Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

Chương 67


Ban cho Lý Hiền?
Uyển Nhi khó có thể tin được nhìn đám bản thảo cũ trước mặt của Thượng Quan Nghim càng khó tin ngẩng đầu nhìn vào mắt Võ Hoàng hậu.
Nàng ấy dùng loại phương thức này...!thăm dò lòng trung thành của ta sao?
Uyển Nhi có một loại kích động, muốn thốt ra: Ta đã đối xử với ngươi bằng tình căn thâm chủng, có thể vì ngươi mà không cần mạng của mình, tại sao ngươi lại vẫn còn hoài nghi ta?
Thế nhưng cuối cùng, Uyển Nhi vẫn lựa chọn im lặng không nói.
"Dạ!" - Nàng kính cẩn trả lời, cõi lòng lúc này cực kỳ đau nhức.
Tiếp theo, nàng đờ đẫn thu thập mớ bản thảo cũ cùng vài phiên giấy bị Võ Hoàng hậu quăng xuống đất trước đó cất vào trong hộp gỗ.
Uyển Nhi không nhìn thấy trên đỉnh đầu nàng, Võ Hoàng hậu không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác ngẩn ngơ thu thập của nàng, mi tâm cũng đã sớm nhíu chặt lại một chỗ.
Võ Hoàng hậu trơ mắt nhìn Uyển Nhi ôm hộp gỗ kia, tựa như bức tượng gỗ nặn bằng đất nung, sau khi Uyển Nhi cung kính khom người với mình, nàng liền thối lui khỏi đại điện.
Mục đích, hiển nhiên là tới Đông Cung.
Bóng lưng Uyển Nhi vừa mới biến mất, Võ Hoàng hậu sợ hãi hoàn hồn, vội vàng gọi Triệu Ưng.
"Ngươi đi theo nàng..." - Âm thanh của Võ Hoàng hậu đột nhiên dừng lại: "Mang theo Thiên Ngưu Vệ."
Triệu Ưng có chút ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng biến mất, cấp tốc bước ra khỏi điện, triệu tập vài thị vệ phía Thiên Ngưu Vệ, đi sát đằng sau Uyển Nhi, đuổi tới Đông Cung.
Dọc đoạn đường này, ngay cả trong lòng Triệu Ưng vẫn luôn tự cho rằng mình hiểu rõ tâm tư của Võ Hoàng hậu, lúc này cũng phải thầm nghĩ: Nên xem thế này là cái gì? Theo dõi hay là bảo hộ?
Triệu Ưng yên lặng lắc đầu, chuyện của chủ tử, không phải hỏi nhiều, càng không cần suy nghĩ tới, hảo hảo còn được sống, không phải tốt sao?
Bên ngoài Đông Cung.
Cửa điện đóng chặt, xa xa có thể nghe thấy từng tiếng sáo trúc, còn có tiếng cười vui vẻ.
Uyển Nhi cùng Triệu Ưng đồng thời nhíu mày.
Bên trong, Thái tử đang làm cái gì đây?
Phản ứng đầu tiên của Uyển Nhi chính là: Thái tử đang tìm đường chết!
Triệu Ưng tằng hắng một cái, hiển nhiên ra hiệu rằng bản thân đang tồn tại.
Hắn kỳ thật cũng đối xử với Uyển Nhi không tệ, không để cho Uyển Nhi khó xử, tự lo trước, vượt lên mấy bước, đứng tại cửa đại điện, cất cao giọng: "Phụng ý chỉ Thiên hậu, ban thưởng Thái tử!"
Âm thanh sáo trúc bên trong vẫn như cũ, căn bản không có ai phản ứng.

