Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

Chương 101


Mãi cho đến khi Thái Bình tuyên chỉ hoàn tất, đầu óc Uyển Nhi vẫn chưa ra khỏi mộng.
Ai có thể ngờ rằng, trong đêm trừ tịch, Võ Thái hậu lại nóng lòng đem thức ăn tới cho Uyển Nhi - một kẻ tựa hồ bị thế nhân lãng quên.
Vả lại, Võ Thái hậu còn lệnh cho nữ nhi duy nhất của nàng ấy - Thái Bình công chúa, đích thân mang thức ăn ban thưởng tới cho Uyển Nhi.

"Thượng Quan còn không mau tạ ân đi!" - Thái Bình thấy Uyển Nhi ngẩn ngơ, kinh ngạc còn quỳ trên mặt đất, cười nói.
Uyển Nhi liền tỉnh hồn, hành lễ tạ ân.
"Đêm khuya còn kinh động điện hạ đích thân đến, thần thiếp nhất thời không đỡ nổi..." - Uyển Nhi không quên ân huệ này của Thái Bình.
Dù gì, so với Thái Bình công chúa, con đường phía trước của Uyển Nhi thế nào vẫn còn chưa biết được!
"Dù sao bản cung cũng không có nơi đi..." - Thái Bình khẽ nói.
Uyển Nhi nhíu mày, cho là mình đang nghe lầm.
Thái Bình ý thức được vừa rồi mình hơi lỡ lời, vội vàng quay lại câu chuyện, cười cười nói: "Ngươi với người ngoài vốn dĩ khác biệt, mẫu thân ban thưởng thức ăn cho ngươi, đương nhiên phải phái bản cung đích thân đưa tới, nàng mới yên tâm."
Uyển Nhi cười cười, ý cười kèm them ý vị đắng chát ——
Võ Thái hậu tín nhiệm nữ nhi, chuyện này Uyển Nhi tin tưởng, nhưng Võ Thái hậu lại cố ý đưa thức ăn cho mình, chỉ sợ, hàm nghĩa bên trong không phải đơn giản...
Thái Bình lệnh cho thủ hạ đem thức ăn ban thưởng của Võ Thái hậu dâng tới.
Kỳ thật tổng cộng chỉ có bốn món: hai món ăn, một phần điểm tâm, một phần cháo.

Thời điểm thức ăn hiện ra trước mặt Uyển Nhi, nhiệt khí cùng hương thơm vẫn đang toả ra, trong mắt Uyển Nhi phút chốc mờ mịt một tầng sương mù.
Hai món ăn kia đều là những món mà trước đây nàng từng thích ăn; phần điểm tâm cùng cháo, đều để bồi bổ khí huyết...
Nếu nói Võ Thái hậu nhớ rõ sở thích của Uyển Nhi, điểm này vẫn nằm trong dự liệu của Uyển Nhi, có điều, ngay cả kinh nguyệt kỳ của Uyển Nhi nàng ấy cũng nhớ kỹ, cái này không thể không làm Uyển Nhi cảm động.
Hai ngày này chính là ngày đến kinh nguyệt kỳ của Uyển Nhi.
Thân thể của Uyển Nhi tương đối lớn, mỗi lần đến thời điểm này mỗi tháng, đều phải chịu chút đau đớn tra tấn.
"Mẫu thân nói, nếu Thượng Quan muốn ăn thêm hai món này." - Thái Bình chỉ chỉ vào phần điểm tâm cùng cháo: "Sẽ làm đưa tới mỗi ngày, cũng không uổng phí cái gì."
"Đa, đa tạ...!Thái hậu...!ân điển." - Thanh âm Uyển Nhi có chút nghẹn ngào đáp.
Thái Bình nhận ra điểm này cũng không vạch trần nàng.
Thái Bình rất phối hợp, nhận lấy đũa, chén trong tay tuỳ hầu, đưa một phần tới cho Uyển Nhi, một phần để lại cho mình.
Còn nói thêm: "Mấy loại thức ăn này, mẫu thân cũng không đành lòng để cho ta ăn đâu! Nếu Thượng Quan không ngại lời ta, ta cũng cùng nếm thử, thấy thế nào?"
Tất nhiên Uyển Nhi nói được.
Nàng nhìn ra được, Thái Bình đang cố ý tác hợp cho nàng cùng Võ Thái hậu, cũng cố ý thân cận chính mình, làm mẫu thân vui lòng.

