[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Đế Cơ - Asisư

Chương 5

. Tác giả: Tiểu Thiên.

. Edit: Tiểu Thiên.

******

Ngày mười lăm tháng ba, trời trong xanh.

Tính luôn hôm nay thì đã tròn bốn năm kể từ khi Pharaoh Nephenmaat đón vương tử Menfuisư nhập cung, ban chiếu chỉ bố cáo thiên hạ, sắc phong tước vị Nhị hoàng tử của đế quốc Ai Cập.

Năm nay ta mười hai tuổi, Menfuisư mười tuổi.

Vừa vặn hôm nay là sinh thần Menfuisư, cả hoàng cung người đi người lại, vô cùng náo nhiệt.

Trong ngự hoa viên, Minưê hai má ửng hồng, đầu lấm tấm mồ hôi đi qua đi lại trước cửa mái đình nhỏ, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Làm sao đây? Làm sao nói đây? Trời ạ, không nói được!”

Nằm dài trên ghế sạp làm từ gỗ Liban, Menfuisư đưa táo lên miệng, cắn phập xuống, mất kiên nhẫn nói: “Có cái gì mà không nói được hả? Chỉ cần nói ba chữ 'thần thích người' là xong thôi!”

Minưê hoảng hốt, quỳ một chân xuống trước ghế dài, mắt rưng rưng: “Chủ nhân, tha cho thần đi!”

Unasu đứng bên cạnh Menfuisư, vừa ra sức quạt mát cho vương tử, vừa chêm vào nói giúp:

“Chủ nhân, chủ nhân! Ngài xem Minưê đi, mặt thì đỏ gay, mắt thì ứa nước, bộ dạng thực sắp khóc tới nơi rồi, thật là khó coi quá. Hay là tha cho anh ấy đi được không ạ, mất công chướng mắt?”

Menfuisư hừ một tiếng, cắn thêm miếng táo, nheo mắt: “Nói không được thì nữ quan Nefutara...”

Minưê vừa nghe tới đây liều hiểu thôi xong rồi, bèn mếu máo thưa: “Thần, thần sẽ nói mà... T^T”

Menfuisư mỉm cười thỏa mãn, lại cắn táo: “Xem như ngươi thức thời.”

Unasu đứng cạnh không biết nói gì hơn, chỉ đành hướng Minưê trao cho ánh mắt tiếc thương.

Ta đứng sau cây đại thụ, thu hết quang cảnh khóc lóc sống động của Minưê vào tầm mắt.

Ari nép sát sau lưng ta, hỏi nhỏ:

“Vương tử sai Minưê đi làm cái gì mà trông đau khổ vậy điện hạ?”

Ta nhún vai tỏ ý không rõ, tính ta lại không phải kẻ nhiều chuyện thích chõ mỏ vào chuyện của người khác, nên xoay người chuẩn bị rời đi. Ai ngờ vừa đi được ba bước, đã nghe tiếng Menfuisư:

“Vương tỷ đứng đó lâu như vậy, không định vào chơi sao?”

Ta đưa mắt qua Ari, cô nàng trợn mắt lắc đầu nguầy nguậy: “Em đi nhẹ nhàng lắm mà!”

Tiếng Menfuisư lại từ mái đình vọng ra: “Chiếc mề đay vương tỷ đang đeo quả thực đẹp, khiến tiểu đệ bị chói cả mắt.”

Ta lạnh mặt liếc Ari, đã bảo bao nhiêu lần đừng lấy mấy màu sặc sỡ như vậy, cứ đòi học theo Helia, đi chọn loại khảm tới năm loại bửu thạch, giờ đã thấy tác hại chưa?

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần, ta nhướng mắt lên, liền trông thấy Helia đang vội vội vàng vàng đi về phía Đông, bên eo hắn giắt tế kiếm, trong tay cầm một xấp giấy Paryus dày, có lẽ đang đến phòng nghị sự. Thấy ta đang ngơ ngác nhìn hắn, liền cười cười vẫy tay:

“Asisư điện hạ, bên này!”

Ta mỉm cười gật đầu, cúi đầu nói nhỏ với Ari: “Em về cung trước đi.”

Ari nhún người hành lễ: “Dạ, điện hạ nhớ cẩn thận.”

