Menfuisu sau khi từ mỏ sắt trở về liền hướng tẩm cung của Nhược Thiên mà đến.
Ngũ quan của hắn ngày càng thêm phần sắc bén, anh khí. Để trần nửa người
trên, bên dưới quấn một lớp váy lanh, hoạ tiết cầu kỳ cùng với đai nếp.
Hắn bước tới hành lang liền nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ nhỏ,
ánh mắt liền hiện ra ấm áp. Hắn hướng một binh lính gần đó, hỏi:
- Chị ta vẫn chưa trở về sao?!
Binh lính cung kính trả lời hắn:
- Thưa, Nữ hoàng vẫn chưa trở về.
Menfuisu bước tới lại gần hai thiên thần, Geb thấy hắn thì trước tiên toét miệng lên cười rồi bám vào chân hắn cố đứng lên.
Menfuisu ngồi xuống, ấn lên má Nut và Geb một cái thơm. Hai đứa nhỏ mềm mềm, tròn tròn, vô cùng đáng yêu.
Rồi hắn đưa tay bế Geb lên, Geb từ lúc bắt đầu nhận biết người xung quanh
thì có vẻ thân cận với hắn. Luôn hướng hắn cười, hướng hắn đòi bế.
Khiến Menfuisu cảm nhận loại tình thân mãnh liệt trong tâm, cũng rất
hưởng thụ cảm giác làm cha.
Ngược lại với Geb, Nut lại luôn
dùng đôi mắt tò mò nhìn hắn. Đôi lúc cũng sẽ bám víu lấy hắn nhưng tựa
hồ đối với những vật lấp lánh trên người hắn hứng thú. Có lẽ giống chị
bảo, Nut là tò mò với thế giới này đi.
Menfuisu một tay bế Geb
tựa vào lồng ngực, một tay lấy ra chiếc vòng đá hắc ngọc, nhìn dưới
nắng có thể nhìn xuyên suốt qua viên đá. Toả ra một màu xanh nhạt, sờ
lên cảm xúc cũng mát lạnh. Nut thấy chiếc vòng thì ê ê vài tiếng, đưa
tay ra với. Menfuisu lại cầm chiếc vòng trêu trọc Nut, khiến Nut vài
lần vồ hụt. Sau vài lần như vậy Nut cũng bắt đầu mếu máo, khuôn mặt
nhỏ nhắn tràn đầy vẻ đáng thương, đôi mắt to ngập nước.
Nut
cuối cùng cũng khóc lên, Menfuisu hoảng hốt. Đặt Geb xuống nền đá,
xoay sang dỗ Nut. Menfuisu cầm chiếc vòng trước mặt Nut, lắc lắc trêu
trọc nàng. Tháo luôn cả vương miện lấp lánh xuống nhưng nàng vẫn khóc, khi Menfuisu sắp hết cách thì nàng mới nín khóc. Khuôn mặt vẫn còn đỏ, nấc vài tiếng nghẹn ngào, nhìn xuống cái vòng lấp lánh.
Cuối
cùng sau khi Ari bưng bát cháo quay chở lại thì thấy Menfuisu ngồi bệt ở đất, tóc có chút rối. Ngay cả vương miện đại bàng uy mãnh cũng đang
dùng để dỗ tiểu công chúa. Hai bên thị nữ thị vệ lại tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ. Để Menfuisu một hồi vật vã, cuối cùng Nut cầm chiếc vòng lấp
lánh giơ lên ê ê lên tiếng với Ari.
+++++++++++++++++++++++++++
Carol bước ra từ trong thần điện, ngẩng mặt ngìn lên bầu trời cao vút của Ai Cập.
Nàng ta mặc chiếc váy lanh trắng, vải trắng bay nhẹ trong gió. Carol ngày
càng lộ ra nét tinh khiết, xinh đẹp. Trái ngược với Nhược Thiên đầy
đặn, mặn mà bí ẩn, nàng ta vẫn tựa như càng liễu trong gió, thân hình mảnh mai.
Thời gian này nàng ta cũng biết Asisu đang nuôi dưỡng sức mạnh của riêng mình, khiến cho nàng ta một hồi tán thưởng Asisu.
Nàng ta không còn ngu ngốc như ngày xưa nữa rồi.
Nhưng nàng ta
cũng đâu ngồi không, nàng ta cũng nuôi dưỡng thế lực riêng mình. tóm
trong tay thần điện Ai Cập, tín ngưỡng Ai Cập, niềm tin Ai Cập. Thần
dân sẵn sàng vì nàng ta mà nổ ra chiến tranh, vì nàng ta hi sinh.
Menfuisu thì luôn cảm thấy có lỗi vì đã từ hôn với nàng ta, coi nàng ta thật sự đáng thương, thánh thiện. Cho nàng ta một thân phận cao quý.
Carol mỉm cười, đôi mắt xanh hiện ra tia trào phúng. Nghĩ nàng ta sẽ cảm
kích sao?! Nực cười, đó chỉ là thương hại, nàng ta mới không cần.
Nàng ta mỗi đêm sẽ đều mơ về người ấy, tại một con sông nở rực màu hồng hoa sen. Hắn sẽ chọn hái những nụ hoa xinh đẹp nhất tặng cho nàng, vuốt
mái tóc màu hoàng kim của nàng cười ấm áp.
Mỗi khắc tỉnh lại,
nàng ta luôn hận không để giết chết Asisu. Nỗi hận theo thời gian không nhạt đi mà ngày càng sâu sắc, luôn như cái gai rỉ máu trong tim không
thể nhổ ra.
Teti bước tới dưới chân nàng ta hành lễ, Carol nhìn Teti, có chút khinh bỉ.
Thị nữ này theo nàng ta từ khi nàng mới đến, luôn khôn lẻo, gió theo
chiều nào che chiều đấy. Cả người lúc nào cũng tỏ ra thấp kém, ti tiện. Nếu không phải phục vụ chu đáo nàng đã sớm bỏ đi.
Teti cúi đầu, nói:
- Công nương, nữ hoàng Asisu đang tiến về hoàng cung với Babylon vương.
Carol gật đầu nhẹ cho Teti lui ra.