[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 66

Anthony không muốn để em trai thấy bộ dạng mình lúc này, anh vẫn luôn là một người mạnh mẽ cứng cỏi. Thân là con trai trưởng, anh muốn kế thừa gia tộc Douglas, muốn bảo vệ người mẹ yếu đuối và đứa em trai mỹ lệ như thiên sứ, vậy nên anh phải luôn luôn kiên cường và tỉnh táo trong mọi trường hợp. Đây là trách nhiệm của anh, là trách nhiệm mà anh nguyện ý gánh lấy. Nhưng lần đầu tiên trong mười ba năm qua, anh nhận ra mình yếu đuối thế nào, yếu đuối đến độ anh chỉ biết đi khắp nơi tìm thiên sứ bị mất tích của mình, đến độ anh không dám nghĩ tới tình huống em trai có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nếu như hôm nay còn không tìm được cậu, chẳng biết anh sẽ trở nên điên cuồng đến mức độ nào nữa.

Cảm nhận được sự sợ hãi của đại ca, Ogihara cứ để đại ca ôm chặt mình như vậy. Cánh tay của đại ca cũng cứng rắn lạnh lẽo như daddy làm Ogihara cực kì kinh ngạc, đồng thời cũng khiến cậu hối hận vô cùng. “Anh... sau này em không bao giờ … muốn tự mình giải quyết chuyện gì nữa, em nhất định sẽ nghe lời anh, chỉ ngồi yên ở nhà thôi.”

“Baby, anh thật sự muốn bẻ gẫy đôi cánh của em, để em vĩnh viễn không bao giờ bay đi nữa.” Âm thanh khàn khàn của Anthony mang theo kiên quyết.

“Vâng, anh, anh cứ bẻ gẫy đôi cánh của em đi. Sau này em muốn đi đâu, anh lái xe đưa em đi là được.” Ogihara nỗ lực làm cho anh trai bình tĩnh trở lại, lần này cậu mất tích thực sự đã làm anh sợ hãi.

“Baby, anh không nói đùa đâu.” Anthony buông em trai ra, nâng mặt cậu lên nghiêm túc nói.

“Anh, em cũng không đùa, chỉ cần anh không chê em phiền là được.” Ogihara cũng nghiêm túc nhìn lại đại ca. Chuyện lần này làm cậu hiểu rõ có những chuyện cậu vĩnh viễn cũng không bằng các anh được. Nếu như việc cậu trốn sau lưng các anh khiến mọi người yên tâm, vậy cậu tình nguyện cứ làm một kẻ nhu nhược thôi.

“Baby, chuyện đại ca đã đáp ứng thì sẽ không đổi ý, nhưng sau khi giải toàn quốc kết thúc em phải quay về Anh quốc. Anh sẽ mời gia sư dạy em, cũng sẽ mời người về nhà cùng em đánh tennis.” Anthony chuẩn bị khóa em trai ở nhà một cách triệt để.

Ogihara suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy anh, ngày nghỉ em có thể ra ngoài chơi không?”

“Được, giống như khi đi học, anh sẽ cho em ngày nghỉ, cho em đi tìm bạn bè của em, nhưng với điều kiện là em phải mang theo vệ sĩ.” Anthony tương đối “nhân từ” mà thả lỏng trói buộc, dù sao anh cũng không có thể làm cậu quá buồn bực.

“OK, không thành vấn đề, sau khi từ Nhật Bản trở về thì em sẽ nghe lời anh hết.” Ogihara lập tức đáp ứng luôn, rồi cậu còn nói, “Anh, lần này em về Nhật Bản không cần mang vệ sĩ đâu, thấy kì cục lắm, ở đó em còn muốn đến trường nữa.”

“Vậy phải xem Mohammed kia có chịu buông tha không. Nếu như hắn vẫn cố ý muốn kết hôn với em, vậy thì phải mang vệ sĩ.” Tuy rằng rất không muốn em trai tới Nhật Bản hay có quan hệ gì với mấy người kia nữa nhưng anh biết mẹ mình nói đúng, anh không thể làm quá được.

“Anh...” Ogihara nở một nụ cười lấy lòng, “Anh nhất định có thể làm hắn từ bỏ đúng không, em rất có lòng tin vào anh trai em mà.”