Tiểu công chúa từng vênh mặt hất hàm sai khiến người khác này, hai năm nay rốt cuộc nàng đã trải qua những chuyện gì, đến mức phải dốc toàn lực lấy lòng mẫu thân nàng như thế?
Hay là, trong triều đã xảy ra chuyện gì, khiến cho Thái Bình phải buộc trở thành bộ dạng như thế để trợ lực cho mẫu thân nàng?
"Có thể được điện hạ xem trọng ăn cùng, là phúc của thần thiếp." - Uyển Nhi cung kính nói.
Tình trạng của Uyển Nhi bây giờ, cho dù không biết mẫu thân Trịnh thị của nàng đang thế nào, cho dù mong muốn có thể sớm thoát khỏi lồng giam ngăn cách này, Uyển Nhi đối với Thái Bình vẫn thêm cung kính cũng không có tổn hại gì.

"Khi nào chứ!" - Thái Bình cười nói, "Cùng ngươi ăn, đây mới là phúc phần của bản cung."
Lông mày Uyển Nhi khẽ động ——
Vị tiểu công chúa có chút non nớt này, thủ đoạn chọn lọc từ ngữ lôi kéo nhân lực so với vị mẫu thân lợi hại kia của nàng, kém chút nữa là ngang nhau.
Bất quá, chính vì có chút non nớt mới khiến cho thời khắc Uyển Nhi đối mặt với Thái Bình không giống như người khác hãi hùng khiếp vía, phải đề phòng đối phương cái gì.
Vả lại, khí chất ngũ quan của vị tiểu công chúa này càng phác ra chân dung của mẫu thân nàng, làm cho Uyển Nhi cảm thấy rất thân thiết.
"Năm đó, lần đầu tiên diện kiến điện hạ tại Dịch Đình, thần thiếp chỉ mới bảy tuổi." - Uyển Nhi nói.
"Đúng vậy a! Khi đó bản cung cũng mới tám tuổi, cũng không biết tại sao lại mơ mơ hồ hồ đi dạo tới tận chỗ đó." - Thái Bình cũng lâm vào hồi ức.
"Nhắc tới đây, quả thật thần thiếp cùng điện hạ có duyên phận quen biết." - Uyển Nhi lại đáp.
"Phải, Thượng Quan cùng bản cung cũng tính là giao tình từ nhỏ!" - Thái Bình nói đến hứng khởi, kích động: "Vì giao tình từ nhỏ này, phải uống một chén lớn mới phải!"
Uyển Nhi sửng sốt.
Nàng nào nghĩ tới việc tiểu công chúa "lôi kéo làm quen" này lại muốn uống rượu rồi?"
Nếu không phải đến kỳ, Uyển Nhi cũng sẽ đành liều mình bồi rượu quân tử...! Nghĩ tới đây, Uyển Nhi liền tưởng tượng ra ngày mai bụng mình sẽ đau lên cỡ nào.
Đợi đã!
Trong biệt viện này, còn có thứ như rượu tồn tại hay sao?
Uyển Nhi hoài nghi.
"Ha! Bản cung suýt chút quên mất, Thượng Quan ngươi hiện tại không thể uống rượu." - Thái Bình thẹn thùng nói.
Mặt Uyển Nhi đỏ lên.
Tiểu công chúa cuối cùng cũng nhớ ra nàng vẫn đang trong thời gian kinh nguyệt kỳ, khó có thể uống cùng mình, nhưng mà...!Ở đây vẫn còn có thủ hạ đứng gác a!
Người của Thiên gia, có phải ngay cả khi thủ hạ đứng xung quanh, bất kể là nam hay nữ cũng sẽ xem bọn hắn như không khí tồn tại không?!
Uyển Nhi lặng lẽ cảm thán.
Xem ra, nàng phải học cách thích ứng.
"Thượng Quan, dùng cháo thay rượu đi!" - Thái Bình đặc biệt lớn giọng nói.
Vừa nói Thái Bình vừa quay đầu gọi hạ nhân đi tìm rượu đưa tới.

