Đông Phong Ác

Chương 60

Edit: Olivia

Beta: Tàn Tâm

Tháng đầu tiên sau khi Mộ Dung Lệ đi, Hương Hương phơi rất nhiều cá khô để người đưa tin mang đến cho hắn. Mộ Dung Lệ rất thích mùi vị nặng của cá khô. Hương Hương lại phơi giòn, rất hợp với khẩu vị của hắn. Hương Hương cũng tiện thể đưa không ít thịt nai khô. Nàng còn quan tâm hắn bình thường luôn chạy ở bên ngoài, bữa đói bữa no, có chút thịt khô ăn rất chắc bụng.

Mộ Dung Lệ nhận được đồ, nhớ tới chuyện thư nhà nàng gửi lần trước, liền hỏi người đưa tin, nhưng lần này hoàn toàn không có cái gì nữa. Hắn hừ một tiếng, cũng may thịt khô cũng không tồi, miễn cưỡng kìm chế không nổi giận. Đương nhiên, hắn cũng không thèm hồi âm ——nàng cũng đâu có viết thư, tại sao lão tử lại phải viết hồi âm cơ chứ! Muốn lão tử hồi âm, thì nàng ít nhất cũng phải viết cái gì đó chứ!!

Trong đầu suy nghĩ như vậy, nhưng cũng không hề biểu lộ trên nét mặt, chỉ nói với tham mưu Lục Kính Hi: “Sau này nếu có thư từ gì từ vương phủ chuyển tới, cứ giao cho bổn vương.”

Vì vậy sau đó Lục Kính Hi luôn luôn để ý, nhưng mà hoàn toàn không có bóng dáng một phong thư nào. Mỗi một lần người đưa tin đi đi về về một chuyến, đồ từ Tốn vương phủ mang đến không ít, nhưng duy nhất không có thư. Không có thì Lục Kính Hi cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể cứ như vậy mà thôi.

Sau khi Mộ Dung Lệ đến Ngọc Hầu Quan, Đông Hồ đúng là không dám tới. Thổ phỉ, sơn tặc gì cũng chỉ náo loạn nho nhỏ, cướp chút tiền tài, còn đâu toàn bộ đều tránh xa hắn. Công việc thường ngày của Mộ Dung Lệ chính là giám sát tình hình xây dựng Trường thành.

Ngày hôm nay rảnh rỗi đến chán ngắt, Nha tướng quân Trầm Ngọc Thành liền mời Mộ Dung Lệ và Lục Kính Hi đi ra ngoài uống rượu. Ngọc Hầu Quan và Bình Độ Quan không khác nhau nhiều lắm, đều là nơi biên thành. Chỉ là bên này lạc hậu hơn một chút —— Bình Độ Quan ở gần Tây Tĩnh, Tây Tĩnh cũng được coi như là một vùng giàu mạnh, lúc không có chiến tranh, cũng có người Tây Tĩnh đến thành Mã Ấp làm ăn buôn bán, vì vậy cũng không quá hoang vu.

Đông Hồ lại là dân du mục, nhổ cỏ mà sống, đời sống lạc hậu, nhưng sức chiến đấu lại mạnh mẽ hơn. Vì vậy ở Ngọc Hầu Quan, cho dù là nhân khẩu hay đời sống đều yếu kém hơn. Mà Ngọc Hầu Quan lại có hai cái mạch ngọc, sản sinh ra rất nhiều ngọc Côn Lôn. Hoài Bích có tội, nên thường có chiến tranh, bách tính mặc dù không đói khổ nhưng lại phải chịu cái khổ của nạn xâm chiếm biên cương.

(*Ngu Thúc có hòn ngọc. Ngu Công nghe tiếng muốn lấy, sai người đến cầu.

Ngu Thúc trước không chịu cho. Sau hối lại, nói rằng:

– Tục ngữ có câu: “Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội”. Ta giữ làm gì hòn ngọc này? Thật là mua tai hại vào mình.

Rồi liền đem ngọc dâng cho Ngu Công.

Ngu Công đã lấy được ngọc, nghe Ngu Thúc còn thanh gươm báu, muốn lấy nốt, lại cho người đến cầu gươm.

Ngu Thúc giận quá, nói:

– Ngu Công cầu hết cái này, lại đến cái khác. Thật là người vô yêm! Đã là vô yêm, thì tất có ngày hại cả đến thân ta nữa.

Nói rồi, đem quân đi đánh Ngu Công.Ngu Công thua, chạy ra đât Cung Trì.­)

Sau khi Mộ Dung Lệ đến, trong thành coi như được yên bình. Trầm Ngọc Thành rất quen thuộc vùng này, lại biết nói tiếng Hồ, vừa đi vừa giới thiệu cho hai người nghe. Chủ yếu là nói cho Lục Kính Hi nghe——Mộ Dung Lệ vốn không hề nói gì, cũng không thể cứ ba người nói luyên thuyên hoài được?

