội trưởng, cậu đang tức giận.”

“Fuji, 20 vòng.” Tezuka không quay đầu lại đáp trả rồi đi vào phòng thay quần áo.

“Fuji senpai, đội trưởng...” Ogihara bất an kéo tay Fuji, lời cậu vừa nói có phải đã làm đội trưởng không vui không.

“Ogihara, cậu nói gì?” Fuji bí hiểm liếc nhìn Ogihara, sau đó chạy về phía trước, anh còn tới hai mươi vòng phải chạy nữa.

“Ryoma...” Thấy trong nháy mắt chỉ còn hai người cậu và Ryoma, Ogihara chỉ có hỏi Ryoma.

“Ogihara, thay quần áo đi. Đội trưởng không phải luôn luôn như vậy sao?” Ryoma kéo Ogihara đi tới phòng thay quần áo, vẫn mang một vẻ mặt “chả quan tâm” như trước.

Nhìn người nghiêm túc đến lạnh lùng trong sân bóng, Ogihara cực kì uể oải, lời lúc nãy của cậu đã làm tổn thương đội trưởng rồi. Nhưng cậu không cố ý mà, trong trường bây giờ có “đội bảo vệ Ryoma sama”, “đội bảo vệ Tezuka sama”, “đội bảo vệ Fuji sama”... Mà cậu thì phi thường hiểu rõ sự kinh khủng của mấy đội bảo vệ này. Cậu chỉ là không muốn tự mang đến phiền phức cho mình thôi, thế nhưng... mình lại khiến đội trưởng khó chịu rồi. Lấy điện thoại di động ra, đi tới góc phòng, Ogihara thấy không ai chú ý, gửi cho người nào đó một tin nhắn.



“Ogihara.”

“Fuji senpai.” Đang giặt khăn mặt, Ogihara thấy người đến thì đóng vòi nước lại.

“Ogihara, hôm nay cậu và Tezuka cãi nhau à?” Fuji tựa bên cạnh bồn rửa, cúi đầu nhìn Ogihara, mở to đôi mắt màu xanh trong trẻo.

“Vâng.” Ogihara xoay người cũng tựa lên thành bồn, “Hôm nay tôi đã làm đội trưởng tức giận.” Tuy rằng Fuji senpai cười tủm tỉm cảm giác rất dễ gần nhưng cậu lại nghĩ Fuji senpai mở mắt thì hợp hơn, như vậy làm cậu thấy chân thực hơn một chút.

“Đã hai ngày Ogihara không tới trường học, thật là vì trong nhà có việc à?” Đối với Ogihara, đôi mắt khi mở ra Fuji của không còn sự sắc bén như trước.

“Không phải...” Ogihara nhẹ nhàng lắc đầu, “Tôi hơi ốm một chút.” Đối với Fuji senpai, cậu biết có một số việc không nên giấu diếm thì hơn. Kỳ thực, Fuji senpai với rất nhiều chuyện đều rõ ràng, chỉ là không nói mà thôi. Hơn nữa, cậu cũng không định vì mấy chuyện như vậy mà vắt óc ra tìm cách che giấu.

“...” Fuji trầm tư một lúc rồi nói, “Là bởi vì sushi đúng không?”

Ogihara không ngờ Fuji senpai lại đoán được, trong mắt lộ ra kinh ngạc. Thấy phản ứng của Ogihara, Fuji khôi phục dáng tươi cười: “Trách không được mấy ngày vừa rồi Tezuka và Ryoma cũng không đến, xem ra bọn họ cũng đều biết cậu bị bệnh.”

“Fuji senpai, sao anh cái gì cũng biết thế?” Ogihara càng ngày càng nghĩ nơi này là một nơi ngọa hổ tàng long chứ chẳng phải là trường học.

“Ha ha, cũng có vài chuyện tôi không biết đấy.” Fuji liếc mắt nhìn Ogihara đầy thâm ý, tiếp đó chuyển trọng tâm câu chuyện, “Ogihara ăn sushi thì làm sao?”

“Ờ... Sẽ buồn nôn, dạ dày khó chịu.” Ogihara nghĩ lời vừa rồi của Fuji senpai có ý tứ, Fuji senpai sao lại liếc nhìn mình như thế.

“Nếu không ăn được, sao hôm đó không nói?” Fuji mở đôi mắt, lần này ánh mắt đã có phần sắc bén.

“Tôi không nghĩ là sẽ tới đó, sau lại... không muốn làm mọi người mất hứng.” Ogihara vội vã nói, vẻ mặt Fuji senpai hiện tại cùng với băng sơn đội trưởng có chút giống nhau.

“Ngoài việc không thể ăn sushi, còn không thể ăn cái gì?” Fuji thu lại sắc bén trong mắt, hơi nhẹ giọng hỏi.

“Ngoài rong biển và tảo tía, mấy món thủy hải sản đều không thể ăn.” Tuy rằng vừa bị làm cho hoảng sợ nhưng trong lòng Ogihara cũng rõ ràng Fuji senpai chỉ là quan tâm mình nên cũng không căng thẳng nữa.

“Như vậy à, tôi biết rồi.” Fuji nở nụ cười, tuy nhiên trong nụ cười lại kèm một tia ý xấu, “Ogihara này, cậu thiếu tôi một lời xin lỗi đó.”