Ta phẩy tay áo: “Được rồi.” Đúng lúc ta đang không muốn giáp mặt với Menfuisư, lại gặp được Helia đi ngang qua, vừa vặn thật. Giơ tay ý bảo hắn đứng đó đợi một chút, rồi ngoảnh bước về sau, bước vào mái đình, chọn một chỗ không quá xa cũng không quá gần Menfuisư mà đứng, hỏi:

“Vương đệ có gì muốn nói với ta sao?”

Menfuisư không trả lời câu hỏi của ta mà hướng ánh mắt về phía Unasu, hơi nhướng mày:

“Vương tỷ có chuyện gấp à, sao không ngồi xuống cho thoải mái?”

Lời ra tựa như đang nói với ta mà cũng như không phải.

Unasu buông quạt xuống, đưa tay ngang hông hành lễ: “Để thần đi lấy ghế cho công chúa.”

Ta lắc đầu: “Không cần, ta đang bận, sẽ đi ngay.”

Unasu khó xử nhìn ta, rồi nhìn Menfuisư: “Chủ nhân, công chúa nói không cần. Vậy...”

Nhưng Menfuisư lại trừng mắt với Unasu, đập tay xuống bàn đá nhỏ bày la liệt điểm tâm các thứ ở bên cạnh, quát lên: “Sao còn không mau đi lấy ghế cho vương tỷ ngồi nghỉ hả?”

Unasu giật nảy mình, vội ba chân bốn cẳng chạy đi lấy một chiếc ghế gỗ, đặt xuống bên cạnh ta, biểu tình khổ sở, thành khẩn nói: “Mời công chúa ngồi xuống nghỉ chân đi ạ.”

Ta hơi nhìn qua Unasu, lại phóng tầm mắt về phía Helia đang vẫy gọi í ới không ra tiếng đằng xa, cuối cùng dừng nơi thân ảnh Menfuisư nằm trên sạp gỗ:

“Vương đệ có việc xin cứ nói, ta không có nhiều thời gian.”

Menfuisư im một lát rồi cau mày, vuốt ve thanh đoản kiếm đang ôm trong lòng, nghiêng đầu ngó ta, cười nhẹ, hờ hững nói: “Vương tỷ là không rảnh, hay không muốn nhìn xem đứa tiểu đệ này?”

Khóe miệng bỗng chốc cứng ngắc, ta gắng gượng nặn ra nụ cười tươi tắn: “Vương đệ nói gì vậy?”

Menfuisư bật cười: “Vương tỷ thật giỏi đóng kịch.” lấy một trái nho đen mọng nước cho vào miệng nhai: “Tỷ thật sự tưởng rằng ta không biết mấy năm nay tỷ đã làm những việc tốt gì ư?”

Ta nhìn chằm chằm Menfuisư, chờ đệ ấy nói tiếp.

Helia đứng ở đằng xa, mãi thấy ta chưa chịu rời khỏi chỗ, thiết nghĩ đã hiểu ra phần nào, từ từ chuyển hướng đi về phía này.

Menfuisư cầm ly nước ép nho lên, nói: “Nghe quan viên trong triều nói tỷ tỷ dâng kiến nghị lên phụ vương, hằng tháng vào ngày nước dâng, mỗi tỉnh phái tiểu đội tuần tra dọc sông Nile, đề phòng có người lợi dụng thời điểm nước dâng trà trộn vào Ai Cập. Không biết đã tìm được chưa?”

Ta nghe xong, không nhịn được nhếch mép cười nhạt.

Mục đích của cuộc đối thoại hôm nay, cũng chỉ có như vậy.

Ha, xem ra mấy năm nay Menfuisư dù mặt lạnh mày nhạt với ta, số lần trao đổi nói chuyện bốn năm nay chưa từng vượt quá mười câu, nhưng lại chưa bao giờ rời mắt khỏi ta, ta làm gì, gặp những ai, đệ ấy nắm bắt cũng thật rõ ràng. Học trò được tể tướng Imhotep, người được vạn dân ca tụng “Trí tuệ của Ai Cập” đích thân đào tạo dạy dỗ quả nhiên có khác.

Nhẫn nại của Menfuisư, cố gắng giả như có thể quên hết năm xưa, ba năm, có lẽ đã đến giới hạn.

