[Đồng Nhân Tấm Cám] Đoạn Niệm

Chương 8

Ngày lễ Trung thu cũng đã đến.

Ngoài phố nhộn nhịp và náo nhiệt hẳn lên. Nhà nhà đều treo đèn lồng đỏ tươi kiểu cách, các sạp hàng cũng đa dạng và nhiều màu sắc, trong không khí mùi thơm của các loại bánh níu giữ bước chân của khách qua đường. Trẻ em mặc đồ đẹp, vui tươi cầm đèn cá chép, hoa đăng đuổi nhau trên những con phố dài lát đá sạch sẽ. Trai gái nhân ngày này rủ nhau hẹn hò, các công tử văn nhã phẩy quạt vịnh thơ làm quen với các cô nương e thẹn cười duyên. Có một miếng đất trống nằm ở trung tâm chợ Nhật Tân thường ngày làm nơi diễn ra các lễ hội, giờ đây cũng đang nô nức người qua kẻ lại vì đang biểu diễn múa lân. Hai con kì lân đang nhảy múa điêu luyện hấp dẫn ánh mắt người xem, tiếng chiêng trống khi khoan thai khi dồn dập càng khiến người xem phấn khích không thôi. Được ra ngoài khiến Bách Diệp cảm thấy thoải mái hơn, được vui chơi mùa lễ hội ở kinh thành phồn hoa thì còn gì tuyệt bằng chứ? Cô phóng đôi mắt hứng thú ra xa hơn để xem những màn biểu diễn xiếc bên đường, chạy sà đến bên những sạp đồ ăn ngon. Suốt cả ngày chạy nhảy thích thú mà quên mất mình còn đang đi theo đôi trai tài gái sắc bên cạnh – Thái tử và Tấm. Hai người họ sóng bước trên đường thu hút không biết là bao nhiêu cặp mắt người khác, đẹp tựa thiên tiên, khí chất cao quý, những ánh mắt ngưỡng mộ nhìn vào họ như đang chiêm ngưỡng bức họa đẹp nhất cuộc đời. Thái tử nói với cô khi ra ngoài cứ gọi hắn là Huỳnh Khang Kiện, không cần câu nệ tiểu tiết chỉ cần gọi 1 tiếng Kiện huynh là được. Trong ngày Tết mà các đôi trai gái đều gặp gỡ này, 2 người đó cũng tranh thủ thưởng ngoạn cảnh đẹp ý vui. Hắn hôm nay không mặc hoàng phục lãnh ngạo như hôm đó, chỉ vận 1 bộ y phục đơn giản áo trong bàng tơ lụa màu trắng tay rộng phiêu đãng khoác áo dài ngắn tay màu xám bên ngoài điểm xuyết là hoa sen thêu tay bằng chỉ bạc. Mái tóc đen tuyền được buộc cao bằng 1 dải lụa màu xám có đính đá quý, 2 dải tóc buông tùy ý 2 bên mai càng làm cho hắn mang vẻ đẹp nhã nhặn. Người tôn quý cho dù có khoác vải bố lên người thì dòng máu cao quý chảy trong người đó vẫn khiến hắn nổi bật giữa đám người huống chi là hắn lại khoác lên mình vẻ hào hoa phong nhã thế kia. Mấy lần cô mải chơi suýt bị lạc, may mà hắn kịp thời gọi cô lại không cho đi xa. Những lần như thế cô chỉ biết lắc đầu cười trừ. Hắn nói:

- Muội mới lên kinh thành nên có nhiều thứ khiến muội thích thú đúng không? Phải cẩn thận kẻo bị lạc đấy, ta quyết định thế này, từ giờ cứ khi nào rảnh ta sẽ dẫn 2 người dạo chơi khắp nơi.

- Cảm ơn huynh nhé!

