Nhược Thiên khoắc lên mình chiếc váy lụa mỏng, da thịt tuyết trắng như mờ ảo ẩn hiện.
Ánh mắt tự nhiên hiện lên tia kiêu xa ma mị.
Khi nàng bước tới
bữa tiệc, ánh lửa hồng rực, vũ công uốn éo thân thể như rắn nước.
Nhạc sôi nổi đang vang lên, mọi người đã đến khá đầy đủ.
Hoàng
đế Hitaito bệnh mà từ chối nên Izumin chủ trì mọi chuyện. Menfuisu ngồi ghế dưới bên phải, khoắc chiếc áo choàng thêu hình đại bàng dũng mãnh, lộ ra cơ bắp rắn chắc và làn da nâu quyến rũ dưới ánh lửa. Ánh mắt
nhìn về phía nàng.
Izumin vẫn biểu tình thờ ơ ngồi trên cao,
ánh mắt hắn phản chiếu ngọn lửa bập bùng. Tà áo hơi lộ ra xương quai
xanh và cơ ngực. Tóc nâu buộc gọn sau lưng... hấp dẫn, nàng có chút
khó hiểu. Không phải Izumin mọi ngày ăn mặc rất kín sao?!
Nàng
nhẹ nhàng bước vào, Ari một bên đỡ tay nàng. Quan thần Hitaito ngồi
bên trái nhìn nàng chút ngây ngẩn rồi đứng dậy hành lễ. Nàng cũng nhìn
thấy vài nữ quyến, chắc phu nhân quan thần đi. Nàng cũng không để ý.
Nàng tới gần Menfuisu, ngồi xuống cạnh hắn. Menfuisu trong mắt hiện lên ôn nhu cười.
Nhược Thiên hơi bất ngờ, nàng nhìn thấy trong mắt hắn có tình ý sao?! Nàng
đang mải suy nghĩ, cố nhìn ra đáp án từ Menfuisu thì bỗng nhận một ánh
mắt lạnh lẽo nhìn mình.
Nàng giật mình, nhìn về phía Izumin. Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, khóe miệng cười nhạt.
Nàng nhíu mày. Lúc này Carol bước vào. Nàng ta mặc chiếc váy hồng thêu hoa sen lam, mắt xanh long lanh chọc người yêu mến. Khi nhìn thấy
Menfuisu thì giọng nghẹn ngào nói:
- Menfuisu... chàng tới rồi sao?!
Rồi vùi mặt vào lồng ngực Menfuisu nức nở, Menfuisu có chút khó xử đành đưa tay vỗ lưng dỗ dành.
Izumin thì xem cuộc vui, Hắn không có ý định lấy " rắc rối " này nên trả lại
Ai cập đi. Về phần nàng ta tính kế Asisu sẽ từ từ mà trả.
Nhược Thiên bưng cốc riệu trái cây lên uống, nàng không hứng thú với Carol. vị riệu cay ngọt thêm mùi hương của nho, dễ uống lại không qúa nặng.
Menfuisu lần này tới đâu thể phát động chiến tranh, huống hồ Hitaito đã hướng
hắn trả người. Truyện này hắn đành yên lặng, để sau nhắc. Hắn hướng
về phía Izumin nói vài chuyện hiệp ước.
Carol ngừng khóc, khuôn mặt hồng hồng ngẩng lên. Nàng ta bỗng nhìn thấy một bóng dáng đứng
trong hàng ngũ binh lính Ai cập. Nàng ta cũng không hiểu sao chỉ một
hình bóng phía xa lại làm cho nàng ta giật mình như vậy. Carol sững sờ, nhẹ nhàng rời khỏi lồng ngực Menfuisu, cụp mi mắt. Menfuisu hiện tại
cũng không để ý nên không nhìn ra Carol khác biệt. Nói vài lời khách
sáo với quan thần Hitaito.
Carol tâm trạng hỗn loạn, Sechi.
Tại sao hắn lại ở đây?! Đáng lẽ hắn phải đang ở làng nô lệ chứ?! Hay
là nàng nhìn nhầm?! Không thể nào. Carol tràn ra vô vàn câu hỏi,
trong lòng nàng ta có một cảm xúc vô cùng kỳ lạ.
Carol ngẩng
lên nhìn về phía Sechi, hắn cũng đang nhìn nàng ta. Là Sechi, thật sự là Sechi. Carol nhìn bóng dáng quen thuộc, vì khoảng cách khá xa mà
không nhìn thấy biểu cảm xót xa trên gương mặt hắn.
Ánh mắt hắn bi thương, hắn nhìn Carol nhào vào lồng ngực Menfuisu mà trái tim đau khổ.
Hắn hiểu, bản thân mình và nàng quá khác nhau. Nhưng từ lần đầu nhìn thấy nàng, nhìn ánh mắt xinh đẹp của nàng, hắn không kìm hãm được tình cảm của mình.
Vì nàng hắn đã bất chấp nguy hiểm tính mạng. Nhưng tính
mạng một nô lệ có đáng bao nhiêu?! Hắn vô lực nhìn Pharaon cường quyền
ép nàng, vô lực nhìn nữ hoàng đẩy nàng vào chỗ chết.
Cuối cùng
nàng yêu Pharaon, hắn cũng hiểu, Pharaon cỡ nào sủng ái nàng, hứa đưa nàng làm hoàng phi. Còn hắn?! Ngay cả đưa nàng trốn thoát cũng không
thể. một hạt cát và một xa mạc khác nhau như thế nào.
Mẹ hắn sau
vài ngày hắn được thả trở về thì bệnh mất. Hắn cũng không còn ai là
người thân, đầu quân vào quân đội. Hắn đã cỡ nào cố gắng chỉ để nhìn
được nàng từ phía xa này. Nhìn thấy nàng, vậy là đủ.
Sechi cúi mặt xuống, nở nụ cười. Carol quay đi, nhìn Sechi khiến nàng cảm thấy bản thân cỡ nào dơ bẩn. Nàng đã chọn Menfuisu, chọn trả thù Asisu thì tại sao còn do dự chứ. Hắn là nô lệ, hắn không thể cho nàng bất kỳ
một cái gì cả.
Trong khi tất cả thưởng thức ca múa thì một nhóm
mặc đồ đen lao vào, khoảng một trăm nhân, thân thủ nhanh nhẹn. Dùng
kiếm lưu loát, tất cả hướng Nhược Thiên đang mơ màng vì riệu mà đánh
tới.
Trong chốc lát tiếng hét chói tai vang lên. Menfuisu ngồi bên
cạnh rút kiếm đứng trước bảo hộ Nhược Thiên. Quân lính tràn vào, quân
lính Ai cập một toán theo Usanu vây quanh nàng và Menfuisu, một toán
vây quanh Carol. Binh lính Hitaito lao ra đánh với đám y phục đen
. Tiếng đao kiếm vang dội.
Izumin cười lạnh, ánh mắt hiện ra tia tàn độc. Rút kiếm giao đấu.
Chờ lúc Carol giật mình thì bị một cánh tay kéo đến sau lưng. Bàn tay này
đã một lần từng kéo nàng chạy khỏi truy đuổi binh lính Ai cập. Nàng
nhận ra, ngẳng đầu lên thì đang ở sau lưng Sechi.