[Đồng Nhân Nhac] Asisu Dưỡng Bảo Bảo

Chương 13

Izumin nghe nàng nói vậy thì mờ mịt khó hiểu, sao hắn phải lo lắng nàng ta sẽ đẩy Carol chứ ??? Có lo lắng cũng là Menfuisu lo lắng.

Nhược Thiên không vui, trong lòng nàng có gì đó khó chịu, nàng cứ nghĩ nàng và hắn là bạn bè. Ai ngờ hắn còn đề phòng nàng như vậy chứ.

Nàng đứng dậy, bước vào trong khoang thuyền, trở về phòng.

Izumin ngồi đó tự hỏi, Nàng ta rốt cuộc còn ăn cá không nhỉ???

++++++++++++++++++++++++++++++

Nhược Thiên nằm trên giường, nghe tiếng nước nhè nhẹ, thỏai mái hơn, nàng không khỏi suy nghĩ về Izumin.

Nàng là một linh hồn nhập vào thân xác Asisu, nàng biết trước mọi chuyện sẽ diễn tiếp như thế nào. Sẽ có thể thay đổi số phận Asisu.

Nhưng còn Izumin? Hắn cũng chỉ là nhân vật phụ giống nàng, sẽ yêu Carol, bất chấp tính mạng của mình vì Carol. Nhưng lại không nhận được một cái liếc mắt từ Carol.

Nàng không thay đổi được tình yêu của hắn dành cho Carol.

Nhược Tâm trong tâm trạng có chút hơi mất mát khó nhận ra.

Nàng xoa nhè nhẹ bụng mình. Cảm nhận sự ấm áp từ sinh linh trong bụng.

Nàng đang mải suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa " cộc cộc ". Izumin bên ngoài lên tiếng:

- Cá đã nướng xong!

Nàng mở cửa bước ra, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Izumin có chút tạo khoảng cách.

Izumin không hiểu tại sao nàng lại bỗng chợt thay đổi. Ánh mắt tối đi, là tại Carol sao???

+++++++++++++++++++++++++++++

Carol ngồi trong khoang thuyền nhàm chán, Izumin từ hôm đó đến gặp nàng liền không trở lại. Tuy không bạc đãi nàng, Nhưng cũng không cho phép nàng rời căn phòng này một bước.

Nàng vừa nghe bọn thị nữ nói chuyện, nếu như nàng không nghe nhầm, Asisu cũng là bị bắt theo nàng đi.

Hừ! Đúng là ông trời tạo cơ hội cho nàng. Nàng sẽ khiến cho Asisu không thể trở về Ai cập.

Carol cầm trong tay bông hoa sen, trong tim nàng có một mảnh ấm áp. Đã có một người từng tặng cho nàng đóa hoa sen, đã có một người đối xử chân thành với nàng, lần đầu tiên có người cười chân thành với nàng, không chút giả tạo. Không phải vì nàng là con gái tỉ phú Mĩ hay nàng là Con gái nữ thần sông nile.

Sechi! Hắn có nụ cười thật chân thành. Nụ cười đó làm nàng nhận ra bản thân nàng dơ bẩn bao nhiêu. Nhưng... cuộc sống của nàng. Không cho phép nàng thánh thiện.

Ngày nàng chấp nhận trở thành hoàng phi của Menfuisu, nàng đã để cảm giác ấm áp đó vào một góc trong trái tim. Nàng hiểu... cuộc sống của nàng và hắn là hai con đường khác nhau. Chỉ có thể chúc cho hắn một cuộc sống bình thản, giữ mãi nụ cười chân thành đó.

+++++++++++++++++++++++++++++

Sau vài ngày lênh đênh, cuối cùng cũng đã đến kinh thành của Hitaito.

Khi bước xuống bến thuyền, Nhược Thiên lần đầu nhìn thấy Carol sau vài ngày.

Carol có vẻ hơi mệt mỏi còn Nhược Thiên tinh thần rất phấn khích, như đứa trẻ được dẫn đi chơi vậy. Tất nhiên, người được mời và người bị bắt đi đãi ngộ khác hẳn nhau.

