[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Đế Cơ - Asisư

Chương 13

. Tác giả: Tiểu Thiên.

. Edit: Tiểu Thiên.

******

“Nhị vương phi...” Con ngươi màu trà thoáng xôn xao, chậm chạp ngóc đầu lên từ sớ danh sách chi chít chữ: “... Ruka?”

Ầm, một tia sét không biết từ nơi nào đánh ngang đầu chúng dân.

Atsiri vương Angol một tay nghịch nghịch lọn tóc nâu đen mềm mại của người đang tựa vào lòng mình, tay kia chĩa micro về phía các đại nhân vật trong phòng:

“Tôi đến từ Nhật báo bát quái trong ngày và Hội ủng hộ tiểu quan quán phát triển đến tận cùng Lưỡng Hà, cho hỏi các vị quân chủ có cảm nhận gì về việc này?”

Izumin ngó lòng bàn tay trống rỗng của mình, buồn bực nhìn tổ phụ trách âm thanh. Micro của ta! Bằng cách nào, rơi vào tay tên tiểu tiện nhân đó khi nào!

Tổ âm thanh: “...” Câu hỏi này sao trả lời đây, rõ ràng người giữ mic là ngài mà.

Izumin quyết định bỏ mặc tất thảy.

Shan kéo tay Angol: “Ca, sáng nay ra ngoài có đem theo thuốc uống không?”

Angol: “...” Chú phối hợp chút giùm anh, thế này còn chơi với nhau tiếp được à?

Ha ha, vua Mê-đi giơ hai tay đầu hàng:

“Xin từ chối cho ý kiến.” Đùa sao, dám can thiệp nội bộ nhà Nữ vương, Ai Cập chưa xử lí Babylon đã đánh phủ đầu trước rồi.

Chân tướng khách nhân vừa được tiết lộ, cả sảnh đường liền rơi vào bầu không khí trầm mặc. Không hẹn mà gặp cùng chung một suy nghĩ duy nhất: Nhị vương phi của Ai Cập, là nam đó a! Nếu muốn sống lâu thêm vài năm thì tốt nhất nên học cách mắt điếc tai ngơ, tôi là người mù.

Ruka vẫn trước sau chú mục vào Asisư, một lòng chờ đợi biến hóa trên mặt nàng, đợi mãi vẫn không thấy bệ hạ phản ứng gì sất thì có chút thất vọng. Đảo mắt hỏi ý Menfuisư -- Hoàng thượng?

Menfuisư che miệng ngáp một hơi -- Đợi.

Về phần Nữ vương đại nhân...

Cánh tay đang khoác vai Asisư của Ragashu gần như đông cứng vì khí lạnh đang lan tỏa, mà nguồn phát ra luồng khí này lại là vợ yêu: “Vợ, em phải bình tĩnh.”

“Em rất bình tĩnh.”

Asisư lần này thực sự muốn phun một búng máu. Nhị đệ không những yêu thích nam phong, mà còn thú Ruka làm Nhị vương phi? Này là chuyện gì đang diễn ra?

Tuy rằng riêng cá nhân nàng rất xúc động muốn rơi lệ vì em trai cuối cùng cũng thông suốt mà ruồng bỏ con trộm mộ Carol kia, nhưng không thể vì vậy mà bỏ qua chuyện hoang đường này!

Nữ vương đại nhân thầm giơ ngón giữa trong lòng. Bình thường phụ vương thích nhất trêu chọc Menfuisư quá giống nữ nhân, liệu có ảnh hướng đến việc thích nữ hay nam của thằng bé không. Giờ hay lắm, phụ vương mau lại xem, nhị đệ cuối cùng cũng bị người nói thành cong rồi, có phải cảm giác thành tựu rất lớn không?

Mang suy nghĩ tìm cái tích cực trong cái tiêu cực, Asisư một mặt kiềm chế nội tâm đang rơi vào khủng hoảng, một mặt ra vẻ quyết tâm vịn ghế đứng lên.

