Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 10

Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

Buổi tối Lục Vũ Toàn còn tổ chức các hoạt động khác nhưng Du Thanh Quỳ từ chối. Cô phải về nhà đọc sách, dù sao sau kỳ nghỉ Quốc Khánh là đến tháng thi rồi, đây là kỳ thi đầu tiên từ khi cô chuyển tới trường Lục Trung, cô muốn có được thành tích tốt.

Sau khi về nhà, cô mở sách bài tập ra nghiêm túc làm bài, vẫn làm được 11 điểm. Cô lắc lắc cổ tay, mở đáp án ra, lấy bút đỏ vạch lên mấy đường.

Sáu đề ôn tập, đề nào cũng không tệ.

Du Thanh Quỳ càng so sánh đáp án, chân mày càng nhíu chặt lại hơn.

Cô đặt sách bài tập ở góc bàn, mở sổ tay rồi lật đến tháng 10, cầm bút viết:

1. Sách bài tập của Lục Trung quá đơn giản, sẽ mua hai bộ khó hơn. ╰_╯

2. Mau sửa lại địa chỉ, không muốn búp bê được gửi về nhà đâu, mẹ sẽ không vui T_T

3. Nhớ nói cảm ơn với Thời Diệu ╮(︶﹏︶ ")╭



Ngày đầu tiên trở về trường sau kỳ nghỉ lễ, Du Thanh Quỳ đứng ở cửa phòng học há miệng kinh ngạc nhìn căn phòng đầy người. Tại sao cô lại nhớ trước kia vào sáng sớm rất ít người nhỉ? Không thể do cô đi trễ được. Hôm nay cô tới sớm, không nghĩ tới các bạn học đã vào lớp gần hết.

“Thanh Quỳ! Bài tập số học làm xong chưa? Mình mượn một chút nhé!”

“Viết xong rồi!”

Du Thanh Quỳ bày các loại vở bài tập lên bàn, chỉ trong chốc lát đã bị các bạn học lấy hết rồi. Du Thanh Quỳ từ từ hiểu ra, thì ra mọi người tới sớm như vậy để mượn vở chép bài tập.

Cô cười lắc đầu một cái, lấy vở soạn bài vừa làm xong, tùy ý dán một chút băng dán cùng tờ giấy nhỏ lên trên.

Bỗng niên ghế bên cạnh bị đẩy ra.

Du Thanh Quỳ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn.

Tóc dài đen của Lâm Tiểu Ngộ che đi một bên mặt, dường như mái tóc suôn mượt ấy che đi cả đôi mắt. Cô nhìn sang, nhưng lại không thấy được gương mặt của người đó, chỉ cảm thấy trắng quá mức.

“Chào cậu, mình là Du Thanh Quỳ vừa mới chuyển tới, ngồi cùng bàn với cậu.” Du Thanh Quỳ cười chào hỏi người kia.

Động tác kéo ghế của Lâm Tiểu Ngộ hơi ngừng một chút.

“Chào cậu, mình là Lâm Tiểu Ngộ.” Giọng của cô ấy hơi nhỏ.

Lâm Tiểu Ngộ vẫn kéo ghế như cũ, không ngẩng đầu nhìn Du Thanh Quỳ. Chậm chạp ngồi xuống, lấy sách ra theo trình tự. Động tác của cô chậm chạp… Thậm chí có chút cứng đờ.

Bút bi của Lâm Tiểu Ngộ  lăn lăn trên bàn, cuối cùng rơi xuống đất. Du Thanh Quỳ cúi người xuống nhặt lên giúp cô, đặt trên bàn, sau đó quay đầu sửa lại sách vở của mình. Cô thấy Lâm Tiểu Ngộ không thích nói chuyện, vì vậy cô cũng không nhiều chuyện làm gì.

Lâm Tiểu Ngộ từ từ quay đầu nhìn Du Thanh Quỳ một cái, sau đó mở sách, chăm chú nhìn. Học kỳ này, tổng số lần cô tới lớp không nhiều, sách giáo khoan đều rất mới lạ với cô.