Một năm trước trên bầu trời phía Tây Ai Cập đột nhiên phát sinh dị tượng, cuồng phong bão táp không ngừng đánh lật tàu thuyền đi lại trên biển Địa Trung Hải. Ta thấy nghi ngờ, liền phóng ngựa đi xuống Hạ Ai Cập, ở lì trong thần điện canh chừng tấm phù điêu ba ngày ba đêm. Cuối cùng cũng đợi được, tấm phù điêu bất ngờ phát ra ánh sáng chói mắt, rồi trên tường hiện lên dòng chữ:

Khi ngôi sao Sirius rực sáng trên bầu trời chính là lúc một vị thánh nữ xuất hiện, nàng có một mái tóc vàng óng với làn da trắng như mặt trăng cùng với đôi mắt xanh biếc của biển cả.

Nàng xuất hiện không phải trong lớp hào quang, mà trong lớp áo bần hàn của nô lệ hèn mọn.

Vẫn là lời sấm truyền như ba lần trước, nhưng lần này xuất hiện kèm thêm dòng chữ đỏ như máu:

Nữ nhân với mái tóc màu vàng kim sẽ từ nơi Mẹ hiền sông Nile hiện lên.

Các dân tộc, các vua và các nước sẽ vì vẻ đẹp nó mà đổ máu.

Thế gian sẽ say mê trong ái tình của nó.

Hỡi đế chế Ai Cập tự cho mình kiêu ngạo, ngươi cũng lại sẽ lần nữa vì nó mà diệt vong!

Quan trọng hơn hết, lời tiên đoán sau chót đó đã in sâu vào mắt ta, khiến trái tim như ngừng đập:

Hỡi đế chế Ai Cập tự cho mình kiêu ngạo, ngươi cũng lại sẽ lần nữa vì nó mà diệt vong!

Khi nhìn thấy lời sấm truyền huyền thoại đó, ta đã hiểu kiếp này cũng vẫn không được yên ổn. Từ đầu tấm phù điêu cho ta chọn lựa, lại cho ta hồi sinh, tất thảy chỉ gói gọn trong một lời nguyền. Nay trong lời sấm truyền năm xưa lại có thêm những lời này, thì ta lại càng thấu rõ.

Lúc xưa ta từng nghĩ, Carol Rido có khi nào là do thần linh phái tới diệt Ai Cập ta.

Nhưng nay, sau nhiều đêm mất ngủ, ta cuối cùng đã nhìn ra, nếu không phải cô ta chết thì là Ai Cập vong.

Ban đầu ta vốn không muốn nhúng tay, mất công chuốc thêm phiền phức. Nhưng không ngờ vào một đêm khuya, Ai Cập đang bị bão cát tấn công, bụi tung mịt mù, đại tư tế đến tìm ta, ông nói: “Trưởng công chúa điện hạ, mấy hôm nay trời sinh dị tượng. Sao Sirius phát sáng, ánh sáng từ xưa đến nay chưa từng có. Ở rìa Địa Trung Hải nổi giông liên tiếp, tàu đắm liên miên. Lão thần ngày ngày cầu nguyện lên các vị thần linh, một lòng muốn thiên tai thuyên giảm. Nhưng mãi không thấy thuyên giảm. Xin hỏi trưởng công chúa, có nhận định gì về những dị tượng này không?”

Ta đáp: “Đại tư tế, ta chỉ là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa. Nào biết trả lời câu hỏi của ngài?”

Đại tư tế vuốt vuốt chòm râu được cắt tỉa gọn gàng, cười ra tiếng: “Trưởng công chúa điện hạ quá khiêm nhường rồi. Thân là đại tế tư tương lai của Ai Cập, những việc này sao có thể không am hiểu? Công chúa đừng trêu thần.”

Ta biết đại tư tế muốn ám chỉ điều gì, bí mật của tấm phù điêu, ông ấy biết không ít. Bèn cười:

“Trời sinh thiên khuyển. Xưa nay một là phước, hai là họa. Nhưng nay biển lớn nổi giông, chỉ e...”

“Chỉ e không phải phước, mà là họa. Biển lớn đổ máu, là tai tinh!”

Đôi mắt đại tư tế lóe lên tia sáng kì lạ, thấp giọng tiếp lời:

“Công chúa có nghi ngờ ai không?”

