Đoàn người của Uyển Nhi được Tống Chi Kính hộ tống ra khỏi cung môn.
Đoạn đường bình yên này, bọn họ không gặp phải bất kỳ phiền phức cản trở nào cả.
Uyển Nhi đoán rằng Võ Hoàng hậu đã sớm an bài tất cả ổn thoả.
Sinh mệnh cường đại, suy nghĩ vô cùng chu toàn...
Uyển Nhi âm thầm đánh giá Võ Hoàng hậu.
Cho nên, cả đời nàng ấy, có phải muốn làm một người cường đại, không gì không làm được, sống dưới một lớp thân ảnh nữ nhân như thế, sống qua ngày sao?
Uyển Nhi mấy máy môi.
Nàng tự hỏi bản thân có muốn trở nên hoàn thiện như thế không, có muốn một đời làm đoá hoa được chăm sóc chu toàn trong nhà kính vậy không, có muốn một đời cứ sống dưới sự che chở như vậy hay không...!
Thế nhưng, Võ Hoàng hậu, tương lai sẽ trở thành nữ nhân chí tôn nhất thiên hạ, nàng ấy sẽ cho phép nàng được sống theo ý mình, có ý thức hoàn toàn độc lập được hay sao?
Uyển Nhi vội bừng tỉnh thần, giật mình thấy bản thân đã suy nghĩ quá...!xa.
Bây giờ, nàng cùng nàng ấy cũng chỉ là từng làm chuyện thân mật với nhau nhất thôi, ngay cả hai chữ "tình ý" cũng chưa nói tới, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là tình một đêm...!Khụ khụ!
Trên mặt Uyển Nhi lại chịu một trận bỏng rát.
Vậy thì, hiện tại nàng cùng nàng ấy, bất quá cũng chỉ được ái dục dẫn lối, kìm lòng không được nên phát sinh loại chuyện đó.
Thậm chí có thể nói rằng, người kia bị ái dục cùng sắc dục dẫn lối, cưỡng ép mình là ra loại chuyện đó ——
Người kia ngay cả nửa chút quan tâm cũng không chịu mở miệng chứ đừng nói chi là lời dịu dàng thắm thiết, sao mình lại mất hết tiền đồ, suy nghĩ sâu xa như vậy chứ?
Hàn phong chợt nổi lên, mờ mờ cuốn theo mấy vụn băng tuyết thổi lên mặt Uyển Nhi.
Cảm giác đốt nóng này cũng nhờ thế mà hạ xuống ấm áp.
Dù sao cũng phải tới gặp người kia trước rồi nói sao vậy!
Uyển Nhi thầm nghĩ.
Nàng biết đại cục thế nào, cũng biết "đại cục" này có liên quan tới tiền đồ của Võ Hoàng hậu và rất nhiều tình mệnh của người khác, Uyển Nhi sẽ không bị chữ "tình" này vây khốn mà đảo lộn đại cục của Võ Hoàng hậu.
Trong lòng nàng đã có dự tính: Chuyến này nàng chỉ đến đây dưới thân phận chức trách của phi tần với Hoàng đế đã băng hà thôi.
Đợi sau khi hết thảy mọi việc kết thúc, nàng tự nhiên sẽ có lời muốn đàm phán cùng Võ Hoàng hậu.
Chắc hẳn, đến lúc đó Võ Hoàng hậu sẽ cho nàng một lời hợp lý.
Nghĩ như vậy, tâm của Uyển Nhi đã được an định hơn.
Nàng tín nhiệm Tống Chi Kính, liền theo sát mặc đường ngõ hẻm mà Tống Chi Kính đi qua, cuối cùng tiến vào trong một gian nhà, nhìn qua bất quá cũng là một biệt viện khá bình thường.
Uyển Nhi thấy chỗ này có người, không ngờ Tống Chi Kính cũng không dừng lại, hắn dẫn đám người Uyển Nhi đi tới trước một gian phòng mờ ảo khác.
Hắn lục lọi trên tường một lúc, liền nghe được mấy âm thanh "cạch cạch cạch"...!Trước mắt hiện ra một cánh cửa ngầm nho nhỏ.
