Đông Phong Ác

Chương 17

Edit: Olivia

Beta: Tàn Tâm

Hương Hương ở điện Chương Văn tĩnh dưỡng thêm mấy ngày, mỗi ngày là đủ loại thuốc thang, khiến nàng cảm thấy mình giống như một cái ấm sắc thuốc vậy. Linh Thu và Ngữ Nhị vẫn còn ở trong điện chăm sóc nàng. Hầu như mỗi ngày Thư phi đều tới, bồi nàng cả buổi.

Thật ra nàng không thích Thư Phi tới, đối với vị “mẹ chồng” này, thứ nhất là nàng không có chuyện gì để nói, thứ hai là lúc nào nàng cũng cảm thấy rất căng thẳng, không được tự nhiên. Thật sự nghỉ ngơi không được tốt chút nào.

Thư Phi hiểu, nhưng bà cũng không dám không tới thăm nom. Chuyện lần trước thực sự đã khiến bà sợ hãi. Bây giờ nghĩ đến mồ hôi lạnh vẫn chảy đầm đìa.

Lúc Hương Hương nằm ở trên giường, Thái y đã căn dặn là phải ít hoạt động lại. Có lúc Thư Phi đi qua gặp đúng lúc nàng đang ngủ, bà cũng không muốn làm ồn, liền an tĩnh ngồi ở trong phòng, thêu một chút hoa, đan một cái túi lưới, hay làm gì gì đó để tiêu hao chút thời gian.

Hương Hương cũng cảm thấy áy náy, thường nói: “Nô tì đã không sao rồi, nương nương không cần phải lo lắng đâu ạ.” Theo như quy củ trong Yến Vương cung, nàng vốn là thị thiếp của Tốn Vương, chỉ có thể xưng là nô tì với Thư Phi.

Thư Phi thở dài, “Làm sao có thể không lo lắng đây, nói cho cùng, cũng là do ta sơ suất. Không quản được chính người trong cung của mình, cuối cùng lại để cho con bị ủy khuất như vậy.”

Hương Hương cúi đầu, Thư Phi cầm tay của nàng, nói: “Con à, mẫu phi xin lỗi con. Nhưng mà con cũng biết đó, mẫu phi không chủ tâm muốn thế. Phía Lệ nhi….”

Hương Hương hiểu, nói: “Trước mặt Vương gia, chuyện không nên nói, nô tì sẽ không nói đâu ạ.” Dù sao thì bà ấy cũng có ý tốt.

Thư Phi vỗ vỗ tay nàng, “Tính tình con thật tốt, có người bên cạnh chăm sóc Lệ Nhi như vậy, Bổn cung cũng yên tâm.”

Nửa tháng trôi qua, Thái y cảm thấy có thể cho hoạt động một chút, rốt cuộc Thư Phi cũng đưa nàng về Tốn Vương phủ. Lại phái Ỷ Nguyệt dặn dò Quản Giác một lần. Tất cả mọi thuốc dùng quen thuộc đều do Thái y đích thân viết đơn, lại phái Thái y thường chăm sóc Hương Hương cùng về Tốn Vương phủ chăm sóc cho nàng.

Hương Hương cuối cùng cũng đã trở về Tẩy Kiếm Các, cả người đều thoải mái hơn rất nhiều. Ngưng Thúy và Bích Châu cùng tiến đến đỡ lấy nàng, thấy nàng gầy đi như vậy, không khỏi đau lòng vô cùng. Hương Hương cũng không muốn nói nhiều lời, chỉ muốn ngủ một giấc.

Mấy người đỡ nàng trở về phòng ngủ, Quản Giác lại phái hai bà mụ đến để chăm sóc. Đều là những người đã sinh dưỡng mấy đứa trẻ rồi, kinh nghiệm cũng nhiều.

Ban đêm, Hương Hương vừa mới tỉnh ngủ, Ngưng Thúy bước vào, đỡ nàng ngồi dậy, “Phu nhân đã ngủ hơn một ngày rồi, trước tiên phải uống hết thuốc này đã.”

