Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
Chủ nhiệm lớp là một thầy giáo khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, da ngăm đen, nói năng rất thận trọng.
Thầy gọi Du Thanh Quỳ vào phòng làm việc rồi dặn dò phải học thật tốt. Du Thanh Quỳ đứng đến mỏi chân nhưng vẫn phải đứng thẳng trước mặt ông, cẩn thận nghe rồi nghiêm túc gật đầu.
“Ừ…” Chủ nhiệm lớp trầm ngâm trong chốc lát, “Trong lớp có mấy bạn nghịch ngợm không chịu học, em không cần để ý đến đâu, cũng đừng học thói xấu theo bọn họ.”
Đây là lời cuối cùng mà chủ nhiệm lớp dặn dò trước khi Du Thanh Quỳ rời khỏi phòng làm việc.
Thật ra Du Thanh Quỳ đã nghĩ đến việc này, cô âm thầm hạ quyết tâm sẽ vạch rõ giới hạn với những nam sinh ngồi ở hàng sau mình. Tiết cuối là tiết Số học của thầy chủ nhiệm, Du Thanh Quỳ bước nhanh hơn, cô muốn nhanh chóng vào lớp để xem trước bài một chút.
“Này, bạn học!”
Du Thanh Quỳ vừa muốn bước vào phòng học thì nghe thấy giọng nói, cô nghi ngờ quay đầu lại, trước mắt là một nữ sinh xinh xắn hai tay đang cầm một hộp nước trái cây, Du Thanh Quỳ từng cho là nữ sinh trang điểm đều rất xinh đẹp, chắc hẳn cô nữ sinh trước mắt này cũng trang điểm.
“Cậu gọi mình sao?”
“Đúng đúng đúng!” Nữ sinh cầm hộp nước trái cây trong tay nhét vào tay Du Thanh Quỳ, “Cậu học lớp 3 đúng không? Trước kia chưa từng thấy cậu, phiền cậu giúp mình một tay, đưa hộp nước này cho bạn Thời Diệu nhé.”
Nữ sinh nheo mắt lại, rồi chớp chớp đôi mắt to với hàng lông mi cong vút được chải chuốt thật kỹ.
Du Thanh Quỳ cúi đầu nhìn hộp nước trái cây trong tay mình, trong hộp có rất nhiều loại hoa quả, quả dứa, quả đào cùng dưa hấu được cắt thành từng hình trái tim nho nhỏ, thật là có lòng. À… Thì ra là đưa cho nam sinh mà mình thích đây mà.
Du Thanh Quỳ hơi nhíu mày, yêu sớm là không đúng…
“Cảm ơn nhé!” Nữ sinh vỗ vai Du Thanh Quỳ một cái rồi xoay người chạy đi.
Du Thanh Quỳ cầm hộp nước trái cây vào trong phòng học. Hiện tại đang giải lao nên trong phòng học vô cùng hỗn loạn, các nữ sinh ngồi lại một chỗ cười cười nói nói, nam sinh cũng tụ lại thành tốp năm tốp ba.
Du Thanh Quỳ đứng ở cửa rồi hỏi thăm nữ sinh ngồi ở bàn đầu ở gần mình nhất: “Bạn học, xin hỏi lớp chúng ta ai tên là Thời Diệu vậy?”
Nữ sinh tóc ngắn đang chỉnh sửa lại dụng cụ học tập ngẩng đầu lên nhìn Du Thanh Quỳ bằng ánh mắt kỳ lạ, sau đó lại cúi đầu xuống giống như không nghe lời cô nói, tiếp tục đếm số bút bi trong hộp bút của mình.
Du Thanh Quỳ có chút lúng túng.
Cô muốn tìm người khác để hỏi, nhưng xem ra các bạn học đều bận rộn, trong khoảng thời gian ngắn không biết hỏi ai.
Du Thanh Quỳ do dự một chút rồi lui về phía sau hai bước, đứng bên cạnh bục giảng lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi, ai là Thời Diệu?”
Lập tức phòng học yên tĩnh trở lại, từng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía cô.
Bỗng nhiên bị nhiều ánh mắt quan sát như thế khiến Du Thanh Quỳ không được tự nhiên.
Cô, cô nói gì sai sao?
Căng thẳng ùa tới, đầu ngón tay trắng bệch của Du Thanh Quỳ siết chặc hộp thủy tinh. Cô nhắm mắt đánh bạo hỏi một lần nữa: “Xin hỏi, ai là Thời Diệu?”