Tiểu Dung cùng Triệu Vĩnh Phúc hơi giật mình, hiển nhiên bọn hắn cũng không ngờ tới nơi này sẽ có một cơ quan mật đạo.
"Thượng Quan nương tử chớ sợ!" - Tống Chi Kính vội nói với Uyển Nhi.
Xưng hô đổi từ "Thượng Quan Chiêu dung" biến thành "Thượng Quan nương tử", tuy nói là ngoại cung tuỳ cơ ứng biến nhưng cũng làm cho trong lòng Uyển Nhi cảm thấy hơi khó chịu.
Nàng cũng không trì độn, cái tên Quan võ thiếu niên mặt mày con nít này rõ ràng có hảo cảm với Uyển Nhi.
Uyển Nhi hơi trầm mặt xuống, nói: "Bên ngoài hành tẩu thuận tiện, Tống Tam lang quân vẫn nên gọi ta là Đại Lang quân đi!"
Hoàn cảnh này làm cho mặt của Tống Chi Kính trở nên cứng ngắc, hắn miễn cưỡng mỉm cười khó khăn: "Dạ...!Thượng Đại Lang quân."
Uyển Nhi giờ vờ không nhận ra thần sắc biến hoá của hắn, nàng chỉ mang theo Tiểu Dung cùng Triệu Vĩnh Phúc đi thẳng vào con đường nhỏ bên trong sau bức tường.
Bất luận là phi tần của thiên tử hay là "nữ nhân của Thiên hậu", việc Tống Chi Kính biểu hiện hảo cảm với mình thế nào, hắn đều sẽ phải mất mạng, thậm chí huỷ hoại cơ nghiệp nhà Tống thị.
Đương nhiên, điểm mấu chốt chính là, đối với Tống Chi Kính cùng phụ thân của hắn, Uyển Nhi chỉ có cảm niệm ân tình ra tay tương trợ, chứ tuyệt đối không có tâm tư gì khác.
Đã có ân tương trợ, nên Uyển Nhi cũng không muốn Tống Chi Kính cùng phụ thân của hắn phải dính dáng đến chuyện phân tranh —— Cùng "chung số mệnh" tranh nữ nhân với Võ Tắc Thiên, sẽ có quả ngọt để ăn sao?
Một đoàn người lục lọi dưới ám đạo đen kịt ước chừng được nửa khắc đồng hồ, phía trước mới dần dần thấy được ánh sáng.
Thậm chí Uyển Nhi còn mơ hồ nghe được có người đang dặn dò: "Quý nhân cẩn thận một chút!"
Thanh âm này là một vị nữ tử trẻ tuổi...!giống như, giống như đã từng nghe qua ở nơi nào rồi?
Trong lòng Uyển Nhi thầm nghĩ.
Thuở nhỏ nàng sinh trưởng trong Dịch Đình, cho tới bây giờ đã mười mấy năm trôi qua, đây là lần đầu tiên nàng xuất cung, khả năng nhận ra nữ tử khác cũng không quá tốt, mà âm thanh vừa rồi này lại rất quen, có thể là ai?
Uyển Nhi cũng không sợ hãi, nàng vẫn tiếp tục thong dong tiến lên.
Phía trước nhanh chóng có rất nhiều ánh đuối soi tới, chiếu rõ đường phía dưới chân: Là một mật đạo hướng lên dải sườn đất.
Ánh đuốc sáng ngời đưa tới bên cạnh đồng thời có một cánh tay đưa tới, kèm theo âm thanh ôn hoà kia: "Quý nhân đừng sợ, là ta."
Uyển Nhi nghe giọng hơi rung, thanh âm kia cùng ánh đuốc chiếu vào cực kỳ bắt mắt.
"Xin hỏi, là Đỗ đại nương tử sao?" - Uyển Nhi hỏi.
"Không dám, chính là tại hạ!" - Đỗ Tố Nhiên nói.
Thế là Uyển Nhi không chút do dự cầm lấy cánh tay kia mượn lực trèo lên trên mặt đất.
Trước mắt, rõ ràng đã ra ngoài, so với trước đó gió còn lạnh dữ hơn, cảnh trí từ từ cũng rõ ràng hơn ——
Núi sườn ở nơi xa, còn có quan đạo trước mắt, ánh mặt trời cũng dần dần lộ rõ.