Dù Ai Cập cho phép yêu đương tự do, luật lệ lại không có nói cấm luyến đồng, nhưng thân là tỷ tỷ, phụ mẫu đều không ở đây, trách nhiệm giáo dục lại tính hướng cho đệ đệ chỉ có thể trông vào mình!

Ai cong thế nào mặc kệ, trừ Menfuisư là ngàn vạn lần không được phép cong!

Đang lúc nàng bấm bụng toan đi ra cùng Menfuisư ôn lại bài học giới tính, thì Menfuisư đang đứng bần thần như hòn vọng phu nãy giờ đột nhiên tỉnh táo lại, nghiêng đầu nhìn vào gương vuốt lại tóc tai, nghiêm chỉnh ưỡn ngực thẳng lưng.

Asisư thấy Menfuisư vốn lười biếng tựa người vào cột, nay chợt thay đổi còn nhanh hơn chong chóng thì thầm thấy quái lạ. Không phải Tam vương phi chứ?

Cộp... cộp...

Tiếng đôi xăng đan màu hồng phấn va chạm với mặt sàn lát đá phát ra thanh âm giòn tan, khoảnh khắc cả khán phòng đều nín thở chờ đợi lại tựa như tiếng chuông đồng đánh thẳng vào tinh thần.

Là ai là ai là ai!

Mọi tâm hồn ưa thích hóng hớt, và hội trưởng hội bát quái vừa thành lập cách đây nửa phút Angol chỉ hận không có kĩ năng thiên lý nhãn để giựt tít ngay.

“Nàng đến rồi...” Menfuisư vươn tay ra, đón lấy mu bàn tay mỏng manh như thủy tinh, thân sĩ đặt một nụ hôn lên: “Carol.”

Ánh sáng xanh xanh vàng vàng của đèn chùm theo chỉ thị của Izumin chiếu vào thân ảnh mĩ miều từng bước tiến vào. Mái tóc vàng óng ánh hơn cả những sợi chỉ hoàng kim, đầu đội mão miện đính đá quý ô-phia, chiếc váy màu hồng phấn tôn lên nước da trắng ngần. Đôi mắt xanh biếc lưu chuyển, quang mang thanh thuần thiện lương, hào quang thực vàng đến chói lóa.

Đậu đậu đậu!

Quần chúng lập tức thu lại cần cổ.

Shan cọ cọ mặt vào lòng anh trai, ngao ngán: “Còn tưởng Tam vương phi tới.”

Angol khịt mũi lạnh lùng: “Phí công hóng.”

Carol, Menfuisư: “...”

Mấy người có cần phải tỏ thái độ rõ ràng tới như vậy không? Ít nhất nên chừa lại tí mặt mũi để còn nhìn mặt nhau chớ!

Đại đế bệ hạ đè vai Asisư ngồi lại ghế, thỏ thẻ bên tai vợ, ngàn lần phải tiết chế.

Asisư nổi bão cấp mười bốn trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên được vẻ băng sơn mỹ nhân đến hoàn hảo. Nữ vương đại nhân thầm like ngay cho mình!

Carol tiến lại bàn Asisư, lễ phép khoanh hai tay mỉm cười chào: “Em chào chị.”

Asisư không phản ứng, Ruka nhìn nàng một cái rồi đứng dậy kéo ghế cho Carol:

“Tỷ tỷ, ngồi đi.”

Mọe nó hơi kinh rồi đó, Ragashu không nhịn được nổi da gà toàn thân.

Asisư và Ragashu không thẹn là vợ chồng, tâm ý tương thông không hẹn mà cùng lúc nắm tay đối phương dưới gầm bàn -- Họ diễn lố tí thôi, không sao hết.

“Tỷ tỷ đi sớm thật đấy, chẳng chịu đợi ta cùng đi chung gì cả.” Menfuisư ngồi xuống giữa Carol và Ruka, nhướng mi.

Đợi để rồi hai đứa bị trễ chung à, Asisư nhấp một ngụm nước ép nho, nghĩ thầm.

