[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Đế Cơ - Asisư

Chương 18

. Tác giả: Tiểu Thiên.

. Edit: Tiểu Thiên.

******

Ta sờ sờ mép mảnh giấy, thư hàm viết bằng giấy Papyrus, không phải đất nung. Chứng tỏ Ragashu không muốn lộ liễu, là bí mật hẹn gặp. Bí mật, bí mật bí mật hẹn gặp...

Hừm, từ khi từ biệt đến nay mới hơn một ngày, nếu nói thứ nhất là vì hắn chịu không được nhung nhớ muốn hẹn gặp ta, có đánh chết ta cũng không tin. Vậy thì chỉ còn lí do thứ hai, hắn có chuyện gấp. Nhưng vốn ta vẫn chưa cho hắn biết thân phận thật mình, nhưng hắn lại trùng hợp đến Ai Cập, còn trùng hợp bí mật hẹn gặp ta... Giả sử thứ nhất, hắn cũng trọng sinh. Giả sử thứ hai, hắn là thái tử Babylon, người vừa gian hùng vừa cáo già như hắn, sao có thể không cho người điều tra từ trước rồi mới tiếp cận?

Hơn nữa kiếp trước hắn muốn cầu thân ta để chia rẽ hòng chiếm Ai Cập, chút việc như hớp hồn nhau thì ăn thua gì?

Cơ mà... thây kệ. Không có ta, hắn có cầu thân bao lần cũng vậy. Chưa gì đã nghĩ tiêu cực như thế, chắc gì hắn có dã tâm như thế. Với cho dù dã tâm thì đã sao, cũng chả phải ngày đầu ta biết hắn.

Ragashu mà nói ra không có dã tâm hay mưu tính gì, chỉ đơn thuần muốn cùng ta kết giao bàn hữu, thì khi ấy ta mới choáng.

Lo nghĩ xong xuôi, lúc bấy giờ ta mới kêu Ari hầu hạ ta tắm rửa thay y phục. Còn Ruka, tiếp tục ở lại phân loại tin tình báo.

“Điện hạ, không chịu ~ Thuộc hạ cũng muốn đi theo, để còn liệu mà bảo vệ điện hạ ~”

Ta vừa vươn tay đeo bao tay nạm hồng ngọc, vừa nói với Ruka đang đứng bên ngoài tấm vách, lệ đã chảy thành dòng:

“Lương tháng này ở trong thư phòng, vào đó mà lấy. Ngưng diễn đi nhóc con.”

Chung đụng mấy tháng nay, ta đã sớm đi guốc trong bụng ngươi rồi Ruka. Dạo này tiểu tử này học ai chơi đồ cổ, nghe Ari kể lương tháng trước đã sớm tiêu sạch bách rồi. Cái gì mà lo cho an nguy của ta, lúc ta và Ragashu ở nhà trọ biên giới Thượng Ai Cập, lúc Ragashu khi dễ ta, không thấy hắn trung quân ái quốc như thế này đâu.

Chiếc bóng phản chiếu trên tấm vách ngăn của Ruka nghe xong thoáng lảo đảo, nghe giọng hắn truyền vào, run rẩy nhỏ nhẹ:

“Tạ điện hạ thấu tình đạt lí, thuộc hạ... cảm kích vô ngần. Không biết sao báo đáp.”

Dễ lắm, dừng việc diễn sâu, với cả kêu kẻ đằng sau thao túng ngươi tha cho ta, vậy là báo đáp lớn nhất rồi. Asisư này chỉ cầu một đời bình an, ngươi nếu muốn báo đáp, trung thành thêm một chút, vầy là đủ rồi.

Bất quá những lời này ta không có nói ra miệng. Thay y phục xong, trước tiên đi thỉnh an phụ vương một tiếng, sau đi gặp Ragashu, rồi còn phải quay ngược về cung lại để tham dự thiết yến tẩy trần. Hôm nay, kín lịch hết cả, xem bận rộn đây.

Đi ngang qua Ruka, ta thấp giọng nói:

“Người đang làm... trời đang nhìn.”

Ruka không ngẩng mặt lên, chỉ khẽ cười:

“... Thuộc hạ cũng có một câu muốn được chia sẻ cùng điện hạ. Phụ mẫu thuộc hạ từng dạy, gieo nhân nào... gặt quả nấy.”