Đây là...!ngoại thành!
Uyển Nhi hơi mở to mắt.
Nàng thật sự đang đứng ở ngoài thành Đại Đường Trường An, nhìn xem phong cảnh trước khi mặt trời ló dạng này, thật sự chính là cảnh sắc thuộc về Đại Đường!
Loại nhận biết này so với thời điểm ban sơ vừa mới xuyên qua Đại Đường khi còn là một tiểu anh nhi (sơ sinh), rõ ràng hơn bao giờ hết.
Đời trước đời này, hết thảy hình tượng cứ thế tuôn vào trong đầu nàng, khiến cho nàng đột ngột sinh ra cảm giác hoảng hốt.
Hàm Dương, cổ mộ, là địa phương cuối cùng mà nàng dừng chân ở đời trước.
Bây giờ nhớ lại, thật là giống như đã cách nhau một thế hệ.
Lúc này Tiểu Dung cùng Triệu Vĩnh Phúc, còn có Tống Chi Kính đều đã bò lên khỏi ám đạo.
Kể cả Tiểu Dung cùng Triệu Vĩnh Phúc đều có chút thổn thức, hiểu kỳ với quang cảnh trước mắt.
Từ lúc bị Uyển Nhi nói lời lạnh lùng đến giờ, Tống Chi Kính cảm thấy rất hậm hực.
Đỗ Tố Nhiên nhìn hắn đầy hàm ý: "Chuyện đến đây đã xong, mời Tống Tam lang quân hồi cung trước đi!"
Ý của lời này chính là, trong cung còn có việc phải bố trí, phòng ngừa người khác phát hiện ra Thượng Quan Chiêu dung đã lặng lẽ rời khỏi cung.
Tống Chi Kính mất hứng, nhưng cũng không phải không biết phân tấc.
"Làm phiền Đỗ đại nương tử!" - Hắn khẽ gật đầu với Đỗ Tố Nhiên.
Hắn lại hướng Uyển Nhi chắp tay, dường như muốn nhìn lại không dám nhìn Uyển Nhi, liền nhảy trở lại trong địa đạo, thân ảnh nhanh chóng biến mất không thấy.
Uyển Nhi không nói gì, Triệu Vĩnh Phúc cùng Tiểu Dung cũng chỉ giả vờ không thấy dị dạng ở chỗ Tống Chi Kính, chỉ buông thõng tay chờ Đỗ Tố Nhiên phân phó.
Lại nghe Đỗ Tố Nhiên quay về phía sau khẽ gọi: "Sư tỷ!"
Uyển Nhi không ngờ tới chỗ này còn có người ngoài, hơi kinh ngạc một chút, sau đó liền nhìn thấy chỗ bức tường xuất hiện một bóng người cao gầy tiến tới.
Người này cũng như Đỗ Tố Nhiên, trên người mặc bộ áo vải thanh sam, chỉ là trên đầu không mang mũ rộng vành, so với Đỗ Tố Nhiên, người nàng có chút phong thái giang hồ hào sảng, thêm mấy phần khí suất không bị ràng buộc.
Nữ tử này còn cao và gầy hơn Đỗ Tố Nhiên một chút, trên vai lại khiêng theo một gốc cây khô bằng cánh tay, gốc rễ cây khô còn dính theo một đống đất lớn đã bị đông cứng, khiến cho Uyển Nhi cảm thấy kinh ngạc không ngừng.
Nữ tử này đem phần gốc rễ cây trên vai, đôn thẳng về phía cửa ra của địa đạo, "ầm" một tiếng, liền xuỳ nói: "Ngươi thì an bài tốt rồi! Việc tốt như vầy lại để cho sư tỷ ngươi làm!"
Không đợi Đỗ Tố Nhiên hồi đáp cái gì, hai mắt nữ tử liền tập trung lấp lánh trên mặt Uyển Nhi.
"Khá lắm, tuấn mỹ lang quân!" - Nữ tử nhe răng nhìn Uyển Nhi, hai hàm răng trắng dưới ánh mắt trời sáng sớm, hiện ra nửa trắng nửa tối cực kỳ chói mắt.
