Đông Phong Ác

Chương 11

Edit+ beta: Tàn Tâm

Buổi tối hôm đó dịch quán cũng không bày biện trang trí gì thêm. Chỉ dán một chữ đại hỷ đỏ rực ở trên cửa sổ.

Sau khi Hương Hương được đón vào cửa, Mộ Dung Lệ chỉ nhấc chiếc khăn voan lên liếc mắt nhìn, thấy cũng không tệ liền phất tay một cái sai người đưa nàng vào động phòng. Hàn Tục, Chu Trác, Nghiêm Thanh xem tân nương xong cũng không dám tiếp tục quấy nhiễu hắn, ba người kéo nhau ra ngoài uống rượu.

Mộ Dung Lệ đi vào trong phòng, kéo khăn voan xuống. Mặt Hương Hương đỏ bừng, gò má hây hây như nhiễm ráng chiều. Hắn đưa tay giúp nàng gỡ xuống thứ đồ trang sức phiền phức trên đầu, lại thấy lớp son phấn trên mặt nàng thì nói: “Rửa sạch sẽ.” Lúc thành thân sao nữ nhân phải trang điểm quần áo thành thế này nhỉ? Khi “hành động”, rất phiền phức!

Hương Hương nhanh chóng múc nước, thoa chút dầu lên tóc, còn son phấn đều rửa ráy sạch sẽ. Đến khi cởi hỉ phục, Mộ Dung Lệ liền cảm thấy thế này vẫn thuận tiện nhất. Hắn ôm Hương Hương vào trong ngực, vung tay áo dập tắt ngọn nến. Trong bóng tối chỉ nghe thấy những tiếng than nhẹ hòa cùng tiếng thở dốc ồ ồ.

Đêm động phòng hoa chúc, đương nhiên là làm chuyện cần làm.

Ngày thứ hai, quân đội nhổ trại trở về thành Tấn Dương. Hương Hương  rời giường từ rất sớm, nàng bưng nước ấm vào trong phòng hầu hạ Mộ Dung Lệ rửa mặt. Mộ Dung Lệ để mặc nàng hầu hạ, nàng giúp hắn thay y phục, lại thu dọn đồ đạc của hai người thật cẩn thận, tự có binh sĩ tới mang đi.

Quách Điền cũng tới đây từ rất sớm, ông đi theo quân đội, tiễn đến tận cửa thành Lệnh Chi. Lúc đó mặt trời đã lên, nắng rực rỡ chiếu xuống từ trên cao. Ông há miệng, nhiều lần ngập ngừng rốt cục cũng nói: “Vương gia, Hương Hương… Xin nhờ Vương gia.”

Mộ Dung Lệ ôm nàng ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống, cũng thoáng gật đầu một cái. Quách Điền thấy lo lắng, lại quay đầu lại nhìn Hương Hương một chút. Hương Hương không dám nói lời nào, chỉ sợ vừa mở miệng sẽ khóc ra thành tiếng.

Quách Điền đứng ở trước cổng thành, nhìn quân đội nhổ trại, đi về hướng thành Tấn Dương. Hương Hương yên lặng nắm chặt hai tay.

Nỗi sầu biệt ly dần dần trào lên vô tận.

Không biết bao lâu sau, Hương Hương cũng quay đầu lại không nhìn về phía cổng thành nữa. Bờ môi nàng bỗng nhiên lướt qua cằm Mộ Dung Lệ, Mộ Dung Lệ cúi đầu nhìn, sắc mặt nàng ửng đỏ, lại quay đầu đi.

Tấn Dương, kinh đô của Đại Yến trong truyền thuyết, đến cùng là một nơi như thế nào? Tốn vương phủ bị cha coi như chốn sài lang hổ báo, lại là chỗ ra sao?

Nam nhân đang ở bên cạnh đây, thật sự sẽ là nơi nương tựa cả đời của mình sao?

Không biết, con đường phía trước chằng chịt ngã rẽ đan xen, uốn lượn vô tận.

Dù cho tương lai có trăm nghìn biến hóa, giờ đây nàng chỉ có hắn. Chỉ có thể nương tựa vào hắn, đi theo kề cận hắn.

Nàng quay đầu lại, vừa vặn đón nhận ánh mắt của Mộ Dung Lệ. Khóe miệng nàng hơi cong lên, muốn lộ một cái mỉm cười. Nhưng nụ cười ấy quá miễn cưỡng, không thể che giấu muộn phiền trong mắt. Mộ Dung Lệ hỏi: “Không nỡ rời xa cha mẹ nàng?”