Ta nhìn ông một cái, không đáp, đại tư tế tiến đến vỗ nhẹ lên vai ta:

“Xưa nay bảo vệ Ai Cập là trách nhiệm của đại tư tế các đời. Lão thần tuổi đã cao, gần dất xa trời, chỉ mong mau được về thế giới bên kia. Vì vậy, trọng trách nặng nề này xin công chúa hãy...”

Hãy gánh vác.

Hãy bảo vệ Ai Cập.

Ta làm sao lại không hiểu ý nghĩa của trọng trách đó chứ?

Tối đó sau khi bão cát tan, ta đứng ngoài ban công. Nhìn ngôi sao Sirius tỏa sáng chiếu chói lọi giữa bầu trời Ai Cập, rọi bóng in xuống mặt nước sông Nile, nghe tiếng người dân đồng loạt mở cửa đổ ùa ra bờ sông, hoan hô hò reo: “Sao Sirius xuất hiện rồi! Trúng mùa rồi! Nữ thần sông Nile phù hộ Ai Cập! Pharaoh vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoan hô Pharaoh! Hoan hô Nữ thần sông Nile!”

Phóng tầm mắt nhìn khắp tám phương bốn hướng, một dải đất phù sa màu mỡ tốt tươi, mới xinh đẹp làm sao. Ngay khoảnh khắc cả Ai Cập như rúng động ấy, ta liền chọn xong nên làm thế nào.

Giữa Ai Cập và một đứa trộm mộ hèn mọn, thân là đại tư tế của thần điện, ta chỉ có thể chọn một.

Lần nữa dây vào Carol, lần này, ta sẽ không để thua trước cô ta.

Một năm nay ta phái Ruka không ngừng đi khắp nơi tìm kiếm, tất thảy đều tiến hành rất cẩn mật, nhưng là không hiểu vì sao vẫn để rò rỉ tin tức đến tai Menfuisư. Hậu quả chính là Menfuisư cũng phát sinh nghi ngờ, thấy ta dâng kiến nghị thì càng hiểu ra, hiềm khích đệ ấy vốn đã cho qua lại...

Chỉ là...

Đệ có Trí tuệ của Ai Cập, ta cũng có con trai của Trí tuệ Ai Cập phò trợ.

Chúng ta, kẻ tám lạng, người nửa cân.

Helia đứng sau tán cây đại thụ, im lặng nhìn ta.

Thấy ta gật đầu, Helia liền dời gót, tao nhã bước đến trước mặt Menfuisư, nghiêng mình hành lễ:

“Helia khấu kiến vương tử.”

Menfuisư đặt ly nước ép nho xuống bàn, lia mắt nhìn qua mặt ta một cái rồi nhìn Helia trước mặt, nhíu mày: “Tướng quân Helia, giờ này không phải ngài nên ở phòng nghị sự với Pharaoh sao?”

“À, về việc đó...”

Helia mỉm cười, di chuyển đến chỗ ta, dịu dàng nắm lấy tay phải ta, đặt một nụ hôn xuống:

“Thần phụng lệnh Pharaoh, đến đón công chúa đến phòng nghị sự.”

...

Gió nhẹ thổi qua, lay động tà váy dài chấm đất.

Ta và Helia sóng vai rảo bước trở về tẩm cung, dọc đường đi Helia huyên thuyên không ngớt, bên tai ta toàn là tiếng cười trong trẻo của hắn: “Ban nãy nhìn ánh mắt điện hạ, thần quả thực rất vui.”

Cước bộ dưới chân không ngừng lại, ta nhìn con đường vẫn còn rất dài trước mặt, rồi nhìn Helia:

“Vui ư? Vì sao lại vui? Ban nãy nếu như Menfuisư không tin ngài, nhất quyết ba người ba mặt một lời đi gặp phụ vương, sợ rằng tội truyền giả thánh ý của ngài không thoát nổi đâu. Nhẹ thì bêu đầu, nặng thì diệt tộc. Phải biết tính mạng của ngài ban nãy như mành chỉ treo chuông đó.”

Helia cười khẽ một tiếng: “Vậy thì sao?” lướt ngang qua ta: “Thần không quan tâm.”