Những ánh mắt đang nhìn cô lập tức dời đi, đồng loạt nhìn về phía sau phòng học.
Du Thanh Quỳ theo ánh mắt của bọn họ cũng nhìn về phía cuối phòng, nơi có một nam sinh đang bấm điện thoại di động.
Không, sẽ không trùng hợp như thế chứ… Lại là cậu ta sao?
Thời Diệu gửi tin nhắn vừa soạn xong rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía nữ sinh tóc hơi xoăn mặc váy bạc hà đứng gần bục giảng.
“Tôi.”
Một chút may mắn cuối cùng trong lòng Du Thanh Quỳ cũng đã tan biến, cô đi xuống lối đi nhỏ hẹp của lớp, đi qua từng bàn học rồi đứng trước mặt Thời Diệu. Cô đặt chiếc hộp lên bàn rồi nói: “Vừa rồi có một nữ sinh nhờ tôi đưa cho cậu.”
Thời Diệu nhìn cô, không lên tiếng.
Du Thanh Quỳ chờ trong chốc lát, thấy Thời Diệu không có ý nói cảm ơn thì trong lòng rối bời, xoay người đi về phía bàn của mình.
Đi hai bước, bỗng nhiên Du Thanh Quỳ dừng lại.
Cô xoay người nhìn Thời Diệu rồi nghiêm trang nói: “Đụng phải người khác phải nói xin lỗi, người khác giúp thì phải cảm ơn.”
Trong phòng học im lặng ba giây, sau đó nổ ra một trận cười to.
“Có cái gì mà cười…” Du Thanh Quỳ lầm bầm một tiếng rồi đi tới bàn mình.
“Diệu ca, cậu đụng cô ấy lúc nào vậy?”
“Không nhớ.” Giọng nói lười biếng.
Du Thanh Quỳ lột miếng hình dán một cô gái há miệng khóc lớn trong tấm hình dán rồi cẩn thận dính vào sổ tay của mình, sau đó cẩn thận viết từng chữ: Không quan hệ, không cần khách khí.
…
Tiết Toán là của thầy Thịnh, chủ nhiệm lớp, bởi vậy kỷ luật trong lớp học tốt hơn rất nhiều so với tiết Anh lúc trước.
Dạy xong một tiết, chủ nhiệm lớp nghiêm mặt khiển trách mấy câu rồi lại chuyển chủ đề sang tháng thi cử sắp tới, đại hội thể dục thể thao cùng lễ hội nghệ thuật.
Hết giờ học, lớp trưởng Dương Hinh nằm dài trên bàn, không nhịn được oán trách: “Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi rồi! Đại hội thể dục thể thao thì thiếu người tham gia! Lễ hội nghệ thuật cũng chưa có người nào báo danh tham dự tiết mục!”
Tô Hiểu Xán ngồi cùng bàn dùng cùi chỏ đụng Dương Hinh rồi nháy mắt nói: “Tìm bạn học vừa chuyển tới thử xem.”
Đôi mắt to của Dương Hinh lập tức sáng lên, cậu ta vội vàng ôm sổ ghi chép chạy đến trước mặt Du Thanh Quỳ rồi cười nói: “Du Thanh Quỳ, mình tên là Dương Hinh, lớp trưởng của lớp chúng ta.”
Du Thanh Quỳ vội vàng đứng lên: “Chào lớp trưởng!”
“Là như thế này, vừa rồi trong lớp cậu cũng nghe thầy Thịnh nói về đại hội thể dục thể thao cùng lễ hội nghệ thuật rồi, cậu có hứng thú tham gia một cái hay không?” Dương Hinh nói thẳng.
“Được thôi.” Du Thanh Quỳ hơi đảo mắt rồi khẽ cười.
Dương Hinh sửng sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ tới Du Thanh Quỳ lại thoải mái đồng ý như vậy. Cậu ta vội vàng hỏi: “Cậu muốn tham gia cái gì? Đại hội thể dục thể thao hay là lễ hội nghệ thuật? Hay là tham gia hết?”
“Cũng có thể.”
Dương Hinh ồ một tiếng rồi đặt sổ ghi chép lên bàn, mở nắp bút cẩn thận viết tên bạn mới vào danh sách người tham gia lễ hội nghệ thuật. Sau khi dùng sức chấm hai chấm ở phía sau tên Du Thanh Quỳ, Dương Hinh mới ngẩng đầu hỏi: “Cậu chọn tiết mục gì?”
Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút rồi nói: “Múa ba – lê có được không? À, nhảy dân vũ cũng được…”
“Dĩ nhiên là được! À… Lớp chúng ta còn thiếu một bạn nữ tham gia chạy 800 mét, cậu tham gia cái đó đi!” Dương Hinh quan sát Du Thanh Quỳ một chút.
Dáng người mảnh mai nhỏ nhắn, cũng không giống người có thể chạy hay nhảy.
Quả nhiên lông mày của Du Thanh Quỳ nhíu lại.
Dương Hinh mở miệng nói trước: “Này, cậu cũng đừng cảm thấy áp lực quá. Đại hội thể dục thể thao lấy hữu nghị là thứ nhất, tranh tài là thứ hai, quan trọng tham dự là được rồi!”
Lông mày nhỏ nhắn của Du Thanh Quỳ giãn ra, cô lại cười mỉm gật đầu trả lời: “Được!”
…
Tiết thứ tư đã kết thúc, học sinh ra lao ra khỏi lớp học chạy về phòng ăn như ong vỡ tổ.
Học sinh trong phòng học đều đi hết sạch, lúc này Thời Diệu mới đứng lên dọn dẹp bút vẽ trên bàn.
Tấn Ất Minh dùng sức đẩy cửa trước phòng học ra rồi hô to: “Thời Diệu!”
“Ha ha, quả nhiên cậu không đi.” Tấn Ất Minh chạy vào, “Có một chuyện nói cho cậu biết. Nhìn nữ sinh mới chuyển tới đi, hình như cậu có hứng thú với cô ấy? Là Du Thanh Quỳ đó!”
Thời Diệu cầm lấy một chiếc bút máy trên bàn học, bảy tám đồ dùng thì bút máy đã chiếm một nửa, chúng cũng có chiều dài giống như nhau. Thời Diệu lấy một chiếc bút trong số ấy ra, sau đó đi ra ngoài, ném thẳng vào thùng rác.
“Không có ấn tượng.” Vẫn là giọng nói lười biếng như cũ.
Du Thanh Quỳ vừa mới chuyển đến học nên không làm cơm mang theo, cô chỉ có thể đi ra quán ăn nhỏ ngoài trường để ăn cơm trưa.
Còn Thời Diệu ngại ăn trong trường học vì bon che nên cũng không tới nhà ăn của trường.
Cậu đi tới Thiên Lang Ốc như thường lệ, lúc đứng lại chờ đèn xanh, cách một con đường nhìn về phía cửa sổ bằng kính của Thiên Lang Ốc phía đối diện, cậu thấy hình ảnh một người thiếu nữ ở bên trong.
Du Thanh Quỳ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cô phồng má, hai tay giống như hai chiếc quạt không ngừng vỗ bên miệng.
Thời Diệu hơi cong môi, sau đó bước qua đường.
Trước khi Du Thanh Quỳ tới thành phố Nam Thanh cũng đã nghe qua nơi này là thành phố không cay không vui, nhưng cô là người không thể nào ăn cay dù chỉ là một chút, cho nên mặc dù đã chọn món ăn bỏ ít tiêu, nhưng cô vẫn bị cay làm chảy nước mắt.
Cô hoài nghi tất cả gia vị trong thành phố Nam Thanh này đều bỏ tiêu vào, hoặc là lúc bón phân vào rau người ta đã thuận tay rải cả tiêu lên.
Lúc Thời Diệu ăn trưa, cậu vừa cầm đũa lên thì trong tầm mắt đã xuất hiện một cặp chân trắng nõn.
“Thời Diệu…” Du Thanh Quỳ bối rối đứng trước bàn ăn, “Chuyện này… Cậu có thể cho tôi mượn 30 đồng được không? Tôi… Quên mang theo ví tiền…”
Thời Diệu liếc nhìn cô rồi gắp một miếng cá lên bỏ vào miệng, lạnh nhạt nói: “Nói thủ quỹ.”
Cả gương mặt Du Thanh Quỳ đỏ lên, cô cúi đầu, mái tóc đen hơi xoăn rũ xuống. Tay bên người cũng hơi cong lại giống như tóc của cô.
Cô nhỏ giọng nói: “Đi học không mang theo điện thoại di động…”