Hương Hương cắn môi, còn đệ đệ, tỷ tỷ nữa.

Mộ Dung Lệ không quá hiểu được cảm giác này, chỉ nói đơn giản: “Sau này cố gắng đi theo ta.”

Hương Hương gật đầu, ta biết… Cẩn thận làm thê tử của người… Không, không phải thê tử.

Một đường ngày đi đêm nghỉ, chờ đến khi cổng thành Tấn Dương xuất hiện ở trước mắt, Hương Hương vẫn không nhịn được vươn cổ lên xem. Mộ Dung Lệ lệnh cho Chu Trác cùng các võ quan mang tướng sĩ về hữu doanh. Bản thân hắn trở về vương phủ trước.

Thành Tấn Dương phồn hoa hơn rất nhiều so với huyện Lệnh Chi, Người đến người đi, mồ hôi rơi như mưa. Hương Hương nửa căng thẳng nửa bất an, cũng không nhìn ngó nhiều. Mộ Dung Lệ chỉ vung roi đánh ngựa, hoàn toàn không chút kiêng dè, nghiễm nhiên mang một bộ mặt quyền quý.

Phía trước có quan sai vừa định thét to —— mẹ nó, tên nào dám phóng ngựa trên con đường này hả, mắt mù à?! Vừa nhìn thấy là hắn thì nhanh chóng né qua một bên: “Tốn vương trở về thành, những người không liên quan mau chóng lui ra!!” Nhớ nhắc mọi người mau mau chạy đi! Dù hắn có giẫm chết các ngươi cũng là giẫm không! Yến vương còn trị ta tội bỏ bê công việc nữa!! Cùng lắm thì giết con ngựa của hắn đền mạng cho các ngươi!! Không muốn bị ngựa đạp nát bét, da ngựa bọc thây thì con mẹ nó đều tránh ra!!!

Dù bận tâm uy danh của quan lão gia, cũng không ngại gào to.



Nhưng mà chính trong lần này, ngựa của Mộ Dung Lệ lại không chịu buông tha cho cỗ kiệu của Cam đại nhân. Cam đại nhân này là quan ngự sử đương triều, lũ gia đinh vênh váo tự đắc cỡ nào chứ?

Vừa thấy phía trước có người giục ngựa phi đến, liền trực tiếp quát nạt: “Làm càn! Không nhìn thấy Cam đại nhân ở đây sao? Còn không mau xuống ngựa!”

Mộ Dung Lệ lạnh lẽo nói: “Tránh ra.”

Gia đinh vừa nghe vậy liền bùng nổ, kẻ nào vậy? Lại dám bắt cỗ kiệu của Cam đại nhân nhà chúng ta tránh đường! Tên gia đinh cầm đầu chỉ tay một cái: “Mắt chó của ngươi mù rồi sao…”

Lời nói chưa dứt, đã thấy Mộ Dung Lệ vốn không ghìm cương ngựa, hai chân trước của con ngựa vươn lên, xông thẳng tới cỗ kiệu. Mắt thấy ngựa sắp va vào cỗ kiệu, Hương Hương kinh hô một tiếng, lập tức vùi đầu vào trong lồng ngực Mộ Dung Lệ.

Các gia đinh kia kinh hãi đến biến sắc, nháo nhác kêu loạn. Cam đại nhân đang ngồi trong kiệu nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, đến lúc ấy mới xốc màn kiệu lên, liền thấy một con ngựa ô hỗn loạn phi đến!

Cam đại nhân ngay cả ruột gan cũng nứt, chỉ kịp hô một tiếng “Ôi mẹ ơi!!”

Con ngựa kia đã chuẩn xác bật một cái, móng trước đạp lên trên đỉnh kiệu của ông ta, nhảy tới. Nói thì chậm, chuyện xảy ra rất nhanh, Cam đại nhân tương phản với vẻ ung dung thong thả thường ngày, hai tay ôm đầu, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai lăn từ trong kiệu ra. Lăn ở rìa đường một vòng rồi mới được gia đinh đỡ lấy.

Phu khiêng kiệu còn than thở: “Thân thủ của Đại nhân thật khá, đúng là bảo đao chưa già!”

Cam đại nhân sợ hãi không thôi, một thân toàn tro bụi cũng không kịp phủi, quay đầu nhìn thấy Mộ Dung Lệ đang ghìm cổ ngựa. Ông tức giận đến mức tay chân cũng run rẩy: “Mộ… Mộ Dung Lệ!! Ngài phóng ngựa hành hung, ta, ta không dâng một quyển tấu chương vạch tội ngài không được!”