Khoé miệng Uyển Nhi giật một cái: Điệu bộ này của tiểu công chúa, nếu nói là lần đầu tiên cạn chén, ai mà dám tin?
Nói không chừng, tiểu công chúa nàng đã sớm quen thuộc với chuyện này rồi.
Tiểu hài tử quản giáo không nghiêm a!
Uyển Nhi lẳng lặng lắc đầu.
Nàng đã sống qua hai đời, tuổi tác tính ra không thua kém Võ Thái hậu là mấy.

Trong lòng nàng, trước sau vẫn thấy rằng Thái Bình còn nhỏ hơn mình rất nhiều.
Uyển Nhi căn bản cũng không còn nghi ngờ việc có rượu hay không trong biệt viện nữa, có người còn chu đáo hơn cả nàng ——
Không lâu sau, thống lĩnh thị vệ từ biệt viện đem ra một vò rượu, tự mình dâng tới cho Thái Bình.
Uyển Nhi nhìn thấy ánh mắt Thái Bình bắt gặp vò rượu, cũng chỉ muốn đỡ trán.
Tiểu công chúa thế mà lại thích uống rượu, phò mã Tiết Thiệu thật sự có thể cam lòng được sao?
Bất quá, Uyển Nhi hiểu rõ, công chúa cùng phò mã có thế nào cũng không phải là chuyện nàng có thể quản được.
Vả lại, trong dòng thời không lịch sử mà Uyển Nhi từng biết rõ, hôn nhân của Thái Bình công chúa cũng không được hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, Uyển Nhi sinh lòng rầu rĩ.
Nếu phần tình cảm bi kịch đó không thể trốn đi đâu được, thì để nàng ấy tuỳ ý sống qua thời đi!
Thái Bình không hề biết rằng Uyển Nhi vừa mới có ý muốn ngăn cản mình cạn chén.
Tâm tư của Thái Bình đều đã bị vò rượu trước mặt hấp dẫn.
"Cảm phiền ý tốt của các ngươi!" - Thái Bình vừa nói vừa đẩy nê phong (nắp đậy làm từ đất nung) trên vò rượu ra.
Mùi rượu thuần tuý, nhất thời phân tán khắp trong phòng.
Rượu ngon bay khắp khiến cho mũi của tửu quỷ (sâu rượu, kẻ nát rượu) không nhịn được, hít vội mấy ngụm.
Tròng mắt của Thái Bình óng ánh, lấy làm lạ hỏi: "Vò rượu này, ít nhất cũng đã được ủ mười năm trở lên! Các ngươi từ đâu mà có được nó?"
Thống lĩnh thị vệ thấy công chúa điện hạ ưa thích, vội vã ân cần trả lời: "Là thuộc hạ của thần trong lúc vô tình đã phát hiện ra."
Thái Bình nghe vậy, đảo mắt mấy vòng, liền cười ha ha nói: "Bản cung biết rồi! Cái này nhất định là vò rượu mà thời gian trước mẫu thân chôn ở chỗ này!"
Sắc mặt thống lĩnh thị vệ lập tức tái nhợt, duỗi hai tay ra, bộ dáng nửa muốn thu hồi lại vò rượu trong tay Thái Bình nửa lại không dám.
Thái Bình cảm thấy buồn cười, cố ý ranh mãnh nói: "Các ngươi trộm rượu của mẫu thân, liệu các ngươi có đền tội nổi không a!"
Thống lĩnh thị vệ bị doạ sợ hãi, quỳ "bịch" trên mặt đất, liên tục nói: "Chúng thần nào dám?! Cầu xin điện hạ khai ân!" - không ngừng cầu xin.
Bọn hắn thật sự sợ lời của nàng.

