[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 99

Đi cùng Atobe trở lại sân thi đấu, trận đánh đôi số 2 vừa kết thúc. Tuy rằng chỉ là tổ hợp chắp vá, Kikumaru và Momoshiro dưới sự cổ vũ của Oishi đã chiến thắng tổ hợp ăn ý của Oshitari và Mukahi. Trận đánh đôi 2, Inui và Kaidoh thế nhưng lại thua bộ đôi bên đối thủ. Lúc này, hai bên hòa 1:1. Trận đánh đơn 3 sắp bắt đầu, trận đánh đơn 1 của đội trưởng làm Ogihara lo lắng nhất càng lúc lại càng gần.

Hai người trên sân là loại cầu thủ có ưu thế về sức mạnh, không ai nhường ai mà đánh ra những đường bóng cực mạnh, Ogihara càng xem thì vùng xung quanh lông mày càng nhăn lại. “Hai người họ có phải không cần đến cổ tay của mình nữa không?” Ogihara nghiêm túc khó thấy mà nói, “Cứ đánh tiếp như vậy thì cổ tay hai người sẽ hỏng mất!”

“Đúng vậy, Tezuka, cứ tiếp tục như thế Kawamura sẽ bị thương mất.” Fuji cũng càng xem càng lo lắng, lực bóng như thế này đã vượt quá khả năng chịu đựng của Kawamura rồi.

“Kawamura.” Bên sân, Tezuka gọi một tiếng, Kawamura liếc nhìn mọi người rồi giơ cao vợt tennis, “Seigaku nhất định sẽ thắng.” Sau đó bày ra tư thế của bóng Flat, “Dù cánh tay này hỏng thì tôi cũng muốn thắng!” Vì đội trưởng, vì những người luôn luôn cổ vũ anh, và cả Ogihara vẫn luôn cùng họ luyện tập mỗi ngày, cùng với... rất nhiều người bạn không thể lên sân đấu, anh tuyệt đối sẽ không làm Seigaku phải thất bại trên tay mình.

…..

“Cạch” “cạch” hai tiếng, vợt tennis của Kawamura và Kabaji đồng thời rơi trên mặt đất, hai người khom người muốn nhặt nhưng cổ tay không có chút lực nào.

“Tạm dừng.” Giám sát Sakaki và HLV Ryuzaki một trước một sau hô lên.

“Trọng tài, trận này chúng tôi bỏ quyền.” Giơ cổ tay đã sưng đỏ của Kawamura lên, Ryuzaki nói với trọng tài.

“Trọng tài, trận này chúng tôi cũng bỏ quyền.” Nhìn cổ tay Kabaji, giám sát Sakaki cũng mở miệng.

“Huấn luyện viên.” Kawamura đang muốn nói mình vẫn có thể đánh, liền bị ánh mắt của huấn luyện viên trừng cho im lặng.

“Nếu hai bên đều bỏ quyền, vậy trận đấu này ở thế hoà.” Trong tài tuyên bố, hai cầu thủ đều bị thương, trận đấu không thể tiếp tục tiến hành. Trận đánh đơn 3 cả hai bên bỏ quyền, điểm số vẫn là hòa 1: 1, nhưng bầu không khí ở hiện trường đã bắt đầu khẩn trương.

“Ogihara, tôi đưa Kawamura và Kabaji đến bệnh viện, em ngồi vào vị trí huấn luyện viên đi.” Ryuzaki gọi một mình Ogihara vào, bất đắc dĩ nhìn hai người liều mạng kia nói.

“Vâng.” Ogihara lập tức đáp ứng, trận đấu vừa rồi hai người quả thực quá không để ý hậu quả.

“Ogihara, các anh em sáng nay có gọi điện thoại điện thoại, bọn họ nói gần đây thân thể em không khỏe, bảo tôi dừng lại tất cả việc tập luyện và thi đấu của em. Ogihara, em khó chịu ở đâu?” Ryuzaki lo lắng nhìn trên dưới Ogihara, khi nhận ra cậu càng lúc càng gầy thì mày nhíu lại.

“Em không sao, chỉ là vài bệnh lặt vặt, các anh em hơi căng thẳng mà thôi.” Ogihara không ngờ các anh thế mà lại gọi điện thoại cho HLV Ryuzaki, “Huấn luyện viên, chuyện này đừng cho người khác được không? Hiện giờ đang còn thi đấu.”

Ryuzaki trầm mặc một lát, gật đầu, hiện tại đúng là không nên để cho họ phân tâm, “Ogihara, tôi có thể không nói cho họ, nhưng nếu em có gì khó chịu thì nhất định phải nói cho tôi biết, không thể giấu diếm.” Đám trẻ này, đều khiến bà không yên lòng chút nào.

