[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Sóng Gió Ai Cập

Chương 33

Chương 33: Nỗi lòng

Author: Lakshmi

"Các ngươi hãy lui xuống nghỉ ngơi, một mình ta chăm sóc Quốc vương là đủ." Vương phi bước vào phòng Quốc vương, ra lệnh cho hạ nhân lui hết chỉ để lại mình bà và ông ta.

Quốc vương vẫn chưa thức dậy nhưng cơn ác mộng đang tàn phá giấc ngủ của ông ta, mồ hôi vả ra như suối ướt đẫm y phục trên người. Vương phi cẩn thận giúp Quốc vương cởi y phục cũ rồi dùng khăn ướt lau khắp cơ thể cho ông.

Dù bà rất nhẹ tay vẫn khiến ông ta giật mình tỉnh dậy, ánh mắt đầu tiên Quốc vương nhìn thấy bà thoáng chốc đã bị sự phẫn nộ lấp đầy. Ông ta muốn gạt phăng bàn tay của bà trên cơ thể, nhưng chẳng thể cử động được dù chỉ là một ngón tay.

Chiếc lưỡi co rụt trong cổ họng, phát ra những tiếng ú ớ vô nghĩa. Trong tâm trí Quốc vương lúc này, tràn ngập những lời thoá mạ bẩn thỉu dành cho Vương phi.

Dường như bà chẳng thèm để tâm đến thái độ căm phẫn của Quốc vương, Vương phi vẫn tiếp tục công việc của mình. Sau khi hoàn thành mọi việc, bà mới đỡ Quốc vương ngồi dậy tựa lưng vào những chiếc gối chồng cao.

Bà tiến về phía cửa sổ mở toang chiếc rèm nặng nề để ánh sáng chiếu rọi cả căn phòng, Quốc vương nheo mắt lại vì chưa thể thích ứng được với thứ ánh sáng chói loà đó, "Trời hôm nay thật đẹp, chắc mẹ con Edana sẽ lên đường bình an thôi!"

Giọng điệu mềm mại như tấm lụa sượt qua da thịt nhưng lại biểu đạt một tin tức kinh hoàng, Quốc vương bàng hoàng một chốc sau đó cố gắng giãy dụa nhưng chỉ khiến cơ thể béo mập ngã nghiêng trên giường. Vương phi từ tốn đỡ Quốc vương lên, đặt ông ta về vị trí cũ, nụ cười trên môi ngọt ngào như gió xuân.

"Ngài đừng lo, thiếp đã thay mặt ngài an táng tử tế cho chúng!" Vương phi nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng vì căm phẫn của Quốc vương, không bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nào.

"Thật đáng tiếc khi ngài không được nhìn thấy cảnh đó, nhưng không sao để thiếp miêu tả cho ngài nghe." Những lời thì thầm ôn hoà bên gối lại như độc dược giết chết trái tim đối phương.

"Chắc ngài chẳng đau lòng bao nhiêu đâu, vì chính ngài đã ép Edana uống thuốc trợ sản để thằng bé ra đời sớm mà. Vốn dĩ ngài chỉ cần một đứa con trai để có đủ lý do phế truất Ismir của thiếp." Vương phi tiếp tục công kích Quốc vương, nỗi đau của ông ta chưa bằng một phần vạn trong lòng bà.

Ông ta tức giận đến mức lên cơn động kinh trào bọt mép, nhưng Vương phi vẫn im lặng để mặc. Mục đích bà đến đây chính là để tiễn ông ta đi sớm, Quốc vương còn sống ngày nào thì con trai bà sẽ bị uy hiếp ngày đó.

"Chỉ cần ngài từng một lần yêu thiếp thật lòng, kết cục của chúng ta đã không đau đớn như vậy." Vẫn có chút gì đó không nỡ trong lòng bà, nhưng nhớ đến Ismir khiến Vương phi hạ quyết tâm.

Mỗi khi bà nhắm mắt lại, thì hình ảnh con trai bà bước lên ngai vàng sẽ hiện ra. Vị Thái tử mà muôn dân cùng kỳ vọng, chỉ còn thiếu một bước để kế vị.

Hãy để bà giúp Ismir một lần, loại bỏ trở ngại cuối cùng cho hắn!

Đợi đến lúc cơ thể quốc vương ngừng co giật, bà mở mắt ra lau đi bọt mép nơi khoé miệng ông ta, rồi oà khóc nức nở: "Ngự y đâu, ngự y đâu rồi!"

