Đông Phong Ác

Chương 2

Edit+beta: Tàn Tâm 

Hàn Tục không ngờ Hương Hương sẽ tìm đến hắn, nàng đứng bên ngoài lều của hắn, dừng bước từ đằng xa sợ hãi nói: “Ta muốn gội đầu.”

Hàn Tục hiểu nàng không dám cùng Mộ Dung Lệ nói chuyện, hắn nói: “Ngươi cẩn thận hầu hạ Vương gia, ta dẫn ngươi đi gội đầu.” Nàng hơi cắn môi, Hàn Tục khuyên: “Ngài ấy là Vương gia của Đại Yến quốc, quyền cao chức trọng. Theo ngài, ngươi và người thân của ngươi đều sẽ được thơm lây.”

Hai tay Hương Hương nắm lấy góc áo bào đen, trông như đứa trẻ nhỏ bị đứa lớn hơn bắt nạt: “Hắn… Hắn nói sẽ đưa ta trở về, ta không muốn…”

Hàn Tục trầm mặt, nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt nàng càng lúc càng đậm  mới nói: “Đừng không biết cân nhắc như vậy, ngươi đã là người của ngài, cho dù thả ngươi về thì ngươi còn có thể gả cho kẻ khác à?”

Hương Hương liên tục lui về phía sau, không dám tiếp tục nhiều lời xoay người chạy về lều trại của Mộ Dung Lệ.

Ban đêm, núi Y Lư sấm vang chớp giật.

Hương Hương vẫn không ngủ được, Mộ Dung Lệ bên cạnh cũng không chạm vào nàng, tay phải vẫn cầm thanh đao. Nàng không dám cử động dù chỉ một chút, sấm sét theo chân trời cuồn cuộn mà đến, nổ vang bên tai. Nàng cuộn mình, vẫn ngó chừng thanh đao đặt dưới gối hắn. Cho đến nửa đêm, một mũi tên mang theo khí thế lôi đình xuyên qua màn che bay đến.

Thanh đao trong tay Mộ Dung Lệ bay ra ngoài, sau đó nàng nghe được một tiếng kêu thảm ở phía xa xa.

Bên ngoài tiếng chém giết bắt đầu vang lên, hắn đứng dậy đi ra ngoài từ chỗ bị tên thủng, nhặt đao giết địch. Hương Hương lấy áo bào đen nhanh chóng bao bọc toàn thân, mưa gió từ lỗ thủng ào ào hắt vào, nàng ló đầu ra ngoài, chỉ thấy một đống xác chết.

Nước mưa rơi trên mặt đất, loang thành một vũng màu đỏ. Nàng không biết nên làm gì, trong đầu đột nhiên có ý nghĩ can đảm —— chạy trốn sao?

Chạy trốn về nhà.

Nước mưa làm mái tóc Hương Hương dính lại với nhau, nàng đi chân trần, xoay người vừa chạy được vài bước đã trượt ngã xuống đất. Một người từ nơi nào xông lại nâng đao chém xuống. Đao vung lên gần sát mặt nàng thì đột nhiên lực đạo bị cản trở. Nàng nhìn người kia sững sờ, đôi mắt người kia cũng thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng.

Một lúc sau, đầu hắn bỗng nhiên giật giật một cái, có thứ gì đó rơi xuống. Nàng theo bản năng đưa tay đón lấy, chính là cái đầu của tên kia.

Con mắt hắn còn nhìn chằm chằm nàng, dưới cổ máu còn ấm, cơ thịt còn co rút lại run rẩy. Nàng nâng cái đầu đó, liền thấy Mộ Dung Lệ đứng trước mặt.

Áo bào đen bị dính nước, ôm sát vào thân thể cường tráng của hắn. Hắn cầm đao mà đứng, nửa mặt đẫm máu hệt như tử thần.

Trên người Hương Hương không có nửa phần khí lực, không giữ nổi cái đầu kia.Cái đầu trên tay nàng lại rơi xuống đất rồi lăn ra xa. Nàng khẽ nhếch môi, muốn lớn tiếng hét lên nhưng không có âm thanh nào phát ra nổi. Hắn sẽ giết ta sao?