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Không sai, đúng thật, ta vỗ vai Ruka, mỉm cười.

Mồ côi, đào đâu ra phụ mẫu mà dạy với dỗ.

Nhóc, ta biết ngươi thật tâm quan tâm ta, nhưng không cần tự lừa mình dối người.

Còn gieo nhân nào gặt quả nấy đấy à, Asisư này làm nhiều chuyện ác, sớm đã định sẵn không có ngày bình yên. Cái kết của kẻ làm ác, qua ba kiếp ta còn không hiểu hay sao. So ra, những chuyện này ta còn rành hơn hắn nhiều. Nhưng là... ta không tin, vẫn muốn cầu một đời bình an, không lo không nghĩ, vô ưu vô lo. Vả lại, không có kẻ sắm vai ác như ta, thánh mẫu Carol của các ngươi còn đất sống sao?

Đùa, vai ác coi vậy chứ quan trọng lắm.

“Bớt diễn, đi lãnh lương tháng này đi. Lát tối về, dắt hai em đi ăn tiệc, thế nào.”

Ari niềm nỡ đỡ lấy tay ta, dìu ta đi về trước, cười rạng rỡ: “Pharaoh đang chờ điện hạ ạ, chúng ta vẫn là nên đi nhanh.”

Ruka thì khụ khụ như bị sặc, dạ dạ rối rít.

Ta cười thầm, nhờn với ta sao, Ruka em còn non lắm. Đã bảo dừng rồi mà diễn hoài.

Ooo

Nhìn chung thỉnh an phụ vương cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Lần này phụ vương cũng không hỏi gì nhiều, chỉ y như trước khi ta rời Ai Cập đi Atina, nói:

“Không cần e dè ta vậy. Chỉ cần những việc con làm thật đều vì đất mẹ Ai Cập, còn lại, ta tin con sẽ giữ đúng lời hứa của mình.”

Nên thành ra ta từ rày đến tối cũng dư thời gian, sẵn tranh thủ, đến chỗ hẹn với Ragashu. Lần đầu hẹn nhau, sớm vẫn hơn.

Địa điểm Ragashu hẹn gặp là nhà trọ nhỏ ngoài rìa bán đảo Sinai, phía Tây sa mạc.

Kể ra lần trước tạm biệt, lúc nhìn thấy chữ hồi môn Ragashu ghi trên giấy, ta đã ngờ ngợ rồi, quả đúng... là tới Sinai thật.

Địa điểm này là nơi kiếp trước ta sau ba ngày hồi môn muốn đến, theo lệ là trở về Ai Cập, nhưng thời gian đó quan hệ giữa ta và Menfuisư không mấy tốt, mà hắn thì chả biết sao, chắc do có Carol qua nên tâm trạng hắn vui, phá lệ chiều theo ta.

Nhớ năm đó, bên bờ sông Nile, ta nắm tay Ragashu, tại Sinai này, đã hét lên rằng:

“TÔI, CĂM GHÉT AI CẬP!”

Nhớ năm đó, Ragashu thơm trán ta, cười:

“Nơi đây là địa phận Ai Cập, ái phi không sợ bị lính tuần tra bắt vì tội phao phản à?”

Nhớ năm đó, ta muốn nhất túy giải thiên sầu, lôi kéo Ragashu uống rượu buồn, gục đầu vào lòng hắn, dựa vào lồng ngực vững chãi của hắn, khóc thật nhiều, nói thật nhiều. Nói ta yêu Ai Cập lắm lắm í, yêu cả một người... thuộc về Ai Cập này.

Nhớ năm đó, ta không biết đã nốc sạch bao nhiêu bình rượu, say đến quên trời quên đất, quên cả đau thương muộn phiền.

Nhớ cũng vào năm đó, tại nơi này, Ragashu ôm ta vào lòng. Không một lời thừa thải, chỉ đơn giản... là ôm ta vào lòng...

Nâng tay vén tấm màn nặng nề trước mắt, kỉ niệm năm xưa như ùa về trong tâm trí. Không thể phủ nhận, Ragashu, là một người đàn ông tốt. Bỏ qua ý định của hắn là toàn bộ Ai Cập, hắn... thực rất tốt.

Ari phát hiện vẻ thất thần của ta, tiến lên dìu ta, hỏi: “Tiểu thư, người ổn không ạ?”

