Chương 2:
Tác giả: Cố Phương Hoa.
Editor: Đắc Du.
Đông Phương Bất Bại cười nhạo:“Hằng ngày? Thì ra nàng chưa từ bỏ ý định!”
Y hung hăng buông chén trà xuống, làm hơn phân nửa nước trà bắn ra. Ngẩng đầu nhìn Lệnh Hồ Xung vẫn thưởng thức bức thêu như cũ, trong lòng tuy kiêu ngạo nhưng tràn đầy bất mãn.
“Đẹp như vậy sao?”. Trong mắt hắn có còn giáo chủ là y không.
Lệnh Hồ Xung ngẩng đầu, ánh mắt chân thành:“Thật sự không tồi! Giáo chủ thật sự không tính đến việc bán nó sao?”
Nghĩ đến điều này, hắn lại nổi lên máu buôn bán. Hiện giờ trên dưới Nhật Nguyệt thần giáo ai chẳng biết bây giờ không thể đắc tội vị đại tổng quản này! Mỗi tháng đều có lương không nói, lương lại tăng không ngừng, ăn tết càng có thêm bao lì xì to!
Bây giờ nói Nhật Nguyệt thần giáo là thổ hào cũng không quá chút nào!
Trước đây tất cả sản nghiệp không được mở rộng. Hiện tại không biết có phải do nhu cầu của Đông Phương Bất Bại hay không mà mở không ít tiệm vải, tiệm trang phục, tiệm trang sức. Chỉ cần là vật nữ tử sử dụng đều có! Lệnh Hồ Xung lại có kế hoạch mở rộng nên tất cả bây giờ đã hợp thành một chuỗi cửa hàng.
Đông Phương Bất Bại cũng biết bản thân giận chó đánh mèo nhưng trong lòng vẫn tồn tại một cây kim. Y nhớ rõ lần đầu gặp Lệnh Hồ Xung, đối phương cười nhạo y, càng ghê tởm quan hệ của y với Dương Đình Liên, ghê tởm y giả trang nữ tử. Nhưng hiện tại thì sao? Đông Phương Bất Bại không nhịn được cong khóe miệng. Lệnh Hồ Xung trực tiếp hầu hạ y mặc quần áo, trang điểm. Vì y mở những cửa hàng dành cho nữ tử, còn vì y làm những việc mà ngay cả y cũng cho là mất tôn nghiêm nam tử.
“Nếu thích vậy đưa ngươi là được.”.
Tâm tình Đông Phương Bất Bại rất tốt, có chút “ghét bỏ” nhìn bức thêu bách hoa diễn điệp y dành nhiều thời gian để làm.
“Chỉ có ngươi mới coi trọng cái này.”.
Lệnh Hồ Xung mỉm cười nhìn Đông Phương Bất Bại đang ngạo kiều “đĩnh đạc mà nói” ở bên kia, cũng không nhắc nhở bức thêu bị y chê chính là tác phẩm y vừa lòng nhất, càng không nói tới bức thêu này do chính y tự thiết kế.
“Giáo chủ nói phải.” – Lệnh Hồ Xng mỉm cười gật đầu, ánh mắt muốn bao nhiêu sủng nịch liền có bấy nhiêu sủng nịnh, biểu tình như vậy khiến Đông Phương Bất Bại không chịu nổi.
“Ánh mắt của ta vẫn không bằng ngươi, ta là một nam nhân.”.
Đông Phương Bất Bại trực tiếp đập nát cái bàn:“Ngươi đang cười nhạo ta không phải là nam nhân sao?”. Đây chính là vết sẹo không thể chọc vào của y.
Lệnh Hồ Xung lắc đầu:“Giáo chủ lo lắng quá rồi. Ngươi là nam hay nữ, dù là bất nam bất nữ cũng không có quan hệ gì với ta. Ta cũng sẽ không để ý.”.
Nhưng Đông Phương Bất Bại sau khi nghe xong cũng không giật mình rồi châm chọc như lần đầu tiên, y chỉ muốn xé nát vẻ mặt bình tĩnh của hắn. Vì sao hắn không để ý?
Trong nháy mắt y xuất hiện trước mặt Lệnh Hồ Xung, bắt lấy cánh tay hắn áp đảo, đáy mắt một mảnh điên cuồng. Đông Phương Bất Bại cười nói:“Không quan hệ?”
Rồi y cúi đầu cười vô cùng ái muội bên tai Lệnh Hồ Xung:“Nếu ta nhất định phải có quan hệ thì sao?”. Một bàn tay của y đã sờ đến dưới thân cơ thể cứng đờ của hắn.