[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Sóng Gió Ai Cập

Chương 20

Chương 20: Càng lún càng sâu

Author: Lakshmi

Trong lòng Isis thất vọng đến nỗi nàng chẳng muốn tỉnh lại chút nào, vì nàng biết khi mình mở mắt ra bản thân đã trở lại phủ hoàng tử. Kế sách Isis cho là toàn vẹn, không chỉ khiến nàng bị thương mà còn chẳng thể giúp nàng rời khỏi Hittite.

Nhưng nàng có dày vò bản thân hơn nữa thì sự cũng đã rồi, Isis cố nén lòng 'tỉnh lại' trong sự hân hoan của bà Mugla, "Thái y, công nương tỉnh rồi!"

Sau vụ hạ độc, Isis đã trở thành 'khách quen' của vị Thái y này, "Tỉnh lại là tốt, xin công nương hãy cố gắng nghỉ ngơi thật nhiều để vết thương mau bình phục!" Ông ta bắt mạch cho nàng rồi vui vẻ thông báo.

Isis nghiêng đầu nhìn vết thương trên vai được đắp thuốc và băng bó tử tế, "Tay ta..."

Thái y kia vội đáp: "Xin người yên tâm, thần cam đoan chỉ sau một thời gian nữa cánh tay của người sẽ cử động bình thường, có điều..."

"Nói đi, đừng ấp úng như thế!" Isis thật sự rất ghét thói quen đang chuẩn bệnh còn nói ngập ngừng của các Thái y.

Thái y thấy tâm trạng nàng không tốt vội trả lời: "Xin công nương đừng lo, không có gì nghiêm trọng nhưng sẽ để lại sẹo trên vai." Nói xong liền lui xuống đi nấu thuốc cho nàng.

Isis âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ một vết sẹo thì chẳng đáng để nàng bận tâm miễn sao không ảnh hưởng đến khả năng vận động là được. Tổng kết lại thì ngoài vết thương trên vai, Isis còn bị trầy xước vài chỗ nữa nhưng tất cả đều không có gì đáng ngại

Bà Mugla đã giúp nàng lau sạch những vết máu trên cơ thể và thay y phục, nhìn thấy nàng tỉnh lại khiến bà rất vui mừng, "Công nương tỉnh lại thì may quá, lúc điện hạ đưa người trở về toàn thân người đâu đâu cũng là máu..."

Những giọt nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt người phụ nữ trung niên khiến Isis thoáng ngẩn người liên tưởng đến Ari, nàng mím môi vươn cánh tay lành lặn ra nắm lấy tay bà ấy, "Đừng khóc, Thái y nói ta không sao mà!"

Hai cổ tay nàng đều được băng lại bằng lụa trắng, có lẽ ma sát với dây trói khiến phần da ở cổ tay bị thương. Bà Mugla ngồi quỳ bên giường nàng, nhẹ nhàng bao bọc bàn tay của nàng vào giữa hai tay bà, "Trước sự chứng giám của thần Thái dương, tôi xin thề sẽ tận trung với người đến cuối đời, thưa công nương!"

Đêm qua khi nàng dùng thân mình để đổi lấy sự an toàn cho họ, bà Mugla đã rất chấn động. Từ trước đến nay ngoại trừ điện hạ Ismir chưa từng có ai coi trọng mạng sống của nô lệ như nàng, người con gái nhỏ bé tưởng rằng yếu ớt ấy lại dám hy sinh bản thân để bảo vệ bọn họ.

Isis cau mày khi nghe lời thề, nếu bà ta biết được người đứng sau những chuyện tối qua là nàng thì Mugla có hối hận vì lời thề đó không?

Mugla đỡ nàng ngồi dậy rồi kê thêm vài chiếc gối sau lưng để nàng có chỗ tựa thoải mái, "Đám người hầu có ai bị thương không?"

Bà ấy lắc đầu kể lại tình hình tối qua cho nàng biết, nữ vương Amazon đã giữ đúng lời hứa chỉ giao chiến với binh sĩ và không đụng đến những người còn lại. Thương vong về binh lính là điều không thể tránh khỏi nhưng con số cũng không nhiều, chứng tỏ Hippolyta đã hạ lệnh nương tay.

Người duy nhất bị thương chỉ có nàng và con mèo Eira, nàng bị Hippolyta đâm thì không nói làm gì nhưng sao cả Eira cũng bị thương?

"Nó sao vậy?" Thật lòng Isis cũng rất thích con vật này, từ tối qua khi Ismir rời khỏi phủ nàng đã bắt đầu không thấy nó đâu.