Lại nhìn thẳng mặt đệ đệ:

“Đệ có gì muốn nói với ta không?”

Lời Asisư vừa dứt, mọi người trong phòng dù tỉnh rụi, song ánh mắt vẫn bắn tới tấp về phía chiếc bàn ngay sân khấu.

Menfuisư nhoẻn miệng cười: “Ví dụ?”

“Ví dụ... Ruka.” Asisư khẽ nhíu mày, lướt mắt qua hai người ngồi cạnh Menfuisư.

“À, là chuyện đó à.” Menfuisư à một tiếng.

À à cái mông! Mau nói chân tướng! Các đại nhân vật quả thực gấp đến máu huyết sôi trào. Kiểu như nếu mi không nói cho rõ ràng đừng hỏi tại sao ông thiến mi!

Asisư gật đầu: “Phải.”

Nữ vương Asisư thiệt anh minh, nữ vương Asisư thiệt uy vũ! Quần chúng kích cmn động lén giơ ngón cái với Asisư.

Bàn người Asisư vẫn không hay biết cuộc nói chuyện của họ đã lọt thỏm vào mắt xanh của những tâm hồn ưa hóng chuyện bát quái, điềm điềm đạm đạm uống trà.

“Kì thực cũng đâu có gì nghiêm trọng. Nhị vương phi cũng không quy định phải là nữ mà.” Menfuisư từ tốn phân giải.

Nhưng cũng không nói cho mi lập nam tử làm Vương phi! Asisư rít lên bất mãn, nhưng biểu hiện ra ngoài chỉ là một cái nhíu mi đơn giản mà chan chứa thâm ý.

Ragashu cảm giác được lòng bàn tay vợ đổ mồ hôi, liền ra sức nắm chặt hơn.

Hắn nghiêm mặt: “Ai Cập vương nói như vậy có phải hơi sai sai rồi không?”

Nói xong đại đế bệ hạ liền hưng phấn, đàn kiến có lần nữa cán qua chắc cũng chẳng thể hề hấn gì với hắn. Mòe cái ngữ điệu này cứ như anh rể đang dạy dỗ em vợ, mòe bản thân cũng tự thấy thật ngầu!

Menfuisư sa sầm mặt:

“Babylon vương có ý gì?”

Ragashu bệ hạ vẫn trong quá trình YY.

Menfuisư: “...”

Asisư dùng móng bấm vào tay chồng, tự kỉ không đúng lúc, tự kỉ không đúng lúc, nói xong một câu rồi tính nín luôn hả?

Ragashu bị cấu đau, hồn bụp cái quay về thân xác. Hờ hững nhìn Menfuisư:

“Tôi nói gì, Ai Cập vương hẳn phải hiểu.”

Đậu xanh rau má, nói như ổng ai nói mà chả được. Các đại nhân vật xị mặt, đồng loạt dựng thẳng ngón giữa trong lòng.

Menfuisư nín thinh, Carol bên cạnh đành thay hắn lên tiếng giải thích tiếp:

“Thật ra không như mọi người nghĩ đâu.”

Nữ vương đại nhân đã hết kiên nhẫn, chỉ tay điểm mặt Ruka đang nhàn nhã ngồi thưởng trà như thể mọi chuyện không liên quan đến tôi, một câu không cho phép lằng nhằng dây dưa tiếp nữa:

“Tóm gọn trong mười chữ đổ lại.”

Ruka khiêu mi, chỉ tay vào mặt mình:

“Tôi?”

Ragashu xác nhận thay vợ: “Đúng.”

******

- End chap bonus [2].

- Câu like tiếp, bonus [3] sẽ là phần cuối và dài nhất trong ba phần:“> Sau bonus [3] sẽ quay lại với mạch truyện cũ, mọi người nhớ dò lại kênh để tránh khi đổi gió về lại bị loạn kênh nhé =))))

- Clq: V~ cả tốc độ, trong vòng mười bốn giờ mà đã có
Bình Luận (0)
Comment