Mộ Dung Lệ cũng không quay đầu lại, vạch tội lão tử? Bình thường ngươi vạch tội ta còn ít sao?

Xì.

Hắn mang Hương Hương trở về Tốn vương phủ, người trong Yến vương cung liền tuyên hắn tiến cung. Mộ Dung Lệ phẫn nộ, con mẹ ngươi sao động tác lại nhanh thế chứ! Lần sau lão tử giẫm gãy chân ngươi, có phải ngươi sẽ đợi đến tối mới vào cung không?!

Hắn xách Hương Hương xuống ngựa, lần này vì đã biết nên dùng lực nhẹ nhàng, Hương Hương không bị trực tiếp ném xuống đất như chó gặm bùn nữa. Tốn vương phủ vốn là nơi cao môn đại trạch, trước cửa có một đôi sư tử ngậm hạt châu tạc bằng đá, cửa đồng mạ vàng, bên trên có biển chữ vàng. Ba chữ Tốn vương phủ phóng khoáng lả lơi.

Có hai tên võ sĩ thân mặc thiết giáp, tay cầm trường kích làm thủ vệ, nhìn thấy Mộ Dung Lệ, chỉ hành lễ một cái, sau đó lập tức đứng nghiêm, mặt không hề cảm xúc, mắt nhìn thẳng. Quản gia dẫn theo một loạt gia nô đứng chờ ở cửa.

Hương Hương vừa xuống ngựa đã choáng váng, Trong phủ tổng cộng hơn 200 hạ nhân, ăn mặc chỉnh tề, tất cả đứng chờ ở cổng phủ. Mọi người đều cúi đầu khoanh tay, vô cùng quy củ —— Vị Tốn Vương gia này chính là quỷ kiến sầu của thành Tấn Dương. (*quỷ kiến sầu: quỷ gặp cũng phát sầu vì anh =]])



Làm hạ nhân của hắn, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Mộ Dung Lệ cũng không trì hoãn thêm, ném Hương Hương lại rồi quay đầu vào cung.

Yến vương Mộ Dung Tuyên đang nổi trận lôi đình: “Cái đồ hỗn trướng nhà ngươi! Phóng ngựa trên đường cái, giẫm bị thương quan Ngự Sử! Phải bị tội gì?!”

Mộ Dung Lệ quỳ thẳng tắp trên đất, phía sau Nghiêm Thanh, Chu Trác, Hàn Tục cũng quỳ thành một loạt. Bên kia Cam đại nhân còn đang tố khổ: “Bệ hạ, không chỉ như thế! Đường chính đông đúc người qua lại, ngài ấy không chỉ có cố gắng phi càng nhanh càng tốt, còn lệnh cho sai nha tuần tra đường phố xua đuổi tiểu thương, bách tính, thực sự là bất chấp vương pháp! Luật lệ của Đại Yến ta, ở trong mắt ngài ấy vốn là rỗng tuếch!”

Yến vương vỗ bàn một cái, gầm lên: “Người đến, kéo hắn ra ngoài, đánh một trăm quân côn!”

Mộ Dung Lệ chăm chú nhìn Cam đại nhân một chút, quay đầu hừ một tiếng, một trăm quân côn là cái rắm gì.

Yến vương vừa nhìn về phía sau hắn thấy Hàn Tục, Chu Trác, Nghiêm Thanh thì gầm lên: “Ba người các ngươi! Cô mệnh cho các ngươi theo hầu Tốn vương, các ngươi dám tự ý rời vị trí! Một trăm quân côn các ngươi cũng có phần!”

Ba người quay sang nhìn lẫn nhau, cắn răng: “Mạt tướng biết tội.”

Yến vương gật đầu: “Đã cùng có tội, coi như cùng phạt luôn đi. Ừ, một trăm quân côn chia đều, ba người các ngươi mỗi người ba mươi côn, Tốn vương mười côn. Đều đi xuống đi.”

Mặt Hàn Tục kéo thành một bộ dáng “Ta nhổ vào”, môn số học của bệ hạ người là chó dạy hay sao? Hắn tàn bạo trừng mắt nhìn Cam đại nhân một chút.

Sắc mặt Cam đại nhân tái mét: “Bệ hạ!”

Yến vương nhíu mày —— ngươi còn muốn nói gì nữa? Không thấy con trai của ta cũng phải chịu đòn sao?! Ai nha, con trai, lần trước con bị thương đã khỏe lại chưa? Một đám bao cỏ, Cô sai các ngươi đánh mười côn, các ngươi mà dám đánh mạnh thật xem!

