[Đồng Nhân] Truyện Ngắn Của Cái Minh Và Đồng Bọn

Chương 12

“Lục Dao, đừng…………..”

“Đừng nhúc nhích, rất thoải mái đó, hãy tin ta!”

“Đừng mà, không được!”

“Ngoan nào, đến đây, nằm xướng……”

“Ta, ta……………”

“Tốt lắm, ta bắt đầu thôi!”

“Ưm! Ngươi, ngươi bắt đầu đi!”

“Ngoan, thế nào? Có cảm giác gì?”

“Không tồi……..A, đau đau đau!”

“Rất đau sao? Như vậy?”

“Đau, đau quá a! Không muốn, Lục Dao, không muốn…….”

“Ngoan, rất nhanh sẽ không đau nữa”

“Không muốn, QAQ thật sự đau quá……”

“Được rồi được rồi, rất nhanh thoải mái ngay, ngoan nào!”

“Oa oa……. A!”

“Sao thế?”

“Không………”

“Sướng không?”

“Ừ………..”

“Vậy sao? Sướng lắm sao?”

“Nhẹ, nhẹ chút (# ̄▽ ̄#)”

“Như vậy?”

“Ưm, thật thoải mái!”

Diệp Tiểu Tiện đen mặt “……………….Ta nói này, hai người các ngươi, chỉ là gội đầu thôi mà có cần phải kêu dâm đãng như vậy không hả?”

Lục Dao khó hiểu “Dâm đãng gì cơ?”

Quách Phương “Không biết, Diệp Tiểu Tiện ngươi nói cái gì cơ?”

Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ thuần khiết của hai người, Diệp Tiểu Tiện chỉ có thể phun ra một câu “Ừ ừ ta biến đây……….”

Vỗ vỗ vai Quách Phương, Lục Dao nói: “Đứng lên, ta đổi nước! Tóc ngươi rối một cục như thắt vào nhau ấy!”

Quách Phương tức giận phản kích “Rối cũng không phải là ta muốn a, ngươi có thể xuống tay nhẹ chút hay không, tóc ta muốn rụng hết luôn rồi nè!”

Thật ra bọn họ chỉ là đang gội đầu mà thôi, vô cùng trong sáng!!!!!!

Lần đầu tiên Lý Uy Vũ gặp Diệp Tiểu Kiếm là lúc hắn 8 tuổi. Khi đó Diệp Tiểu Kiếm 4 tuổi trên đầu đội nón hổ, trên tay cầm trống bỏi lắc lắc còn mặt bánh bao đang liếm kẹo hồ lô. Không biết làm thế nào thì phát hiện thấy hắn, cười híp mắt chìa ra kẹo hồ lô, tiếng cười giòn tan: “Ca ca, ngươi muốn ăn không?”

Vì thế, Lý Uy Vũ cầm kẹo hồ lô của Diệp Tiểu Kiếm bỏ vào miệng ăn sạch. (khốn nạn =)))))))

Thấy nhóc con hai mắt rưng rưng muốn khóc, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo mặt, cuối cùng thoả mãn hất đít tiêu sái bỏ đi!

[Diệp Tiểu Kiếm: Tại sao không phải là “Đại ca ca không ăn, ngươi ăn đi” hả??? (╯‘□′)╯┻━┻]

Lần thứ hai gặp lại Diệp Tiểu Kiếm thì Lý Uy Vũ đã vào Thiên Sách Phủ, tiểu thiếu niên Vũ 15 tuổi cầm thương bạc chỉ vài chiêu đã đánh bay tiểu lưu manh, cứu nhóc kia lưng mang trọng kiếm, tiểu thiếu gia cả người đều ánh vàng rực rỡ!

“Oa oa oa, ca ca, ta mệt quá đi, sư huynh bảo ta lưng đeo trọng kiếm chạy quanh sơn trang, nói rằng lát nữa sẽ nhớ kêu ta về ăn cơm, nhưng mà trí nhớ sư huynh lại kém như vậy, nhất định đã bỏ quên ta, oa oa oa, Tiểu Kiếm rất đói a…………”

Nhìn thấy mặt bánh bao khóc nhăn thành bánh bột mì rồi, Lý Uy Vũ lần đầu tiên sinh ra một ý nghĩ trong lòng, Diệp Tiểu Kiếm chỉ có ta mới có thể khi dễ, người khác dám đụng tới ta sẽ bẻ tay hắn!

[Diệp Tiểu Kiếm: Nói hay lắm, về sau cả đời phải bảo vệ ta, ai cũng không được khi dễ! (╯‘□′)╯┻━┻]

Thế là, ngày tháng xanh tươi tốt đẹp chậm rãi qua đi, Lý Uy Vũ 20 tuổi đem Diệp Tiểu Kiếm 16 tuổi đè dưới thân……………

Sau đó, không có sau đó!

Lý Uy Vũ cả đời cũng không quên được ngày đó! Không quên được ngày đó bị tỷ tỷ và sư huynh Diệp Tiểu Kiếm cùng nhau đánh hội đồng mình!

Sư huynh Lý Uy Vũ là Lý Thiết Lao vừa bôi thuốc cho hắn vừa cắn răng tàn ác nói: “Tên vô dụng, dù gì cũng thượng người ta rồi giờ bị đánh thành như vậy cũng không có gì bẽ mặt hết!!!”

Sau đó, một ngày nọ Lý Uy Vũ không cẩn thận đem những lời này nói cho sư huynh Diệp Tiểu Kiếm là Diệp Sơn Cư biết, sau đó nữa, Lý Thiết Lao bị phạt quỳ trọng kiếm!

Một năm rồi một năm trôi qua, Lý Uy Vũ cùng Diệp Tiểu Kiếm hai người tóc trắng xoá, cùng nắm tay ngồi ở bờ Tây Hồ, bên cạnh là Lý Phi Sa cùng Gà Tiểu Manh, ây, đời người viên mãn hạnh phúc!

[Diệp Tiểu Kiếm: Ê, con cháu đầy sảnh đường đâu? Thần kinh! Cái này mà viên mãn cái rắm a, cho ngươi viên tịch luôn tin không!!! (╯‘□′)╯┻━┻

(viên tịch hình như là chết =)))

Meo meo tác giả gãi mũi nhìn trời: Ta không định viết nam nam sinh tử, đương nhiên nếu muốn viết thì sẽ nghĩ tới ngươi đầu tiên! Khỏi cảm ơn!!!

Diệp Tiểu Kiếm tức giận bùng nổ: = 皿 = Ngươi, ngươi, ngươi!!! Nhị Cẩu, lên!!!!!!!!!!!!

“Phụt………”

Lý Nhị Cẩu thành công sát hại Meo meo tác giả không chút lưu tình]
Bình Luận (0)
Comment