Nhược Thiên rất đói
bụng. Nhưng nàng còn nhớ mình là nữ hoàng, ăn thật từ tốn ( ăn từ từ
nhưng mà tốn). Nàng không dám bỏ đói cục cưng của mình.
Izumin tựa nhuyễn sạp bên cạnh nàng, xem nàng dùng bữa. Nàng lúc này đã ăn xong, Nhưng nhấm nháp vài món hoa quả yêu thích.
Rốt cuộc hắn không nhịn được nữa mà hỏi:
- Ta hoài nghi ngươi có thể ăn hết Hạ Ai cập.
Nhược Thiên dừng động tác. Quay sang nhìn Izumin, không chút xấu hổ nói:
- Ta sao lại ăn Hạ Ai cập chứ. Có ăn cũng là Thượng Ai cập.
Hạ Ai cập là do nàng để dành, sau này cho con nàng làm đồ cưới. Ăn hết sau này biết làm sao a.
Hắn nhìn xuống bụng nàng, 3 tháng chỉ thấy hơi nhô lên. Hắn thực khó hiểu, đứa bé nhỏ thế này mà nàng ta đã lo cho tương lai của nó rồi sao?
Nàng ta thực kì lạ.
Nàng thấy hắn nhìn bụng mình thì bắt lấy tay hắn, đặt nhẹ lên bụng nàng. Hắn ngây người vì hành động này. Còn
nàng chả thấy gì đặc biệt, nàng đơn giản cho hắn xem cục cưng của nàng:
- Thế nào, cục cưng của ta đó.
Izumin nhìn nàng, cảm nhận độ ấm ở tay. Ở đây có đứa bé! Hắn trái tim có
chút ấm áp. Hắn chưa từng thử hành động như vậy, nên cũng không dám
mạnh tay, sợ làm đau đứa bé.
Hắn tò mò hỏi:
- nó sẽ đáng yêu sao???
Nhưng Nhược Thiên suy nghĩ chút, mắt lóe qua tia tinh nghịch, giọng trêu chọc trả lời:
- tất nhiên, đáng yêu giống ngươi a.
Izumin biết là nàng nói đùa, nhưng không nhịn được khóe miệng nhếch lên. Nét mặt hiện lên tia vui vẻ, ánh mắt có chút ấm áp. Nhược Thiên ngây ngẩn bởi nụ cười của hắn. Đây là lần đầu nàng nhìn thấy hắn cười, rất đẹp
trai nha.
++++++++++++++++++++++++++++++
Menfuisu xem tấu chương tới gần sáng. Cảm thấy hơi mệt mỏi muốn nghỉ ngơi thì bỗng
Minuê chạy vào, vẻ mặt lo lắng, quỳ xuống nói:
- pharaon, nữ hoàng và công nương Carol đã biến mất.
Menfuisunhíu mi. Chị và Carol biến mất? tâm hắn nóng nảy, ra lệnh:
- Kêu tể tướng Imotep tới đây!!!
Minuê nghe lệnh rồi lui nhanh ra ngoài. Menfuisu dùng tay ấn huyệt thái dương, lông mày nhíu chặt lại.
Chả lẽ lại do tên Izumin. Nhưng sao lại bắt cả chị chứ? Đáng chết, nhỡ
hắn tổn thương đứa bé làm sao bây giờ? Chị có hay không đang sợ hãi???
Hắn rất sợ hãi Izumin vì trả thù trận chiến lần trước mà tra tấn Chị.
++++++++++++++++++++++++++++++
Sau khi Nhược Thiên mệt mỏi mà ngủ say, Izumin mới rời đi. Hắn bước tới căn phòng nhốt Carol.
Carol bị trói, ngồi dưới sàn gỗ. Hiển nhiên không được đãi ngộ tốt như
Nhược Thiên. Nàng ta đã tỉnh, tóc vàng hơi rối loạn. Mắt xanh ngân
ngấn nước, nàng ta nhìn Izumin đang đứng ở cửa.