Tiếng hét của bà khiến mọi người nhốn nháo, khi ngự y đến thì Quốc vương đã tắt thở. Ông ta nhẹ nhàng chắp hai tay Quốc vương trước ngực rồi quỳ xuống trước Vương phi đang đau lòng tột độ: "Thần vô năng, không thể cứu được Quốc vương, xin Vương phi trách phạt."

"Không, không! Ngươi nói dối, lúc nãy ngài còn khoẻ mạnh... Ta vẫn trò chuyện được với ngài..." Vương phi ôm lấy thân xác của Quốc vương, ngã đầu lên ngực ông mà gào khóc dữ dội.

Hạ nhân xung quanh đều đau lòng thay Vương phi, người phụ nữ cao quý dịu dàng này đã dành cả cuộc đời để yêu thương Quốc vương. Nay bệ hạ đã chết sẽ khiến Vương phi mất đi hy vọng sống, bà sẽ chẳng thiết tha gì nữa.

Ngay lúc này Vương phi rất tỉnh táo, trái ngược với vẻ ngoài đau đớn thì đáy lòng bà nhẹ nhõm khác lạ. Ân oán giữa bà và ông ta đã kết thúc, từ nay sẽ chẳng còn ai khiến bà buồn tủi được nữa.

Thật ra Thứ phi Edana và đứa trẻ vẫn còn sống, dù bà có căm ghét Quốc vương thì mẹ con họ vô tội. Vương phi không ác độc đến mức mức hạ sát cả đứa trẻ vừa chào đời không lâu.

Đầu sỏ của mọi tội lỗi, chính là trượng phu bà hết lòng yêu thương!

Quốc vương đã lợi dụng bà để đạt được vương vị, sau đó thẳng tay sát hại phụ thân và huynh trưởng để loại bỏ thế lực kìm kẹp ông ta. Nhưng Quốc vương lại không biết, gia tộc Vương phi chấp nhận phò trợ một kẻ bất tài như ông đều vì sự cầu xin của bà.

Bây giờ có hối hận thì mọi sự đã rồi, Vương phi phải tiếp tục sống vì các con. Những năm qua Vương phi đã cắn chặt răng nhẫn nhịn, để Ismir nhận được những gì xứng đáng với thân phận đích trưởng tử.

Nhưng hình như bà càng kiên nhẫn thì Quốc vương lại cho rằng bà dễ bị chà đạp, khi ngự y dự đoán cái thai trong bụng Edana là con trai thì ánh mắt của Quốc vương đã dần trở nên thâm độc. Cũng từ khoảnh khắc đó, Vương phi đã luôn âm thầm chuẩn bị để bảo vệ các con mình.

Hình tượng một Vương phi dịu dàng nhu nhược khiến mọi người không ai nghĩ rằng chính bà đã ra tay đầu độc Quốc vương, nếu ông ta đã thích vui chơi trụy lạc như thế thì bà rất vui lòng giúp ông ta một tay. Khi Quốc vương chìm đắm trong cơn khoái lạc cùng mỹ nữ, đột nhiên cơ thể ông ta cứng ngắt rồi đổ gục xuống.

Các ngự y kết luận Quốc vương bị trúng gió dẫn đến bại liệt toàn thân cũng như mất đi khả năng nói chuyện, từ nay về sau mọi sinh hoạt của ông ta đều phải dựa vào người khác hầu hạ. Căn bệnh bại liệt này sớm hay muộn cũng sẽ khiến các cơ quan nội tạng dần suy yếu rồi tử vong, Vương phi chỉ tiện đường tiễn ông ta đi trước tránh đau khổ kéo dài.

Ismir trở về khi thành Hattusa vừa treo cờ tang, hắn xông vào đại điện nhìn thấy mẫu hậu ngã quỵ bên di thể của Quốc vương, "Mẫu hậu!"

Vương phi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhạt nhoà vì nước mắt. Bà lao vào vòng tay mở rộng của con trai, trút bỏ mọi đau đớn trong lòng.

"Xin người bình tâm, đã có con ở đây." Ismir chau mày nhìn di thể phụ vương đã lạnh ngắt.

Hắn đã từng phẫn nộ vì phụ vương đối xử tàn nhẫn với mẫu hậu, nhưng tận mắt trông thấy ông ta trở thành một thân xác lạnh lẽo khiến trái tim hắn nhói đau. Ismir đã chuẩn bị cho một cuộc chiến trường kỳ với vua cha, thật không ngờ Quốc vương lại ra đi ngay lúc này.