Cô biết tỏng là hắn lấy cớ dẫn cô đi thăm thú để tranh thủ hẹn hò với giai nhân thì có. Nhưng cô cũng chẳng muốn đi theo làm kì đà cản mũi. Cùng lắm là những lúc đó viện cớ ở nhà thôi, không thể xen vào chuyện của họ được, tương lai hắn sẽ làm vua và Tấm là hoàng hậu, cô cần tránh xa họ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Dạo phố mệt cả 3 cùng vào quán trà Trầm Hương nổi tiếng nhất kinh thành nghỉ chân. Không khí vui vẻ cũng lan vào tận nơi đây, các vị khách uống trà ăn bánh trung thu và đối ẩm. Nơi đây có đủ loại bánh trung thu có tiếng là mĩ vị hiếm có, hắn hào phóng gọi tất cả các loại mang lên hướng phía cô mỉm cười phóng khoáng. Không phải muốn 2 chị em cô bội thực chứ? Nhìn 1 bàn hơn chục đĩa bánh trung thu đủ hương đủ sắc, cô nghiêm mặt cẩn thận nếm thử hương vị từng loại bánh, nhưng lạ thay là cô lại chẳng cảm nhận được vị gì cả. Thử hết 1 lượt các món nhưng lại thấy trong miệng nhạt thếch, còn Tấm thì không ngớt khen bánh ngon ra sao. Những mĩ từ nàng nói ra thể hiện sự tinh tế của vị giác nhưng lại vào tai cô trở thành những tiếng ù ù không rõ. Cô... không cảm nhận được chúng. Đặt đôi đũa xuống, cô cúi đầu vội đứng dậy nói có việc quan trọng cần làm ngay nên xin phép về trước, rồi cứ thế cắm đầu chạy về phía trước mặc cho tiếng gọi lo lắng của Tấm ở phía sau ngày càng nhỏ dần. Trong đầu cô ngày càng rối loạn, gần đây cô hay bị ngất do choáng váng đến xây xẩm mặt mày, thỉnh thoảng lại bị chảy máu mũi vô cớ, ăn uống không ngon miệng và bây giờ thì lại mất vị giác. Cô không biết mình bị làm sao nữa nhưng cô rất sợ. Mải mê suy nghĩ, cô đâm vào lồng ngực gầy rộng của 1 chàng trai, nhờ có người đó kịp thời đưa tay ra giữ thì cô mới không ngã bật ra đằng sau. Cô cô gắng trấn tĩnh lại, không ngẩng đầu lên và cúi người nói:- Tôi xin lỗi.

- Lần sau nên cẩn thận hơn.

Giọng nói này. Bách Diệp tức thì ngẩng đầu lên, chàng trai trước mắt cô một thân áo dài xanh rêu khoác ngoài áo trong đen tuyền, tay áo chẽn bằng 2 tấm kim loại dát mỏng hoa văn thanh liên giản dị, chân đi dày da cao, tóc đen búi cài trâm mộc xanh ngọc. Chính là chàng, là người con trai cô không thể nào quên giờ đây đang đứng trước mặt cô, vẫn dung nhan thanh lãnh nhìn cô không chút cảm xúc nhắc cô nhớ lại 1 đêm kia bị cự tuyệt chàng cũng nhìn cô như vậy. Cô đứng lặng im nhìn chàng, không tiến lên tiếp cận cũng không bỏ chạy mà chỉ nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo ấy, lặng ngắm từng đường nét mà mình ngày đêm tưởng nhớ. Chàng chỉ liếc cô 1 cái rồi bước đi tiếp, bước chân vẫn tiêu sái như thế nhưng lại làm tan nát trái tim cô. Cô đứng chôn chân giữa phố, bao nhiêu người qua lại cô cũng không biết nữa, không ý thức được mình đang ở đâu và không nhận ra có 1 chiếc xe ngựa mất kiểm soát đang lao về phía mình. Người qua đường hô hoán gào thét, chửi bới cũng có, hoảng sợ cũng có, ai cũng nhìn về phía cô gái đang đứng thất thần ở giữa đường không hề tránh ra trước móng ngựa. Con ngựa lồng lộn điên cuồng tiến về phía trước, cô gái vẫn cúi đầu đứng đó, mọi người hoảng sợ chứng kiến 1 màn thảm cảnh sắp xảy ra. Nhưng trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy có 1 bóng xám lướt nhanh như gió phóng đến ôm chặt cô gái kia nhảy vào ven đường an toàn. Mọi người đều nín thở chứng kiến cảnh đó rồi ào ạt vỗ tay khen ngợi chàng trai dũng cảm. Lúc này cô mới hoảng loạn nhận ra mình đang nằm trong 1 lồng ngực vững chãi của 1 người khác giới, trước mắt là vạt áo xám thêu hoa sen chỉ bạc quen thuộc, cô giật mình vùng ra khỏi vòng tay của hắn cúi người cảm tạ hắn. Tấm từ phía sau vội vã chạy tới, hoảng loạn nắm tay cô xoay qua xoay lại hỏi han đủ kiểu. Cô chỉ mỉm cười gượng nói không sao, rồi cả 3 người không còn tâm trạng đi chơi đành hồi phủ.