Mộ Dung Lệ không có nhiều cơ hội đến đây, vì bình thường Đông Hồ chỉ là một đám người du mục, mỗi lần công thành cũng chỉ là đánh vài trận nhỏ, cướp xong đồ liền bỏ chạy. Nguyên cái thành lớn như vậy, cho dù bọn họ có chiếm được cũng không thể nào quản lý nổi. Mà cứ coi như quản được đi, thì Yến quân vừa đến, cũng chỉ có thể bị đuổi ra ngoài thôi. Giành được thì được lợi ích gì? Chi bằng cứ vớt được ít tiền có phải hay hơn không.

Không có chiến sự lớn, Mộ Dung Lệ đương nhiên không cần lui tới thường xuyên làm cái gì. Bất quá hắn thân làm tướng, đối với địa hình núi non đã gặp qua thì không bao giờ quên, địa hình nơi này cũng coi như là quen thuộc.

Ba người vừa nói chuyện, vừa đi đến kỹ viện lớn nhất trong thành —— Túy Khách Lâu. Trầm Ngọc Thành gọi mấy cô nương đến tiếp khách, các cô nương ở nơi này lại khác so với những cô nương ở Doanh Nguyệt Quán tại Bình Độ Quan. Phần lớn đều là hỗn huyết của người Hồ và Yến sinh ra, cũng đều là những đứa trẻ đáng thương, ở Hồ thì bị coi là người Yến, còn ở Yến lại bị coi là người Hồ. Thực sự không còn cách nào khác, chỉ biết lấy da thịt ra mà kiếm sống.

Lão bản không biết Mộ Dung Lệ, nhưng lại rất quen với Trầm Ngọc Thành. Nhìn thấy hắn cung kính lễ phép với Mộ Dung Lệ, cũng không dám coi thường, liền gọi mấy cô nương xinh đẹp nhất ở đây qua. Cung kính khom người, khuôn mặt tươi cười giới thiệu: “Ba vị khách quý, đây chính là hoa khôi của Túy Khách lâu chúng tôi, Bạch Nhật.”

Cô nương tên Bạch Nhật kia đi tới, ba ánh mắt đều đồng loạt quan sát nàng. Trầm Ngọc Thành mỉm cười nói: “Không hổ danh là hoa khôi, quả nhiên có mấy phần tư sắc.”

Mộ Dung Lệ chỉ muốn uống rượu, không muốn tìm cô nương. Hai mắt Lục Kính Hi đều sáng lên, hung phấn, “Hoa khôi Bạch Nhật? Còn có loại chuyện tốt bậc này nữa sao?!”

….

Ba người đang ngồi uống rượu, nghe hoa khôi nói đến chuyện phong thổ nhân tình ở nơi này, đột nhiên bên ngoài có tiếng người nói chuyện, thanh âm truyền vào trong phòng, lưng Mộ Dung Lệ hơi cứng lại. Từ nãy đến giờ mới uống vài chén rượu, đã say rồi sao?

Hắn đứng dậy, vén rèm lên, nhìn ra bên ngoài thấy một nữ tử mặc áo hồng đang nói chuyện với lão bản của Túy Khách lâu. Người kia…. Hắn quay đầu, hỏi hoa khôi Bạch Nhật: “Người kia là ai vậy?”

Bạch Nhật nhìn qua, cười duyên, “Đó là Lam cô nương, là một người tìm ngọc, tất cả các cô nương ở đây đều mua ngọc của nàng, so với bên ngoài rẻ hơn rất nhiều.” Ngọc Côn Lôn thượng phẩm của Ngọc Hầu Quan, thường là ngàn trượng tuyệt bích, giá trị liên thành, nhưng lấy được nó cũng nguy hiểm vạn phần. Ngoài địa thế hiểm yếu ra, thỉnh thoảng còn có mấy loại độc xà, độc trùng mò đến.

Một khối mỹ ngọc hoàn mỹ, có lẽ đã lấy đi không biết bao nhiêu sinh mệnh của người tìm ngọc. Vì vậy mặc dù ở đây có rất nhiều người tìm ngọc, nhưng tìm ra được ngọc tốt vẫn còn rất ít. Người tìm ngọc giỏi cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Mộ Dung Lệ không đi ra ngoài, mắt thấy thân ảnh màu hồng kia thỏa thuận tiền hàng xong liền ra khỏi Túy Khách lâu. Hắn nói: “Trầm Ngọc Thành, ngươi đi theo nàng ta xem nhà nàng ở đâu.”

Trầm Ngọc Thành cười đến rất có ý tứ, nói: “Người vương gia coi trọng, mạt tướng đương nhiên sẽ tận lực ạ.”

Trên mặt Mộ Dung Lệ lại không hề có biểu hiện vui mừng gì, thậm chí phản ứng còn có chút chậm chạp. Hắn chỉ nói thêm một câu: “Đi theo tới nhà nàng, liền tức tốc báo lại cho ta.”

Xế chiều hôm đó, Mộ Dung Lệ cầm theo chỉ dẫn của Trầm Ngọc Thành, tìm đến được dưới chân núi Ngọc Hầu. Mộ Dung Lệ chậm rãi đi tới một cửa viện bằng gỗ, có một bé trai đang ngồi chồm hổm dưới đất nhìn con kiến.