Triệu Ưng lúng túng nhếch miệng, lại cao giọng hơn, tựa như đem hết sức lực trong cuống họng lôi ra.
Bên trong vẫn không có phản ứng.
Trong lúc hắn nghĩ, hay là để cho Thiên Ngưu Vệ đem cửa điện cưỡng ép đẩy ra, thì bên cạnh giải sơn thạch lộ ra một cái đầu.
Triệu Ưng mắt sắc bén, quát: "Ha! Tiểu tử ranh con ở chỗ nào! Dám ở đó dò la nhà ta!"
Hắn đã thấy đó là một nội giam nam tử mặc phục sức trẻ tuổi, nhưng nhìn không rõ tướng mạo.
Người kia bị Triệu Ưng làm cho giật mình, không chút nghĩ ngợi, rụt đầu co chân bỏ chạy, trong chớp mắt, lại biến mất phía sau sơn thạch.
Ngày thường Triệu Ưng được cung nhân, nội giam cung kính đã quen, ngoại trừ mấy vị có tôn vị cao quý, cùng tên La Đại Phú làm cho hắn ngứa răng chướng mắt, hắn có để ai vào mắt? Chỗ này lại bị hành xử như vậy, sao có thể bỏ qua?
Nhất thời, một luồng khí nóng chảy thẳng lên đỉnh đầu, Triệu Ưng liền quát Thiên Ngư Vệ: "Đuổi theo hắn!"
Lại bị Uyển Nhi cản lại: "Triệu đại nhân...!chúng ta nên phụng chỉ thiên hậu làm việc trước đã!"
Triệu Ưng nghe xong, đỉnh đầu tựa như được rót một chậu nước đá, lập tức tỉnh táo lại.
Hắn dừng Thiên Ngưu Vệ lại, giơ ngón tay cái về phía Uyển Nhi: "Nếu để thuyết phục, vẫn là Thượng Quan nương tử biết nhìn đại cục nhất, hiểu lòng Thiên hậu nương nương nhất!"
Trong lòng Uyển Nhi chua xót ——
Ngược lại nàng thật sự hi vọng, mình có thể hiểu được lòng Thiên hậu nương nương...
Đang nói chuyện, tiếng sáo trúc bên trong Đông cung bỗng dưng im bặt, ngay sau đó cửa điện mở ra.
Uyển Nhi cùng Triệu Ưng kinh ngạc liếc nhau, từ trong đáy mắt đều hiểu được thông điệp: Tên nhìn trộm kia là kẻ đi báo tin! Vả lại còn có cửa sau!
So với có kẻ báo tin, chuyện "có cửa sau" thật đáng để người ta cảm thấy khó có thể coi thường.
Nếu quả thật như thế, rất có khả năng Thái tử đang giấu một loại bí mật không thể để ai biết a?
Cửa điện dần mở rộng ra, bên trong vẫn còn chưa kịp thu dọn ly bàn bừa bộn, càng không kịp cho lui toàn bộ ca nhi vũ cơ...
Thân ảnh cao lớn của Lý Hiền chặn lấy ánh mắt của Uyển Nhi.
Trên người hắn khoác lên tấm áo choàng không ngay ngắn, phía trên còn dính lấy mấy dấu vết rượu chảy không rõ ràng, đang suy nghĩ, nhìn đám người Uyển Nhi.
Uyển Nhi bị ánh mắt không chút kiêng kị của hắn nhìn chằm chằm, khẽ nhíu mày.
Lý Hiền đột nhiên nhếch miệng cười, cười tựa như mang theo ý định...!châm chọc?
Lông mày Uyển Nhi càng nhíu chặt hơn.
Triệu Ưng giơ cằm bước lên phía trước, ngạo nghễ nói: "Phụng ý chỉ của Thiên hậu, ban thử sách cho Thái tử!"

Sắc mặt Lý Hiền thả lỏng, thấy được ban thưởng liền nhẹ nhõm.
Uyển Nhi đoán là lòng hắn tràn đầy ý nghĩ, tưởng rằng Võ Hoàng hậu phái người đến tước đi thân phận Thái tử của hắn, nào ngờ lại đến ban thưởng sách.
Cũng vì thế, hắn nhìn lom lom đám Thiên Ngưu Vệ đi theo phía sau Triệu Ưng, khó tránh làm người ta hiểu lầm.
"Chư vị mời vào." - Lý Hiền nói, nhường đường ra sau.
Trong chính điện, Triệu Ưng ra dáng tuyên truyền khẩu dụ của Võ Hoàng hậu.
Lý Hiền lễ bái lắng nghe, liền nhận lấy hộp gỗ trong tay kia.
Hắn nhìn chằm chằm hộp gỗ, trong lòng hiện lên mấy phần dị dạng, không chịu được, dứt khoát mở hộp gỗ ra, toàn bộ tư liệu sách cũ của Thượng Quan Nghi cứ thế hiện rõ trước mắt hắn.
Sắc mặt Lý Hiền chợt trắng bạch, lại đổi lên màu xanh, chợt cười khổ một tiếng: "Quả là hảo ban thưởng!"
Uyển Nhi bắt đầu lo lắng ——
Việc đã đến nước này, Lý Hiền chỉ cần nhìn thoáng qua, liền có thể hiểu rõ mọi chuyện.
Đây là ý gì, nàng ở nơi của Lý Hiền, ngoại trừ cừu địch, cũng không có bất luận thân phận gì.
Võ Hoàng hậu không phải cho rằng Uyển Nhi có "thị giác thượng thiên", nàng ấy làm như thế, Uyển Nhi cũng không cách nào không nghĩ ngợi: Đây là muốn triệt để cắt đứt đoạn đường lui của nàng, để cho nàng thấy rằng, cho dù tương lai Thái tử có cơ hội trở mình đăng cơ, cũng sẽ tuyệt đối không cho nàng bất cứ cơ hội sống sót nào.
Thậm chí, cử động lần này của Võ Hoàng hậu chính là, tương lai Thái tử có đăng cơ đi nữa, ngay cả mạng sống của Uyển Nhi cũng sẽ không có ý định giữ lại.
Uyển Nhi chợt cảm thấy hô hấp quá khó.
Võ Hoàng hậu muốn kéo nàng cùng sinh cùng diệt, từ đó để cho mình không thể không vì bản thân mà xông pha chiến đấu bán mạng cho nàng ấy hay sao?
Kỳ thật, nàng ấy cần gì phải làm thế?
Nếu coi như lui lại vạn bước, Uyển Nhi cũng sẽ không vứt bỏ Võ Hoàng hậu, cũng sẽ dấn thân vào tất cả trận doanh mà nàng ấy đánh tới.
Sao nàng ấy phải làm như thế?
Tiền căn hậu quả xoắn xuýt trong lòng Uyển Nhi, tích tụ thành một khối u không thể lý giải được.
Mãi cho đến khi nghe Lý Hiền cất giọng gọi mình, Uyển Nhi mới ngơ ngác hoàn hồn.
"Có mấy câu, muốn nói cùng Thượng Quan tài nhân." - Lý Hiện lại thể hiện thái độ ôn tồn lễ độ.
Uyển Nhi sinh lòng cảnh giác: "Điện hạ mời nói."
Lý Hiền lại không nóng nảy, mà đảo mắt sang đám người Triệu Ưng, ý kia nói rằng, kẻ không phận sự ở đây, hắn sẽ không mở miệng.