Ta tăng nhanh cước bộ, lướt qua mặt Helia, nhẹ giọng: “Vì ta, đáng sao?”

Giọng Helia từ sau lưng truyền tới: “Đáng chứ. Vì công chúa, tính mạng này có là gì.” âm vực không cao không thấp, khiến người ta ngỡ như đang đùa, cũng ngỡ như thật lòng.

Một chiếc lá bị gió thổi rời khỏi nhánh cây, lá xanh mơn mởn theo gió bay vài vòng trong không trung, rồi rơi xuống hành lang, dừng lại cách bước chân ta khoảng hai tấc: “Nếu chẳng may ngài bị giáng tội, ta lại vì tham sống sợ chết mà bo bo giữ mình, phủi tay đứng ngoài cuộc. Lúc đó tướng quân thân mang tử tội, gia quyến đều bị rơi đầu. Liệu khi ấy còn có thể đáng nữa không?”

Một khoảng im lặng.

Lần này đến lượt ta dừng bước chân.

Ta cụp mí mắt, khẽ thở dài.

Quả nhiên, con người mà, đứng trước chữ “tử” thật khó mà lựa chọn giữa đúng và sai.

Cứ ngỡ Helia sẽ im luôn hoặc trả lời một cách hời hợt, ai ngờ hắn lại khe khẽ đáp hai tiếng:

“Không đáng.”

Ta bị tiếng Helia làm cho ngạc nhiên, ngoảnh lại nhìn, thì thấy Helia cũng đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn ta. Không biết là do nhiệt độ bên ngoài trời đột ngột nóng lên phả vào hành lang làm ta nhìn lầm hay là thế nào, nhưng ánh mắt Helia dường như đượm buồn, hơn nữa, còn có chút đau đớn:

“Bởi vì điện hạ... chưa bao giờ thật tâm tin tưởng tôi.”

Hắn nói tiếp: “Năm đó tôi lựa chọn đi theo phò tá điện hạ, không phải vì lợi ích cũng chẳng phải vì vinh hoa. Helia trước nay không màng vinh hoa phú quý. Chức tước chỉ là cái vỏ bên ngoài. Là vinh hay nhục cũng chỉ là một khoảnh khắc. Nhiều năm nay Helia tự thấy bản thân tận tâm tận lực với điện hạ, nhưng vì sao dù chỉ một chút niềm tin nhỏ nhoi điện hạ cũng không thể cho tôi?”

Ta hứng ánh mắt của Helia, không lên tiếng.

Ánh nắng chói chang từ vầng thái dương của Ai Cập rọi xuống những tán cây trong ngự hoa viên, xuyên qua từng phiến lá chiếu xuống. Dưới cái nắng gay gắt, phản chiếu trong đôi mắt sáng của Helia là hình bóng của ta, thân hình nhỏ bé đứng giữa rừng hoa trông mới cô đơn trơ trọi làm sao.

“Ta chỉ là thuận miệng nói đùa, không nghĩ tới tướng quân lại thật lòng như vậy.”

Helia xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ, nghe ta nói vậy thì cười:

“Lời nói đùa này của điện hạ, thật khiến Helia vừa lo lại vừa sợ.”

Có lẽ do ta quá nhạy cảm, nụ cười này của Helia trông không vui vẻ lắm, còn có phần gượng gạo.

“Tướng quân giận à? Cũng phải, lời nói đùa này, quả thật không vui.” Ta tiến lên một bước, cởi chiếc nhẫn khảm ruby đỏ đeo trên ngón áp út, đưa đến trước mặt Helia: “Chiếc nhẫn này là vào năm ta năm tuổi, phụ vương đã tặng ta làm quà mừng sinh thần. Một chiếc màu đỏ, một chiếc màu xanh. Phụ vương nói, nhẫn này cho ta một điều ước, dù là xin phân nửa nước, ông cũng sẽ ban cho. Lần đó tướng quân cũng có mặt, còn khen cặp nhẫn thật đẹp, hẳn là tướng quân vẫn còn nhớ?”

Helia nhìn chiếc nhẫn, ngẩn ra một chút, rồi nhìn ta.

Ta nói: “Cổ nhân có câu, hai người thì hơn một người. Một bàn tay không thể cùng đeo một cặp nhẫn. Đã gọi là cặp, thì phải chia ra cho hai người cùng đeo. Tướng quân nói có đúng không?”