Nhìn thấy Mộ Dung Lệ, cậu bé ngoẹo đầu suy nghĩ, hỏi: “ Thúc tìm ai vậy ạ?”

Mộ Dung Lệ quan sát cậu bé từ trên xuống dưới, cậu bé khoảng chừng bảy, tám tuổi, y phục một thân bố y. Nếu so với những đứa bé ở đây, cũng không coi như là quá kém. Khó có được vô cùng sạch sẽ, diện mạo thoạt nhìn rất thanh tú. Mộ Dung Lệ nói không rõ được cảm xúc của mình hiện tại là gì, có chút giống như không gãi được đúng chỗ ngứa, phản ứng của đại não hầu như lệch đi hẳn một tầng so với tính khí của hắn từ trước đến giờ.

Không biết bởi vì quá khiếp sợ hay là đang vô cùng bình tĩnh.

Hắn hít sâu một hơi nói: “Ta đến tìm mẫu thân của con.”

Cậu bé ồ một tiếng, hướng vào trong phòng gọi một tiếng. Nữ nhân bên trong ló đầu ra, trên mặt vốn còn đang cười tươi, nhưng mà vừa nhìn thấy Mộ Dung Lệ, nụ cười đột nhiên đông cứng lại. Mộ Dung Lệ cũng nhìn nàng, chín năm trước, hắn đột nhiên nhớ đến việc tìm kiếm trân bảo đánh rơi ở thành Mặc Dương năm đó.

Đã từng điên cuồng tìm kiếm, đau đến tê gan phế phổi, trong lúc bất chợt dường như đã là chuyện rất xa xôi. Lúc này chỉ có nỗi đau thương âm ỉ như máu từ từ chảy khắp cơ thể vậy. Hắn mở miệng, nhưng lại không có cái dũng khí để gọi lên cái tên đó.

Chín năm, đây chẳng lẽ lại là một giấc mộng vô vọng nữa của ta sao?

Lam Dụ giống như được làm tan băng, bờ vai từ từ thanh tĩnh lại, nàng cười nói: “Lệ ca, sao huynh tìm đến được nơi này?”

Trong nháy mắt, toàn bộ đau thương tưởng chừng như quay lại đều bị cuốn hết đi, Mộ Dung Lệ sải bước vào trong sân, khẽ gọi: “Lam Dụ!” Hai bàn tay to lớn, thô ráp của hắn đột nhiên giữ lấy vai nàng, giống như nắm bắt một cái bóng tùy thời đều có thể biến mất. Lực đạo kia quá lớn, Lam Dụ hơi nhíu mày, nói: “Mới vừa gặp mặt, huynh đã muốn bóp nát vai ta sao!”

Mộ Dung Lệ buông nàng ra, Lam Dụ kéo cậu bé qua bên người, nói: “Tiểu Kha, qua đây, chào Lệ thúc thúc đi.”

Mộ Dung Lệ chậm rãi hít sâu một hơi, đợi tâm tình bình phục trở lại, hắn mới hỏi: “Tại sao nàng lại ở chỗ này? Mấy năm nay… nếu còn sống, tại sao lại không trở về tìm ta? Con mẹ nó, nàng chẳng lẽ không biết, lão tử đây vẫn luôn tìm nàng không hả?!” Đồ hỗn trướng! Nàng đúng là cái đồ hỗn trướng!

Không được, vẫn là không nhịn được tức giận! Hắn dùng lực nắm chặt hai tay, phải kiềm chế lại, không thể vừa mới gặp mặt mà đã động thủ được!

Lam Dụ cũng nổi giận, lớn tiếng nói: “Mấy năm không gặp, vừa mới gặp huynh lại chuẩn bị đánh ta sao?! Lại còn ngay trước mặt con ta!! Huynh dám động thủ một chút xem!”

Mộ Dung Lệ cả giận nói: “Câm miệng! Nàng lại dám tới đây trốn, ngay cả một bức thư cũng không thèm đưa, hỗn trướng!”

Lam Dụ mắng to: “Tìm huynh làm gì? Để cho huynh thú lão tử đây làm vương phi sao? Vương bát đản! Lão tử đi bồi mấy cái tên cầm thú, là vì cái trò quỷ này của huynh sao?! Lão tử chỉ là vì bách tích một thành Mặc Dương mà thôi! Lão tử nghĩa bạc vân thiên (Nghĩa lớn ngút trời), huynh có hiểu được không hả?! Còn dám mắng lão tử! Huynh đi ra ngoài mau!”

Mộ Dung Lệ tức giận đến một câu cũng không nói ra được, cái đồ đáng chết này!

Hắn xông lên, muốn đánh nàng một trận, lại đột nhiên ôm chặt nàng vào trong ngực. Chín năm, bất chấp có nguyện ý hay không, nàng không thể nói cho ta biết một tiếng nàng đang ở đâu được sao? Hắn nói: “Ta tìm nàng ở Bạch Lang Hà suốt hai tháng.” Cứ như vậy, không làm bất cứ cái gì, chỉ có đi tìm nàng, tìm suốt hai tháng. Còn nói: “Không tính là gì, đúng không?”

