Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

Chương 73


Bên ngoài tiểu thất có tiếng bước chân, kỳ thật đã sớm kinh động tới Uyển Nhi.
Nàng lúc này, nói là con chim sợ cành cong cũng không quá đáng.
Trước đó tại Thừa Khánh Điện, đột nhiên bị Võ Hoàng hậu tổn thương tựa như một cơn ác mộng xoay quanh đầu óc Uyển Nhi.

Cho dù lý trí của nàng nói với nàng "khả năng" xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không có cách nào làm phai mờ sự việc chân thực đã từng phát sinh như thế.
Nguy cơ tứ phía, thật sự rõ ràng.
Đây chính kết luận tình huống ở phía Uyển Nhi.
Mà trong đó, Võ Hoàng hậu đóng vai nhân vật thế nào?
Võ Hoàng hậu không thể nghi ngờ, cái tay kia mở đầu hết thảy những thứ này lại làm Uyển Nhi trở thành người khổ sở nhất.
Thời điểm tiếng bước chân càng ngày càng gần, mặc dù mặt của Uyển Nhi hướng về phía trong nhưng tinh thần nàng đã sớm cực kỳ căng thẳng.
Nàng phụng dưỡng Võ Hoàng hậu những ngày qua, cũng yêu thích Võ Hoàng hậu những ngày qua, đối với nhất cử nhất động của người, đối với tần suất bước đi của người, nàng đã sớm quen thuộc, nhất là loại khí tức mang theo mùi hương ngọt ngào đặc biệt trên thân kia, càng không thể không quen thuộc hơn nữa.
Nàng ấy rốt cuộc cũng chịu đến thăm nàng?
Đáy mắt Uyển Nhi xông lên hai hàng cay nóng.
Nhưng trong đáy lòng, Uyển Nhi lập tức khiển trách bản thân không có tiền đồ: Đả thương mình là nàng, vậy mà mình lại còn muốn vì nàng mà khóc sao, cái này coi là cái gì chứ?
Thế nhưng, nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nội tâm của nàng đã khổ sở cộng thêm uỷ khuất, nay còn xen lẫn mấy loại cảm xúc cảm giác không rõ ràng khác, cứ như vậy hỗn độn tại một chỗ, làm cho thâm ý đắng chát trong mắt Uyển Nhi càng thêm sâu.
Thời điểm một người sống trong cô độc chính là lúc tinh thần cực kỳ được ổn định.

Coi như tình trạng của Uyển Nhi là vậy đi.
Nàng nghĩ tới khả năng tại sao Võ Hoàng hậu lại đối xử với mình như thế, nghĩ tới việc Lý Hiền đang tính kế với mình, tính toán với tất cả mọi người, cũng nghĩ tới việc sau khi mình rời khỏi Thừa Khánh Điện, Lý Hiền đã châm ngòi cái gì trước mặt Võ Hoàng hậu.
Kỳ thật, sau khi suy tư tất cả những điều này xong, cũng không khó thu được một cái kết luận "Có thể nàng ấy đang bảo vệ ta, để cho ta tạm thời rời xa nguy hiểm".