Uyển Nhi cũng nhìn ra được, Thái Bình công chúa đang trêu chọc tên thống lĩnh thị vệ này.
Có lẽ, trong lòng tiểu công chúa nói thế cũng có ý trêu chọc, muốn uống trộm rượu của mẫu thân đi?
Thậm chí vị tiểu công chúa này thật sự có chút bất mãn với mẫu hậu mình, chỉ là e ngại uy quyền của mẫu hậu mà thôi?
Uyển Nhi không muốn nghĩ tiếp nữa.
Uyển Nhi không muốn nhìn thấy người mình thích, bị người khác bao gồm cả nữ nhi của nàng xem nàng như loại yêu ma.

"Điện hạ đừng doạ hắn nữa." - Uyển Nhi mở miệng nói.
Tiếng cười của Thái Bình chợt tắt, nghiêng mắt nhìn qua Uyển Nhi, ánh mắt mang theo vài ý vị trêu chọc, còn có mấy phần ý vị sâu xa.
Uyển Nhi vội nghiêm mặt, hay tay nắm chặt y áo: "Ánh mắt phức tạp này, làm cho nàng cảm thấy kinh hãi.

Bởi vì bộ dáng ngẫu nhiên kia lộ ra vài tia sắc lạnh, thật sự giống với Võ Thái hậu, ánh mắt tựa như nhìn thấu tất cả đó sao lại giống nhau đến thế!
Uyển Nhi thấy đợi thêm một thời gian nữa, không nghi ngờ gì Thái Bình sẽ trở thành một nhân vật lợi hại không thua gì mẫu thân của nàng.

"Các ngươi trung thành tuyệt đối với mẫu thân, tận tâm tận lực hộ vệ Thượng Quan, mẫu thân sao lại trách tội các ngươi chứ?" - Ánh mắt Thái Bình nhanh chóng trở lại như cũ, nói với thống lĩnh thị vệ.
Lúc này thống lĩnh thị vệ mới nhẹ nhõm trong lòng.
Thế nhưng, hắn nhớ tới trước đó mình cùng thủ hạ đối xử lạnh như băng với Uyển Nhi cùng người hầu của nàng, bây giờ lại dựa vài Uyển Nhi nói đỡ mấy lời, xin được khai ân, trong lòng hắn cảm thấy vừa sợ vừa xấu hổ.
Uyển Nhi nghe Thái Bình nói như thế, cảm thấy trên mặt có chút nóng ——
Lời này, suýt chút nữa nói cho bọn thị vệ rằng, Võ Thái hậu đang bảo vệ mình.
Thái Bình ôm vò rượu, từ chối việc phục thị hầu rượu của người khá, nàng tự mình đổ rượu ra đầy một chén lớn.
Đám người xung quanh kể cả Uyển Nhi chỉ dám trố mắt nhìn.
Sau đó, Thái Bình còn đem hơn phân nửa vò rượu đưa cho tên thống lĩnh thị vệ còn đang đầy sợ hãi kia.
"Các ngươi thay mẫu thân phân ưu, bản cung thay mặt mẫu thân thưởng rượu cho các ngươi.