Khoé miệng Uyển Nhi hơi thu lại, mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác ——
Ánh mắt của Tống Chi Kính, tuy là lo lắng nhưng cũng không để Uyển Nhi cảm thấy thế nào; thế nhưng ánh mắt của nữ tử này lại làm cho Uyển Nhi âm thầm kinh hãi.
Uyển Nhi cảm thấy thời khắc này mình giống như một tảng thịt ngon đang đặt trên thớt, trước mặt một con dã lang (sói hoang) đói khát...
Cảm giác đó làm cho nàng thấy cực kì khó chịu.
"Đỗ đại nương tử, chúng ta mau chóng lên đường đi." - Uyển Nhi không nhìn tới ánh mắt dã lang của nữ tử kia nữa, quay sang nói với Đỗ Tố Nhiên.
Thái độ vô lễ của nữ tử trước đó làm cho Uyển Nhi không có mấy phần muốn tiếp đón.
Đỗ Tố Nhiên cũng nhận ra điểm không thích hợp chỗ nàng, ném cho sư tỷ một ánh mắt cảnh cáo, ấm giọng nói với Uyển Nhi: "Đây là Bỉ sư tỷ, trên giang hồ nhàn rỗi đã quen, ngôn từ nếu có chỗ không thoả đáng, xin Quý nhân thứ lỗi cho!"
Dứt lời, Đỗ Tố Nhiên lại chuyển hướng sang sư tỷ của mình, giọng điệu trầm xuống: "Quý nhân trước mặt, sư tỷ nên bớt phóng túng một chút!"
Ai ngờ, sư tỷ của nàng cũng không thua mua món nợ của Đỗ Tố Nhiên (không để ý đó mà), dứt khoát ném lại cho Đỗ Tố Nhiên ánh mắt khiêu khích, sau đó cong môi nhìn Uyển Nhi: "Quý nhân họ Thượng Quan?"
Không đợi Uyển Nhi gật đầu, nàng ta liền lẩm bẩm: "Ta họ Trưởng Tôn, tên chỉ có một chữ là Thù..."
"Sư tỷ!" - Đỗ Tố Nhiên bỗng nhiên ngắt lời.
"Ta không sợ, ngươi sợ cái gì?" - Sư tỷ kia mỉm cười một cái, giống như đang cười trên sự ngạc nhiên của Đỗ Tố Nhiên.
Thấy Đỗ Tố Nhiên xám mặt, nàng ta mới khoát khoát tay ngăn lại: "Được rồi được rồi! Ta đã biết!"
Uyển Nhi nghe hai người các nàng đối thoại, đặc biệt là thần sắc của Đỗ Tố Nhiên đối với vị Trưởng Tôn sư tỷ này, trong lòng nàng khẽ động ——
Họ Trưởng Tôn sao?
Còn tên chỉ có một chữ là "Thù"...!Một người bình thường, lại là nữ nhân, lại dùng một chữ này làm danh tự sao?
Cho nên, vị Trưởng Tôn Thù này, có phải là...
Đỗ Tố Nhiên là tôn nữ của Đỗ Như Hối, sư tỷ của nàng ta...!cũng không thể xem là kỳ quái.
Hẳn là, Đỗ Tố Nhiên muốn mượn cơ hội hộ tống mình lần này là muốn thay sư tỷ cầu tình với Võ Hoàng hậu hay sao?
Thế nhưng, vị Trưởng Tôn Thù này hiển nhiên không hề có mục đích giống như thế a!
Uyển Nhi chỉ cảm thấy đau đầu.
Sự thật đã chứng minh, suy đoán của Uyển Nhi không tệ.
Trên đường đi vì để che giấu hành tung, Uyển Nhi cùng Tiểu Dung được Đỗ Tố Nhiên chuẩn bị xe ngựa sẵn, Triệu Vĩnh Phúc cải trang thành bộ dáng của một tên sai vặt rất đỗi bình thường, ngồi đánh xe.
Mà Đỗ Tố Nhiên cùng Trưởng Tôn Thù thì cưỡi ngựa đi theo, nhắm hướng Đông đô Lạc Dương đi tới.