Nhưng mà cơn đau nhức thời thời khắc khắc trên trán cứ nhắc nhở Uyển Nhi, trước đó tại Thừa Khánh Điện đã phát sinh chuyện gì ——
Thời điểm Võ Hoàng hậu đem chén ngọc kia ném ra, bất luận nàng ấy có muốn ném trúng Uyển Nhi hay không, hết thảy đều đã sớm định sẵn.
Quả thật, nếu như Võ Hoàng hậu thật sự muốn bảo hộ nàng, cũng không phải không có biện pháp khác.
Thậm chí, nếu trong nội tâm Võ Hoàng hậu thật sự để ý Uyển Nhi, trong mấy ngày Thái tử làm loạn, sinh biến trong cung này hoàn toàn có thể tìm lý do đưa nàng ra ngoài.
Mặc dù trong lòng Uyển Nhi yêu thích, nhưng Uyển Nhi tuyệt đối sẽ không vì cảm mến người kia mà đứng trước nguy hiểm, lựa chọn trốn tránh.
Nhưng mà, Võ Hoàng hậu lại bắt Uyển Nhi phải tiếp nhận cách thức vô cùng khó khăn: Ngay cả Uyển Nhi cũng bị nàng tính kế.
Nói cách khác, tất cả mọi người, kể cả Hoàng đế, cả Thái tử, cả toàn bộ nội giam, thị nữ trong Thừa Khánh Điện, đương nhiên cũng bao gồm Uyển Nhi như cái đinh không quan trọng, đều nằm trong tất thảy tính toán của Võ Hoàng hậu.
Mà bàn cờ này, chỉ sợ Võ Hoàng hậu đã sớm mưu đồ rõ ràng rồi? Chỉ đợi xem Lý Hiền không an phận, chờ thời làm loạn, bàn cờ lớn này sẽ liền mở ra.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Uyển Nhi bỗng dưng trắng bệch ——
Nàng nghĩ tới Minh Sùng Nghiễm.
Minh Sùng Nghiễm chết là do người khác động thủ, người này có thể gọi là nội giam thân tín bên cạnh Lý Hiền, giống với hiện lực lịch sử mà Uyển Nhi từng quen thuộc kia.
Thế nhưng cái chết của Minh Sùng Nghiễm, có thật sự giống với lý giải trong lịch sử kia không, có thật sự Triệu Đạo Sinh là do Lý Hiền sai khiến không?
Lý Hiền sai khiến, khẳng định không tránh khỏi liên quan, nhưng một người như Minh Sùng Nghiễm lại có thể dễ dàng để người khác giết chết hay sao?
Có thể giữa Minh Sùng Nghiễm và Võ Hoàng hậu phát sinh giao dịch gì chăng?
Võ Hoàng hậu chính là lợi dụng giao dịch này, động thủ với Lý Hiền, từ đó làm cho Lý Hiền cùng phái thần tử bảo thủ trong triều không còn sức chống trả?
Lấy tính mệnh bản thân ra làm một cuộc giao dịch, chuyện này nghe có vẻ không thể.
Mạng cũng mất rồi, còn giao dịch cái gì được nữa?
Nhưng mà Minh Sùng Nghiễm này cũng là một người si dại, rất có khả năng sẽ làm như thế.
Từ lúc Uyển Nhi biết Minh Sùng Nghiễm, mãi cho tới khi hắn báo mộng cho nàng sẽ chết đi, trên người hắn từ đầu đến cuối chỉ dây dưa mãi tên của một người —— A Huệ!
Uyển Nhi chợt trợn tròn mắt: Lúc sinh thời Minh Sùng Nghiễm đối với Từ Hiền phi mong mà không đc, hắn tự biết mình đấu không lại Võ Hoàng hậu.

Như vậy hắn liền lựa chọn chết đi, dạng này đối với Võ Hoàng hậu còn sống mà nói, trong chuyện "tại cùng một chỗ với A Huệ", Minh Sùng Nghiễm liền trở thành kẻ thắng cuộc!

Mà Võ Hoàng hậu, đại khái sẽ mừng rỡ trước cái chết của hắn mà khai trận thảo phạt (đánh dẹp) Lý Hiền a?
Như vậy, Từ Hiền phi đối với Võ Hoàng hậu mà nói, là ý vị thế nào? Chân tình chân ái với Võ Hoàng hậu mà nói, là ý vị như thế nào?
Suy cho cùng, Thượng Quan Uyển Nhi cùng một phần si tâm của Thượng Quan Uyển Nhi này, với Võ Hoàng hậu mà nói, lại có ý vị như thế nào?
Có lẽ, một tấm chân tâm của Thượng Quan Uyển Nhi, cũng chẳng đáng là gì.
Đối với Võ Hoàng hậu, trong mắt nàng ấy chỉ có chính trị cùng quyền lực, cái gì là chân tâm, cái gì là luyến ái cũng không sánh nổi với quyền lực của nàng, truy cầu quyền lực vô hạn không ngưng.
Thượng Quan Uyển Nhi chẳng qua cũng chỉ được nàng ấy xem như thuận mắt, ngẫu nhiên lúc nhàn hạ đem ra chơi đùa, giải sầu, thời khắc mấu chốt cũng sẽ tồn tại như một quân cờ không quan trọng.
Coi như cố gắng cả đời cho tới lúc sắp chết này, Thượng Quan Uyển Nhi nhiều lắm cũng chỉ có thể trở thành đồng minh chính trị với Võ Hoàng hậu.
Có lẽ, ngay cả đồng minh chính trị cũng không tính nữa...
Uyển Nhi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Thật tình nàng thấy mình không một chút đáng giá, liếc mắt nhìn một đời bất lực, làm cho nàng tựa như rơi vào tuyệt vọng bao phủ.