Hương Hương vừa nghe nói đến uống thuốc liền có chút sợ, lượng thuốc nàng uống cả đời này cũng không bằng lượng thuốc uống gần hai tháng nay. Nàng lắc đầu, Linh Thu và Ngữ Nhị cũng đều đi vào, dụ dỗ khuyên nhủ, cuối cùng đưa thuốc uống hết.

Sau đó, cơm tối được đưa lên, Hương Hương đã uống một bụng thuốc rồi còn bụng dạ nào đâu mà ăn cơm tối, ăn qua loa vài miếng liền không chịu ăn nữa.

Quản Giác thấy khẩu vị nàng như mèo con thế kia, cũng sợ mất mật. Thư Phi gấp gáp hoảng hốt đưa người về như vậy, ông đã cảm thấy có cái gì đó không đúng rồi. Ông là người nhanh trí như thế, tất nhiên muốn biết được có phải là người đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.

Bây giờ vừa nhìn, thật đúng là nan giải. Ông là một người chu đáo, suy nghĩ một chút, vội vàng phái người đi đến huyện Lệnh Chi.

Quách gia của huyện Lệnh Chi bây giờ nghiễm nhiên đã vượt xa lúc xưa. Phường đậu hũ đã mở rộng cửa hàng ra hơn nửa con đường phía nam. Tổ  trạch Quách gia, có người ra giá hai mươi ngàn lượng đến mua.

Quách Điền đương nhiên không bán, thứ nhất là tiền bạc đã đủ dùng rồi, nào có đạo lí bán tổ trạch. Hai là, ông cũng có chút bất an. Mấy đời Quách gia đều tự mình nhờ nghề bán đậu hũ mà sống, bỗng thoáng cái lại trở thành tân quý của huyện Lệnh Chi, khó tránh khỏi có chút cảm giác như đây chỉ là một giấc mơ.

Bây giờ mọi người gặp ông, ba phần đều là nở nụ cười, thực ra ông cũng hòa khí, chưa bao giờ gây thù chuốc oán với ai, lại càng không ỷ thế xúc phạm người khác.

Trước đó vài ngày, thư từ thành Tấn Dương truyền đến, nói là Hương Hương sắp được đưa vào trong cung dưỡng thai, nhất thời Quách gia lại càng vẻ vang. Toàn bộ huyện Lệnh Chi, mặc cho là quan tri phủ tri châu, con gái nhà ai lại có được vinh sủng cỡ này cơ chứ?

Cũng chỉ có một mình Quách gia nhà ông mà thôi.

Quách Điền nghe được, trên mặt cũng có chút mừng rỡ. Dù sao thì con gái ông bây giờ đã là quý nhân hàng thật giá thật rồi.

Cũng không lâu sau, Tốn Vương phủ lại phái người đến, nói là Hương phu nhân không quen đồ ăn trong cung, đã quay về vương phủ. Xin Quách phu nhân đến vương phủ chăm sóc.

Quách Điền và Quách Trần thị vừa nghe xong, cả hai đều vui mừng khôn xiết. Quách Trần thị lập tức chuẩn bị đồ đạc đơn giản, theo người trở về thành Tấn Dương.

Vài ngày sau, Hương Hương đang ở bên cạnh hồ Tẩy Kiếm phơi nắng, chỉ thấy ở cửa viện, một bóng người quen thuộc dần dần hiện rõ. Hương Hương tưởng như không thể tin nổi vào hai mắt mình, thật lâu sau mới nhẹ giọng kêu: “Mẹ?!” Là mẹ sao? Con không nhìn lầm đấy chứ?

Nước mắt Quách Trần thị lập tức rơi xuống, “Hương Hương!”

Hương Hương cơ hồ là chạy như bay tới, Ngưng Thúy và Ngữ Nhị vội vàng kéo nàng lại, “Phu nhân, phu nhân! Không được chạy, không được chạy!”