Nhưng mà hắn không làm như vậy, qua hồi lâu, nàng lại mở mắt ra, Yến quân đã đánh những kẻ tới tập kích thua liểng xiểng. Giọng của Mộ Dung Lệ xuyên qua mưa gió, vô cùng rõ ràng: “Trời tối đường đi nguy hiểm, dừng truy kích.”

Chu Trác và Phong Bình dẫn người lui về, Mộ Dung Lệ đổi một cái lều trại khác. Hắn nói với  Hương Hương lúc này vẫn còn đang nằm trên đất: “Có phải nếu ta đánh gãy chân ngươi, ngươi mới tự mình vào trong được?”

Hương Hương giẫy giụa đứng dậy, toàn bộ áo bào của nàng đã ướt đẫm khiến đường cong tuyệt đẹp hiện ra dưới lớp áo, khi đi ngang qua chỗ binh lính, bọn họ chỉ liếc một chút rồi không dám nhìn nữa.

Mộ Dung Lệ lau chùi thanh đao của mình, hắn bảo vệ binh khí của  mình rất kĩ. Hương Hương  đứng một lúc, rốt cục nhỏ giọng nói: “Ta…”

Lời còn chưa nói hết, Mộ Dung Lệ đã quát lạnh: “Câm miệng!”

Ta lạnh… Nàng ôm lấy áo bào, rồi ngồi ở một góc của lều trại không dám nói lời nào. Đợi Mộ Dung Lệ lau chùi đao xong, phát hiện nàng đã co lại ngồi ở trong góc ngủ say.

Hắn bế nàng lên, bỗng nhiên ném lên giường rồi chạm khẽ vào tóc nàng, hắn cảm thấy phiền lòng, trước đây khi đánh trận cũng mang Lam Dụ theo, đâu có phiền phức thế này!

Sau hừng đông, có binh sĩ tiến vào, Mộ Dung Lệ lấy quần áo chuẩn bị đi tắm. Hương Hương thay đổi một cái áo choàng khác, chắc cũng là của Mộ Dung Lệ. Lần trước Mộ Dung Lệ cũng không nói gì, nàng liền liều mặc thử.

Nhìn binh lính đang thu gom quần áo, nàng nhỏ giọng hỏi: “Ta… Ta cũng có thể giặt quần áo… Ta đi giặt được không?”

Binh sĩ đối với nàng vẫn tương đối khách khí: “Không tốt lắm, những thứ này là việc của chúng ta…” Đang muốn cự tuyệt, Hàn Tục ở phía sau đã đi tới nói: “Để nàng làm.”

Hương Hương ôm y phục của mình và Mộ Dung Lệ ra, Hàn Tục đi ở phía trước dẫn nàng đi đến sông Bạch Lang.

Nàng tìm nơi thích hợp bắt đầu giặt quần áo, Hàn Tục đứng ở sau lưng nàng. Dáng vẻ nữ nhân giặt quần áo thực sự rất vui tai vui mắt, hắn quay mặt đi: “Nhà ngươi ở đâu?”

Nàng hơi dừng lại một chút, lòng đầy hi vọng  đáp: “Lệnh Chi, Liêu Tây Lệnh Chi.”

Hàn Tục gật đầu, rốt cục nhớ ra: “Tên gì?”

Hương Hương chần chờ nói: “Hương Hương.”

Hàn Tục đứng dậy: “Đừng có ý đồ chạy trốn, Lệnh Chi cách nơi này mấy trăm dặm, ngươi có thể trở về sao? Xuống núi chưa được đã vào bụng sói.”

Nàng cứ đập quần áo một cái rồi lại một cái, rất lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: “Các ngươi… Sẽ đưa ta trở về, có đúng hay không?”

Hàn Tục thở dài: “Nếu như hắn thật sự không muốn giữ ngươi lại, chắc sẽ đưa ngươi trở về.”

Mộ Dung Lệ quần áo có vài chỗ bị rách, trong doanh trại cũng có túi kim chỉ, nhưng những võ nhân này phàm là quần áo vẫn còn mặc được, có ai muốn động đến kim chỉ. Mộ Dung Lệ thì không nói, cũng chỉ vì đang ở núi Y Lư mua sắm bất tiện thôi.