Thân lẫn tâm đều trở nên yếu ớt, làm cho nàng không để ý đến một chuyện —— Võ Hoàng hậu đã đứng sau lưng nàng một lúc lâu, đồng thời cũng đã ngồi xuống bên giường.
"Để bản cung nhìn xem thương thế của ngươi." - Thanh âm Võ Hoàng hậu nhàn nhạt vang lên sau lưng Uyển Nhi.
Chỉ là một thanh âm nhàn nhạt lại tựa như một tiếng sấm đem Uyển Nhi từ trong yên lặng đánh vang bừng tỉnh.
Uyển Nhi lo sợ, nghi hoặc mở mắt, bỗng dưng nhớ tới Võ Hoàng hậu ở ngay sau lưng mình, hơn nữa còn sát lại rất gần, ngồi bên cạnh.
Sao nàng ấy lại có thể dùng âm thanh đạm mạc đó nói ra lời như thế!
Đáy mắt Uyển Nhi lại dâng lên hai hàng nước.
Có phải trong mắt nàng ấy, khi cần thì đém đồ vật vào người, sau đó lại muốn trấn an tựa như trấn an một con sủng vật, đặc biệt xem đó là một chuyện rất đương nhiên hay không?
Trong lòng Uyển Nhi không cam tâm.
Một loại cảm xúc mâu thuẫn nào đó, đang mọc rễ nảy mầm, bắt đầu trưởng thành khoẻ mạnh.

Phải biết rằng, Uyển Nhi đời trước, trong mắt tất cả bằng hữu thân cận đều là "con nhà người ta", nàng từ nhỏ lớn lên, việc học tập nghiên cứu đều là niềm kiêu hãnh của cha mẹ, sư trưởng, đừng nói là bị đánh, cho dù chỉ là một lời quở trách nặng nề cũng rất hiếm xảy ra.
Thế nhưng sau khi xuyên không đến giờ, đời trước không trải qua đau đớn, bị áp bức, lăng nhục, còn có việc cầu mà không được, tất cả đều như nước chảy vỡ bờ giày vò lấy nàng.
Thử hỏi làm sao nàng có thể dễ dàng tiếp nhận?
"Để bản cung nhìn xem thương thế của ngươi! Bản cung biết ngươi đã tỉnh rồi!" - Võ Hoàng hậu lại mở miệng lần nữa, giọng điệu đã lộ ra mấy phần nghiêm nghị.
Trong nội tâm Uyển Nhi lại trỗi lên mâu thuẫn, theo bản năng lại tự cuộn người lên.
Đây là tư thái hoàn toàn cự tuyệt.
Nàng không nhìn thấy được, Võ Hoàng hậu phía sau lưng đã nhíu chặt đôi mày.
Càng không nghĩ đến chuyện một khi Võ Hoàng hậu đã muốn làm cái gì, đều là thẳng tiến không lùi, nếu không đạt mục đích sẽ không dễ dàng bỏ qua ——
Uyển Nhi giật mình nhận ra cơ thể co quắp của mình không bình thường, liền bị Võ Hoàng hậu dùng sức kéo dậy, thậm chí nàng ấy vịn chặt qua bả vai nàng, ép nàng phải mặt đối mặt chính mình.
Vẫn là khí lực lớn như thế, vẫn là tư thái cường thế như thế...
Một người như vậy, có thể trông cậy rằng nàng ấy sẽ thương tiếc cho một tấm chân tâm hay không?
Uyển Nhi thống khổ lần nữa nhắm mắt lại, vì chính mình đã ái một một người không nên ái mộ.
Ai động tâm trước sẽ chết trước!
Câu nói này thật có đạo lý.
Giờ phút này, Võ Hoàng hậu nắm chặt cánh tay Uyển Nhi, cưỡng ép đưa gông cùm xiềng xích nàng ngay tại trước người mình.
Nguyên lai tưởng rằng vật nhỏ này sẽ còn giãy dụa, nào có thể đoán được thế mà vật nhỏ này lại hoàn hoàn từ bỏ khó chịu cùng chống cự trước đó? Cứ như vậy nghiêm mặt trắng bệch, sắc môi mất máu mím lại, nhắm chặt hai mắt, hàng mi run rẩy, thân thể cứng đờ ngay trước mặt mình.
Võ Hoàng hậu tưởng rằng sau khi kéo vật nhỏ này xoay lại xong, sẽ trầm mặt trách cứ nàng dám ngang ngược trước mệnh lệnh của mình.