Bà Mugla lau đi những vệt nước mắt lem luốt trên mặt rồi khẽ bật cười, bà chỉ vào cái giỏ lớn đan bằng cỏ mây ở góc phòng, "Eira bị gãy chân, Thái y bảo phải hạn chế hoạt động của nó nên tôi mới nhốt tạm Eira vào giỏ. Chắc giờ nó đang ngủ, hôm qua Eira đã rất dũng cảm đấy ạ"

Sau khi Eira chuồn êm khỏi phòng nàng rồi trèo lên cây, nó nhìn thấy kẻ địch lẻn vào đã phi thân đến cố cào vào mặt những kẻ lạ. Đáng tiếc nó không phải đối thủ của các nữ chiến binh Amazon, chỉ một cú hất tay đã khiến con mèo tội nghiệp bay thẳng vào tường. Chính tiếng kêu đau đớn của con mèo đã khiến binh sĩ phát giác ra việc Hippolyta đột nhập bằng cách sử dụng móc neo để vượt qua bức tường quanh phủ.

"Đúng là một chú mèo ngoan." Bảo sao bọn họ lại xảy ra giao tranh sớm như thế, phải mất một lúc Hippolyta mới tìm thấy nàng. Hoá ra là do con mèo Eira đã báo động đám binh sĩ khiến bọn họ phát giác ra sự có mặt của quân địch.

Isis không biết nên nói gì, chẳng lẽ ngay cả một con mèo cũng muốn cản nàng rời khỏi đây sao? Không được, cho dù phải chống lại ông trời, nàng nhất quyết phải thoát khỏi Hattusa.

Bà Mugla còn định kể thêm thì một giọng nói đã chen ngang, "Công nương, tôi mang thuốc đến!" Luca bưng một bát thuốc nóng hổi, đứng ngay tại cửa phòng.

Bát thuốc đen như mực khiến Isis rùng mình, nàng vẫn còn nhớ rõ vị đắng của những bát thuốc mấy lần trước, "Ta... Hơi mệt, cứ để đó đi." Isis xoay đầu định nằm lại xuống giường.

"Công nương, Thái y đã dặn người phải uống thuốc đúng giờ. Thuốc chỉ đắng một chút thôi, không sao đâu ạ." Bà Mugla nhận lấy bát thuốc rồi dỗ dành Isis đang trốn tránh.

Luca thấy vẻ mặt nhăn nhó của Isis, không biết hắn nghĩ gì mà xoay lưng chạy đi mất, trong lúc bà Mugla phải vật lộn dụ dỗ Isis thì Luca đã trở lại với mấy trái táo trên tay, "Công nương, đây là táo mới hái rất ngọt, người uống xong thuốc thì tôi sẽ gọt táo cho người ăn được không?" Luca dịu giọng với nàng.

Thái độ của Luca khiến cả Isis và bà Mugla đều sửng sốt quay đầu lại, "Cậu... Vừa dỗ công nương uống thuốc ư?" Bà Mugla bất ngờ hỏi.

Kẻ trung thành như Luca trong mắt hắn chỉ có điện hạ Ismir, bây giờ lại quan tâm đến người khác ư?

"Tôi... Tôi chỉ muốn công nương vui thôi." Vài vệt hồng khả nghi xuất hiện trên mặt Luca, hắn vội vàng thả mấy trái táo lên bàn rồi xoay lưng chạy ra khỏi phòng trong sự ngơ ngác của các nàng.

Isis chỉ tay theo bóng lưng của hắn, "Ta không nhìn nhầm chứ, hình như Luca vừa thẹn thùng?" Bà Mugla nhanh chóng lấy lại tinh thần, lắc đầu với nàng, "Không phải đâu, xin công nương hãy uống thuốc. Người uống xong tôi sẽ lập tức gọt táo cho người."

Nhìn bát thuốc trên tay Mugla, nàng hít một hơi thật sâu rồi đón lấy chiếc bát uống cạn. Vị đắng chát sộc vào khoang miệng khiến Isis rất khó chịu, nàng đưa trả chiếc bát rỗng cho bà Mugla rồi hờn dỗi nằm xuống giường, trùm chăn qua đầu, "Ta buồn ngủ rồi!"

Dáng vẻ trẻ con của nàng lúc này mới phù hợp với độ tuổi 16, bà Mugla bật cười thu dọn bát thuốc rồi cầm mấy trái táo đi, "Xin người hãy nghỉ ngơi thật tốt!"