Hương Hương tìm được túi kim chỉ thì bắt đầu xâu kim vá lại chỗ rách cho hắn. Bên ngoài các binh sĩ mỗi ngày đều tính toán ngày trở về quê quán, nàng cũng đang tính. Đại quân phải trở về thành Tấn Dương, họ sẽ đi ngang qua Lệnh Chi chứ?

Đến ngày khải hoàn, nàng không biết cưỡi ngựa. Không ai dám mang nàng đi, Mộ Dung Lệ liền đặt nàng ở trước ngực, ngựa chạy nước đại nhanh vun vút, nàng nắm chặt y phục của hắn, thoáng nhìn qua sắc mặt của hắn lại đổi động tác đi nắm lấy bờm ngựa.

Đại quân thật sự đi ngang qua Lệnh Chi, lúc vào thành, sắc mặt Hương Hương khó nén được vui mừng. Mộ Dung Lệ hỏi: “Ngõ nào?”

“Phường đậu hũ Quách gia ở ngõ Nam thành Bắc.” tiếng nói của nàng nhỏ như muỗi kêu, Mộ Dung Lệ trực tiếp kéo cương ngựa đi về ngõ Nam. Nàng đột nhiên phản ứng lại, gần như cầu xin mà lôi kéo tay áo của hắn: “Giúp… Giúp ta mua một bộ quần áo được không?” Mắt cá chân có cảm giác man mát, trời ạ, nàng còn chẳng đi giày nữa!

Mộ Dung Lệ đánh ngựa bụi bặm tung bay, trực tiếp đứng lại phường đậu hũ Quách gia. Khi đại quân vào thành vốn đã có vạn dân tranh nhau vây xem, huống hồ giờ là Tốn Vương một mình đến nơi này?

Ngõ Nam bu đặc người tới xem, Mộ Dung Lệ giơ tay đem nàng từ trên ngựa vứt xuống mặt đất. Đoàn người im lặng không hề có một tiếng động, hắn  móc trong lòng ra một bao bạc, bỏ lại trước mặt nàng. Sau đó quay cương, giơ roi đánh ngựa rời đi.

Tay và chân Hương Hương đều bị trầy da, bên dưới trường bào không mặc gì cả, ngã một cú như vậy làm nàng lộ ra cặp chân bóng loáng với bàn chân nhỏ nhắn tinh xảo giữa mặt đất đầy bụi bằm. Nàng chật vật đứng lên trong đủ loại ánh mắt đánh giá.

“Là nữ nhi nhà lão Quách” có người nói, “Sao lại về như thế này nhỉ?”

“Thế này mà còn không hiểu, gặp phải loạn quân chứ sao.” ở thời buổi  binh hoang mã loạn này, một nữ hài tử gặp phải loạn quân đại biểu cho điều gì, mọi người đều ngầm hiểu.

Có kẻ không có ý tốt sấn tới dìu nàng: “Ôi, là Hương Hương muội tử a!” tay của hắn sờ soạng cánh tay của Hương Hương, lại định xốc vạt áo bào của nàng ra, “Đến, để ca ca nhìn xem ngã xuống có bị thương không!”

Hương Hương đẩy hắn ra,, bụm mặt nhục nhã cảm giác như bị cởi sạch quần áo ném trước mặt mọi người. Nước mắt vẫn chảy dài, chỉ không hề phát ra tiếng động.

Người nhà họ Quách chạy từ phường đậu hũ ra, người đầu tiên là mẫu thân nàng Quách Trần Thị, bà chạy hai ba bước tới: “Hương Hương!”

Hương Hương ôm lấy bà, cõi lòng tan nát: “Mẹ —— mẹ —— “

Quách Trần Thị ôm chặt lấy nàng: “Thực sự là Hương Hương sao, con ta!”

Quách Điền cha nàng cũng chạy theo sau lưng, đưa tay ôm lấy Hương Hương và Quách Trần Thị, lão lệ tung hoành: “Đừng khóc đừng khóc, trở về là tốt rồi. Vào nhà trước đã.”

Người một nhà chuẩn bị quay về nhà, có người cười cao giọng gọi: “Quách đậu hũ, dưới đất còn có bạc mà dã nam nhân đưa cho nữ nhi nhà ngươi, một bao bạc rất lớn đấy.”

