[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 78

“Tất cả mọi người liều mạng thật đó.” Bên ngoài sân, Ogihara trốn dưới bóng cây nhìn trận đấu trong sân, vẻ mặt uể oải rõ ràng.

“Itsuki-chan, khó chịu à?” Kết thúc một trận đấu, Tezuka đi tới ngồi bên cạnh cậu, lấy khăn tay từ trong túi ra đưa cho Ogihara.

Lau mồ hôi trên trán, Ogihara hữu khí vô lực nói: “Tezuka, tôi nóng quá... Anh không thấy nóng sao?” Áo phông của cậu đã ướt hết rồi.

“Itsuki-chan, nếu sợ nóng sao còn mặc áo thể thao dài tay?” Tezuka giúp Ogihara xắn tay áo lên cao, ánh mắt dừng một chút tại Power Ankle.

“Tôi biết sai rồi...” Ogihara cầm khăn tay quạt gió, “Sáng nay lúc ra ngoài nghĩ là lạnh, không ngờ bây giờ lại nóng thế.”

“Itsuki-chan, tôi có áo thể thao dự phòng đây, cậu thay đi.” Cũng kết thúc trận đấu của mình, Fuji đi tới, nghe được Ogihara nói thì lên tiếng.

Ogihara ngửa đầu, “Shusuke... Anh cao hơn tôi gần 10 cm đấy, tôi mặc thì rộng quá.”

“Không sao đâu, sẽ không quá rộng, hơn nữa, như vậy lại càng mát.” Mùi hương rõ ràng khắp xung quanh như vậy, nghĩ cũng biết người này rất nóng.

Kéo kéo áo mình, Ogihara đành thỏa hiệp, cứ tiếp tục như vậy cậu sẽ chết đuối mất.

“Ha ha, Shusuke, quả nhiên rộng một chút sẽ mát hơn thật.” Mặc cái áo rộng thùng thình trên người, Ogihara không cảm giác ngâm trong mồ hôi như vừa rồi nữa. Fuji cười nhìn Ogihara, sau đó vừa nhẹ nhàng chạm lên dấu đỏ trên xương quai xanh của cậu, vừa liếc nhìn Tezuka. Tezuka coi như không thấy ý của Fuji, chỉ nói: “Trận sau sắp bắt đầu rồi, Fuji, chúng ta mau đi thôi.”

“Ừ.”

Đi vài bước, nhìn Ogihara đứng nấp dưới cái cây, Fuji thu hồi nụ cười nhìn về phía Tezuka: “Tezuka, dấu hôn đó là cậu để lại trên người Itsuki-chan phải không?”

Đi hai bước, khi sắp đến sân đấu thì Tezuka ngừng lại, nhưng anh không nhìn Fuji. “Fuji, lời sáng hôm qua cậu nói cũng là điều tôi muốn nói cho cậu lúc này.” Nói xong, Tezuka vào sân bóng.

Đôi mắt xanh thăm thẳm dừng lại trên bóng lưng thẳng tắp của Tezuka, một giây sau Fuji lại cười ra tiếng, “Như vậy sao...”

A, Momoshiro senpai bị nốc-ao rồi... Nhìn người đang thất vọng đi từ trong sân ra, Ogihara cũng cảm thấy có một tia ủ rũ. Danh sách đội tuyển chỉ có tám người, mấy người họ trước sau cũng sẽ có một người bị loại... Uhm... Cũng may mình cự tuyệt HLV Ryuzaki, nếu như cậu được chọn thì sẽ nhiều người bị loại hơn; nếu như cậu bị loại thì... cái này... Tezuka sẽ mắng cậu mất, Ryoma... Ryoma nhất định sẽ nói với cậu “Backy, mada mada dane”... Shusuke... Chỉ có Shusuke tốt nhất. Nhưng nói thế thôi, trận tiếp theo Tezuka sẽ đánh với Inui senpai, cậu nhất định phải đi xem. Nghĩ tới đây, Ogihara đứng lên chạy tới sân Tezuka thi đấu.