Thế nhưng, đôi mi run rẩy kia, tựa như hai thanh bàn chải nhỏ, xoát qua xoát lại lồng ngực của mình, làm cho trái tim Võ Hậu nàng mất đi nhịp đập bình thường, nảy lên một cái ——
Không có quy tắc, loạn rồi.
Hoá ra tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Võ Hoàng hậu lại trầm mặt đi.
Nàng tự nhận mọi mưu đồ trước đó, tựa như mỗi một sự kiện đều dựa theo tiên đoán của nàng mà tiến hành.
Duy chỉ có một điểm Uyển Nhi, bất kể bày mưu nghĩ kế gì, tiên cơ tính kế gì cũng hoàn toàn trở thành đồ bỏ.
Vừa nghĩ tới bao nhiêu thứ kiêu ngạo ở chỗ mình đều biến thành đồ bỏ đi, trong nội tâm Võ Hoàng hậu liền nổi giận, một bụng trách cứ liền muốn nói ra thành lời.

Lại cũng chỉ mới há miệng, liền bị thứ óng ánh dính trên hàng mi của Uyển Nhi làm cho nghẹn lại, một chữ cũng không nói ra được.
Vật nhỏ này, vậy mà, khóc?
Sắc mặt Võ Hoàng hậu lúc xanh lúc trắng, biến ảo mấy cái liên tục qua lại.
Từ trước đến nay chưa từng bị uỷ khuất như vậy sao?
Võ Hoàng hậu nhíu mày thầm nghĩ, trong tâm liền đem Lý Hiền chửi bới một lần.
Nàng đã tận lực trước Hoàng đế cùng đám quần thần, đề phòng danh tự "Thượng Quan Uyển Nhi" cùng chuyện của Lý Hiền liên quan với nhau, càng nghiêm lệnh tất cả mọi người trong Thừa Khánh Điện không được phép phun ra nửa chữ, nàng lo sợ thanh danh của Uyển Nhi sẽ bị vấy bẩn ——
Mấy lão đầu tử miệng lưỡi đầy nhân nghĩa đạo đức đó, nếu biết tên nghiệp chướng Lý Hiền kia trước đó từng cầu xin nàng ban Uyển Nhi cho, cũng sẽ nhận định Uyển Nhi là kẻ "hồng nhan hoạ thuỷ", gây hại cho nhất đại hiền vương.

Bọn hắn sẽ không quản chuyện Lý Hiền có thật sự hèn hạ vô sỉ hay không, mà rất có thể sẽ quay sang tính toán, lợi dụng một nữ tử yếu đuối?
Nếu là như thế, về sau nên xử Uyển Nhi thế nào?
Thế nhưng cho dù là như thế, vật nhỏ này sẽ phải nhận hết bao nhiêu là uỷ khuất...
Ánh mắt Võ Hoàng hậu không khỏi rơi vào trán Uyển Nhi.
Nơi đó, bị mảnh vỡ của chén ngọc cắt bị thương, đã sớm được băng bó thoả đáng.
Thế là Võ Hoàng hậu lại vừa hận bản thân lẫn —— việc muốn ném là ném, diễn đủ trò cho đủ nhưng vì cái gì không nghiêng không lệch, nhất định phải đập trúng nàng?
Lỡ như tổn thương đến đôi mắt, hoặc đả thương một gương mặt thanh lệ, vậy thì chẳng phải phung phí của trời hay sao!
Võ Hoàng hậu nghĩ đến đây, bao nhiêu lời muốn trách cứ Uyển Nhi, cách gì cũng không thể nói ra miệng được
Tất cả lực chú ý của nàng đều bị hàng nước óng ánh trên hàng mi Uyển Nhi hút lấy.
Mà phiến nước trong suốt óng ánh kia đã sớm không còn là hình giọt nước nữa, tựa như thác lũ hoá thành dòng, khiến cho hai hàng mi không chịu nổi ngấn nước bắt đầu rào rào xẹt qua da thịt Uyển Nhi trượt xuống, hiện tại còn có mấy giọt đập vào trên mu bàn tay của Võ Hoàng hậu.
Khóc, khóc đến...!dữ dội rồi?
Võ Hoàng hậu ngơ ngác nhìn chằm chằm mu bàn tay mình, với nàng mà nói, không biết qua đi bao năm, nàng chưa từng nhìn thấy giọt nước mắt lóng lánh trong suốt nào.
Nàng thực sự cảm thấy thứ gọi là nước mắt này thật sự rất đáng sợ, bởi vì sự tồn tại nho nhỏ của chúng lại có thể làm cho da thịt nàng đau nhức đến tâm can cũng thấy đau nhức.
Nhìn thấy cảnh này còn đáng sợ hơn rất nhiều so với cảm giác giật mình lúc nhìn thấy vết máu của Uyển Nhi lưu lại trên nền gạch trong Thừa Khánh Điện kia....
- ---------------
A Chiếu: Nàng khóc, làm sao bây giờ? Tâm ta thật hoảng quá, phải làm sao? Online chờ đợi, quá cấp bách....

Bình Luận (0)
Comment