Helia rằng: “Điện hạ đưa nhẫn cho tôi, đồng nghĩa tuyên bố với Pharaoh và cả Ai Cập tôi đã là người của điện hạ. Có trong tay binh quyền của đạo quân Orent, tất sẽ đem tới nhiều lời đàm tiếu. Điện hạ trước giờ đều cầu bình yên, không thích lộ liễu. Nước đi này của điện hạ, sẽ làm đổ vỡ toàn bộ mưu tính ròng rã bảy năm nay.” dừng lại nhìn vào mắt ta: “Điện hạ còn muốn đi?”

Ta mỉm cười: “Tướng quân suy nghĩ nhiều quá rồi.”

Helia không nói gì, vươn tay đẩy chiếc nhẫn về lại cho ta.

Ta nhíu mày, Helia nói: “Điện hạ làm vậy, tức là chịu tin tưởng tôi, tôi rất vui. Còn chiếc nhẫn này, điện hạ cứ giữ lại đi. Sau này đại nghiệp có thành hay không, nó có công lao không ít đâu.”

Ta thở dài, giữ tay Helia lại, nhét chiếc nhẫn vào lòng bàn tay hắn: “Lần này ta không đùa.”

Helia cười khổ nhìn chiếc nhẫn khảm ruby đỏ chói yên vị trong lòng bàn tay: “Điện hạ!”

“Được rồi, không phải ngài nên đến phòng nghị sự rồi sao. Ta tự về cung được, ngài đi đi. Không nên để Pharaoh chờ lâu quá, sẽ bị trách tội đó.” Ta chặn ngang Helia, cong cong khóe miệng bảo.

Helia nhướng mi nhìn ta, bạc môi hơi hé: “... Helia tuân lệnh điện hạ.”

Đứng nhìn theo bóng dáng Helia rời đi, rồi khuất dần sau bờ tường điêu khắc hoa văn xảo diệu, ta chợt thấy... dù cho đã quen biết hơn bảy năm, sáng tối kề cận, chén tạc chén thù. Nhưng nam nhân này, ta vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu được hết hắn. Hắn tựa như một nhành cây, còn ta là một con thỏ. Dù cho thỏ có gặm lá trên nhành cây đi chăng nữa, cũng không thể nào ăn được thân cây.

Giống như cuộc trò chuyện vừa rồi, hắn biết bảy năm nay ta vẫn chưa hề tin tưởng hắn, cho nên mới mượn cảnh ra lời. Nếu là ngày đầu ta quen biết Helia, nghe những lời như vậy, thiết nghĩ sẽ cảm động không thôi, còn tin tưởng tuyệt đối. Nhưng, ta và Helia, đã không phải là ngày đầu biết nhau. Hắn đúng là rất hiểu con người ta, nhưng hắn đã sơ ý một chuyện, là ta cũng rất hiểu hắn.

Ta hiểu hắn là con người như thế nào.

Từ ngày hắn đứng dưới ánh mặt trời tuyên thệ, thì ta đã biết cả đời này hắn cũng sẽ không lừa ta.

Nói cách khác, hắn sẽ không phản bội.

Nhưng là, bảy năm nay, hắn cũng giống như ta.

Đều chưa từng tin tưởng lẫn nhau.

Cả hai chúng ta đều hiểu nhau, nhưng tâm tư sâu như đáy biển, muốn hiểu hết ư?

Helia, nếu thật muốn ta thật tâm tin tưởng ngươi, thì ngươi cũng nên toàn tâm mà tin tưởng ta.

Thiếu niên như hoa, đương độ đắc ý.

Ngày tháng còn dài, mong là ngươi sẽ không làm ta thất vọng...

Tưởng Helia đi rồi, ta lại theo lối cũ trở về cung. Ai ngờ hắn lại quay đầu bước trở lại, trưng ra gương mặt mười phần nghiêm túc nói với ta: “Điện hạ, vương tử là kẻ địch.” vô cùng dõng dạc.

Ta ngớ ra, rồi cười: “Tướng quân đùa gì vậy?”