“Itsuki-chan, sao lại tới đây? Không sợ nóng sao?” Thấy người, Fuji có chút vui vẻ nhìn cái áo trên người Ogihara.

“Một lúc nữa Tezuka sẽ đấu với Inui senpai, tôi đến trinh sát một chút.” Ogihara làm bộ tới nhìn Tezuka đang nghỉ ngơi trong sân.

“Ha ha, Itsuki-chan sợ à?” Áo mặc dù hơi lớn nhưng lại rất thích hợp với người này, thành viên khác trong đội đi tới thấy Ogihara mặc áo của Fuji thì kinh ngạc, nhưng sau đó đã bị Power Ankle trên cánh tay Ogihara dời đi lực chú ý.

“Vâng, sợ chứ, Tezuka rất lợi hại, nếu như tôi thua không biết anh ấy liệu có phạt tôi chạy quanh sân không nữa.” Quay đầu lại cong môi cười với người vừa nghe được lời mình nói một cái, Tezuka, đừng phạt tôi chạy nhé.

“Mada mada dane.” Trận đấu đã kết thúc, Ryoma đi tới, “Itsuki-chan, biết đâu cậu sẽ thắng đó.” Ryoma nói khiến cho Oishi phải chú ý, bọn họ tuy rằng biết Ogihara rất lợi hại nhưng vẫn không tin Ogihara có thể thắng Tezuka. Dù sao bọn họ cũng không rõ ràng lắm về thân phận thực sự của Ogihara.

“Đội trưởng, nếu như tôi thắng thì có thưởng không?” Ogihara nhẹ giọng hỏi người đã đi tới trước mặt, chỉ đứng cách cậu một tấm lưới.

“Không có.” Tezuka cũng không chần chừ giây nào mà trả lời.

“Oa, đội trưởng thật keo kiệt nha.” Ogihara bám trên vai Ryoma mà nghịch ngợm nói, “Ryoma, cậu bảo có đúng không?”

“Ừ.” Ryoma đứng về phía Ogihara.

“Đúng vậy, đội trưởng... Như vậy không được đâu nha.” Fuji cũng ra thảo phạt.

Tezuka vẻ mặt không đổi sắc nhìn gương mặt đã muốn cười nhưng lại cố giả bộ ai oán, trong nháy mắt khi anh quay người chuẩn bị vào trận đấu thì ánh mắt chợt hiện lên ý cười.

“Game Inui ”

“Hô hô, Inui senpai rất lợi hại nha, đội trưởng sắp thua, ha ha.” Ogihara ở bên ngoài vừa nhìn vừa hả hê cười.

“Ogihara, cậu... nghĩ Tezuka sẽ thất bại sao?” Oishi có chút mâu thuẫn hỏi Ogihara. Trong lòng anh, Tezuka không phải là đối thủ có thể dễ dàng chiến thắng.

Không hề đùa cợt, Ogihara chăm chú nhìn hai người trong sân, “Oishi senpai, chúng ta cứ tiếp tục xem chẳng phải sẽ biết sao, mà sự thực là trận này dù ai thắng thì cũng sẽ không mất đi tư cách tuyển thủ.” Nhếch miệng cười một cái với người đang nhìn mình, Ogihara mở miệng khe khẽ nói “Cố lên”, rồi lại bắt đầu cười vui vẻ. Tezuka... đương nhiên sẽ không thua rồi.

“Tôi thì nghĩ dù Tezuka thua hay không, Itsuki-chan cậu đều mong muốn cậu ấy thua thì phải.” Fuji kéo kéo cái áo có vẻ quá lớn so với Ogihara, tuy rằng như vậy Ogihara rất thoải mái, nhưng... đúng là hơi lớn thật.

“Ừ, ai lại làm đội trưởng tức giận như vậy.” Ogihara rất mang thù cố ý nói cho người nào đó nghe.