Ở trên mái nhà của 1 cửa hiệu gần đó có 1 bóng áo xanh đứng đó quan sát toàn bộ sự việc, lòng bàn tay đổ đầy mô hôi vẫn nắm chặt bây giờ mới dám thả lỏng. Chàng phóng tầm mắt theo dõi bóng hình 3 người kia cho đến khi họ đã đi khuất mới nhón chân lộn vài vòng rồi biến mất.

Mệt mỏi mấy ngày cũng qua, Bách Diệp cũng ngỏ ý với mẹ muốn được ở lại kinh thành làm việc, sinh sống. Cô sẽ nhờ Tấm hỗ trợ tìm kiếm nơi ở mới, không thể cứ ở trong phủ Tướng quốc mãi được, cô dự định sẽ mở 1 cửa hàng bán đồ handmade để buôn bán, vì mặt hàng này hoàn toàn mới lạ với những người dân thời đại này. Cô tin tưởng vào tay nghề của mình vì khi trước cô từng là chủ của 1 shop handmade qua mạng và kinh doanh cũng khấm khá. Cô bảo mẹ về quê bán đi mảnh vườn kiếm chút tiền vốn còn ngôi nhà thì vẫn để nguyên đó, dặn mẹ đón Xám lên ở với họ. Việc này cô đã nói với chuyện với Tấm, nàng đã đồng ý sẽ đầu tư cho cô mặt bằng và nguyên liệu nhập hàng lần đầu, cô rất cảm kích tấm lòng của nàng nhưng trong lòng vẫn có cảm giác xa cách cố hữu không thể gỡ bỏ. Ngày cô khai trương cửa hàng, Huỳnh Khang Kiện và Tấm làm khách mời danh dự, cặp đôi này đã thành công thu hút lượng lớn khách hàng đến tiệm khiến cô lòng vui như nở hoa. Những chậu hoa giấy, hoa vải, hoa đá đủ thế đủ sắc hấp dẫn ánh mắt người xem. Những trang sức phụ kiện làm từ những vật liệu quen thuộc nhưng lại đẹp đến tinh tế. Mặt hàng đắt khách nhất chính là những con thú nhồi bông đáng yêu mà chỉ có duy nhất cửa hàng của cô có, từ kiểu dáng đến chất lượng, kích thước đến màu sắc chỉ cần ra loại nào đều hết nhẵn. Công việc bù đầu cũng khiến cho cô không còn thời gian nghỉ ngơi chứ đừng nói đến là nghĩ về ai đó. Cô rất hài lòng với những gì mình có, bận rộn nhưng khiến cô có cảm giác như mình vẫn còn tồn tại. Tuy nhiên, từ sâu thẳm trái tim, cô hiểu rõ lí do vì sao mình muốn bám trụ ở nơi kinh thành phồn hoa này.Ngồi tính toán lại doanh thu tháng vừa rồi, cô thấy mình đã có thể trả được số vốn mà Tấm ứng trước cho mình, vẫn còn dư 1 chút để nhập thêm hàng. Nhưng nếu chỉ 1 mình cô làm thôi thì cũng không đủ, cô dự định sẽ thuê thêm nhân công để phụ giúp mình. Còn đang mải mê tính toán, ngoài cửa đã có 1 bóng người bước vào, phật chiếc quạt giấy 1 cách tao nhã nhất hắn bước gần đến bàn trưởng quầy, nhìn cô cười tủm tỉm.

Nhận thấy có người đang nhìn mình chằm chằm cô biết thừa người đến là ai, chẳng hề ngẩng đầu lên cô nói:

- Quý khách, mời tự do lựa chọn vật gì ngài thích.

- Muội không thấy thái độ phục vụ khách hàng này quá lạnh nhạt sẽ đuổi hết tiền tài ra khỏi cửa sao?