Ta gật đầu, lấy lại tinh thần: “Không sao.”

Quan sát xung quanh, hương cỏ thơm nhàn nhạt phiêu bồng trong không khí.

Khác hẳn với thời tiết nóng bức bên ngoài, bên trong đây mát mẻ như đầu xuân. Điểm đặc biệt của nhà trọ nổi tiếng nhất Sinai chính là chỗ này, nơi sân sau nhà trọ có hạ nguồn sông Nile chảy qua, thuận lợi tự vun trồng và sấy khô hương liệu, quanh năm hương cỏ thơm thoang thoảng, vừa dễ chịu vừa có tác dụng an thần. Tâm dù đang hỗn loạn, chỉ cần đặt chân vào nơi này, nhắm mắt lại, thì đều có thể tức khắc bình tâm.

Đường vào căn phòng hạng nhất sen phủ đường, đá phủ lối, những phiến lá sen xanh biếc dập dờn giữa dòng suối nhỏ tự đào dẫn nước từ sông, từ từ chảy, tản ra tư vị tươi mát, khiến người ta say đắm.

Cởi mạng che mặt và áo choàng đưa cho Ari: “Nam nhân này thực biết hưởng thụ.”

Căn bản năm đó ta uống say quá, đâu còn đủ minh mẫn mà hưởng thụ nơi này đâu...

Chủ nhà trọ đi cùng bọn ta, cười bảo:

“Công tử đến Thebes đã được mấy ngày.”

Chỉ một câu đã khiến hàng lông mày của ta hơi giãn ra. Nếu không phải đã đến được mấy ngày, sao nhất thời có thể có được nơi thanh nhã như vậy. Chỗ hiếm lạ, không đặt trước, sẽ bị người khác giành.

Nhưng lại làm cõi lòng ta xao xuyến kì lạ, Ragashu đến đây ở đã được mấy ngày. Vậy khi đó ở biên giới giáp ranh Thượng Hạ, hắn là chạy xuống rồi chạy ngược lên?

Cũng bỏ công cả đấy chứ, chứng tỏ ta trong lòng hắn cũng có giá kha khá nhỉ.

Nghĩ đến đây không nhịn được nhếch nhếch khóe môi, Ragashu coi vậy mà chuyện tình cảm cũng lãng mạn, theo đuổi con gái cũng lão làng. Thấy trong hậu cung của hắn một bóng hồng cũng không có, mấy lời đường mật rập khuôn nghe đến ngán, còn tưởng hắn già cả quá hóa khô khan.

Tuy là kiếp này chưa rõ hắn tiếp cận ta vì mục đích gì, phải chăng vẫn như trước hay không. Nhưng nói trước, Ragashu, mấy lời đường mật kiếp trước của ngươi, kiếp này ta sẽ không bị lừa mà tin răm rắp nữa đâu.

Đi thêm một lát, liền bắt gặp một gian nhà tao nhã. Thiết kế tách biệt với dãy phòng trọ, nằm bên dòng suối nhỏ. Cánh cửa trổ hoa màu nâu sậm đang khép chặt, nhưng từ bên trong lại có tiếng đàn du dương vọng ra, kèm theo tiếng suối chảy róc rách, thấm vào lòng người. Trong trẻo êm tai, nốt trầm nốt bổng. Ta sững sờ, không ngờ Ragashu còn có tài lẻ là đánh đàn?!

Ta dừng chân ngoài cửa, khẽ gọi hai tiếng.

Trong nháy mắt, tiếng đàn dừng lại.

Ta gọi hắn -- Phu quân.

Năm xưa Ragashu không bao giờ cho ta gọi hai tiếng này, dù trước mặt người ngoài hay chỉ riêng hai người, hắn đều bắt ta gọi hai chữ đầy khoảng cách -- Bệ hạ.

Khổ nỗi hắn càng cấm, ta càng phải phạm. Nay hai tiếng, liền có thể gọi ra miệng rồi. Và y như ta đoán, hắn cũng nhớ. Ragashu, hắn nhớ, nhớ hết, nhớ ta, nhớ kiếp trước.

Hắn... thì ra cũng trọng sinh rồi.

******

-

- Cồm! Cồm dài nha! Yêu =)))))

- Chap này nhanh ha, yên chí, ngắn nhưng còn phần 2, cứ bềnh tễnh hén
Bình Luận (0)
Comment