“Tôi nói rồi, trận này tôi sẽ thắng.” Trên sân, đối mặt với một Tezuka thực lực mạnh mẽ, Inui vẫn có lòng tin mười phần. Mà khi nghe anh nói, ánh mắt Tezuka thay đổi, trở nên sắc bén, đầy quyết tâm chiến thắng.

Trận đấu diễn ra kịch liệt, Ogihara cũng không nói gì nữa mà chăm chú nhìn trận đấu trên sân, chăm chú theo dõi từng bước của đối phương, mỗi một lần vung vợt, mỗi một động tác đều in sâu trong mắt. Vẫn chú ý đến cậu, Fuji và Oishi thấy vẻ mặt của Ogihara thì vô cùng kinh ngạc. Vẻ mặt chuyên chú mà nghiêm túc như vậy, dường như ngoài trận đấu thì không còn điều gì khác, mà hào quang trong mắt khiến bọn họ không biết được Ogihara đang suy nghĩ cái gì. Bị hành động của hai người tác động Ryoma cũng nhìn sang, vừa nhìn thoáng qua thì lại quay đầu tiếp tục xem trận đấu.

“Echizen?” Fuji gọi một tiếng, màu xanh thẳm trong mắt lộ ra nghi hoặc, mà Ogihara vẫn không nhúc nhích xem trận đấu.

“Fuji senpai, khi Ogihara chăm chú đều là như vậy, chờ sau khi trận đấu kết thúc cậu ấy sẽ ổn.” Từ lâu đã thấy cảnh này, Ryoma giải thích, “Fuji senpai, Inui senpai từng nói anh ấy vẫn không nắm được dữ liệu của đội trưởng và của anh.” Ryoma cười cười, “Dữ liệu của cậu ấy... Tôi nghĩ, Inui học trưởng cũng không nắm được đâu.” Phải biết rằng ông già nhà cậu cũng đã nói không có cách nào nắm được đấu pháp của Backy cả.

“Thật sao?!” Kikumaru không tin kêu lên, nhưng tiếng la của anh cũng không hề phân tán sự chú ý của Ogihara.

“Một lúc nữa không phải là trận đấu của Ogihara và đội trưởng cùng Fuji senpai sao, Kikumaru senpai có thể nhìn tận mắt rồi.” Ryoma không muốn nhiều lời liền ngậm miệng, chuyên tâm xem trận đấu.

“Game Inui ”

Tezuka lại thua một game, khi mọi người ở đây đều cảm thấy phức tạp, Ogihara lại mở miệng, “Đội trưởng... Anh lại thua rồi nha.” Cậu vừa nói, những người khác đều nhìn về phía cậu.

“Itsuki-chan, cậu nhìn thấy gì rồi?” Hỏi người vừa đột nhiên khôi phục thái độ bình thường, Fuji chú ý nhìn đôi mắt Ogihara.

“Inui senpai rất lợi hại, không hổ là cao thủ tennis dữ liệu.” Ogihara trả lời bâng quơ.

“Ogihara, cậu nhìn lâu như vậy mà chỉ ra cái kết luận này sao?” Kikumaru có chút ủ rũ ghé vào người Oishi.

“Hả?” Ogihara khó hiểu nhìn người bên cạnh, sau đó cười nhẹ, “A, đúng vậy, tôi chỉ kết luận như vậy thôi.” Tezuka, khuỷu tay của anh đã được rồi, thế nhưng anh quả nhiên gặp vấn đề giống như chú út nói.

Quay đầu lại, Ogihara tiếp tục xem trận đấu trên sân. Lúc này sự tập trung của cậu cũng không nhằm vào trận đấu nữa, tâm tư chẳng biết đã bay đi nơi nào. Fuji nhìn ra sự khác thường của Ogihara, quyết định sau khi trận đấu kết thúc sẽ hỏi riêng cậu.

“A! Mọi người nhìn, bước chân của đội trưởng!” Một lát sau, khi trận đấu diễn ra càng lúc càng kịch liệt, Kato đột nhiên kêu lên.