- Huynh sao hôm nay rảnh rỗi đến tiệm của ta vậy? Bách Hợp tỉ không có ở phủ sao?

- Ha ha, muội muội sao hay vậy? Quả thật là nàng đã đi lễ Phật ở nơi khác phải ngày mai mới về. Đã lâu không gặp, tình hình của muội gần đây như thế nào rồi?

- Thì ra là huynh cũng biết chúng ta lâu rồi không gặp. Nếu không phải tỉ tỉ không có nhà thì còn lâu huynh nhớ ra còn có muội muội này đúng không?

- Nghe có vẻ như muội đang trách ta dữ lắm. Ghen sao?

Cô đưa tay ra che miệng ngáp, hắn quả thật nhàn rỗi quá nên tự điên hóa đầu óc của mình rồi.

- Huynh đó, ta thật không hiểu nổi con người huynh. Đứng trước Bách Hợp tỉ thì ra vẻ chính nhân quân tử, ôn nhu nhã nhặn. Thế mà với người khác lại biến thành kẻ chăng hoa, tự kỉ ghê đến vậy. Tỉ ấy mà biết chắc sẽ buồn lắm.

Lúc này hắn mới nhanh chóng thu hồi lại dáng vẻ mị hoặc của mình, nghiêm túc ra dáng 1 quân tử nho nhã. Vẻ mặt mất hứng, hắn nói:

- Khụ. Thôi được rồi, ta chỉ đùa chút thôi. Hôm nay ta đến là có việc nhờ đến muội 1 việc.

- ...

- Cũng sắp đến sinh nhật của Bách Hợp. Ta muốn dành tặng cho nàng 1 bất ngờ thú vị, ta muốn tự tay làm tặng nàng 1 thứ gì đó thật đẹp và ý nghĩa. Muội sẽ giúp ta chứ?

- Dạy huynh nghề của muội?

- Ta sẽ hậu tạ chu đáo.

- Sao huynh không tặng nàng trang sức châu báu trong cung? Chắc chắn trong đó sẽ có nhiều kì trân dị bảo, hẳn có thể làm nàng vui lòng.

- Nàng không phải người như thế. Chính vì vậy mà ta mới thích nàng ấy, ta muốn cho nàng thấy tấm lòng của ta.

Cô không nói thêm lời nào, chỉ nhìn thẳng vào hắn. Ánh mắt hắn ẩn chứa nét dịu dàng trìu mến khi nhắc đến người con gái hắn yêu, cảm xúc rất chân thật. Cô nghĩ tình yêu của hoàng thất xưa nay đều không thật lòng, trong lòng họ, tình cảm nam nữ chỉ chiếm 1 phần rất nhỏ mà họ sẵn sàng đánh đổi để dành lấy tham vọng bá nghiệp. Có thể nhận được tình cảm ấm áp nhường này, Tấm quả thật rất may mắn. Cô lại nghĩ đến sinh nhật Tấm không phải cũng trùng với sinh nhật cô sao, vậy ai sẽ nguyện lòng tặng cho cô 1 món quà đây?

- Được rồi, ta sẽ giúp huynh.

- Đa tạ.

Nét cười tươi mát như gió xuân, đôi mắt cong cong, tuấn nhan dụ hoặc, haizz hắn không cần phải lại tiết ra hoocmon quyến rũ sinh vật khác giới như thế chứ. Tấm thật khổ khi phải canh giữ thật chặt hắn rồi.

Vậy là mấy ngày liền hắn đều đến tiệm giúp cô thu dọn khi trời đã tối, thuận tiện học cách làm món quà đại diện cho tình yêu lớn lao của hắn đối với Tấm. Trong những tối đó, có tiếng hướng dẫn của cô, tiếng thắc mắc của hắn, tiếng cười đùa vui vẻ và cả những lời trách mắng khi hắn làm sai. Ai ngờ được đường đường thái tử đương triều lại tự tay chạm vào mấy công việc thủ công này, đã thế lại còn khá vụng về nữa. Nếu không phải còn e dè về thân phận của hắn, cô thật muốn gõ vào đầu hắn mấy cái vì những thao tác đơn giản nhưng hắn cứ mắc lỗi lặp lại nhiều lần. Ngoài cửa sổ căn phòng sáng rực ánh nến, nơi bóng tối bao phủ có 1 bóng người cao gầy ẩn nấp, quan sát 2 người trong phòng đang bận rộ vui cười thoải mái, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm bóp chặt. Một cảm giác tức giận bao phủ lấy cõi lòng, người đó quay người bước đi trong bóng đêm. Ánh trăng sắc lạnh phủ lên thân ảnh đó thứ ánh sáng trắng bạc đơn độc, chỉ 1 chốc đã không còn thấy bóng hình đó đâu như chưa từng tồn tại, trong không gian còn vấn vương mùi hương kim tước chỉ quen thuộc.