Sắc mặt Hương Hương trắng bệch, Quách Điền liếc mắt nhìn rồi nói: “Chúng ta không cần bạc của người khác” ông dắt nữ nhi và thê tử, vừa đi vừa nhỏ giọng “Không sao rồi, chúng ta về nhà.”

Hương Hương dùng sức gật đầu, từng chuỗi từng chuỗi hạt lệ rơi xuống ống tay áo. Quách Trần Thị vươn tay thay nàng lau sạch: “Con của ta đừng khóc, mấy ngày nay con mất tích, cha và mẹ đều lo lắng đến phát điên rồi. Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, chỉ cần con trở về an toàn là cha mẹ vui vẻ.”

Quách Điền đi đóng cửa tiệm, ngay cả quần áo cũng không thay xoay người một tay dắt thê tử, một tay dắt nữ nhi đi vào nhà trong.

“Không sao rồi không sao rồi.” Ông cứ thế một đường đi một đường nhắc liên tục câu ấy.

Hương Hương cũng nắm thật chặt tay cha mẹ, đúng, không sao rồi, hết thảy đều đã là quá khứ. Ta đã về đến nhà.

Hương Hương là mỹ nhân có tiếng của huyện Lệnh Chi, người khắp vùng này xưng là Tây Thi đậu hũ. Từ nhỏ nàng đã được định một mối hôn sự, đối phương là một hậu sinh trẻ tuổi đoan chính tên Vu Khánh. Vu gia ban đầu gia đạo cũng không tệ, chọn tới chọn lui lại cảm thấy lão Quách làm người chính trực, phu nhân Quách Trần Thị tướng mạo rất tốt, nữ nhi chắc chắn sẽ không tầm thường.

Sau nhiều lần thương lượng liền cùng Quách gia định ra hôn sự này. Dần dần Hương Hương trổ mã lại càng ngày càng xinh đẹp, Vu gia cũng rất vừa lòng. Không ngờ có một ngày, mã phỉ đột ngột xông đến cướp bóc. Vu gia và các phú hộ quanh vùng bị cướp sạch sành sanh, lúc chúng gần đi còn ném lại một cây đuốc thiêu cháy tất cả.

Vu lão gia tử tức giận đến đổ bệnh, Vu gia cũng xuống dốc không phanh.

Lúc ấy không ít bà mối tới cửa đều khuyên Quách Điền một lần nữa tìm một gia đình khá giả cho Hương Hương. Quách Điền vốn làm người trượng nghĩa, nghĩ rằng mọi chuyện đều đã bàn bạc ổn thỏa, làm sao nói thay đổi là thay đổi ngay? Huống hồ Vu khánh đối xử với Hương Hương không tệ, mỗi khi có thời gian rảnh rỗi liền tới nhà giúp đỡ. Vì vậy ông vẫn từ chối.

Một tháng trước, đám mã phỉ ăn ngon quen mùi, đi rồi lại quay lại. Quách Điền nghĩ nhà mình cũng không có tiền bạc gì nên không chạy trốn. Nào ngờ được mã phỉ lại cướp mất đứa con gái như hoa như ngọc của ông. Quách Điền đi báo quan tìm người, chạy trong thành ngoài thành như muốn gãy chân.

Thật vất vả nữ nhi mới trở về được, chỉ là thanh danh của nó…

Trước mặt mọi người, bị một nam nhân trả lại như thế…

Ông đương nhiên cũng đau lòng khổ sở, thế nhưng bất luận ra sao, chỉ cần Hương Hương trở về, mọi chuyện khác đều không còn quan trọng.

Ông an ủi Hương Hương một hồi, để thê tử cố gắng trông nom rồi sai đệ đệ của Hương Hương là Quách Dương đi tìm đại phu tới khám cho tỷ tỷ. Tỷ tỷ của Hương Hương đã xuất giá, những ngày qua cũng giúp đỡ tìm kiếm không ít, thỉnh thoảng tỷ phu còn tới đây coi sóc mọi việc. Chỉ là nhất thời không có ai đi báo tin được.

Tự ông đi một chuyến đến Vu gia, mới vừa vào cửa, Vu gia lão thái thái liền chào đón: “Ôi, là Quách lão gia sao, Quách lão gia mau vào ngồi.”

