*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lý Thừa Ân nhíu mày cười khổ, thở dài nói: ” Bấy lâu nay An Lộc Sơn trong lòng vốn ôm ấp dị chí, giờ trong tay lại nắm binh quyền hùng hậu như thế, trận này chỉ sợ này gian nan vô cùng.”
“Tướng quân......”.
Hơi thở người trước mặt tựa cơn gió nhẹ lướt trên mặt hồ, mang theo chút ẩm ướt mà đến, như thổi trúng lòng người, thêm vài phần thanh nhã. Diệp Anh bỗng lặng im không nói, qua một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Mà thôi...... Xin Tướng quân ngàn lần bảo trọng.”.
“Trang chủ có gì cứ nói thẳng, đừng ngại.”
“Chờ tướng quân chiến thắng trở về, lúc ấy nói cũng không muộn.”
Cơn gió len lén thổi qua làm làn tóc mai của Diệp Anh rối bời lên, cũng làm nước trong Tây Hồ xáo động, càng làm tâm Lý Thừa Ân hỗn loạn.
Ngón tay vươn ra gần như đã chạm tới đầu ngón tay người nọ, rồi ngập ngừng dừng lại không dám tiến thêm một bước.
Lý Thừa Ân không khỏi cười khổ, hóa ra chính mình cũng sẽ có lúc tay chân lóng ngóng như vậy.
Do dự mãi, cuối cùng Lý Thừa Ân cắn răng dằn lòng xuống, hạ quyết tâm nói: “Được, đợi ta trở lại, ở tại nơi này, không gặp không về!”
Đợi ta quay về, ta còn rất nhiều lời muốn nói với ngươi...
Đợi đến khi ngươi quay về, ta sẽ đem lời nói còn giữ trong lòng ngày ấy, nói cho ngươi biết..
Lần từ biệt này, lấy đi mất tám năm, đời người có thể có được mấy lần tám năm?