“Vâng, em biết, huấn luyện viên yên tâm.” Ogihara thầm thở phào, xem ra cậu phải ăn nhiều một chút, tiếp tục gầy nữa thì không giấu được mất.

HLV Ryuzaki đi rồi, Ogihara liền ngồi vào ghế huấn luyện viên, cậu vừa ngồi xuống không bao lâu thì có người đến bên dựa vào vai.

“Ryoma, mệt à?” Ogihara định trả lại mũ cho Ryoma, tay vừa đụng tới mũ thì đã bị Ryoma kéo xuống.

“Không có, ” Ryoma ngồi thẳng dậy, “Cậu đội đi, hiện giờ đang nắng rất gắt.” Ryoma nắm lấy tay Ogihara, “Backy, trận đấu của Seigaku và Hyotei là không thể tránh né, nhưng tớ cũng không thích cậu quan tâm quá mức.” Tuy rằng cậu nhất định phải thắng, nhưng với người bên cạnh này cậu cũng không muốn cậu ấy đặt quá nhiều tâm tư vào trận đấu.

“Biết mà, ” Ogihara cảm nhận được ấm áp trong lòng bàn tay Ryoma, “Vừa rồi Keigo nói với tớ, nếu thua sẽ mời tớ ăn đại tiệc.” Vỗ vỗ đầu Ryoma để cậu không lo lắng vì mình nữa, Ogihara cùng đợi trận đấu tiếp theo bắt đầu.

….....

“Tezuka, rốt cuộc thì Itsuki-chan có chuyện gì, vẫn không tìm ra sao?” Bên này, Fuji đang sắp phải thi đấu, hỏi.

“Ừ, ” Tezuka có vẻ mệt mỏi, xoa xoa mi tâm mình, “Tình huống của Itsuki-chan có lẽ không phải sinh bệnh, nhưng hiện giờ vẫn không tìm được nguyên nhân làm cậu ấy khó chịu.” Nhớ lại điều Anthony nói với anh khi anh đến đón Ogihara hôm nay, ánh mắt Tezuka một mực ở trên người Ogihara, “Trước khi cậu ấy khỏe tôi sẽ không để cậu ấy tham gia bất kì trận đấu nào, kể cả đấu tập và tập luyện thông thường.”

“Ừ.” Không hỏi nguyên nhân, Fuji tháo vòng trên cổ tay mà Ogihara tặng anh để Tezuka cầm hộ, đi vào sân bóng.

“Shusuke, cố lên.” Ogihara dùng bàn tay không bị cầm vẫy vẫy Fuji, sau đó hướng tới Akutagawa vừa tỉnh ngủ bên kia cười cười.

Fuji nhìn bàn tay nắm chặt của Ogihara và Ryoma vàu lần, hai mắt mở một ít, cười nói: “Itsuki-chan, không cần lo lắng.” Sau đó xoay người bước đi.

“A... Quan hệ của Ogihara và Echizen Ryoma hình như hơi khác nha.” Kirihara nói, “Đang nắm tay kìa.”

Sanada cũng thấy được, dường như nghĩ đến cái gì nên ánh mắt trầm xuống một chút, sau đó lạnh lùng nói: “Tập trung xem trận đấu đi.”

“Vâng, Sanada.”

Seiichi... Rốt cuộc thì cậu nghĩ như thế nào vậy...

Đứng trên sân, khi giành được quyền phát bóng thì nụ cười của Fuji biến mất, đôi con ngươi xanh đậm lộ ra ý nghĩ mà người khác nhìn không hiểu. Itsuki-chan, thua bởi em tôi tâm phục khẩu phục, nhưng tôi sẽ không thua thêm nữa. Nghĩ đến khi ở trường Ogihara đều cùng mấy người họ luyện tập hàng ngày, lại nghĩ đến tình hình sức khỏe Ogihara, Fuji mang theo vài phần áy náy mà đánh bóng ra.

“A! Đây là cái gì?” Ngoại trừ những người đã xem qua trận đấu của Fuji và Ogihara, những người khác ở đây đều kêu lên sợ hãi. Quả bóng phát ra đột nhiên biến mất khiến cho bọn họ cực kỳ khiếp sợ.

Ogihara không có gì khác thường, tuy rằng không phải lần đầu tiên cậu thấy được nhưng vẫn làm cậu hưng phấn không ngớt. Ryoma cũng thoáng mở to hai mắt, quả phát bóng này của Fuji senpai so với lần trước nhanh hơn rất nhiều, thời gian bóng biến mất cũng sớm hơn. Đối diện là Akutagawa Jiro bỗng nhiên tỉnh táo tinh thần, hết sức chăm chú mà chuẩn bị đón quả bóng tiếp theo.

Ba giây sau

“fifteen-love”, đối mặt với quả phát bóng không thể nhìn thấy của Fuji, Jiro hoàn toàn không thể đánh trả, rất nhanh thua quả đầu tiên.