Khi tiếng khép cửa vang lên, Isis mới mở chiếc chăn ra. Cuộc chiến vừa rồi thật sự có đáng không? Chỉ vì những suy tính cho bản thân của nàng đã khiến 18 quân lính vô tội thiệt mạng.

Nếu nàng là một Isis độc đoán như xưa có lẽ sẽ chẳng bận tâm gì về điều đó, nhưng nàng đã từng tái sinh ở thế giới hiện đại, nơi đó mạng sống của mỗi người đều vô giá.

Từ lâu nàng đã nhờ cậy vào Pharaoh Nefermaat để thay đổi những luật lệ hà khắc áp đặt lên nô lệ, vì nàng biết không thể xoá bỏ hoàn toàn nô tịch ở thời đại giai cấp phong kiến này. Ít nhất Isis đã cải thiện đời sống cũng như quyền lợi mà nô lệ đáng được hưởng, nghiêm cấm đánh đập và dùng đòn roi với các chủ sở hữu.

Riêng với tù binh còn được hưởng chế độ lao động trả công bằng lượng thực và được cung cấp đầy đủ thuốc men khi đau ốm. Nhờ các chính sách tiến bộ ấy mà những người thuộc tầng lớp dưới đã có thể sinh sống một cách thoải mái hơn.

Isis biết rõ muốn làm chuyện lớn phải hy sinh việc nhỏ, nhưng việc nhỏ ấy lại được trả bằng mạng sống của những kẻ khác. Sinh ra trong thời cổ đại lại mang thân phận công chúa một nước, đáng ra Isis không nên có những suy nghĩ thương cảm cho kẻ địch.

Trong lòng nàng biết rõ mọi thứ nhưng suy nghĩ vẫn cứ mâu thuẫn lẫn nhau, chưa bao giờ nàng cảm thấy hoài nghi về bản thân như vây.

Liệu những việc nàng đang làm là đúng hay sai? Cố gắng bảo vệ bản thân khỏi những sai lầm trong quá khứ có đáng không?

...

Bà Mugla tìm thấy Luca đang tựa lưng vào một trong những chiếc cột ngoài hành lang gần phòng Isis, "Ta biết cậu là người biết cân nhắc, nhưng ta vẫn muốn nhắc cậu một câu, công nương là người rất quan trọng với điện hạ." Bà đặt vào tay hắn những trái táo, "Đi gọt táo đi, công nương rất thích ăn táo đấy!"

Luca không phản bác lời nhắc nhở của Mugla, hắn gật đầu ôm mấy trái táo đến phòng bếp. Hắn không dám vọng tưởng xa vời chi cả, Luca chỉ đang bày tỏ sự cảm kích với Isis vì đã cứu hắn ở mật thất.

*

Khi Isis tỉnh lại Ismir vẫn đang ở trong cung thu dọn tàn cuộc, ban thưởng cho công thần, trị tội kẻ phản loạn, an táng những chiến binh tử trận và trấn an người thân còn sợ hãi. Những kẻ liên quan đến cuộc đảo chính của Gidantash đều bị cắt chức và lưu đày, còn binh lính thì bị xử chết hoặc giáng làm nô lệ.

Riêng với Gidantash vì thân phận hoàng tộc nên đã bị giam lại, chờ sau khi Quốc vương bình phục sẽ đích thân phán quyết. Công nương Uria đã khóc hết nước mắt trước viện nguyên lão để xin tội cho hắn, nhưng mọi cố gắng của bà ta đều vô ích thôi.

Không kể đến tội danh mưu sát Quốc vương, chỉ riêng tội phản quốc vì tiếp tay cho Amazon vào thành Hattusa ám sát Ismir đã đủ khiến Gidantash bị treo cổ mấy lần. Tính ra thì đây cũng là kiệt tác của Isis, đẩy hết mọi tội danh lên đầu con chiên vốn sắp bị đem tế đã khiến hắn tiến gần với cửa tử hơn một bước.

Nhờ vào công cứu giá kịp thời và khả năng lãnh đạo trong hoàn cảnh cấp bách, Ismir đã nhận được sự đề cử của viện nguyên lão cho chiếc ghế Thái tử Hittite. Lần này Quốc vương đã có thể danh chính ngôn thuận hạ chỉ phong con trai độc nhất làm Thái tử trong sự hưởng ứng của mọi người.

Sau một đêm đầy biến động, Ismir không chỉ giải quyết được đối thủ khó xơi như Gidantash mà còn thu được mẻ lưới tóm gọn những kẻ chống đối hắn. Ismir đã đạt được quá nhiều thứ, nên chẳng còn bận tâm đến việc Hulia sổng mất.