Lam Dụ trầm mặc. Mộ Dung Lệ hỏi: “Tại sao nàng lại không về?”

Lam Dụ nói: “Huynh còn không buông tay, muốn ép ta đến chết hả. Đến lúc đó thì tự đi mà hỏi Diêm Vương lão tử đi nhé!”

Mộ Dung Lệ vội vàng buông nàng ra, nàng mới nói: “Ta có con, huynh cũng đã gặp rồi. Không phải là của huynh, nhưng ta rất yêu nó, ta muốn nuôi nó.”

Lúc này Mộ Dung Lệ mới cúi đầu, nhìn hài tử rất có linh khí kia, hồi lâu, khó khăn mở miệng nói: “Là… lần đó… có bầu sao…?”

Lam Dụ khẽ cười, sờ sờ khuôn mặt của con trai, không lên tiếng. Mộ Dung Lệ nói: “Theo ta trở về.”

Lam Dụ kéo hài tử qua, hỏi: “Có mang theo nó không?”

Mộ Dung Lệ nói: “Lam Dụ, ta…” Nếu mà là dòng giống của bốn tên phản loạn thành Mặc Dương năm đó, như vậy không nghi ngờ gì mà hắn đã giết chết cha của đứa bé này. Hơn nữa lại còn dùng phương thức tàn bạo nhất không cách nào diễn tả nổi. Một đứa bé như vậy, thực sự nên nuôi sao?

Lam Dụ nói: “Huynh do dự.” Mộ Dung Lệ còn chưa mở miệng, Lam Dụ đã nhào tới, cắn một cái trên vai hắn. Hàm răng rất nhọn, lập tức liền khiến hắn đổ máu, sau đó nàng còn mắng chửi: “Vương bát đản, con mẹ nó huynh lại dám do dự sao! Để cho huynh nuôi con của lão tử, con mẹ nó huynh lại còn có gan do dự! Huynh có biết bao nhiêu người sẵn sàng nuôi, lão tử đây còn không đồng ý đấy…” Mắng mắng chửi chửi, đột nhiên không còn âm thanh nào nữa.

Mộ Dung Lệ một tay đem nàng kéo qua, hôn lên môi nàng. Vẫn là nụ hôn thô bạo cuồng dã như vậy. Sau khi hôn môi, hắn nói: “Ta sẽ nuôi nó.”

Lời ra khỏi miệng, từ nay về sau, từ nay về sau chính là người của mình. Còn sau này lớn lên, nó muốn cảm ơn hay muốn báo thù, thì con mẹ nó, cứ tùy hắn đi.

Hắn chỉ là nhắc lại, “Ta sẽ nuôi nó.”

Lam Dụ ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt hắn, vẫn kiên định, mạnh mẽ như trước, khiến cho người ta có cảm giác rất an toàn.

Nàng nói: “Ta nhất định phải trở về với huynh sao?” Mộ Dung Lệ ngẩn ra, nàng còn nói: “Lệ ca, chín năm, ta đã quen một mình nuôi con. Ta ở chỗ này rất tốt…. Hơn nữa Thư phi với mọi người đều không thích ta, huynh biết….”

Mộ Dung Lệ giơ tay lên, ấn lên môi nàng, nói: “Đừng cự tuyệt ta, Lam Dụ. Đừng cự tuyệt ta.” Nếu ta đã tìm được nàng, ta làm sao có thể để nàng một mình lưu lạc bên ngoài được chứ? Lam Dụ một mực nhìn vào mắt hắn, một hồi lâu nói: “Ừm, ta trở về cùng huynh.”

Mộ Dung Lệ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đi thôi.”

Hắn đưa tay ra dắt hài tử, mặc dù lúc trước trong lòng còn có khúc mắc, nhưng mà nếu đã hứa nuôi nấng, sau này đây sẽ chính là con trai của hắn. Mẹ nó, tại sao đứa con nào của ta đến đều không được nói trước một tiếng vậy hả!

Cổ họng nghẹn quá sẽ chết đó!

Lam Dụ nói: “Huynh chờ ở bên ngoài, ta vào thu thập vài bộ y phục rồi ra!”

Mộ Dung Lệ hỏi: “Không phải nàng muốn chạy trốn đấy chứ?”

Lam Dụ nói: “Lăn con mẹ ngươi đi, lão tử đây còn phải trở về làm vương phi, hưởng phúc!”

Mộ Dung Lệ ngẩn ra, dường như nhớ tới cái gì, lại thư thái nói: “Ta với nhi tử ở ngoài chờ nàng.”

Lam Dụ nói: “Huynh còn giữ con tin sao, mẹ nó!”

Xoay người đi vào trong phòng.

Chốc lát sau, nàng thực sự thu thập gọn gàng, ra khỏi phòng nhỏ, trong tay khoác một cái bọc không lớn lắm.

