[Đồng Nhân Tấm Cám] Đoạn Niệm

Chương 14

Bách Diệp quả thật là bị tình yêu tha hóa mà. Cô hôm trước tỏ vẻ tức giận đùng đùng với chàng, thế nhưng hôm sau đã không chịu được mà lại tìm đến chỗ chàng, chân chó nghe lời sai khiến. Mặc dù biết mình đáng ra nên tỏ ra cương liệt 1 chút để chàng sợ nhưng thấy chàng đến cái chớp mắt vì mình cũng không thì cô đành tự vỗ về trái tim bé bỏng phải bao dung, BAO DUNG. Cô luôn cố gắng đến sớm để nấu cho chàng bữa sáng trước khi chàng vào cung phục mệnh, rồi 1 mình ở nhà dọn dẹp. Đến tối chàng về, mâm cơm ngon lành nóng hổi luôn sẵn sàng chờ đợi. Đương nhiên thời gian ở lại biệt viện 1 mình khi đã dọn dẹp xong, cô đều tranh thủ đến phụ giúp Tử Lâm. Cuộc sống lại giống như trước kia, ngoài việc bị cấm ra ngoài lúc tối muộn ra thì cha dượng cũng không can thiệp đến bất cứ chuyện gì của cô. Cô mang Xám đến ở cùng chàng cho đỡ cô quạnh. Chàng không nói tỏ vẻ không quan tâm nhưng khi con mèo lại gần thì rất thích ôm nựng nó. Nhiều lúc cô thấy hối hận, từ khi Xám đến nó hoàn toàn chiếm hết sự chú ý của chàng. Cô có cố gắng mọi cách nhưng cũng chẳng được chàng quan tâm bằng 1 nửa nó. Nhìn con mèo nằm ngủ ngon lành trong lòng chàng mà cô nổi lên sát ý muốn đem nó đi làm thịt. Cô ghen đấy, ghen cả với 1 con mèo, thì đã sao.

Những cơn gió cuối hạ còn mải rong ruổi vờn những chiếc lá xoay tít trong không trung. Bách Diệp mỉm cười nhìn ngắm hồ sen đang trổ những bông hoa cuối mùa. Tâm tình cô hôm nay khá tốt, cô hào hứng cùng nha hoàn thân cận là Tử Tô rủ nhau trèo thuyền ra giữa hồ ngắm cảnh, hái hoa. Chỉ còn sót lại vài bông sen nhưng bông nào cũng nở rộ xinh đẹp, sắc hồng nổi bật trên bạt ngàn phiến lá xanh thẫm làm không gian như trải rộng ra bốn phía. Cô dướn người hái 1 bông sen nơi đầu mũi thuyền, nằm dài lười biếng và miệng khẽ ngân vài câu hát dân ca. Phía đuôi thuyền, Tử Tô đã ngừng tay chèo từ khi nào và đang đứng quay lưng với cô ngắm cảnh. Cô hát chán chê, nhổm dậy đưa tay nghịch làn nước mát. Nhìn bóng mình in dưới nước, cô khẽ thở dài, cô đã thay đổi rất nhiều. Từ 1 cô gái thôn quê xấu xí thành tiểu thư danh gia vọng tộc, cô có cuộc sống đầy đủ về vật chất nhưng lại chưa thể nắm bắt được tình cảm mình hằng mong ước.

Càng nhìn chăm chú cô càng thấy có gì đó không ổn, có vật gì đó đang quấn lấy 1 cụm lá sen xanh mướt, cô dường như thấy cái bóng của nó đang luân chuyển dưới đáy hồ. Cô hồi hộp kéo lấy 1 cành có thân to nhất, dùng sức để lôi thứ đó lên thuyền. Càng kéo, những sợi tóc đen nhánh càng xuất hiện nhiều bện chặt vào gốc cành, lúc này mặt hồ tĩnh lặng đến rợn người, trong không khí dường như ngửi thấy mùi hôi thối bốc lên khi có khi không. Một vật gì đó tròn tròn từ từ nổi lên khỏi mặt nước, những sợi tóc tán loạn bị làn nước rẽ ra để lộ 1 khuôn mặt thâm tím trương phồng. Đôi mắt vẫn mở lớn trừng trừng nhìn trực diện vào cô, ngũ quan mới bắt đầu bị biến dạng nhưng vẫn có thể nhận rõ danh tính nạn nhân. Đó là 1 cái đầu bị chặt lìa khỏi thân thể, khuôn mặt quen thuộc của Tử Tô nhìn cô như đang cười nhạo cô 1 cách man rợ. Cô hoảng sợ ngã ngửa ra sau, 1 khuôn mặt từ phía sau cô kề sát lại gần thủ thỉ:

- Tiểu thư, có gì không ổn sao?

Khuôn mặt trắng bệch của Tử Tô đang kề cận, cô lia vội mắt về phía cái đầu của 1 Tử Tô khác đang nổi bồng bềnh với cái nhìn quỷ quyệt kia. Đôi đồng tử co rút mãnh liệt, cô dùng hết sức đẩy mạnh người bên cạnh, gào thét kêu cứu nhưng cổ họng như bị phong bế, không thể phát ra chút âm thanh nào. Cô gái đó mỉm cười tiến lại từng chút một, mỗi bước tiến lại khiến cho không khí trong lồng ngực Bách Diệp thắt lại. Cô liều mạng xông tới đẩy ngã “ Tử Tô”, nhưng người kia né được và xuất quyền đánh cô ngất lịm. Bế Bách Diệp đã không còn ý thức lên, cô gái kia chỉ nhún 1 bước chân đã nhảy được lên bờ cách xa đó hàng chục thước rồi khẽ động thân mình biến mất nhanh như chưa từng tồn tại.

B
Bình Luận (0)
Comment