Quách Trần thị tiến lên mấy bước, thấy con gái lúc này thật mỏng manh, yếu đuối, nước mắt lưng tròng, “Con của ta! Sao con lại gầy như vậy chứ hả?!”

Nước mắt chảy ra Hương Hương cũng không thèm lau, chỉ ôm lấy mẹ khóc nức nở, “Mẹ!”

Linh Thu và Ngữ Nhị liếc nhìn nhau, chỉ sợ Hương Hương nhắc lại chuyện trong cung. Song Hương Hương chắc chắn sẽ không nhắc đến điều này, nàng biết cha mẹ đã lo lắng cho mình lắm rồi, những việc này chỉ càng làm cho họ thêm đau lòng, lo lắng hơn mà thôi.

Nàng lau nước mắt, vừa cười vừa nói: “Con thực sự….thực sự rất vui. Mẹ, con không nghĩ mẹ lại có thể đến đây với con!”

Quách Trần thị liên tục gật đầu, bụng con gái đã lớn, đi lại không tiện. Bà đỡ Hương Hương ngồi xuống, dọc đường đi vào nhìn thấy Vương phủ khí thế như vậy, trong lòng đã sớm niệm A Di Đà Phật.

Đời này của Quách gia không biết đã đốt bao nhiêu hương khói mới có thể để cho con gái được vào một nơi cao sang phú quý như vậy.

Bây giờ nhìn thấy Hương Hương rơi lệ, cũng chỉ là mới nhìn thấy mẫu thân thôi, vội vàng nói: “Thân thể con đang mang thai phải chú ý chút. Đại tổng quản đặc biệt tới đón ta để chăm sóc cho con. Trái lại lại khiến cho con thương tâm như thế.”

Hương Hương kéo kéo tay bà, hai mẹ con ngồi sát lại nói chuyện một hồi. Quách Trần thị thấy thị nữ ở hai bên cùng với bà mụ đứng nghiêm một bên hầu hạ, lúc đầu cũng có chút không quen. Dù sao cũng sống trong cửa nhỏ nhà nghèo, đã bao giờ thấy qua loại uy nghi như thế này đâu?

Mà ở trong Tốn Vương phủ, hạ nhân đều do Quản Giác tự mình dạy dỗ, mỗi người đều rất biết giữ lễ nghĩa, chứ đừng nói đến những lão nhân trong cung như là Linh Thu, Ngữ Nhị.

Trong một cái viện này thôi thì thị nữ đã có hơn mười người, người hầu làm việc nặng lại càng không kể hết. Quách Trần thị hơi hoảng sợ nhưng lại càng thấy mừng cho con gái mình hơn.

Mỗi ngày Quản Giác đều để cho Thái y đến xem mạch, tất cả mọi nguyên liệu nấu ăn, thuốc bổ đều đưa hết sang Tẩy Kiếm các. Dù sao bây giờ trong phủ cũng chỉ có một người chủ tử, lại còn có tiểu chủ nhân. Nào dám không hết lòng hầu hạ đây?

Việc quản gia trước bị Mộ Dung Lệ đánh chết, vẫn còn diễn ra ngay trước mắt ông đây.

Quách Trần thị bị những món ăn quý hiếm không biết tên cứ đưa qua đưa lại đến hoa cả mắt, lại nhìn đến cách bài trí trong sân, không có chỗ nào là không vừa lòng con gái mình cả. Vậy bà còn lời nào để mà nói nữa đây?

Hương Hương thật giống như một con chuột được rơi vào kho thóc, đúng là cả đời này đều hưởng không hết phúc mà.

Ở trước mặt bà, Hương Hương chưa bao giờ nói chuyện nào không vừa ý, có mẫu thân ở bên cạnh, tâm tình nàng quả thật tốt hơn trước rất nhiều.

Thường ngày lúc nào cũng không có khẩu vị, nhưng vì không muốn để cho mẫu thân lo lắng nên cho dù không có khẩu vị cũng miễn cưỡng ăn một chút.