Amazon đã chịu nhiều tổn thất từ cuộc viễn chinh lần trước, nếu muốn khôi phục như cũ phải mất rất nhiều thời gian. Ngay cả đến chuyện giải cứu Hulia mà nữ vương Hippolyta phải đích thân ra tay, điều đó đã chứng tỏ ở Amazon lúc này đang thiếu những chiến binh tinh anh.

Mối thù của Iris có thể chờ đến lúc thích hợp, Ismir sẽ khiến Hippolyta hối hận vì dám khiến nàng ấy bị thương. Hiện tại chuyện cấp bách cần làm là củng cố quyền lực Thái tử cũng như ổn định cục diện trong nước tránh xảy ra nội chiến.

Nhắc đến Iris khiến sự tàn nhẫn trong mắt hắn chợt tan biến, không biết giờ này nàng đã tỉnh lại chưa, vết thương trên vai có đang dày vò nàng không? Nhìn thấy nàng đau đớn khiến trái tim hắn cũng khổ sở theo nàng.

Đêm qua khi hắn dẫn binh truy đuổi đã phát hiện Hippolyta giở trò dương đông kích tây, nhưng Ismir vẫn không hề do dự mà chọn cứu lấy Iris. Lúc Hippolyta mang theo nàng lao ra khỏi vực đá, trái tim của hắn đã suýt chút nữa vỡ tung.

Trời cao vẫn còn xót thương hắn, để hắn giữ được nàng trong giây phút quan trọng. Khi ôm lấy cơ thể nhỏ bé của nàng vào lòng, trái tim treo cao mới trở về vị trí cũ.

Từ lúc đó Ismir đã nhận ra cô gái này rất quan trọng với hắn, một yếu điểm lẽ ra không nên tồn tại. Và hắn cũng ý thức được sự nguy hiểm khi trao cho nàng quá nhiều tình cảm, thế nhưng Ismir vẫn không kìm được lòng mình mà yêu mến Iris.

Ngày đăng quang của Ismir đã được ấn định, các tư tế nói trong vòng ba tháng tiếp theo sẽ không còn ngày nào tốt hơn ngày trăng tròn tháng sau. Buổi nghị luận vừa kết thúc là Ismir lập tức trở về phủ ngay, hắn muốn thông báo cho nàng tin vui này.

Isis đã nài nỉ Mugla cho mình ra ngoài hồ nước để hít thở bầu không khí trong lành, sự bảo đảm của Thái y khiến Mugla phải đồng ý với yêu cầu của nàng. Phủ hoàng tử không chịu nhiều thiệt hại về vật chất, đám người hầu đã dọn dẹp sạch sẽ đến cả chút mùi hôi cũng không còn.

Gió nhẹ chiều thu thổi qua mặt hồ lay động những phiến lá bầu bĩnh trôi nổi, đàn cá thấy động tĩnh lại lặn sâu xuống đáy hồ trốn mất tăm. Isis thơ thẩn nằm nghiêng trên gối nhìn ngắm chúng, bàn tay phải khẽ vọc nước tạo thành những gợn sóng lăn tăn.

Nghe đám người hầu kháo nhau về sự uy dũng của điện hạ Ismir, nàng cũng đã đoán được phần nào tình hình hiện nay. Ngay từ đầu Isis không hề kỳ vọng Gidantash sẽ chiến thắng, binh lực của hắn vốn không nhiều bằng Ismir nên có thua cũng là điều dễ hiểu.

Công sức nàng bỏ ra nhưng kẻ thụ hưởng lại là Ismir khiến nàng hơi khó chịu, Isis đã gián tiếp quét sạch chướng ngại vật để hắn rộng đường lên ngôi Thái tử Hittite. Còn bản thân nàng lại nhận được vết sẹo trên vai để nhắc nhở về thất bại này vĩnh viễn, cộng thêm mối tơ vò trong lòng càng làm Isis buồn bực hơn.

Tâm tư trong lòng nặng nề đến mức khiến nàng chẳng thèm giả vờ gì nữa, công khai thể hiện sự chán chường ra mặt. Isis vùi đầu vào chiếc gối để mái tóc dài che phủ khuôn mặt rồi khẽ thở dài.

"Vết thương làm nàng đau ư?" Isis giật mình ngẩng đầu lên, chủ nhân của giọng nói đang khom lưng bên cạnh nàng.

"Mừng điện hạ trở về!" Isis chào hắn rồi tiếp tục vùi đầu vào gối.