“Oa oa, thật hưng phấn quá.” Jiro tuy thua nhưng càng thêm hưng phấn, cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.

“Uhm... Nói như vậy chẳng phải là Fuji có thể dễ dàng thắng trận này?” Đã kết thúc trận đấu, Kikumaru nuốt xuống một mồm đầy đồ ăn rồi vui vẻ nói. Đồ ăn Ogihara mang đến ăn quá ngon luôn.

Inui uống một ngụm trà kim ngân bỏ thêm mật nói, “Không nhất định, tuyển thủ chính thức của Hyotei luôn được chọn lựa nghiêm ngặt, Akutagawa Jiro sẽ không yếu như thế.” Thấy người bên Hyotei tràn đầy lòng tin, Inui khẳng định ý nghĩ của mình.

“Nha nha, đến tôi, đến tôi.” Jiro hoan hô một tiếng, đánh bóng ra rồi cấp tốc lên lưới. Fuji nhắm ngay chân Jiro mà trả bóng lại, mà Jiro hình như chưa sẵn sàng, hai chân khoèo một cái rồi ngã xuống, nhưng trước khi ngã xuống thì kịp đánh bóng trả lại, lập tức ghi điểm. Fuji đầu tiên có chút ngạc nhiên, sau đó liền cười, là như thế này sao?

Đối cái quả bóng đã qua lưới này có rất nhiều người cực kỳ buồn bực, nghĩ thầm nhất định là Jiro chó ngáp phải ruồi, nhưng có mấy người người vẫn nhìn ra ý tứ trong đó.

“Ha ha... Anh ta lợi hại thật, như vậy mà còn đánh trả được.” Ogihara so với Jiro còn vui hơn. Trong mắt Ryoma lộ ra hiểu rõ, cũng càng không ngừng để Ogihara uống nước, bốn phía đều là mùi thơm trên người người nọ, làm cậu muốn ôm người nọ ngủ một giấc.

Từ trên mặt đất đứng lên, Jiro chạy đến phía sau phát bóng lần thứ hai, vẫn là phát bóng lên lưới. Fuji vẫn nhắm ngay bên chân hắn, lại lần thứ hai bóng bị Jiro đánh trả trước khi ngã sấp xuống. Rất nhanh, Jiro lấy lại một game. Nhưng sắc mặt Fuji không có gì buồn bực, nhìn người đằng kia cười đến vui vẻ, anh cũng nở nụ cười, mặt mày cong cong, xem ra trận đấu của bọn họ đã làm cho người nọ hứng thú. Trong mắt hiện lên vài phần sắc bén trong nháy mắt, bóng trong tay Fuji lại không hề biến mất.

Tình thế bỗng xảy ra nghịch chuyển, Jiro bị Fuji áp chế ở cuối sân, không thể nào lên lưới được, nhất là Hakugei của Fuji lại càng làm Jiro giật mình hơn, khiến hắn hoàn toàn rơi vào tiết tấu của Fuji.

“6: 1, Fuji Shusuke”, Jiro hoàn toàn thất bại.

“Hakugei (cá voi trắng) sao...” Ogihara có vẻ nóng lòng muốn thử, không biết đường bóng này phải đánh trả thế nào.

“Itsuki-chan.” Kết thúc trận đấu, Fuji đi tới trước mặt Ogihara ngồi xổm xuống, “Itsuki-chan nghĩ ra phải phá giải thế nào chưa?” Dùng bao cổ tay chưa từng dùng đến để lau đi mồ hôi trên đầu Ogihara.

“Chưa.” Ogihara thấy ngứa tay, quăng luôn chuyện đã đồng ý với các anh trai ra sau đầu.

“Vậy sao, chờ Itsuki-chan khỏe rồi tôi sẽ đánh với cậu.” Rút bàn tay dính đầy mồ hôi của Ogihara lại, Fuji nói. Ánh mắt Ogihara tối sầm một chút, sau đó cười nói, “Được, nhất định phải đánh với tôi, tôi muốn biết đường bóng này của Shusuke đánh ra như thế nào.”

“Itsuki-chan, bây giờ đang có gió nha.” Ngồi xổm trên mặt đất, Fuji không biết giữa anh và Ogihara lúc đó tràn đầy một loại không khí gọi là mờ ám.

Đưa ra trà nhài đã chuẩn bị tốt, Ogihara quay đầu lại nhìn, ánh mắt đụng tới một người. Tezuka...

“Echizen, ” Tezuka lấy vợt tennis của mình ra, “Theo tôi đi khởi động.”

“Được rồi.”

Nhìn tay trái cầm vợt của Tezuka, Ogihara cười không nổi nữa, hiện giờ là 2: 1, Tezuka, anh định làm như thế nào?
Bình Luận (0)
Comment