Nói cho cùng thì bình thường có người khuyên giải, từ từ cơ thể cũng tốt lên nhiều. Đợi đến khi trăng càng ngày càng lớn, lại gửi cho Mộ Dung Lệ một phong thư, kèm theo không ít quần áo.

Lúc đó Mộ Dung Lệ đang tự mình dẫn thợ đến thăm dò địa hình, việc sửa trường thành không phải thuận miệng nói một chút là được, vạn nhất đến lúc nền móng không ổn định, phải đổi tuyến đường, lại là một công trình lớn nữa.

Chính hắn cũng không biết buổi chiều mình ở nơi nào thì làm sao người đưa thư có thể biết được? Cũng đành phải để lại ở Ngọc Hầu Quan.

Cũng may là có Quách Trần thị cẩn thận chăm sóc, thỉnh thoảng cũng phụng bồi Hương Hương ở trong vương phủ hàng ngày đi qua đi lại, nên nàng cũng không cảm thấy cuộc sống quá buồn tẻ.

Phong thái của Vương phủ, Quách Trần thị cũng coi như là được mở mang kiến thức. Đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, có liễu rủ khói sương, cầu dựa trên sóng biếc. Dưới gốc liễu có một băng ghế đá,sau khi a hoàn lót đệm gấm lên, Quách Trần thị liền đỡ nàng ngồi xuống.

Ánh tà dương lướt trên rặng liễu, Quách Trần thị cảm khái muôn vàn: “Trước đây làm sao mà nghĩ tới, con gái nhà chúng ta lại có phúc khí như vậy.” Bà sờ sờ bụng Hương Hương, “Cháu ngoại của ta đúng thật là có phúc, vừa mới sinh ra cũng đã là vương tôn công tử.”

Hương Hương cũng vuốt ve bụng mình, hài nhi trong bụng dường như có cảm giác, khe khẽ giật giật. Hai mẹ con nhất thời vô cùng mững rỡ lại đi trêu chọc.

Đến đầu tháng bảy, Hương Hương chỉ cảm thấy đau bụng. Quản Giác đã sớm có chuẩn bị, bà mụ đã được mời từ lâu, liền ở lại ngay trong phủ.

Từ trên xuống dưới trong phủ đều bận đến xoay vòng vòng, trong cung biết được, lại cũng phái thêm người tới. Mộ Dung Bác cũng để cho chính phi của mình tới trông nom. Quách Trần thị cứ một hồi lại nghe được đây là chính phi của Đại điện hạ, một hồi lại là cung nữ chưởng sự của Hoàng Hậu nương nương, một hồi là nghe đến cung tỳ thiếp thân của Thư Phi nương nương, nhất thời chỉ cảm thấy cả phòng đều là quý nhân.

Bà cũng biết con gái mình chỉ là một thị thiếp, làm sao mà lại làm phiền đến nhiều quý nhân tới đây như vậy.

Nhưng Hương Hương hơi khó sinh, hài tử sinh suốt một ngày một đêm mà vẫn chưa ra.

Quản Giác bị hù dọa sợ vô cùng, Thái y cũng được mời đến ở bên ngoài viện, cùng thương lượng với bà mụ xem dùng thuốc như thế nào. Hương Hương đau đến tê tâm liệt phế, Quách Trần thị cũng bất chấp tất cả, chạy ào vào phòng sinh, nắm lấy tay nàng, không ngừng nói chuyện với nàng: “Con gái ngoan, nhịn một chút, nhịn một chút nữa. Con nhất định phải chịu đựng được, trước kia mẹ sinh ba người các con, cũng rất đau. Mẹ có kiên trì nổi không? Con xem hiện tại ba người các con thật tốt biết bao….”

Trong miệng Hương Hương đang cắn một cây gỗ, hai lần bị hôn mê. Thái y phải dùng thuốc cưỡng chế tỉnh lại, lại qua hơn một canh giờ, cuối cùng cũng nghe được tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên trong vương phủ. Toàn bộ người trong phủ đều thở phào nhẹ nhõm.