Izumin tuy thấy Carol rất thông minh, nàng ta có thể tiên đoán tương lai. Nhưng nàng
ta qúa ngây thơ, chỉ có thể là con rối chính trị.
Để trở thành
vợ hắn, vẫn chưa xứng. Sống trong hoàng tộc, một câu nói cũng có thể
thay đổi cục diện. Mà hắn cần một người vợ đứng sau lưng hắn, hỗ trợ
cho hắn và hơn cả, phải có năng lực bảo hộ hài tử của hắn trong những
dơ bẩn hậu cung.
Còn Carol, qúa yếu đuối. Nhưng nếu phụ hoàng không phải muốn hắn bắt nàng ta, hắn cũng không tốn công.
Izumin bước tới cạnh Carol, cởi dây trói tay. Giọng nhàn nhạt nói:
- Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn.
Hắn không muốn tốn thời gian với nàng ta. Hắn gọi vài thị nữ đem đồ ăn rồi bước đi. Carol vẫn cúi đầu, thủy chung không nói gì.
Sao lại
thay đổi? Lần trước hắn thấy nàng còn có hứng thú. Bây giờ lại lạnh
nhạt như vậy? Ánh mắt nàng ta lóe qua hung quang.
++++++++++++++++++++++++++++++
Izumin đứng trên mạn thuyền, ánh mắt hắn nhìn về phía trước. Gió như cứa qua khuôn mặt như khiến hắn thanh tỉnh.
Ruka quỳ xuống hành lễ, nhìn hắn cung kính nói:
- hoàng tử, ta đã cho một nhóm giả trang chạy theo hướng sa mạc. Binh lính Ai cập đang truy đuổi theo.
Izumin không quay lại, Hắc nhàn nhạt "ừ" một tiếng. Lần trước giao đấu với
quân đội Ai cập đã khiến hắn mất một tòa thành. Lần này hắn đã chuẩn bị tốt nghênh đón chúng.
Ruka nhìn hắn, không giấu nổi lo lắng mà hỏi:
- Hoàng tử, ta không hiểu. Sao chúng ta lại bắt cả nữ hoàng Asisu?
Nàng ta là một con rắn độc, hết lần này đến lần khác mưu hại công nương
Carol nhưng không thành. Nàng ta còn đang mang thai một đứa trẻ không
rõ. Vậy rốt cuộc hoàng tử đem nàng ta về Hitaito làm gì chứ?
Izumin nhìn ra điều hắn suy nghĩ. Hắn trong lòng cười lạnh. Bao nhiêu kẻ suy nghĩ như vậy?
Nhưng hắn lại thấy nàng là một kẻ sâu vô cùng. Để giết Carol, sẽ như bóp chết một con kiến. Carol trốn thoát được sao?
Vậy lý do gì khiến Carol Không chút lực phản kháng 3,4 lần trốn thoát?
Đơn giản là nàng không làm, nhưng tại sao nàng mặc kệ những mũi nhọn
chỉ trích nàng?
Nếu hắn không tận mắt nhìn thấy nàng, cảm nhận khí
chất của nàng. Có phải hay không cũng ngu ngốc suy nghĩ giống những kẻ
kia?
Ruka cảm thấy không khí có chút kì lạ, hắn nói sai rồi sao? Izumin lúc này lên tiếng, giọng không nghe ra hắn đang vui hay buồn:
- Ruka, nhớ kĩ. Ngươi chỉ có thể nghe lệnh, không thể suy đoán mệnh lệnh của ta. Không có lần sau
Ruka giật mình, lưng toát ra mồ hôi lạnh. Hắn đã qúa phận rồi, có lẽ do
hoàng tử coi trọng hắn khiến hắn quên mất bản thân mình. May mắn hoàng
tử Không trách phạt.
- Thần đã sai, mong hoàng tử thứ tội.