Ismir gạt nỗi đau đang gặm nhấm tâm can sang một bên, dùng sự tỉnh táo để xử lý quốc tang một cách trọng thể. Dù vẫn còn kẻ xì xào về cái chết đột ngột của Quốc vương, nhưng với sự trấn áp của Osahar và Hasas thì những điều không hay rất nhanh đã bị dập tắt.

Trong lòng mọi người đều hiểu, một triều đại mới sắp bắt đầu ở Hattusa. Kẻ kế vị được muôn dân kỳ vọng, sẽ dẫn dắt quốc gia này đến một thời đại rực rỡ như mặt trời ban trưa.

Không phải Ismir chưa từng đặt ra nghi vấn về cái chết của vua cha, nhưng hơn cả việc vạch trần sự thật, hắn phải bảo vệ Vương phi nay đã là Thái hậu. Nắm được quyền lực to lớn trong tay, đồng nghĩa với việc gánh vác trách nhiệm nặng nề lên vai.

Mitamul không có quá nhiều tình cảm với phụ vương, trong mắt cha nàng Mitamul cũng không khác gì một quân cờ giá trị. Tình phụ tử nhạt nhoà là thế chẳng khiến nàng có nhiều mối bận tâm, những lời khuyên của Isis đã khiến trái tim nàng trở nên kiên cường.

Nàng mang theo bản giao ước trở về như một dấu hiệu cho một tương lai hoà bình, chỉ cần đợi viện nguyên lão và Tân vương thông qua là có thể lập tức ký kết giao ước. Isis đã bỏ ra rất nhiều tâm sức cho bản giao ước này, thậm chí còn không tiếc lời trách móc quần thần vì muốn nghiêng cán cân lợi ích về phía Ai Cập.

Mọi điều khoản đều được trình bày rõ ràng tỉ mỉ, mỗi câu mỗi chữ đều thể hiện tinh thần hợp tác song phương cùng có lợi. Ngay cả viện nguyên lão cũng không tìm ra chỗ để bới móc, địa điểm và thời gian ký kết giao ước nhanh chóng được xác định.

...

"Lệnh bà, nàng cảm thấy thế nào?" Hassan tháo bỏ lớp băng cuối cùng trên chân nàng, rồi kiểm tra tỉ mỉ vết thương. Dấu hiệu hồi phục rất tốt, những chỗ kéo da non tạo ra những vệt hồng nhạt trên chân nàng.

Isis đặt bàn chân xuống thảm rồi đứng lên với sự giúp đỡ của Hassan, nàng thử bước vài bước cảm nhận lòng bàn chân đã không còn nhói đau, "Tuyệt thật đấy, tự bước đi trên chân mình vẫn là tốt nhất!".

Sau khi mấy cô công chúa về nước, nàng đã giữ đúng lời hứa với Memphis mà thiết triều cùng hắn. Vì bàn chân bị thương nên mỗi lần di chuyển đều phải có người đỡ nâng khiến nàng thấy phiền lòng.

Đợi mãi cũng đến ngày được đi đứng tự do nên Isis rất vui mừng, "Nàng vẫn nên cẩn thận một chút, vết thương còn mỏng lắm." Hassan khom người đeo đôi giày may bằng chất liệu đặc biệt vào chân nàng.

Isis gật đầu đảm bảo, nàng bước về phía hành lang đối diện với mặt sông, chạm tay vào chiếc cột khổng lồ trạm khắc tinh xảo. Sắp tới lễ ký kết sẽ diễn ra ở Kadesh, thành trì giáp ranh biên giới Hittite và Ai Cập.

"Nàng không đi thật sao?" Hassan đứng cạnh nàng, giấu hai tay vào áo choàng rộng, đây là thói quen của hắn.

Được chứng kiến thời khắc lịch sử do bản thân tạo ra rất phấn khích, nhưng không thể sánh bằng chuyện quốc sự. Nếu cả Pharaoh và Nữ hoàng đều đến Kadesh thì Thebes thật sự sẽ trở thành kinh đô vô chủ.

Thân là Pharaoh nhất định Memphis phải có mặt để hợp thức hoá bản giao ước cùng với Tân vương Hittite, sự xuất hiện của nàng không gây ảnh hưởng gì đến bản giao ước. Nàng vẫn chưa báo điều này cho Ismir biết, đến lúc không gặp nàng ở Kadesh chắc hắn sẽ thất vọng lắm đây.

Như thế cũng tốt, Ismir vốn đã quen với cảm giác không có nàng bên cạnh. Dù chưa tổ chức lễ đăng quang nhưng Ismir đã là Quốc vương, không sớm thì muộn hắn cũng phải lập Chính phi mà thôi.