Cả ngày hôm nay, các tiết học đều để chuẩn bị cho tháng thi sắp tới nên từng đề kiểm tra thử được phát xuống, không ngừng làm bài, làm bài, làm bài…

Thời gian tan lớp, Du Thanh Quỳ phát hiện đầu bút của Lâm Tiểu Ngọc dừng ở một bài thi số học, nguyên sáng hôm nay không động tới. Du Thanh Quỳ suy nghĩ trong chốc lát, xé một tờ giấy ra rồi viết từng bước đầy đủ để giải đề kia, xong xuôi lại đặt ở góc bàn của Lâm Tiểu Ngộ.

Đầu ngón tay cầm bút của Lâm Tiểu Ngộ khẽ run lên, sau đó cẩn thận cầm tờ giấy kia đặt trước mặt mình, cô xem rất lâu, sau đó nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.”

Mãi cho đến lúc tan học, Thời Diệu cũng không tới lớp. Lúc tan học, Du Thanh Quỳ cầm sổ tay mở trang tháng mười, gạch ngang điều số ba ở trang ấy đi.

Một tuần này Thời Diệu cũng không xuất hiện, Du Thanh Quỳ không thể làm gì hơn là liên tục gạch đi dòng này ở trong sổ tay của mình:

3. Nhớ nói cảm ơn với Thời Diệu ╮(︶﹏︶ ")╭

Trong một tuần này, Du Thanh Quỳ và Lâm Tiểu Ngộ lại quen thuộc nhau hơn một chút. Thỉnh thoảng người bạn cùng bàn kia cũng sẽ nói với cô vài câu, nhưng mà hầu hết thời gian thì cả hai đều im lặng. Không biết có phải là vì cô ấy vắng học quá nhiều hay không, các thầy cô giáo cũng không nhắc đến tên cô mặc dù cô có đi học. Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, cuối tuần là đến tháng thi rồi, chủ động giúp Lâm Tiểu Ngộ học thêm.

Du Thanh Quỳ cảm thấy Lâm Tiểu Ngộ là người hướng nội, lại rất nhạy cảm. Cô chỉ dám thử dò hỏi, thật may là Lâm Tiểu Ngộ cũng không khó chịu, ngược lại rất cảm kích. Dù sao… Đối với Du Thanh Quỳ thì những bài thi kiến thức này không có khó khăn gì, cô cũng không cần phải học nữa, cho nên trong tuần này, lúc những bạn học khác vùi đầu học tập thì cô lại dùng thời gian để giúp Lâm Tiểu Ngộ học thêm.



Tuần này, Thời Diệu ra nước ngoài một chuyến, đi tham dự triển lãm tranh của một bậc thầy giới họa sĩ. Xuống máy bay, cậu vừa kéo va li vừa nghe điện thoại.

“Biết rồi, tôi sẽ chăm sóc cho Tiểu Ngộ.” Lúc Thời Diệu nói tới lần thứ ba, giọng nói đã mang theo mất kiên nhẫn.

“Cùng ba nói chuyện mà con cũng không kiên nhẫn như vậy sao!” Ba của Thời Diệu giơ lên nắm đấm bên kia điện thoại.

Thời Diệu khẽ cười: “Ba, ba yên tâm đi. Được rồi, con cúp máy trước đây!”

“Ôi trời!”

Ba cậu ngồi trên ghế sa lông nhìn điện thoại bị cắt đứt, oán trách: “Càng ngày tên nhóc này càng kỳ cục! Lại dám ngắt điện thoại của mình!”

Bà Thời ngồi xuống bên cạnh ông, hất lọn tóc quăn của mình ra sau, cười nói: “Sao em nhớ năm đó vào tuổi này, anh cũng nói chuyện như vậy với ba, hả?”

Ba Thời nhìn Bà thời, gương mặt lập tức tươi cười: “Em nói đúng, em nói gì cũng đúng!”