Quách Điền trong lòng ngẩn ra, thầm nghĩ Vu lão thái thái thường ngày mở miệng đều một ngụm ông thông gia dài ông thông gia ngắn, ngày hôm nay đột nhiên đổi giọng… Là có ý tứ gì khác?

Ông vào ngồi tại nhà chính, Vu gia tuy rằng đã xuống dốc nhưng dù sao cũng từng là phú hộ. Thuyền rách vẫn còn ba cân đinh, nhà chính vẫn hết sức khí khái. Quách Điền ngồi vào chỗ của mình rồi mới hỏi: “Vu Khánh hiền chất không ở nhà sao?”

Vu lão thái thái ân cần dâng trà, nói: “Khánh nhi đã ra ngoài. Quách lão gia hôm nay tới đây có việc gì không?”

Quách Điền mang tia thăm dò mà mở miệng: “Hôm nay, Hương Hương đã trở về.”

Trong nhất thời nụ cười của Vu lão thái thái trở nên vô cùng miễn cưỡng: “A, chúc mừng Quách lão gia. Người mất tích một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được. Mọi người cũng đều yên tâm được rồi.”

Quách Điền thấy bà ta một mặt giả cười, trong lòng cũng rõ ràng. Ông trầm ngâm nói: “Ban đầu chuyện hôn nhân của con gái ta cùng Vu gia…”

Vu gia lão thái thái vốn khôn khéo, chỉ lo ông tiếp tục nói liền vội vàng chặn đứng câu chuyện: “Quách lão gia, chúng ta là người nông thôn, đều là biết gốc biết rễ của nhau. Ta biết Hương Hương là đứa trẻ tốt, nhưng Vu gia ta gia thế trong sạch…”

Quách Điền trầm mặt xuống, đứng lên ngẩng đầu nói: “Được rồi! Hôm nay ta đến đây chính là vì hủy bỏ cuộc hôn sự này! Quân tử tuyệt không nói lời ác độc, trước đây là Quách Điền ta nhìn người không tốt, nhưng phần tội nợ này không thể để cho Hương Hương nhà ta gánh chịu được!”

Vu lão thái thái nghe vậy, đúng là thở phào nhẹ nhõm. Bà ta cười nói: “Quách lão gia chớ tức giận, đến đến, uống một ngụm trà. Đứa nhỏ Hương Hương này ta cũng vô cùng yêu thích. Đây không phải… Bất đắc dĩ à.” Bà ta lệnh cho người làm mang giấy bút tới, ngay tại chỗ lập ra thư từ hôn. Quách Điền không chậm trễ chút nào ký tên trên đó.

Lúc rời khỏi Vu gia, ông đột nhiên nhanh chân đi về phía sau tấm bình phong, vừa vặn bắt được Vu Khánh đang nấp phía sau nghe trộm.

Vu Khánh mặt đỏ lên, cực kỳ lúng túng. Quách Điền thở dài, rốt cục khẩu khí cũng mềm nhũn: “Hiền chất, Chuyện Quách gia chúng ta, là phúc là họa tự có người nhà họ Quách cùng chung hoạn nạn. Thúc cũng không làm khó cháu, thế nhưng Hương Hương mới vừa trở về, chuyện từ hôn này… Cháu xem có thể qua mấy ngày nữa mới nói cho nó hay không? Thường ngày nó đối xử với cháu, dù sao cũng có thể nói là không tệ chứ? Cháu có thể… đến đậu hũ phường, nói mấy câu với nó, an ủi hai ba câu. Qua mấy ngày nữa chờ nó khá hơn một chút, ta sẽ tự nói cho nó biết.”

Vu Khánh ngoác mồm líu lưỡi, đối với vị Thái Sơn tương lai mà mình luôn luôn nịnh bợ lấy lòng, làm sao cũng không nói ra được câu từ chối. Vu lão thái thái liền mở miệng: “Quách đại ca, đau dài không bằng đau ngắn. Chúng ta vừa rồi đã từ hôn, nhưng con trai của ta lại chạy tới phường đậu hũ, chỉ sợ sẽ chọc điều ong tiếng ve…”

Quách Điền gật đầu, nhìn hai mẹ con nhà này một chút rồi phất tay áo rời khỏi.
Bình Luận (0)
Comment