Là một bé gái, Quách Trần thị ôm đứa bé ra phía ngoài điện, một đống người liền xông tới xem. Đó là một đứa bé nhăn nhúm, đang mở miệng khóc lớn. Tất cả mọi người đều vây xung quanh chúc mừng, rối rít nói làm sao lại có thể giống Mộ Dung Lệ như thế.

Quách Trần thị tự nhủ nếu bé con mà có bộ dạng giống Tốn Vương gia, con gái ta khẳng định sẽ khóc chết mất thôi. Ngẫm một chút lại cười, nhìn ngoại tôn nữ của mình, càng nhìn lại càng yêu, chỉ muốn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng kia ngay thôi.

Hài tử được thuận lợi sinh ra, mẹ con đều bình an. Các cung nhân cũng đều trở về để báo tin vui.

Hương Hương ngủ một mạch đến tối, vừa mở mắt ra đã thấy Quách Trần thị đang ôm bé con ngồi ở bên cạnh giường. Nàng không còn một chút hơi sức nào, chỉ còn có thể cười yếu ớt. Thật tốt, mẹ và bé con đều ở bên cạnh, thật là tốt.

Quách Trần thị cẩn thận từng chút một đưa con đến cho nàng, “Đến nào, ôm một cái.”

Hương Hương đưa hai tay ra nhận lấy con. Bé con thật ấm áp, mềm mềm, khi ngủ lại an tĩnh như vậy, thỉnh thoảng cái miệng còn chóp chép, làm cho lòng người ta cũng phải hóa thành nước.

Quách Trần thị nói: “Bây giờ con cũng đã làm mẹ người ta rồi, mẹ thực sự rất vui mừng.” Bà đưa tay ra, ôm cả Hương Hương và bé con vào trong lòng, “Mẹ thật cao hứng. Con có được kết quả tốt như vậy, ta và cha con cũng yên tâm.”

Viền mắt Hương Hương hơi nóng, “Mọi người không cần phải lo lắng cho con đâu. Mẹ, con rất khỏe, chỉ có điều  con rất nhớ mọi người.”

Quách Trần thị liên tục gật đầu, nói: “Con cứ sống tốt là được, mọi người trong nhà vẫn khỏe.Cuộc sống trước kia dù sao cũng đã qua rồi, bây giờ ai cũng đều biết con là người của Vương gia, còn có ai dám làm khó nhà chúng ta nữa cơ chứ?”

Hương Hương gật đầu, Quách Trần thị nói: “Con bây giờ đã sinh xong rồi, mẹ cũng phải đi về đây. Dù sao thì…..mẹ ở trong vương phủ cũng lâu rồi, nếu ở lâu nữa e rằng không tốt.” Nói cho cùng thì nàng cũng chỉ là một thị thiếp, có mẫu thân phụng bồi sinh con, đã là được trời ban ơn rồi. Nếu bà ở lại thêm một chút nữa, khó tránh khỏi hơi không hợp quy củ.

Hương Hương ôm bé con, chẳng qua chỉ gật đầu. Người trưởng thành, rồi cũng đều sẽ có nhà riêng của mình,người nhà chỉ làm bạn phút chốc, tương cứu trong lúc hoạn nạn mà thôi.

Không phải là không về nhà, chẳng qua chỉ là về một ngôi nhà khác, một ngôi nhà thuộc về mình mà thôi.

Ngày hôm sau, khi trời sáng, Hương Hương thức dậy. Trước mắt chỉ có Ngưng Thúy và Bích Châu. Trời vừa hửng sáng, Quách Trần thị đã rời đi rồi, cũng không cùng Hương Hương nói lời từ biệt.

Bà quay trở về nhà của bà, trong nhà còn có con trai bà, còn có phu quân của bà. Tỷ tỷ cũng phải về nhà của mình, nơi cũng có con trai của tỷ, có phu quân của tỷ vậy.

Tàn nhẫn đến thế nào chứ, lúc trước lại để chúng ta khỏe mạnh rồi lớn lên, đến khi lớn lên rồi lại phải trải qua một chặng đường chia ly.
Bình Luận (0)
Comment