Hai người trung niên thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, hôm nay đã trên năm mươi tuổi lại yêu thương nhau giống như cặp vợ chồng trẻ.



Thời Diệu về đến nhà tiện tay để va li ở một bên, cậu xoay người đi vào phong bếp ôm ba túi thức ăn cho mèo ra ngoài.

Đá văng cửa kính của biệt thự, cậu đi vào vườn hoa của sân sau, lần lượt đổ thức ăn vào trong ba chiếc khay. Không lâu sau, một con mèo nhỏ, hai con mèo nhỏ, ba con mèo nhỏ,… Càng ngày càng nhiều mèo nhỏ nhảy ra từ xung quanh, vậy bên người Thời Diệu ăn thức ăn.

Đen, trắng, vàng, tam thể… Mười mấy con.

Cũng không phải là mèo do Thời Diệu nuôi, chúng đều là mèo hoang. Lúc trước cậu phát hiện thỉnh thoảng có hai ba con mèo lạc vào chỗ này, thế nên đổ ít thức ăn cho chúng. Một năm trôi qua, không biết từ bao giờ mà sân sau của nhà cậu biến thành câu lạc bộ mèo mất rồi,

Cho mèo ăn, Thời Diệu lại cảm thấy có chuyện gì đó. Cậu liếc nhìn điện thoại di động, trên đó hiện thứ hai. Thời Diệu ngẩng ra, cậu quên đi học.

Cũng đang rảnh rỗi, đi vậy.

Lúc Thời Diệu đẩy cửa phòng học như thường lệ thì sửng sốt một chút. Trong phòng học yên lặng, mọi người ngẩng đầu lên, cũng yên lặng giống như Thời Diệu.

Thì ra là đang thi.

Nhàm chán.

Thời Diệu xoay người đi ra ngoài.

Du Thanh Quỳ nhìn bóng lưng của Thời Diệu, chân mày nhíu chặt. Cho đến lúc bóng cậu biến mất ở khúc quanh của cầu thang thì cô mới tiếp tục cúi đầu làm bài thi. Mặc dù những câu hỏi này vô cùng đơn giản, cô đã làm xong từ sớm, thế nhưng cô vẫn muốn kiểm tra lại ba lần theo thói quen.



“Rốt cuộc cũng thi xong rồi!”

“Trời ạ, lúc nãy là giáo viên nào ra đề thi vậy? Môn Vật lý khó qua đi! Tiêu rồi tiêu rồi…”

“Chẳng lẽ là giáo viên của lớp 7 sao? Đừng nói Vật lý, đáp án Số học của mình cũng lộn xộn rồi!”

“Mình viết văn chưa xong a a a a a… Muốn chết muốn chết rồi!”

Du Thanh Quỳ nghe các bạn học bàn tán, cô lại gần Lâm Tiểu Ngộ hỏi: “Làm bài như thế nào?”

Lâm Tiểu Ngộ cười với cô, lắc đầu một cái.

“Cậu ít lên lớp như vậy, không sao đâu. Chờ phát bài thi, mình giúp cậu sửa bài!” Du Thanh Quỳ nói.

“Được…” Ánh mắt Lâm Tiểu Ngộ rơi vào sổ tay đang mở ra ở góc bàn của Du Thanh Quỳ, hình vẽ phía trên rất đẹp. Cô gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Nhìn rất đẹp.”

“Cậu cũng có thể làm sổ ghi chép đó! Ghi chép này, làm kế hoạch tuần này, kế hoạch tháng, còn có thể viết nhật ký, bút ký!” Du Thanh Quỳ đẩy sổ tay đến trước mặt Lâm Tiểu Ngộ, giới thiệu kỹ càng cho bạn học.

Trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, Du Thanh Quỳ thấy Thời Diệu đi vào phòng học, mắt cầu vẫn nhìn về phía hàng cuối cùng. Du Thanh Quỳ nhớ tới chuyện quan trọng là phải cảm ơn cậu ấy, mấy ngày rồi cô đã rất buồn bực vì chuyện này.