Helia không cười, hắn âm trầm nhìn ta một hồi rồi mở miệng bảo có việc gấp, cáo từ rời đi, nhưng trước khi rời đi vẫn ráng nán lại nói thêm một câu: “Điện hạ, qua việc ngày hôm nay, thần nghĩ điện hạ cũng nên nhận rõ ai là địch, ai là bạn. Nhiều năm nay vương tử không ngừng chống đối, tuy không khiêu khích ra mặt nhưng ý tứ đã rõ ràng. Thần biết trong tâm điện hạ vị trí vương tử không tầm thường. Nhưng điện hạ thấy đó, đối với chuyện này, vẫn nên có sự kết liễu thì hơn.”

Hắn hạ giọng:

“Với lại lần trước điện hạ nói với thần, tin tức thường hay bị rò rỉ. Thần đã điều tra rồi, gần đây tài chính của Ari không được tốt. Có người từng thấy cô ta qua lại với Unasu, hầu cận của vương tử.”

Ta gật đầu tỏ ý đã đủ, rồi tiếp tục theo lối cũ trở về.

Helia suy nghĩ quá nhiều rồi.

Menfuisư sẽ không là kẻ địch của ta, sẽ không đâu.

Tình cảm kia sớm đã phai nhạt dần, qua ba kiếp, ta cũng đã thấu hết cả.

Không cần hắn nói, ta cũng sẽ kết liễu tơ tình càng sớm càng tốt.

Còn về phần Ari, gian tế ư?

Con bé theo ta nhiều năm như vậy, nếu muốn phản bội, kiếp trước đã phản bội từ lâu rồi.

Ari không thể nào là kẻ phản bội!

Miết ngón tay cái vào mép váy, đầu mày chau lại.

Ta tin Ari, nhưng ta cũng tin thông tin Helia cung cấp là xác thực.

Rốt cuộc thì... giữa Helia và Ari, người nào mới là kẻ nói thật đây?

“Điện hạ, chúng ta có hồi cung ngay không ạ?”

Trong lúc ta đang thất thần, giọng Ari đột ngột vang lên, kéo ta trở lại thực tại.

Ta quay lại nhìn thì thấy Ari đang cầm trong tay một cuộn giấy, đang bước vội trên hành lang, đi về phía ta, vẻ mặt có phần vội vã: “Có chuyện gì nghiêm trọng sao?”

Ari điều chỉnh hơi thở, dâng cuộn giấy trong tay cho ta, nói: “Đội trưởng Ruka cho thám tử gửi tin năm trăm dặm hồi báo! Đã tìm thấy tung tích Carol Rido ở thành Atina nằm ở phía Nam Ai Cập, thưa điện hạ. Bọn họ đang mai phục theo dõi, nói chờ lệnh của điện hạ mới hành động tiếp.”

Ầm một tiếng, như sét đánh ngang tai.

Đầu ngón tay đang mở cuộn giấy hơi run lên, lời sấm truyền đột nhiên như vang vọng đâu đây.

Khi ngôi sao Sirius rực sáng trên bầu trời chính là lúc một vị thánh nữ xuất hiện, nàng có một mái tóc vàng óng với làn da trắng như mặt trăng cùng với đôi mắt xanh biếc của biển cả.

Nàng xuất hiện không phải trong lớp hào quang, mà trong lớp áo bần hàn của nô lệ hèn mọn.

Nữ nhân với mái tóc màu vàng kim sẽ từ nơi Mẹ hiền sông Nile hiện lên.

Các dân tộc, các vua và các nước sẽ vì vẻ đẹp nó mà đổ máu.

Thế gian sẽ say mê trong ái tình của nó.

Hỡi đế chế Ai Cập tự cho mình kiêu ngạo, ngươi cũng lại sẽ lần nữa vì nó mà diệt vong!

Carol Rido, không ngờ thật sự tìm được ả ta ở Ai Cập.

Ta siết chặt cuộn giấy trong tay, dù đã chuẩn bị tâm lí, nhưng sự tồn tại của Carol tại Ai Cập này vẫn khiến lòng ta lạnh lẽo cực độ, mím môi: “Lập tức chuẩn bị, ta phải tới Atina một chuyến.”

Ari vội đáp: “Dạ!”

Carol, ta nhất định không thể để Ai Cập vì ngươi mà diệt vong lần nữa...

******

-

- Chương kế: CAROL RIDO (TRUNG).
Bình Luận (0)
Comment