Carol ánh mắt hơi liếc qua Nhược Thiên. Thấy nàng vui vẻ như vậy thì cười nhạt.

Xem ra Izumin đối với ngươi thật đặc biệt. Ngươi nên hưởng thụ nó đi! Asisu.

Izumin đi bên cạnh Nhược Thiên, còn Carol bị lính dẫn đi sau lưng nàng.

Hoàng đế Hitaito mặc trang phục hoa lệ bước đến, phía sau là hoàng hậu Hitaito - mẫu thân Izumin. Bà ta tuy đã có tuổi nhưng nhan sắc vẫn được bảo dưỡng tốt lắm, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Izumin. Có vẻ rất nhiều điều muốn nói với Izumin, nhưng lại nhìn thấy nàng nên đành nhịn lại.

Và còn có một cô gái đứng bên cạnh hoàng hậu Hitaito, ban đầu nàng tưởng thị nữ nhưng không phải. Nhìn kĩ lại mới thấy trang phục của nàng ta làm từ lụa qúy giá. Mái tóc xoăn màu nâu có vài sợi rũ xuống. Có chút đáng yêu, nàng ta nhìn về phía Izumin thì có chút ngượng ngùng.

Hoàng đế Hitaito từ lúc bước đến thì ánh mắt đã chú ý Nhược Thiên.

Tuy đã thấy qua nhiều mĩ nhân, nhưng nữ nhân này thật khác biệt. Ngoài khuôn mặt tinh xảo và đường cong rõ nét mê hoặc ẩn dưới lớp váy lụa, khí chất cao ngạo của hoàng tộc từ trong xương tủy. Hơi thở dụ hoặc kết hợp với đôi mắt đen sâu thẳm. Thật sự khiến nam nhân lạc lối mà.

Hắn đã làm hoàng đế rất nhiều năm, tuy háo sắc nhưng hắn vẫn còn rất tỉnh táo. Nữ nhân này thân phận không tầm thường. Hoàng đế Hitaito lộ ra vẻ háo sắc, miệng cười hề hề, muốn đưa tay kéo lấy Nhược Thiên vào lòng, nói:

- ây! Mĩ nhân này là ai???

Nhược Thiên nhíu mày, lão già này háo sắc giống y trong nguyên tác. Nàng đã từng học võ, thân thủ cũng rất nhanh, nghiêng nhẹ người tránh được cái tay béo đang hưởng tới mình. Ánh mắt lạnh lẽo, cao ngạo nhìn qua hoàng đế Hitaito, nhưng rất nhanh liền thu lại. Đây không phải Ai cập, nàng cũng không nên gây chuyện.

Nhưng ánh mắt trong phút chốc kia của nàng vừa rồi đã bị Izumin thu vào mắt. Hắn trong tâm cũng hơi sửng sốt, hắn chỉ gặp qua nàng cười nói. Chưa nhìn thấy ánh mắt đó của nàng bao giờ, uy nghiêm, cao quý của một nữ hoàng khiến người ta áp lực sinh ra sợ hãi nàng. Đó là điều mà một nô lệ như Carol mãi không thể có.

Izumin trong lòng vui vẻ, nắm lấy bàn tay Nhược Thiên lên tiếng:

- Phụ vương, đây chính là nữ hoàng Asisu Ai cập. Ta là mời nàng tới Hitaito.

Hoàng đế Hitaito "à" một tiếng rồi vuốt vuốt bộ râu, cười xòa nói:

- Thật không biết là nữ hoàng Asisu. Thất lễ rồi.

Izumin nói vài câu với hoàng đế Hitaito rồi dẫn nàng rời đi. Nhưng bàn tay vẫn nắm tay Nhược Thiên. Nàng vốn đang xem cung điện Hitaito nên cũng chẳng để ý.

Người thiếu nữ kia thấy Izumin không nhìn mình thì sắc mặt tối lại. Trong lòng suy nghĩ gì đã biểu lộ hết ra bên ngoài.

Carol ánh mắt lộ ra vui vẻ.

Carol tuy lần thứ hai gặp nàng ta. Mira, nàng ta là một kẻ đơn giản. Ngay cả suy nghĩ của mình cũng không dấu được.
Bình Luận (0)
Comment