Lúc tan học, quả nhiên Thời Diệu không vội vàng đi về. Trong phòng học chỉ còn lại ba học sinh trực nhật, Du Thanh Quỳ đi tới trước bàn Thời Diệu.

Thời Diệu ngừng lướt điện thoại đi động, ngẩng đầu nhìn cô, chủ động hỏi: “Sao thế?”

Du Thanh Quỳ bỏ qua vẻ khó chịu trong giọng nói của cậu ta, ngước gương mặt tươi cười rạng rỡ của mình lên rồi nói: “Thời Diệu, buổi diễn nghệ thuật ấy, mình muốn cảm ơn cậu đã giúp mình một tay. Nếu như không nhờ có cậu, mình đã không thể hoàn thành tiết mục đó được, liên lụy đến cả lớp. Cho nên… Cảm ơn cậu!”

“Cậu nói rồi.” Thời Diệu thờ ơ nói.

Du Thanh Quỳ liếc mắt nhìn mũi chân của mình, nhỏ giọng nói: “Nhưng cậu chưa chấp nhận lời cảm ơn của mình…”

Thời Diệu cảm thấy hơi buồn cười, cậu dựa về phía sau, nhìn Du Thanh Quỳ với dáng vẻ gợi đòn, lười biếng nói: “Được, tôi nhận. Cậu có thể đi rồi chứ?”

Du Thanh Quỳ khé nhíu mày, muốn nói gì đó rồi lại thôi, xoay người đi về phía bàn học của mình. Cô đi hai bước lại dừng lại, quay về đứng trước mặt Thời Diệu một lần nữa. Cô nhìn cậu, vô cùng nghiêm túc nói: “Thời Diệu, cậu chịu giúp mình chứng tỏ cậu là người có lòng tốt! Sau này cậu không nên không có lý tưởng nữa, học thật tốt không được hơn sao? Nghe giảng, làm các hoạt động, thi cử thật tốt!”

Du Thanh Quỳ cảm thấy nhất định là vì ngày thường Thời Diệu không học tập nên vò đã mẻ lại sứt*, ngay vả cuộc thi cũng không tới tham gia.

*ý nói, đã hỏng rồi thì cho hỏng luôn.

“Thi cử? Tôi không cần đâu.” Thời Diệu vẫn lười biếng như cũ.

“Thời Diệu, cậu không thể tin những ý kiến cho rằng đi học là vô dụng được! Đi học rất hữu dụng! Cuộc thi cũng hữu dụng! Nếu như… Nếu như có chỗ nào không hiểu, mình sẽ dạy thêm cho cậu!”

“Tôi không cần đi thi, bởi vì…” Thời Diệu nghiêng người về trước, cùi chỏ đặt trên bàn học, từ từ đến gần Du Thanh Quỳ.

“Cử đi học.”*

*Cử đi học: Giống như những người có hoạt động, thành tích xuất sắc thì sẽ được đề cử học lên cao, VN mình hay gọi là học nhảy cóc đó ^^

“Hả?” Du Thanh Quỳ ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Thời Diệu.

Cổ Dật Phi đang quét lớp “phì” một tiếng, cười hì hì nói: “Thanh Quỳ, cậu không biết sao? Thời Diệu của chúng ta được cử đi học, đồng nghĩa với học Đại học đó.”

Đồng nghĩa với đại học, một trong các trường đại học top 3 cả nước.

Vẻ mặt Du Thanh Quỳ thay đổi liên tục, từ mờ mịt đến kinh ngạc, từ nghi ngờ đến sợ hãi, từ sáng tỏ đến mơ hồ, từ mừng rỡ đến sùng bái, lại từ kính nể, quay về lúng túng ngượng ngùng.

Gương mặt xinh đẹp của cô từ từ nhăn lại thành chữ “quýnh”*

*Chữ Quýnh trong tiếng Trung đây 囧, giống hình mặt người nhăn nhó đó.
Bình Luận (0)
Comment