Ismir ngạc nhiên trước thái độ của nàng, hắn nghi hoặc nhìn sang Mugla tìm kiếm câu trả lời nhưng chỉ nhận lại những cái lắc đầu nhún vai. Từ khi công nương tỉnh lại đã có tâm trạng như thế, dù bọn họ có tìm mọi cách giúp vui thì tình trạng vẫn không khá lên được.

Thấy bà Mugla cũng bất lực, hắn đành ngồi xuống cạnh nàng, vươn bàn tay ra nhẹ nhàng xoa đầu Isis: "Chuyện gì khiến nàng buồn bã như thế?"

Chẳng lẽ Isis phải kể nỗi thất vọng vì kế hoạch trốn thoát đổ bể và mấy cái suy nghĩ lệch lạc so với tư tưởng chung của thời đại cho Ismir nghe sao?

Dù có buồn đến tê tái tim gan thì Isis vẫn giữ được sự tỉnh táo, "Điện hạ, hãy cho tôi được giúp đỡ các gia đình có binh sĩ tử trận ở phủ." Isis nhỏ giọng nói, dù sao thì đây cũng là việc nàng nên làm.

Hoá ra điều khiến nàng bận tâm là sự hy sinh của binh sĩ bảo vệ nàng, "Ta đã ban thưởng hậu hĩnh cho thân nhân của họ, nàng không cần lo lắng đâu!"

"Ban thưởng của điện hạ là phần thưởng cho sự phục vụ, còn tôi lại muốn trả ơn." Isis ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt đen láy phản chiếu bóng hình của Ismir.

Isis không cố ý nhưng những người đó chết vì nàng là sự thật, nàng muốn làm gì đó để bù đắp cảm giác tội lỗi trong lòng nàng.

"Cứ làm theo ý nàng." Ismir nhẹ nhàng kéo Isis vào lòng, hắn rất cẩn thận tránh chạm vào vết thương trên vai nàng, "Nàng bình an quay về bên ta mới là điều quan trọng nhất, Iris à!"

Trái tim Ismir đập rất nhanh, ngay cả nàng cũng cảm nhận được nhịp điệu của nó bên dưới lồng ngực rắn chắc kia. Những lời hắn nói là sự thật, không phải mật ngọt để dỗ dành nàng.

Tên hoàng tử này hắn định đánh cược tất cả vào nàng hay sao? Hắn có biết điều đó rất nguy hiểm đối với một vị vua hay không?

Tựa như em trai nàng Memphis, vì quá yêu Carol mà đánh mất cả lý trí và trách nhiệm của mình. Nếu không có quần thần hết lòng trung thành, có lẽ Ai Cập đã nhanh chóng suy vong dưới thời trị vì của Memphis.

Không, đây không phải là điều nàng cần lo lắng. Bây giờ dù hắn có thích nàng đến đâu đi nữa, khi Carol đến cũng sẽ cướp mất trái tim hắn thôi.

"Mãi ôm nàng nên quên mất, ta đã được phụ vương sắc phong làm Thái tử, lễ đăng quang sẽ diễn ra vào ngày trăng tròn tháng sau." Isis buông nàng ra, để nàng ngã lưng lên tay hắn.

Có được ngôi vị Thái tử sẽ giúp hắn tiến gần hơn với giấc mơ của mình, "Hy vọng đến lúc đó nàng đã kịp bình phục để tham dự lễ đăng quang." Ismir mỉm cười nhìn Isis trong lòng hắn.

Lễ đăng quang của Ismir thì cần đến sự xuất hiện của nàng làm gì, "Nhưng tôi không phải là..." Nàng lập tức im bặt khi bắt gặp ánh mắt không vui của Ismir.

"Cả đế quốc Hittite đều biết nàng là vợ của ta, việc nàng đứng cạnh phu quân trong ngày đăng quang thì có gì lạ?" Ismir vùi đầu vào hõm vai Isis hít một hơi thật sâu, kể từ ngày đầu tiên gặp nàng mùi hương ngọt ngào này chưa từng biến mất thậm chí càng lúc càng khiến hắn say mê, "Iris, ta sẽ không để nàng rời khỏi ta đâu!"

"Vào đêm tôi bị trúng độc, tôi từng nói mình muốn tìm một người có thể yêu duy nhất mình tôi, ngài còn nhớ không?" Isis ngửa cổ tránh đôi môi của hắn.

"Ta nhớ, nhớ rất rõ là đằng khác." Ismir vẫn tiếp tục công việc của mình, dùng đôi môi lưu lại ấn ký thuộc về hắn trên cổ nàng.

Nếu đêm đó Iris không trúng

Bình Luận (0)
Comment