Mộ Dung Lệ dẫn mẹ con hai người vào doanh trại, an bài lều trướng cho nàng ở. Tham mưu Lục Kính cảm thấy khó hiểu vô cùng——ở trong vương phủ thì người cứ như một khối gỗ, ở đây lại làm việc rất nhanh chóng! Lại còn mua lớn được nhỏ nữa!

Mộ Dung Lệ kêu ông mua y phục cho hai mẹ con Lam Dụ, lúc này đương nhiên phải là cẩm y ngọc thực rồi. Trước đây Lam Dụ thường đi lại trong quân doanh cùng hắn, vốn cũng đã quen mặt rồi. Nhưng mà dù sao cũng đã chín năm trôi qua, hiện tại những tướng lĩnh quen biết cũng không có ở đây.

Cuộc sống trong doanh trại vẫn như vậy, nhưng người đưa tin lại thường mang qua đây rất nhiều đồ ăn a.

Lam Dụ cũng thấy khó hiểu vô cùng, sao Quản Giác lại đưa cho Mộ Dung Lệ nhiều đồ ăn như vậy? Nếu là lúc trước, Mộ Dung Lệ không mắng ông ta là máu chó vào não mới là lạ đó! Nàng mở tất cả các gói đồ mang đến ra, bên trong đều là cá khô, thịt nai khô, mứt quả khô.

Nàng cầm một con cá khô lên, cảm thấy mùi vị thực sự không tệ, lúc ướp cho gia vị thật khéo, hơn nữa phơi nắng cũng rất thành thạo. Nàng liền ăn một hơi rất nhiều. Sau đó thầm nghĩ, chắc đây là bàn tay của nữ nhân?

Nam nhân muốn làm ra loại đồ ăn này, quả thực là không thể nào.

Lam Kha cũng rất thích những món này, hầu như mỗi ngày đều đem ra làm đồ ăn vặt. Mà những thứ kia gần như liên tục đem tới, còn có y phục theo mùa cho Mộ Dung Lệ, từ áo trong đến ngoại bào, đều cùng một loại thủ pháp thêu vô cùng tinh tế. Lam Dụ ăn mứt quả, vừa vuốt ve lớp thêu tinh tế ở mặt trên.

Chín năm, huynh ấy rốt cuộc đã tìm được một nữ nhân như vậy sao?

Mộ Dung Lệ đều đặn sinh hoạt mỗi ngày, có đôi khi còn dẫn hai mẹ con ra ngoài chơi, có lúc lại dẫn Lam Kha đi học cưỡi ngựa bắn cung.

Lam Kha cũng rất thích hắn, trước một tiếng vương gia, sau một tiếng vương gia, Mộ Dung Lệ nói: “Gọi là cha!”

Miệng bé ngọt ngào, cả ngày đều gọi cha. Mộ Dung Lệ cũng rất tự đắc vui sướng, mỗi ngày, Lam Dụ nhìn hai người bọn họ, thật ra tính khí bây giờ đã điềm đạm hơn rất nhiều so với chín năm trước. Dù sao cũng đã là mẹ người ta rồi.

Ban đêm, Mộ Dung Lệ lệnh cho binh sĩ dẫn Lam Kha đi tắm rồi cho bé đi ngủ. Trong trướng chỉ còn lại hắn và Lam Dụ, hắn nhẹ giọng hỏi: “Không để lại cho ta chút nào sao?”

Lam Dứu cười, đút cho hắn một con cá khô nhỏ, hỏi: “Ăn có ngon không?”

Mộ Dung Lệ không lên tiếng, nếm một miếng cũng biết là từ đâu tới. Lam Dụ nói: “Ta không làm được điều này.”

Mộ Dung Lệ nói: “Lại nữa rồi, ta đã bao giờ ghét bỏ nàng chưa hả?” Nhưng mà thật là kỳ lạ, hắn cư nhiên cũng không muốn có cảm giác giữ lại này. Lam Dụ nói: “Mặc dù trước đây rất quen thuộc, nhưng dù sao cũng đã chín năm, tất cả mọi thứ đều trở nên xa lạ. Huynh không thể để ta thích ứng được một chút hay sao?”

Mộ Dung Lệ nói: “Tùy nàng, ta chỉ sợ nàng suy nghĩ lung tung mà thôi.”

Thời gian bất tri bất giác qua đi. Cho đến ba tháng sau, sau khi đoạn trường thành đã được làm xong, Mộ Dung Lệ rốt cuộc cũng coi như là công đức viên mãn. Để lại Trầm Ngọc Thành giám sát những phần công trình còn dư lại, hắn dẫn theo mẹ con Lam Dụ trở về Tấn Dương thành.

Tốn vương phủ ở Tấn Dương thành. Mỗi tháng, Hương Hương đều đưa ít đồ qua, chỉ có điều không có thư nhà, nên Mộ Dung Lệ cũng không hề viết thư lại, đây cũng không phải là chuyện gì quá ghê gớm. Nàng không để ý, mỗi tháng đều may y phục theo mùa, làm cá khô, thịt khô, còn điều chế thuốc mỡ phòng kiến, đưa cho người đưa tin mang đi.