Nếu trong tình huống thường ngày, Uyển Nhi nhất định sẽ không để bản thân rơi vào hiểm cảnh.
Dù sao đi nữa, Lý Hiền cũng là một tên nam nhân cường tráng, nếu như mình ở cùng một chỗ với hắn, rất khó nói sẽ xảy ra chuyện gì.

Tức nước vỡ bờ, có chết cũng muốn kéo theo một kẻ chịu tội thay, cũng không phải không thể làm được.
Nhưng trong lòng Uyển Nhi lại có một âm thanh, không có cách nào cự tuyệt Lý Hiền ——
Nói không chừng, điều mà Lý Hiền muốn nói, lại liên quan đến...!ẩn sự về Võ Hoàng hậu!
Lỡ như...
Lý trí nói rằng Uyển Nhi phải cự tuyệt.
Thế nhưng lời nàng nói ra lại hoàn toàn khác: "Triệu đại nhân không phải người ngoài, điện hạ có chuyện gì xin mời nói."
Lý Hiền cười ha hả, cũng không nói thêm, hiển nhiên những lời kia hắn không muốn để Triệu Ưng nghe thấy.
Triệu Ưng khá lanh lợi, nội tâm hắn mặc dù kinh ngạc hoàn toàn trước thái độ của Uyển Nhi đối với Lý Hiền, nhưng hắn không biểu hiện mảy may, chỉ cười làm hoà nói: "Chúng ta ra ngoài điện chờ Thượng Quan nương tử."
Nói xong hắn thật sự đem theo vệ binh Thiên Ngưu Vệ lui ra ngoài.
Trong điện chỉ còn lại mình Uyển Nhi cùng Lý Hiền.
"Điện hạ có chuyện gì, xin mời nói." - Uyển Nhi giữ một khoảng cách an toàn cho mình, vừa vặn có thể nghe rõ đối phương nói chuyện, thản nhiên nói.
Lý Hiền chớp mắt thấy xung quanh nàng tự nhiên lộ ra khí tức, khinh miệt nói: "Học theo bà ta, càng lúc càng giống!"
"Bà ta" này, không cần nói cũng biết chính là Võ Hoàng hậu.
Uyển Nhi không nói gì thêm, nội thâm cử động liên tục: Không lẽ nàng vô tri vô giác đã thay đổi khí tức tựa như Võ Hoàng hậu?
Còn kém xa!
Uyển Nhi thầm cười khổ.
Nếu nàng có được năng lực như Võ Hoàng hậu thì sẽ không đến mức rơi vào thế bị động như bây giờ.
"Chuyện không liên quan, không cần phải nói." - Uyển Nhi lạnh lùng đáp.
Nàng thậm chí thấy rằng có nói thêm bao nhiêu nữa cũng vô dụng.
Lý Hiền đánh giá ánh mắt của nàng, đột nhiên cười ha hả.
Uyển Nhi bị hắn cười đến tâm phiền ý loạn, luôn cảm thấy điều hắn sắp nói ra, sẽ vượt qua năng lực chịu đựng của bản thân.
"Đám người các ngươi, đều bị bà ta đùa giỡn xung quanh!" - Lý Hiền tựa như cực kỳ buồn cười.
Uyển Nhi chậm rãi siết chặt nắm đấm trong tay, trong lòng mang theo một cỗ kích động, kích động muốn giáo huấn Lý Hiền.