“Dạ?” Ogihara hơi khó hiểu, cậu làm gì có lỗi với Fuji senpai sao? Nhức đầu, ngoài chuyện sushi thì còn gì nữa?

“Chuyện cậu bị ốm, Tezuka và Ryoma đều biết, nhưng cậu lại không cho tôi biết. Vậy mà lúc trước cậu còn nói chúng ta là bạn bè, hại tôi hai ngày nay lo lắng cho cậu.” Vẻ mặt Fuji bỗng chốc trở nên nguy hiểm.

“A! Cái kia... Fuji senpai, tôi... Không phải vậy... Là đội trưởng bọn họ gọi điện thoại cho tôi... Sau đó... Sau đó bọn họ...” Ogihara nghe xong thì vội giải thích, nhưng cậu lại không biết nên giải thích thế nào. Hôm đó Fuji senpai đã nói bọn họ là bạn bè, cũng không phải cậu không coi senpai là bạn, chỉ là... sự tình hơi phức tạp, cậu thực sự không biết nên giải thích thế nào nữa.

“Ha ha, vậy Ogihara, cậu nghĩ cậu có sai không nào?” Fuji dựa sát vào Ogihara, giọng nói tỏ ra đáng thương.

“Vâng! Để Fuji senpai lo lắng, tôi sai rồi!” Ogihara đâu dám nói mình không sai, tuy vậy cậu thực sự không nghĩ rằng Fuji senpai lại lo lắng cho cậu.

“Nếu sai rồi, vậy Ogihara cũng nên xin lỗi nhỉ?” Fuji hơi rời ra Ogihara một chút, lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

“Vâng, Fuji senpai muốn tôi xin lỗi thế nào?” Đối với hành động của Fuji senpai, Ogihara có chút không hiểu.

“Vậy cho tôi số điện thoại của cậu đi, sau này có chuyện gì tôi cũng có thể gọi điện hỏi cậu.” Fuji mở điện thoại di động, chuẩn bị lưu lại số điện thoại.

“Được.” Vừa nghe “Nghiêm phạt” đơn giản như vậy, Ogihara lập tức đọc số điện thoại nhà và di động ra.

“Địa chỉ nữa?” Lưu xong số điện thoại Fuji vẫn không ngẩng đầu lên mà tiếp tục hỏi.

Suy nghĩ một chút, thấy đôi mắt xanh thẳm của Fuji senpai nhìn chằm chằm vào mình, Ogihara lại không chút do dự đọc địa chỉ nhà mình.... Chết thì chết vậy, cậu cũng không nghĩ mình có thể giấu được Fuji senpai lâu lắm.... Hu hu hu... Tự nhiên cảm thấy Fuji senpai thật giảo hoạt quá đi.

…..

“Tezuka, xin lỗi, hôm nay tôi không cố ý đâu, anh đừng giận tôi nhé. Tôi sợ bị đội bảo vệ của anh xử lắm, cho nên mới nói chúng ta tình cờ gặp trên đường. Để xin lỗi, hôm nay tôi sẽ làm cơm chiên Trung Hoa cho anh, tha thứ tôi đi.

T_T, người có lỗi Itsuki-chan. ”

Nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, vẻ mặt lạnh lùng cả buổi sáng của Tezuka dần trở lại bình thường. Chuyển tin nhắn vào mục tin đã lưu, Tezuka trở lại phòng học.

“Không nên nghĩ nhiều như vậy. Buổi chiều chúng ta đi bộ về cùng nhau đi.” Đang ở lớp học, Ogihara cảm thấy điện thoại di động rung lên thì vội lấy ra xem. Thấy tin nhắn gửi đến, Ogihara thở phào nhẹ nhõm, đầu ngón tay bắt đầu nhanh nhanh bấm tin trả lời.

“:), được. Tezuka, anh tháo kính ra được không, như vậy tôi sẽ không cần đeo kính nữa, đeo kính thật là không tiện chút nào, =.=, hì hì.” Đọc tin nhắn gửi tới, khóe miệng Tezuka hơi co rúm, nghe thấy thầy giáo đang giảng một bài số học, Tezuka liền quay lên bảng.

“Vậy đừng đeo nữa, chuyên tâm học đi!” Ogihara dẩu dẩu môi, đội trưởng cũng mất tập trung mà. Cậu bất mãn gửi đi một tin nhắn.

“T.T, đang học ngữ văn. Tôi nghe không hiểu, càng nghe càng buồn ngủ, đội trưởng nói chuyện phiếm với tôi đi, tôi sẽ không thấy mệt.” Chân mày Tezuka cau lại, đẩy đẩy kính mắt, ngẩng đầu nhìn thầy giáo trên bục giảng. Thấy thầy không nhìn mình, Tezuka mới cúi đầu.

“Bắt đầu từ hôm nay, tôi giúp cậu học bù.” Ogihara bắt đầu khóc thét trong lòng, sẽ không thảm như vậy chứ, tại sao định xin lỗi giờ lại biến thành học bù rồi? Vừa định trả lời, điện thoại di động liền rung lên. Ogihara mở ra nhìn, liền thở hắt ra một hơi, “Cứ quyết định vậy đi, bây giờ mau nghe giảng.” Ogihara thở dài một tiếng, cậu chợt nhận ra mấy ngày nay mình cực kì không may.

Editor lảm nhảm: Tướng ngủ của em mà cứ xấu thế thì chỉ có thiệt thôi em ơi =))
Bình Luận (0)
Comment