Tiểu Huyên Huyên cũng ngày càng lớn, đã biết gọi cha, gọi nương. Đôi khi còn có thể nói ra nhiều chữ khác nữa, Thôi thị nghe không rõ, còn biết nổi giận. Thỉnh thoảng còn chạy loạn đầy đất, lúc nào cũng phải có người canh chừng. Mặc dù Mộ Dung Lệ không có ở đây, nhưng cuộc sống qua ngày của Hương Hương coi như rất tốt.

Hôm nay, nghe tin hắn trở về phủ, Hương Hương liền đi tìm Bệ Cẩm Bình, vì phải ra cửa phủ nghênh đón thật sớm, đây là quy củ trong Tốn vương phủ. Lúc này đang là cuối tháng tám, ánh mặt trời ban ngày còn có chút gay gắt. Hương Hương ôm Huyên Huyên, sợ bé bị nắng, đứng ở cửa phủ. Quản Giác tính để mẹ con nàng trễ trễ một tí mới đi ra, nhưng lúc này nghe báo xe ngựa của vương gia gần như vào phủ đến nơi rồi.

Hương Hương sợ Huyên Huyên chạy loạn, liền ôm bé con vào trong ngực. Nắng hè chói chang nóng bức, Huyên Huyên không muốn ở trong ngực nàng, cứ giãy giụa đòi xuống. Giãy đến giãy đi một hồi, cả người hai mẹ con đều đầy mồ hôi.

Cũng may xe ngựa của Mộ Dung Lệ rất nhanh đã đến, Hương Hương còn cảm thấy kỳ quái——bình thường Mộ Dung Lệ có bao giờ ngồi xe ngựa kéo đâu. Hôm nay vì sao lại…. không phải là hắn bị thương đấy chứ?

Hắn ôm nhi tử nhìn xung quanh, xe ngựa đã dừng lại trước cửa phủ. Mộ Dung Lệ xuống xe trước, nhưng sau đó lại không lập tức vào phủ. Hắn xoay người, bế một tiểu hài tử từ trên xe xuống. Sau đó, từ trên xe, một nữ nhân đi xuống, toàn thân mặc y phục màu đỏ, buộc tóc cao đuôi ngựa, mặc dù không còn là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, nhưng lại lộ ra vẻ linh động rất cuốn hút.

Hương Hương ngẩn ra, bước chân muốn tiến lên phía trước liền ngừng lại, hạ nhân trong phủ đã khom mình hành lễ. Nàng ôm tiểu Huyên Huyên, cũng hành lễ theo. Tiểu Huyên Huyên đã lâu không gặp hắn, giang hai cánh tay ra, miệng còn hơi sữa kêu: “Cha…” Còn nói thì thầm một chuỗi gì đó phía sau, không ai nghe rõ.

Mộ Dung Lệ nhìn bé, rất là cao hứng, sờ sờ đầu nàng một cái, nhưng lại xoay người ôm lấy Lam Kha, đi vào vương phủ. Tiểu Huyên Huyên giơ hai cánh tay ra, mãi cho đến khi hắn vào cửa, mới mờ mịt quay đầu lại, nhìn Hương Hương.

Thôi thị sau lưng khẽ nói: “Phu nhân, chúng ta cũng vào đi thôi. Trời đang rất nắng, chỉ sợ tiểu quận chúa chịu không nổi.”

Hương Hương gật đầu, dỗ dành tiểu Huyên Huyên, “Mẫu thân làm đồ ăn ngon cho Huyên Huyên nhé?” Tiểu Huyên Huyên rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa bé, cũng không hiểu cái gì, lại bi bi bô bô nói một chuỗi, cũng không biết đến cùng là muốn ăn cái gì.

Hương Hương ôm con đi vào trong, ngước lên thấy hồng sam nữ tử bên người Mộ Dung Lệ cũng đang nhìn nàng. Nàng hơi gật đầu, nở ra một nụ cười thân thiện. Cô nương kia lại nhìn đến Huyên Huyên ở trong ngực nàng, dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.

Quản Giác vẫn luôn nhìn Lam Dụ, chín năm, Lam phu nhân mười bảy tuổi trước đây, cũng đã có biến hóa không nhỏ. Một hồi lâu, ông thử thăm dò nói: “Lam phu nhân?” Thật sự là người sao?

Lam Dụ cười hì hì, vỗ vỗ vai ông, “Quản Giác, mấy năm không gặp, ông không thay đổi một chút nào!”

Lúc này Quản Giác mới giật mình nói: “Thật sự là người sao? Mấy năm nay không hề có chút tin tức nào của người, thì ra….” Thì ra người thực sự còn sống! Nhưng mà không dám nói ra.