“Nếu tin tưởng anh, vậy lần trước sao em còn muốn một mình đi gặp hắn?!” Điều khiến Anthony tức giận nhất là em trai không tín nhiệm anh.

Không giấu diếm nữa, Ogihara kể rõ ngọn ngành cho anh trai vì sao cậu lại đi tìm Mohammed, “Anh, em không muốn chuyện gì cũng bắt các anh giúp em giải quyết, anh và nhị ca đã rất mệt mỏi rồi. Em muốn trực tiếp nói rõ ràng với hắn, bảo hắn không nên trở lại tìm em, ai biết được lại bị những người khác mang đi.” Nghĩ đến chuyện mà Dana nói cho cậu, Ogihara lập tức nói, “Anh, hôm nay em mới biết vì sao Mohammed muốn cưới em.” Kể hết toàn bộ những lời Dana đã nói, Ogihara sầu não nói, “Thật là đen đủi, tất cả chuyện này là vì em rất giống người trong bức tranh!”

“Bức tranh?” Anthony nhắc lại một lần trong lòng, xem ra anh phải nghĩ biện pháp lấy bức tranh về tay mình.

“Đại ca, Tezuka bọn họ vì em mà chạy đến tận Anh, hai ngày tới em muốn cùng họ ở Luân Đôn chơi một chút.” Nghĩ đến mấy người kia, trong lòng Ogihara như có một dòng nước ấm chảy qua.

“Đại ca sẽ sắp xếp, giờ em mau ngủ đi.” Xuống giường kéo kín rèm cửa lại, Anthony thay áo chuẩn bị ngủ. Dụi dụi con mắt nhức mỏi, đầu Ogihara rơi xuống một cái gối mềm, “Anh... Cứ như vậy thì em sẽ trở thành kẻ chẳng có chút năng lực nào. Sau này anh còn lấy vợ, lại phải đeo thêm một thằng em chẳng biết làm gì, liệu có bị người ta cười không?” Tưởng tượng đến cảnh mình trung niên rồi mà vẫn phải dựa vào anh trai, Ogihara nổi da gà đầy người, vừa rồi cậu có đáp ứng nhanh quá không.

“Baby, đừng nghĩ đổi ý, đại ca sẽ không để chuyện như thế này xảy ra nữa đâu.” Anthony nói đầy thâm ý, Ogihara nằm úp sấp trên người anh nghiêm túc nói, “Anh, sau này anh phải tìm một người vợ dịu dàng như mommy nhé.”

“Baby muốn chị dâu dịu dàng?” Tinh quang trong mắt Anthony biến mất, thuận miệng hỏi.

“Cũng không hẳn, nhưng em nghĩ chỉ có người dịu dàng như mommy mới xứng đôi với đại ca.” Ogihara cảm thấy buồn ngủ, nằm nghiêng một bên nhắm mắt nói. Xoay người ôm em trai, Anthony cũng không có hưởng ứng lời cậu, chỉ một lát sau, Ogihara đã mệt mỏi đến cực độ liền ngủ say bên cạnh đại ca.

“Một người dịu dàng...?” Âm thanh trầm thấp vang lên trong phòng, Anthony ôm chặt em trai, “Baby... Hương thơm trên người em... hình như nồng đậm hơn...”

“A! Fuji senpai!”

“Đón bóng này, Itsuki-chan!”

“Tezuka!”

“Itsuki-chan, đừng có lơ là.” Soạt, bóng vào rổ, Tezuka kéo người ngồi dưới đất dậy.

“Itsuki-chan, không sao chứ?” Fuji tiến lên cầm lấy tay Ogihara kiểm tra.

“Không việc gì không việc gì.” Ogihara cầm lấy bóng trên tay Tezuka, “Chỉ là trầy da, băng bó một chút là không sao rồi.” Sợ mấy người không tin, Ogihara thử nhấc tay.

“Itsuki-chan, chúng ta cần phải cố lên nào.” Đã thua đến ba hiệp, Fuji cũng không hề lo lắng nói.

“Không thành vấn đề, đã nói người nào thua thì đến khi về Nhật sẽ phải mời mọi người ăn.” Lau mồ hôi, Ogihara hăng hái giơ cao trái bóng rổ.

“Ogihara, cậu chắc chắn là còn tiếp tục được?” Atobe mặc đồ thể thao, cúi đầu cười nhìn Ogihara, Tezuka đứng bên cạnh cũng là một tư thế chuẩn bị sẵn sàng.