“Từ nãy đến giờ chân của Tezuka không hề di chuyển.” Trên mặt Fuji là kinh ngạc và nghiêm túc.

“Đây... mới là thực lực chân chính Tezuka đi, Tezuka cậu ấy vừa rồi cũng không nghiêm túc.” Oishi cũng phát hiện ra, vẻ mặt là khiếp sợ, Tezuka... Từ lúc nào mà cậu…

Bên sân, Kikumaru, Kaidoh, Kawamura và Ryoma đều bị thực lực bộc phát của Tezuka lúc này làm cho kinh ngạc, trừ Ogihara, cậu không chỉ mất hứng, lại còn mặt mày u ám.

“Itsuki-chan?” Ryoma gọi một tiếng.

Ogihara quay đầu lại nhìn cậu, có chút chán nản mở miệng: “Ryoma... Tí nữa tớ phải đấu cùng đội trưởng, tớ sợ phải chạy qua chạy lại lắm.” Nhìn Inui senpai hiện tại chạy tới lui khắp sân, Ogihara cảm thấy mình cũng sắp ra mồ hôi rồi.

“Mada mada dane.” Ryoma nở nụ cười, “Cậu không có cách nào sao?”

“Không biết.” Ogihara chìm đắm trong lo sợ vì một lúc nữa nhất định sẽ toàn thân ướt đẫm, cậu không quên lúc mình đổ mồ hôi thì sẽ thế nào, đến lúc đó... Nhìn mọi người xung quanh, cậu không dám tưởng tượng.

“Bốp!”

Mọi người còn chưa kịp phục hồi tinh thần trước thực lực của Tezuka, bóng Tezuka đánh ra rơi trước mặt Inui, sau đó lăn về phía lưới. Zeroshiki ── Tezuka sử dụng độc chiêu của mình, thắng được một game. Lúc này Inui đột nhiên phát hiện, người trước mắt khác xa so với tưởng tượng của anh, anh... vẫn như trước không có cách nào thu thập dữ liệu của người này.

“Game won by Tezuka.”

Trận đấu của Tezuka và Inui kết thúc bằng thắng lợi của Tezuka, mà Tezuka cũng hoàn thành một tuyệt kỹ của mình ── Tezuka Zone. Nhìn kẻ mạnh chân chính này của Seigaku, mọi người đều có cảm giác kính nể, đương nhiên, cũng vẫn ngoại trừ một người.

“Itsuki-chan, cậu chuẩn bị xong rồi chứ?” Đi tới trước mặt Ogihara, Tezuka nghiêm túc hỏi.

“Vâng.” Ogihara có chút miễn cưỡng trả lời, trong đầu nghĩ xem làm thế nào để ra ít mồ hôi thôi.

“Itsuki-chan!” Tezuka nặng thêm ngữ khí, anh thực sự rất mong có thể nghiêm túc đánh với Ogihara một trận.

“Đội trưởng, nếu như chúng ta hòa nhau thì kết thúc nhé, không cần đánh đến 7 game nữa, thực tế là trận đấu của tôi và anh cũng không phải là trận đấu lựa chọn tuyển thủ mà.” Như thế có thể đánh ít đi được một game.

“Có thể.” Thấy Ogihara vui vẻ, Tezuka ngồi xuống bắt đầu nghỉ ngơi, một lúc nữa anh sẽ dùng toàn lực thi đấu.

Mà người kéo Ryoma vào sân cùng mình tập khởi động, Ogihara, không hề biết cuộc nói chuyện của mình và Tezuka lại đem đến cho những người khác sự kinh ngạc và hoài nghi.... Hòa với Tezuka?! Ogihara... Có thể sao?

Cười nhìn người trong sân, Fuji thấp giọng nói: “Tezuka, cậu nghĩ có thể thắng sao?”

“....” Tezuka không trả lời, có thể thắng sao? Có lẽ có thể thắng, cũng có lẽ...
Bình Luận (0)
Comment