Lý Hiền cười đủ, liền lạnh lùng nói: "Dùng rượu độc giết chết sanh nữ (cháu gái con của chị hoặc em) của thân tỷ, không từ thủ đoạn, đây mới chính là bộ mặt chân thực của bà ta!"

"Điện hạ ăn nói cẩn thận!" - Lời nói của Uyển Nhi lúc này lạnh đến độ sắp ngưng tụ thành băng.
"Ha ha ha!" - Lý Hiền cười to, "Ngươi cảm thấy, tình trạng hiện tại của cô tử còn cần phải ăn nói cẩn thận hay sao?"
Vừa nói, vừa cười đến điên cuồng hơn: "Ngày hôm nay, cô tử mới hiểu rõ, Hạ Lan Mẫn Chi...!ha ha, Hạ Lan Mẫn Chi là vì cái gì!"
Lý Hiền nói xong, chỉ vào hộp gỗ bản thảo cũ: "Đời này, ta không còn để ý đến mạng sống của mình, thì còn việc gì phải bận tâm nữa!"
Hắn nhe răng xông về phía Uyển Nhi, hàm răng lạnh lẽo, tựa như muốn đem Uyển Nhi nuốt sống.
Uyển Nhi siết chặt nắm đấm, trận địa sẵn sàng đón địch.
Lý Hiền đã nói lời này, như vậy sẽ không ngại xông tới giết chết mình.
Uyển Nhi muốn nghe, chính là lời nói sau cùng phải nói ——
"A —— suýt chút cô tử quên mất." - Lý Hiền tận lực kéo dài âm thanh, hì hục nói: "Ngươi là kẻ ngu xuẩn, thế nào cũng có khả năng cũng bị nàng ta đùa giỡn a?"
Sắc mặt Uyển Nhi trắng bệch.
Không phải vì tức giận Lý Hiền, mà nàng đang nghĩ đến, giờ phút này Lý Hiền biết rõ con đường mà hắn đang đi khó giữ được nữa, chỉ sợ là đang muốn dốc sức kéo hết đám người xung quanh cùng chết không tử tế!
Giống như hành động trước giờ của Hạ Lan Mẫn Chi...
Tức nước vỡ bờ a ——
Lý Hiền muốn vu cáo lung tung sao?
Thấy sắc mặt Uyển Nhi khó coi, cũng không bối rối, Lý Hiền lại híp mắt nói: "Nhìn gương mặt này của ngươi...!Ha ha ha, cả nốt chu sa trên trán...!Ha! Thật đúng là quá giống!"
Uyển Nhi tựa như bị trúng phải búa tạ, phút chốc trợn tròn mắt: Nốt chu sao! Giống ai?
Vấn đề này, dây dưa với nàng mười mấy năm, vô số lần vẫn chưa có được đáp án.
Trong nháy mắt, Uyển Nhi chợt nhớ tới một sự kiện: Đêm qua, nàng mơ thấy Minh Sùng Nghiễm quay đi hướng khác, hắn có nhắc tới "A Huệ"...
A Huệ!
Lý Hiền đắc ý nhìn chằm chằm dáng vẻ thất thố của Uyển Nhi, sửa sang ống tay áo, chậm rãi nói: "Cô tử nghe nói ngươi đi theo Tiết thượng nhân học phật pháp, chỉ là không biết, Tiết thượng nhân có từng nói qua với ngươi về Từ Hiền phi của tiên đế hay chưa?"
"Từ...!Hiền phi..." - Uyển Nhi đỡ đẫn lặp lại.
Lý Hiền cười cười: "Đúng vậy! Từ Hiền phi năm đó cùng bà ta, vừa vặn có tình cảm rất tốt a! Nghe nói, giữa mi tâm của vị Từ Hiền phi kia, cũng có một nốt chu sa như thế!"
Trong đầu Uyển Nhi ầm ầm loạn vũ một tràng.
Lý Hiền cảm thấy chưa đủ, hắn lại hung ác chọc thêm một đao, nói: "Nghe nói vị Bùi nữ quan trước kia, từng hầu hạ bà ta trên giường vô cùng tốt...!Nhưng không biết sao, hiện tại nhận được kết cục gì?"
Hầu hạ trên giường!
Uyển Nhi cảm thấy trời đất quay cuồng một trận..

Bình Luận (0)
Comment