Cứ nói rằng, rượu là do bản cung lệnh cho các ngươi đem tới!" - Thái Bình đem mọi trách nhiệm tự gánh lên người mình.
Thống lĩnh thị vệ tự nhiên vui vẻ tạ ơn, cầm vò rượu rời đi chia cho thủ hạ.
Hiện tại Uyển Nhi không còn để ý kỹ tới cử động đầy thâm ý này của Thái Bình nữa.
Lực chú ý của nàng bị chất lỏng màu trắng trong chén kia hấp dẫn đi.
Một chén rượu lớn như thế, đã được chôn giấu hơn mười năm, uống hết một lượt, chỉ sợ sẽ càng dễ say hơn cả những loại rượu mới a?
Thật sự không có vấn đề gì chứ?
Lúc này, Thái Bình giơ cao chén rượu lên, giương về phía Uyển Nhi: "Tối nay phụng mệnh mà tới, không dám uống nhiều...!Thượng Quan dùng cháo thay rượu cũng được."
Như thế này mà không dám uống nhiều?
Khoé miệng Uyển Nhi hơi rút lại.
Nàng không kịp ngăn cản, chén rượu trên tay đã bị Thái Bình đưa tới bên miệng ——

Uyển Nhi nhìn thấy cổ nàng ấy hơi nhúc nhích, một ngụm, hai ngụm, ba ngụm...
Chén rượu lớn kia cứ thế ừng ực ừng ực trôi hết vào bụng Thái Bình.
Uyển Nhi: "..."
Uyển Nhi lén nhìn đám tuỳ tùng bên cạnh Thái Bình, bọn hắn đều cúi đầu xuống, thở mạnh cũng không dám.
Hiển nhiên, bọn hắn đã sớm quen với việc Thái Bình như thế, cho nên không ai dám tới ngăn cản.
Vậy thì, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì làm cho một vị tiểu công chúa lại biến thành một con tửu quỷ như vậy?
"Tửu quỷ" tiểu công chúa uống xong một chén tựa hồ vẫn chưa đã ngứa.
Dư vị vẫn còn chép miệng trên môi, giống như rất hối hận vì đã rót ít rượu như thế.
Hẳn là không say...!chứ?
Uyển Nhi không thể nào theo nổi nàng ấy, đành phải đem chén cháo uống liền hai ngụm nhỏ.
So với động tác của Thái Bình, thật sự nhã nhặn hơn nhiều.
Mắt Thái Bình có chút uể oải, tay phải chống trên bàn, chống cằm nhìn chằm chằm động tác hớp cháo nho nhã của Uyển Nhi.

"...! Khi còn bé, thời điểm lần nhìn thấy ngươi, bản cung liền cảm thấy ngươi chính là người đẹp mắt nhất mà bản cung từng gặp...!Lúc đó bản cung đã nghĩ, «Hữu mỹ nhất nhân/ Thanh dương uyển hề»* thì ra mỹ nhân chính là có dung mạo như vậy sao?" - Thái Bình đột nhiên nói chuyện không đầu không đuôi.
*(Trích từ Kinh thi - Quốc phong - Trịnh phong của Khổng tử trong bài thơ Dã hữu man thảo 1:
Hữu mỹ nhất nhân,
Thanh dương uyển hề.
Giải cấu tương ngộ,
Thích ngã nguyện hề.
Tạm dịch: Có một người con gái xinh tươi,
Mày đẹp mắt trong đẹp đẽ,
Không hẹn mà tình cờ gặp nhau,
Thật là thích hợp ý nguyện của ta.
Theo Chu Hy chú giải thì: Nói ngoài đồng nội có cỏ mọc lan ra, thì sương lộ rơi xuống đậm đà.

Có một người đẹp, mày đẹp mắt trong, tình cờ kh6ong hẹn mà gặp nhau, rất thích hợp với ý nguyện của ta.)
"Khụ...!Khụ!" - Ngụm cháo của Uyển Nhi bị mắc tại cổ họng.
Nàng rất hối hận vì đã để cho Thái Bình uống nhiều như vậy.
- ----------------------------
A Chiếu (thấy chua chua): Vài món ăn thôi a? Đã uống tới như vậy?
Đỗ đại nương tử (cười lạnh): Vài món ăn kia chẳng phải đều là do lão nhân gia ngài ban tặng hay sao?.

Bình Luận (0)
Comment