Biết đâu được lần gặp tiếp theo giữa hắn và nàng, lại là trong hôn lễ của Ismir. Khi hắn bị vây quanh bởi hậu cung ba nghìn giai lệ, Ismir sẽ sớm quên nàng.

"Thebes cần ta hơn là Kadesh!" Nàng đã xác định rõ vai trò của mình với Ai Cập, không một điều gì có thể khiến nàng lung lay.

Nhìn thấy nàng cương quyết như vậy, đáy lòng Hassan thoáng vui mừng. Qua cách nàng đối xử với Ismir, hắn biết nàng không dành tình cảm cho tên đó. Chỉ cần nàng vẫn như trước, Hassan vẫn còn cơ hội để giành được trái tim nàng.

"Carol đang làm gì thế?" Isis chợt nhớ đến người dạo này lại đột nhiên yên tĩnh, không quấn lấy nàng nữa.

"Có lẽ đang ở ngoài chợ với Lita và Hondo." Hassan nhanh chóng trả lời nàng.

Isis hơi ngạc nhiên, nàng xoay đầu về phía hắn rồi hỏi: "Cô bé làm gì ở chợ?"

"So sánh giá cả các loại thực phẩm thiết yếu trong chợ để tìm ra mối tương quan giữa chúng với nhu cầu tiêu thụ của người dân. Đây là bài tập tôi dành cho Carol, đương nhiên là phải để cô ta đi khảo sát thực tế rồi." Nàng đã giao trọng trách dạy dỗ Carol cho hắn, nên Hassan đang cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ.

Hàng chân mày xinh đẹp nhướng cao, "Anh cho cô bé đi chơi, còn bắt ta ru rú trong cung điện. Sao lại bất công như thế hả?"

Hình như Isis đang cố tình hiểu nhầm vấn đề, Hassan vội vàng đưa hai tay lên đầu hàng: "Lệnh bà, nàng có hiểu trọng tâm câu trả lời của tôi không?"

"Ta không hiểu gì hết, anh thiên vị." Isis xoay đầu sang chỗ khác không thèm để ý đến Hassan.

Tiếng thở dài bất lực kề sát bên tai, Hassan đã chống một tay lên chiếc cột sau lưng nàng ép Isis vào một khoảng trống nhỏ hẹp, "Nếu tôi không bắt nàng ở yên trong cung, liệu đôi chân có lành nhanh như vậy không?"

Chiều cao chênh lệch giữa hai người khiến Isis có vẻ như lọt thỏm trong lòng Hassan, nàng đưa tay đẩy hắn ra xa, "Nào đứng nói chuyện cho đàng hoàng, chúng ta ra bờ sông đi dạo thôi trong ngột ngạt quá."

Khi mặt trời dần ngã về phía tây nhuốm đỏ mặt sông Nile hiền hoà, hai người đi bên nhau dọc theo bờ sông êm ả. Không biết Hassan đã nói những gì mà Isis cứ bật cười suốt, thời gian cứ chầm chậm trôi qua.

"Hassan, anh định cứ độc thân thế này mãi sao?" Isis bất chợt hỏi, khiến Hassan sững người.

Nàng thừa biết tâm ý của hắn dành cho nàng, vì sao còn hỏi những điều thừa thãi như vậy, "Vậy lệnh bà cũng không tính đến việc kết hôn ư?"

Trong những dự định của nàng về tương lai, chưa bao giờ hắn nghe nàng nhắc đến chuyện kết hôn. Toàn bộ tâm ý đều dành hết cho Ai Cập, mà quên mất thanh xuân của con gái sẽ trôi qua rất nhanh.

"Kiếp này, ta không định kết hôn và ta cũng không muốn chôn vùi bản thân ở Ai Cập. Khi Carol đủ cứng cáp để ngồi lên vị trí Hoàng phi và Memphis đủ dũng mãnh để bảo vệ Ai Cập, ta sẽ buông tay để tận hưởng một cuộc đời tự do như cánh chim chao lượn." Sau khi đã hoàn thành ước mơ và trách nhiệm với quê hương, Isis muốn sống vì bản thân mình nhiều hơn một chút.

Hành trình bốn năm trước đã để lại trong nàng những cảm xúc sâu sắc, Isis muốn được một lần lặp lại cảm giác thú vị ấy. Đi thật nhiều nơi và trải nghiệm những chuyện thú vị, đến khi nàng mệt mỏi sẽ tìm một chốn thanh bình ẩn cư.

Tại nơi đó sẽ chẳng ai biết nàng là Nữ hoàng Ai Cập, để nàng có thể tận hưởng những năm tháng yên ả trong hạnh phúc. Khát vọng toát ra từ giọng điệu của nàng đã khiến Hassan rung động, dường như khung cảnh đó đang thật sự diễn ra trước mắt hắn.