Lam Dụ ném cái bao cho ông, nói: “Sắp xếp một phòng cho ta với con trai ta đi. Đúng rồi, nhà của ta còn ở đây không? A, còn có bức thêu ta mới thêu được một nửa nữa…” Quản Giác nghĩ thầm khỏi phải nói đến cái bức thêu kia của người, lần trước tiểu Quận chúa với Thôi thị tưởng là giẻ rách, lấy ra chọc chó rồi. Vương gia và Hương phu nhân còn náo loạn lớn một trận nữa…

Nhưng trên mặt vẫn khéo léo cười: “Thính Phong uyển vương gia vẫn luôn giữ lại cho người, để tiểu nhân dẫn tiểu thiếu gia qua trước.”

Đứa bé này thật sự là con trai người sao?! Ông trời ạ! Mặc dù rất hiếu kỳ, nhưng Quản Giác cũng rất biết rõ thân phận mình, thân là một quản gia, cứ làm tốt phận sự của mình là được. Bớt nói nhiều, mới có thể làm được nhiều, mà cũng có thể sống được lâu.

Ông dẫn Lam Kha tới Thính Phong uyển, này lại một hồi bận rộn. Phải cho thiếu gia ra khỏi phòng, tất cả mọi thứ đều phải mua, khẩu vị của tiểu thiếu gia, sở thích của tiểu thiếu gia còn phải báo lại cho đai đầu bếp trong phủ…

Còn có Lam phu nhân đột nhiên trở về, cũng có một đống đồ cần phải chuẩn bị….

Ông bận trong bận ngoài, Mộ Dung Lệ đi theo Lam Dụ đến Thính Phong uyển. Hương Hương và Thôi thị ôm tiểu Huyên Huyên trở lại trong viện, múc nước lau mồ hôi cho bé. Tiểu Huyên Huyên mặc dù còn nhỏ, nhưng lúc trước Thôi thị cứ nhắc mãi cha sắp trở về rồi, bé vui vẻ suốt mấy ngày, cũng rất mong đợi.

Nhưng hôm nay Mộ Dung Lệ không thèm đếm xỉa gì đến bé, khó tránh khỏi có chút rầu rĩ không vui. Hương Hương và Thôi thị chơi đùa với bé, cuối cùng vẫn là làm món canh lườn cá bé thích nhất, lúc này mới dỗ được bé vui lên, ăn ngon miệng.

Bệ Cẩm Bình lúc đầu ẩn thân trong đám người, bây giờ đã tới rồi. Hương Hương nói: “Còn canh lườn cá này, muội cũng uống một chút đi.” Nói rồi để cho Bích Châu mang qua, bọn nha đầu hôm nay mặc dù cũng không hiểu ra sao nhưng cũng không một ai dám nói lung tung.

Bệ Cẩm Bình là người thẳng như ruột ngựa, có gì nói nấy, lúc này liền nói: “Hương Hương tỷ, nữ nhân vương gia mang về kia là ai vậy? Còn có một thằng nhóc nữa!”

Hương Hương nói: “Không biết nữa, tỷ cũng chưa từng gặp.” Chỉ có điều nhìn dáng vẻ trân trọng của hắn như vậy…. Chắc chắn là người rất quan trọng đi.

Bệ Cẩm Bình lại nói: “Nghe nói vương gia an bài họ ở Thính Phong uyển. Kỳ lạ, đó không phải là chỗ ở một mình của vương gia sao?”

“A” Hương Hương đã hiểu được một chút, “Trước đây vương gia có một ái thiếp tên là Lam Dụ, sau đó thì…. Không thấy, chắc là tìm được rồi.”

Bệ Cẩm Bình vỗ ngực một cái, “Thì ra là như vậy a, làm muội sợ muốn chết! Nhìn hắn ôm một thằng nhóc vào cửa như vậy, còn tưởng đâu hắn bị điên rồi ấy chứ!” Cái tên hung dữ bại hoại kia, có khi nào lại biết quý trọng một tiểu hài tử như vậy cơ chứ? Hừ!

Hương Hương cười cười, vừa vặn Bích Châu mang canh qua, Bệ Cẩm Bình ăn một chút, cơm vẫn còn đang trong miệng, đã nói: “Đứa bé kia là huyết mạch của vương gia sao?”

Hương Hương nói: “Chắc là vậy. Muội là chính phi, sớm muộn gì vương gia cũng sẽ nói cho muội biết thôi.”

Bệ Cẩm Bình nói: “Muội mới không muốn biết đâu, rất tốt, tốt nhất là mỗi ngày hắn đều dính lấy Lam Dụ gì gì đó đi, đúng rồi, còn có con của hắn nữa. Sau này không cần đến chỗ này của chúng ta, thế là mỗi ngày muội đều có thể đến đây ăn đồ ăn ngon tỷ nấu rồi.”

Hương Hương cười khổ, “Còn muốn ăn cái gì nữa! Muội được làm vương phi, cũng coi như là chuyện lạ có một không hai đấy!”

Vậy sau này trong phủ, chúng ta đều cụp đuôi lại mà ăn ở đi. Đứa ngốc ạ.