Mẫu phi của Mộ Dung Lệ mất sớm, khi còn bé hắn bị người khác xô ngã vào trong nước, suýt chút nữa chết chìm. May là đại ca hắn Mộ Dung Bác vớt hắn từ trong nước ra. Từ đó về sau, Yến vương liền lệnh cho mẹ đẻ của Mộ Dung Bác là Thư phi giáo dưỡng hắn.

Thư phi quả thực rất thương hắn, tất cả chi phí ăn mặc, không có gì kém hơn Mộ Dung Bác. Mà Mộ Dung lệ cứ một mực mềm không được cứng không xong, giống như con trâu hoang, kéo không đi đánh không lùi.

Đại ca hắn là Mộ Dung Bác lại hiền lành lịch sự, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thấy ai cũng hòa khí khoan dung. Toàn bộ thành Tấn Dương cũng chỉ có hắn có thể không nói một lời, trực tiếp tống một quyền ở ngay mặt Mộ Dung Bác.

Thư phi đau lòng con ruột, nhưng cũng không tiện khiển trách con nuôi, ngày ngày lo lắng sợ hãi.

Vốn tưởng rằng tính cách côn đồ như thế, sau này lớn lên cũng chỉ làm một vương gia nhàn tàn phú quý. Không nghĩ tới hắn vừa mười hai tuổi đã rời cung lập phủ đệ riêng, vừa mười lăm tuổi, đã tự xin chỉ tòng quân, muốn rời khỏi đế đô phồn hoa, đi về nơi lạnh lẽo như Bình Độ quan, Ngọc Hầu quan.

Yến vương vừa nghe vậy, tuy rằng để hắn ở chỗ nào cũng là kẻ gây vạ cả, nhưng dù sao gieo vạ ở phía xa cũng thoải mái hơn quậy phá trước mũi. Ở trước mặt Cô còn không thể không làm ra vẻ vì đại nghĩa diệt thân, cách xa rồi thì ai dám động vào hắn?

Chỉ cần một ngày Cô còn là Yến vương, Cô xem ai dám động đến hắn! Ngay lập tức nhấc bàn chân lên, đạp hắn đến quân doanh. Lúc bàn giao hắn cho chư vị tướng quân còn phải nhắc nhở thêm —— tuy rằng Cô rất muốn yêu dân như con, nhưng dù sao hắn mới con ruột của Cô! Mau kẹp chặt cái đuôi làm người hết, các ngươi mà muốn chèn ép hắn, Sao  Cô có thể đứng về phía các ngươi chứ?

Tốn vương tuy rằng là tên hỗn trướng, nhưng tốt xấu gì cũng là tay hảo thủ chiến trường. Tên đó đúng là lưỡi đao sắc, quả thực đánh đâu thắng đó, không gì không đánh được. Công lao và tội trạng bù trừ cho nhau.

Yến vương tuổi già an lòng, càng bất công —— các ngươi bất mãn thì làm phản đi, các ngươi thật sự tạo phản thì tạm biệt, Cô có thể phái hắn đi dẹp loạn? Có cái gì mà bất mãn…

Tới nay hắn đã gieo vạ quân doanh hơn mười năm trời, chưa bị hắn đánh qua thì không dám nói mình là tướng quân của Đại Yến quốc…

Yến vương nhìn nhi tử trên mặt đầy vẻ không phục, giận dữ hỏi: “Lần sau còn dám tái phạm hay không?!”

Mộ Dung Lệ hừ một tiếng, quay đầu đi. Yến vương nâng hắn dậy, để Cam đại nhân lui xuống trước. Suy nghĩ một chút nói: “Quên đi, dù sao con cũng chịu giáo huấn rồi. Con trai à, một tháng con cưỡi ngựa trên phố mấy lần? Nhân tiện mấy người bọn họ đều ở đây, không bằng đánh luôn hình phạt một tháng đi…”

Ở phía sau ba người Hàn Tục, Nghiêm Thanh, Chu Trác quả thực có xúc động muốn khởi binh mưu phản ngay lập tức —— Ôi mẹ ơi! Những ngày tháng này phải trải qua thế nào đây?! Người đường đường một vị hoàng đế có thể không bất công như thế được không! Thực sự muốn thiên vị thì người cũng phải hàm súc một chút chứ!!

Tây Tĩnh à, nếu như chúng ta dâng thành quy hàng, có thể tha chết cho chúng ta hay không…
Bình Luận (0)
Comment