"Nếu được, hãy cho tôi đi cùng nàng." Hắn rất muốn bản thân sẽ xuất hiện trong tương lai của nàng.

Người đàn ông này chưa bao giờ từ bỏ ý định sẽ theo nàng đến cùng, "Đến lúc đó anh vẫn chưa thay đổi ý định, ta sẽ cho anh đi cùng." Nếu có thêm bạn đồng hành chắc cuộc sống sẽ không buồn tẻ lắm.

Lời hứa mà nàng trao cho hắn, được Hassan cất kỹ vào trái tim. Hắn gìn giữ lời nàng nói như bảo vật, đến tận hơi thở cuối cùng vẫn không chịu buông bỏ. Một tình yêu không mưu cầu hạnh phúc cho bản thân mình, chỉ cần nàng hạnh phúc thì bản thân Hassan đã cảm thấy trọn vẹn.

...

Khi Carol trở về từ phiên chợ, trong đầu cô bé còn đang xoay vần với những số liệu chằng chịt. Hoàn thành xong bài tập Hassan giao phó, mọi sức lực như rời bỏ Carol.

Cô bé ngã người xuống giường nhẩm đếm số ngày mình đã ở Thebes, càng đếm càng khiến nỗi nhớ nhà dâng trào. Dù Isis và mọi người đối xử với cô rất tốt, nhưng giữa cô bé và bọn họ vẫn có một khoảng cách vô hình.

Ở đây cô không có ai để giải bày tâm sự, ngay cả thị nữ thân cận Lita cũng chỉ chăm sóc cô theo lệnh. Nỗi cô đơn và lạc lõng như nhấn chìm cô bé, Carol vùi đầu vào gối khẽ nức nở.

Chắc giờ này ba mẹ cô đang rất lo lắng, ngay cả hai anh trai cũng chẳng thể ngồi yên. Nhưng bản thân cô vẫn chưa tìm ra cách để trở về thế giới hiện đại, đáy lòng Carol càng thêm phiền muộn.

Cô vẫn luôn tự chất vấn vì sao số mệnh lại chọn cô để trở thành công chúa sông Nile trong huyền thoại, cho đến nay Carol vẫn chưa tìm được lời giải đáp. Mỗi lần cô nghĩ bản thân sắp tìm ra thì lại một lần khiến Carol thất vọng đau lòng, như trường hợp của Kapta.

Để bản thân không gây phiền phức cho người khác, cô bé đã cố gắng rất nhiều để thay đổi chính mình. Nhìn cách Mitamul và Hulia tỏ ra hữu ích khi ở bên cạnh Nữ hoàng khiến cô cảm thấy sự nỗ lực của mình là chưa đủ, Carol đang dần kiệt quệ vì áp lực cô tự đè lên vai mình.

Tiếng nức nở của cô rất khẽ nhưng đã thu hút sự chú ý của Isis, nàng vốn dĩ cũng đang muốn tìm cô. Vì Carol không thích có người hầu hạ, nên Lita thường chỉ phân phó thị nữ đứng trực bên ngoài.

"Carol, ta vào được chứ?" Isis gõ cửa phòng khiến Carol giật mình vội vàng lau nước mắt, chỉnh trang xong xuôi thì nhanh chóng chạy ra mở cửa cho nàng.

Đôi mắt đỏ hoe và chiếc mũi ửng hồng đã tố cáo cô bé nhưng Isis vờ như không biết, "Ta có làm phiền cô không?" Carol lập tức lắc đầu, nghiêng người để nàng bước vào.

Nàng tìm chỗ ngồi xuống rồi ra hiệu cho Carol lại gần, "Lệnh bà có việc tìm em sao?" Cô bé ngồi đối diện nàng, sự tò mò tràn ngập trong ánh mắt.

"Chắc cô đã biết chuyện Memphis sắp đến Kadesh ký giao ước, cô có muốn đi cùng thằng bé không?" Lời đề nghị khiến Carol sửng sốt.

Hittite là đế chế vĩ đại có thể sánh ngang với Ai Cập nhưng hiện nay phần lớn tàn tích đã bị chôn vùi dưới lòng đất nên tư liệu về nó cũng rất ít. Nếu Carol có thể tận mắt chứng kiến trọn vẹn nền văn minh này, nó sẽ giúp ích rất lớn cho việc bổ sung lỗ hổng lịch sử thời cổ đại của cô bé.

Nhắc

Bình Luận (0)
Comment