Ngày sinh nhật của Tấm được Tướng quốc công tổ chức rất đình đám, khách mời đều là những người có chức có quyền hoặc là phú thương giàu có. Ánh sáng từ những ngọn đèn nến đủ sắc màu khiến cho không khí cũng trở nên rộn ràng như ngày lễ hội. Gia nhân người đi kẻ lại bưng bê phục vụ, còn đặc biệt mời 1 gánh hát nổi tiếng về diễn, tiếng chúc tụng cùng tiếng giới thiệu khách nhân và danh mục quà tặng liên tiếp được xướng lên. Sự náo nhiệt nơi đây khiến cho Bách Diệp thấy có phần không thoải mái, có thể vì cô không thích nơi đông người, cũng vì món quà của cô không giá trị như của những khách mời thượng lưu kia. Cô cúi nhìn hộp quà tỉ mẩn gói ghém trong tay, vuốt vuốt vài cái mà lòng thấy chộn chạo. Trong hộp quà kiểu đuôi công tự gấp này là nến thơm hương hoa hồng xinh xắn, cô lại nghĩ đến món quà của Huỳnh Khang Kiện cũng đơn giản không kém. Liệu nàng có vì chuyện này mà cảm thấy bất mãn?

Sau khi ăn uống xong, cô lẻn đi tìm Tấm để tặng nàng món quà này. Hỏi thăm nô tì bên người nàng thì biết nàng kêu muốn 1 mình đi dạo hoa viên, không muốn ai đến làm phiền. Cô cảm giác được có gì đó không đúng, nhưng vì muốn nhanh chóng tặng quà bèn đi đến Vạn Hương uyển. Hoa ly trong vườn đang nở rộ, hương đưa thơm nức. Tâm tình cô chuyển biến tốt hơn 1 chút, hướng về phía nhã gian của nàng chậm hơn. Bước đến hành lang, cô nhìn thấy trong biển hoa diễm lệ có đôi nam nữ đang đứng cùng nhau nói chuyện. Nữ tử vận váy dài bằng lụa màu tím, áo khoác ngoài ren trắng in hoa, khuôn mặt kiều diễm động lòng người, mắt như sao sa, môi hồng căng mọng vẽ lên nét cười e thẹn. Chàng trai đối diện vận hoàng bào đen tuyền, tóc cài trâm ngọc, tuấn nhan dưới ánh trăng càng thêm nhu hòa, đôi mắt chỉ chuyên chú vào hình bóng trước mắt. Hắn đưa ra 1 món quà từ phía sau lưng đến trước mặt nàng mỉm cười nói lời chúc mừng. Đó là 1 chậu cây nhỏ kiểu dáng lạ mắt, thân cây là 2 sợi kẽm uốn cong song song với nhau sơn đỏ, tán cây hình trái tim gắn đầy hoa hồng đỏ xen trắng bằng satanh mềm mại, 1 món quà được làm hết sức tỉ mẩn và hoàn toàn đánh gục trái tim bất cứ cô gái nào. Cô nhận thấy ánh mắt Tấm sáng vụt lên khi nhìn thấy nó, gương mặt ngạc nhiên xen lẫn thích thú của nàng làm cho nụ cười trên môi hắn càng rõ hơn. Rồi nàng tựa vào người chàng, cả 2 cùng ngước lên ngắm nhìn ánh trăng thanh lãnh. Trai tài gái sắc xứng đôi, vạn vật xung quanh như tồn tại chỉ để làm nền cho họ.

Cô quyết định bước đi, đành nhờ nô tì thân cận của nàng chuyển quà thay mình vậy.

ZKQr/t
Bình Luận (0)
Comment