Thế nhưng mà vị Trưởng Tôn Thù này không an phận, trên đường đi liên tục châm chọc khiêu khích, làm cho Uyển Nhi không khỏi ghét bỏ, cái gì mà "Một tên nam nhân lại ngồi trong xe, để cho hai nữ nhân chúng ta ngồi trên lưng ngựa chịu gió lạnh", cái gì mà "Vùi người trong xe thêu hoa hay sao?", càng nói càng sắc bén.
Cho dù tính tình của Uyển Nhi nhẫn nại rất tốt nhưng càng nghe cũng càng phát ra hoả lực rất lớn.
Vị Trưởng Tôn Thù này không có khả năng biết chuyện nàng là nữ tử, cố ý nói mấy lời như vậy là muốn phát tiết một loại oán khí nào đó hay sao?
Đại khác nàng ta muốn mắng mình bất quá "trung thần" cũng chỉ là "Chó săn của Võ Hoàng hậu" mà thôi a?
Uyển Nhi thầm nghĩ.
Đỗ Tố Nhiên cũng không ít lần nhìn sư tỷ của nàng, dùng hết các loại biện pháp mền cứng rắn lạnh.
Uyển Nhi nhìn ra được, nếu không phải nể tình đồng môn cùng với nhiệm vụ Võ Hoàng hậu giao phó, chỉ sợ Đỗ Tố Nhiên đã sớm kiên quyết rời đi rồi.
Không phải ai cũng đang vì hoàn thành nhiệm vụ sao!
Trong lòng Uyển Nhi than thở.
Ngay cả chính nàng cũng đang vì hoàn thành nhiệm vụ mà mau chóng chạy tới Đông đô a!
Đến Đông đô, mới có thể nhanh chóng được nhìn thấy người kia một chút a!
Vất vả trôi qua, thời gian gần kề Lạc Dương càng lúc càng gần, hiện tại đã đến trấn lớn gần Lạc Dương nhất.
Đám người Uyển Nhi vội vàng dùng điểm tâm sáng, liền bắt đầu lên đường, giờ ngọ hôm nay có thể sẽ tới Đông đô.
Vừa vào quan đạo, đi được không quá hai mươi dặm chợt thấy phía trước bụi đất tung bay, âm thanh vó ngựa "lộc lộc lộc" bên tai không dứt, đúng là một đội mã đang xông tới trước mặt.
Uyển Nhi ngồi trong xe chỉ nghe tiếng vó ngựa hỗn loạn, Đỗ Tố Nhiên lại thấy rõ ràng trước mắt, đội nhân xa xa toàn bộ đều mặc trang phục màu đen, bên hông đeo theo một món sáng lấp lánh, hiển nhiên là đem binh khí.
Trong đầu Đỗ Tố Nhiên xẹt ầm qua một ý nghĩ "Người đến không phải thiện ý"!
Ai có thể ngờ, dưới chân thiên tử Lạc Dương, mặt trời còn trên đỉnh đầu, vậy mà lại có sơn phỉ dám chặn cướp đường?!
Nhưng lúc này, Trưởng Tôn Thù bên cạnh Đỗ Tố Nhiên lại đang cười đắc ý, thúc ngựa gần sát bên cạnh xe ngựa của Uyển Nhi.
Tiếp theo nàng ta nhảy lên trên xe, bỗng nhiên vén màn xe lên, giữa tiếng kinh hô không kịp đề phòng của Triệu Vĩnh Phúc cùng Tiểu Dung, đem Uyển Nhi lao vào ngực mình.
Sau đó tung người một cái, đã mang Uyển Nhi cùng nhau nhảy lên lưng ngựa.
Nàng ta để Uyển Nhi ngồi chắn ngang người mình phía trước, Trưởng Tôn Thù thúc vào bụng ngựa, cả người lẫn ngựa nhảy thẳng lên đi xa mấy trượng ——
"Sư muội! Ta cùng quý nhân đi trước! Ngươi phụ trách bọc hậu a!" - Nàng ta chỉ ném cho Đỗ Tố Nhiên một câu nói, sau đó nhắm thẳng đám sơn phỉ vọt tới..