Mộ Dung Lệ đang ngây ngô ở bên Thính Phong uyển đến khi trời tối, thấy hạ nhân đem tất cả vật dụng hàng ngày cùng những thứ cần thiết đi vào, cuối cùng mọi thứ đều đã được dọn xong. Lam Dụ ở bên cạnh vung tay múa chân, nàng là người tính tình trực sảng, cái gì không thích tuyệt không hàm hồ chấp nhận. Giằng co cả một buổi chiều, rốt cuộc cũng bố trí Thính Phong uyển được thỏa đáng, nàng hỏi: “Chúng ta ăn cái gì, ở đâu đây? Ta cũng đói rồi.”

Mộ Dung Lệ đột nhiên nhớ tới một chỗ, nhưng mà hắn cũng biết không nên dẫn Lam Dụ đến chỗ đó ăn. Hắn nói: “Kêu đầu bếp làm mấy món mang đến đây đi, nàng muốn ăn cái gì?”

Lam Dứu nói: “Ta muốn ăn cá khô, đầu bếp nào phơi vậy, mùi vị thực sự không tệ, kêu hắn làm nhiều một chút đi.”

Mộ Dung Lệ ừ một tiếng, nói: “Còn cơm nữa chứ? Nàng làm sao đã là mẹ người ta rồi mà còn không khác gì một tiểu hài tử vậy.”

Lam Dứu lại nói thêm vài món ăn, Mộ Dung Lệ để cho Quản Giác đi chuẩn bị. Lam Dứu kêu hạ nhân chuẩn bị nước, để tắm cho Lam Kha. Thời tiết nóng bức như vậy, đi xe ngựa vất vả, toàn thân đều bốc mùi mồ hôi. Lúc này Mộ Dung Lệ mới ra khỏi Thính Phong uyển, đột nhiên nhớ tới Hương Hương, liền đi đến Tẩy Kiếm Các.

Hương Hương và Bệ Cẩm Bình đang nói chuyện, vẫn là tiểu Huyên Huyên nhìn thấy hắn đầu tiên, giang hai cánh tay nhỏ ra, “Cha…” Có chút tức giận, kêu lớn lên. Lúc này Hương Hương mới nhìn thấy hắn, cùng Bệ Cẩm Bình đồng loạt đứng dậy hành lễ.

Mộ Dung Lệ tiến đến, trước ôm lấy Tiểu Huyên Huyên, sau đó mới hỏi: “Trong nhà có tốt không?”

Bệ Cẩm Bình không nói lời nào, Hương Hương vén áo thi lễ, “Hồi vương gia, mọi chuyện đều tốt ạ.”

Mộ Dung Lệ ừ một tiếng, đang muốn ngồi xuống bên bàn, bên ngoài có tiếng người nói: “Vương gia, cơm tối bên Thính Phong uyển đã bày xong rồi ạ. Lam phu nhân hỏi người có tới hay không ạ.”

Mộ Dung Lệ nói: “Đi qua ngay đây.” Sau đó để Huyên Huyên xuống, sờ sờ mặt bé một chút, liền xoay người ra khỏi Tẩy Kiếm Các.

Mấy ngày sau, Mộ Dung Lệ cũng rất ít khi đi qua Tẩy Kiếm các. Mãn Tinh lâu lại càng không hề đặt chân. Nhưng ban đêm hắn cũng không ở lại Thính Phong uyển, Lam Dụ rất thẳng thắn——không gặp nhiều năm như vậy, ngươi không biết xấu hổ muốn động tay động chân với lão tử sao?

Khó có được là, Mộ Dung Lệ cũng không hề để ý đến chuyện này. Hệt như sau chín năm không gặp, chuyện giường chiếu dường như đã trở nên không còn trọng yếu nữa vậy. Mỗi ngày hắn đều ngủ ở thư phòng, thỉnh thoảng ban đêm cũng muốn qua Tẩy Kiếm các ngồi một chút, nhưng mà cứ cảm thấy có chút gì đó kỳ quái không nói ra được.

Không nghĩ ra, liền cũng không đến chỗ của Hương Hương nữa.

Tiểu thiếu gia đổi tên lại là Mộ Dung Kha, Bệ Cẩm Bình đương nhiên không làm chủ được. Nhưng mà khi báo lên chính tông, lại là một chuyện rất phiền phức. Lại còn chuyện lúc trước đáp ứng Lam Dứu làm chính phi nữa. Bây giờ mặc dù Bệ Cẩm Bình là hữu danh vô thực, nhưng mà mối quan hệ với Bệ gia nhất định phải duy trì.

Trước đây….cũng đã từng đáp ứng nâng Hương Hương lên làm trắc phi, nhưng mà lần này đột nhiên thêm đâu ra hai người trắc phi, mà cả hai đều có con nối dõi nữa a. Lão gia hỏa Bệ Thiệu Thành kia vốn đã bất mãn việc con gái không được sủng ái, lần này không giậm chân mới là lạ. Vốn đang kết thân, cũng không thể một phát biến thành thù được? Kỳ thực cũng không nhất định phải nóng lòng nhất thời.

Mộ Dung Lệ suy nghĩ hồi lâu, báo lên tông chính, đưa Mộ Dung Kha nhập vào gia phả Mộ Dung thị, đưa Lam Dụ lên làm trắc phi.
Bình Luận (0)
Comment