“Hử? Có thể đồng thời đánh bại hai vị đội trưởng, tôi thật phi thường chờ mong đó.” Không để ý đến sự chênh lệch chiều cao, Ogihara nháy măt với Fuji một cái rồi đập bóng chạy về phía rổ của đối phương.

Ryoma và người không thể vận động mạnh là Yukimura thì ngồi bên ngoài sân uống nước trái cây, cười nhìn người trên sân. Lo lắng cho sự an toàn của Ogihara, bọn họ cũng không có đồng ý với đề nghị cùng họ đi ra ngoài của Itsuki-chan. “Ryoma, Itsuki-chan tuy đánh tennis rất giỏi, nhưng bóng rổ thì thật không ổn đó.” Yukimura nhìn Ogihara lại mất bóng, cảm thán nói.

“Bóng rổ của cậu ấy chỉ gọi là lõm bõm thôi.” Chênh lệch chiều cao quá lớn nên Ryoma tự động chọn ngồi bên ngoài làm trọng tài.

Bên trong nhà kính, Fujika lòng tràn đầy vui mừng đứa con đang vui vẻ, nói với người vẻ mặt vẫn không tốt lên chút nào bên cạnh: “Ken, đừng có trưng cái mặt như thể có người cướp con anh đi như thế chứ. Anh xem, Baby cười vui vẻ thế kia, đã lâu rồi em không nhìn thấy con vui vẻ đến thế.” Đối với việc chồng mình từ sau khi sinh Baby vẫn luôn đặt một nửa sự quan tâm lên người nó, Fujika rất hiểu tâm tình hắn lúc này, bởi vì nàng cũng có cảm giác như thế. Nhưng so với hắn mà nói, nàng lại càng lý trí hơn.

“Hừ!” Ken bất mãn ôm lấy vợ, nhìn ra ngoài thấy con mình cười ngọt ngào với mấy đứa kia như vậy, trong lòng hắn cực kì cực kì không thích!

“Ken, bọn họ lại dám có ý nghĩ muốn nhốt Baby lại, chuyện lần này em rất tức giận, em không muốn nhìn thấy một người Ả Rập nào nữa.” Nghĩ đến sự ích kỉ của những người đó, lần đầu tiên Fujika bộc lộ thái độ của mình. Nàng có thể tha thứ người thương tổn nàng, nhưng tuyệt không tha thứ những kẻ có ý đồ thương tổn con trai nàng.

“Chuyện này ta đã báo lên với nữ hoàng để mở hội nghị, ta sẽ không đơn giản bỏ qua việc này.” Gia tộc Douglas không phải là đối tượng để người khác xâm phạm như thế, hắn phải để vài người hiểu rõ việc này.

“Ông chủ, bà chủ, Mohammed điện hạ ở bên ngoài, muốn gặp ông chủ và bà chủ.” Quản gia đi vào báo lại, trên mặt mang theo một chút giận dữ.

“Ken, em đi xem Baby chơi bóng rổ.” Trên mặt hiện lên chán ghét, Fujika bưng một đĩa bánh bông lan đi ra ngoài. Ken cũng không mở miệng, nhìn đứa con đang không ngừng thua bóng ở bên ngoài, trong mắt lóe lên cưng chiều. Khoảng hai mươi phút sau hắn mới chậm rãi đi ra khỏi nhà kính, “Bảo hắn đến thư phòng.”

Theo người dẫn đường đi vào trang viên, trên mặt Mohammed là mệt mỏi và phẫn nộ. Hắn không ngờ rằng mẫu hậu lại có thể phái người đến Anh âm mưu mang Aisha đi, mà sự ngu ngốc của mẫu hậu đã đẩy hắn và cả Abu Dhabi vào tình cảnh xấu hổ vô cùng. Đi tới vườn hoa, Mohammed đột nhiên nghe được tiếng cười đùa từ cách đó không xa truyền đến. Dừng chân lại, Mohammed cẩn thận lắng nghe, mơ hồ hắn nghe được có người gọi “Backy”. Cố không để mình thất lễ, Mohammed tăng tốc độ đi đến chỗ phát ra âm thanh.

Có người xuất hiện ngăn hắn lại, Mohammed đi tới một góc. Nhìn người ra sức chạy về phía trước, Mohammed ngừng lại.
Bình Luận (0)
Comment