Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 29

Editor: voicoi08

Con thỏ nhỏ lén lút thích lục bạc hà: Đại đại QAQ.

Hắc Diệu: ừ.

Du Thanh Quỳ lập tức xem lại địa chỉ mình đang dùng, không tiếp tục chờ Hắc Diệu trả lời.  Cô nhanh chóng thoát khỏi tài khoản này, đăng nhập vào một tài khoản khác.

Hắc Diệu: Đây.

Hắc Diệu: Mấy hôm trước di động của tôi bị rơi hỏng rồi.

Hắc Diệu: Không tức giận.

Hắc Diệu: Tiểu Mê Quỳ?

Hóa ra điện thoại của nam thần nhà cô bị hỏng. Hóa ra nam thần nhà cô gửi cho cô nhiều tin nhắn như vậy mà cô không nhìn thấy. Trong lòng Du Thanh Quỳ vừa hưng phấn vui vẻ, lại vừa ảo não tự trách, sao cô lại không nhanh chóng đọc tin nhắn của Đại Đại nhà cô ngay chứ. Sao cô lại quá đáng như vậy chứ?

Du Thanh Quỳ nhanh chóng trả lời lại weibo @Hắc Diệu.

Tiểu mê quỳ của Hắc Diệu đại đại: Đại đại, tôi yêu anh. Hắc Diệu: địa chỉ. @Tiểu mê quỳ của Hắc Diệu đại đại.

Rất nhanh Du Thanh Quỳ đã nhìn thấy Hắc Diệu gửi lời khen đến bài đăng này của cô.

Ngay sau đó, bên dưới bài đăng có rất nhiều bình luận.

Ngày nào cũng lừa bịp: Được rồi, hóa ra không chỉ trao quyền, mà còn là trao quyền duy nhất. Quỳ gối. [xấu hổ][xấu hổ][xấu hổ]

Ba ngày béo mười cân: Tiểu mê quỳ, không hổ là fan của Hắc Diệu đại đại nhà ta. Lúc trước nghi ngờ bạn mượn danh tiếng của Đại Đại nhà chúng ta…. _(:зゝ∠)_ Rất xin lỗi.

Đậu xanh không mí mắt: Tôi biết ngay Tiểu mê quỳ đáng yêu như vậy nhất định sẽ không dùng những thủ đoạn như vậy để lấy danh tiếng mà.

A Hưu: Lúc trước không rõ tình huống, chỉ biết chạy theo phong trào, hắc hắc, xin lỗi. [cúi người][cúi người][cúi người]

Anh có độc: Ha ha, tôi nghĩ không chỉ đơn giản như vậy đâu. Nếu không thì cũng không để chuyện qua lâu như vậy rồi mới giải quyết. Không biết là cá nhân Hắc Diệu có chỗ nào tốt không nữa?

Mỗi ngày đều có người chết a a a: Lầu trên nói đúng. Tôi cũng nghĩ chuyện này không đơn giản như vậy. Đều là cùng một con đường. Nếu không phải là cô ấy mua Hắc Diệu vì danh tiếng thì cũng là Hắc Diệu và cô ấy cùng nhau tuyên truyền thôi.

Tô tử người tính: này này này, hai người lầu trên kia đang nói linh tinh cái gì thế. Chú Diệu của chúng ta là ai chứ? Ai cũng có thể mua được anh ấy sao?

Không ăn cải muối: Bây giờ có mấy người chuyên thích đi bôi đen người khác sao? Lúc trước thì bắt nạt một cô gái nhỏ bé, hiện tại còn dám bôi đen cả Hắc Diệu sao? Chú Diệu nhà chúng tôi dễ bôi đen thế hay sao?

Một viên mìn nổ chết người: Sự việc đã được giải quyết, mọi người đừng ầm ĩ nữa.

Phiền phiền phiền: bất kể như thế nào, tôi luôn tin tưởng Hắc Diệu đại đại.

Chị dâu diệu tương lai: QAQ, mọi người đều ở đây tranh cãi chuyện này sao, chỉ có mình tôi ghen tị thôi sao… trao quyền băng dán độc nhất vô nhị. Còn tất cả những tác phẩm nữa chứ. Ô ô ô…. Vì sao tôi không có Diệu Diệu. QAQ

Đại thần giả: Lầu trên +1

Một nét vẽ tạo thành cơn gió, chuyển đổi hướng gió một cách triệt để.

Quả cầu cao su nhỏ nhảy nhảy: Hắc Diệu lạnh lùng nhà tôi sao lại đối xử tốt với Tiểu mê quỳ như vậy. Nhân quyền của fan ở nơi nào???

Ba ngày béo mười cân: Kháng nghị một cách nghiêm túc.

Con mèo có cái đuôi to: yếu ớt mà nói….. Tôi làm fan còn sớm hơn cả Tiểu mê quỳ, vì sao tôi không có băng dán.

Hôm nay đột nhiên bé gái gặp trai đẹp: Chỉ mình tôi cảm thấy có chuyện mờ ám sao? Chẳng lẽ ngoài đời chú Diệu có chúng ta và Tiểu mê quỳ có quen biết sao?

Tôi không phải Tiếu Chiết Dụ: Lầu trên đừng nói bậy chứ? Bạn nói luôn thành Tiểu mê quỳ là bạn gái của Hắc Diệu đại đại đi. QAQ, đại đại, tôi cũng muốn….

Tiểu Hoắc Huyền bị mẹ đẻ ngược đến khóc: này…… có được tính là thức ăn cho chó không?

Mỗi ngày đều bị thúc giục đến rớt ngựa: Dù sao tôi cũng ăn.

…..

Du Thanh Quỳ nghiêng người ngã lên sofa, lqd, nhìn những bình luận này mà cười không khép được miệng. Cho dù như thế nào, cô cũng là người đầu tiên được Hắc Diệu tặng quà, băng dán. Tất cả những bức tranh của anh chỉ dùng sổ tay của cô. Ô ô ô, Du Thanh Quỳ xúc động đến phát khóc.

Thật là vui.

Du Thanh Quỳ vui vẻ nên quyết định sẽ tổng vệ sinh. Phòng khách, phòng ngủ của cô, phòng sách, sau đó là phòng ngủ của mẹ. Lúc Du Thanh Quỳ mở cửa ra, ngăn kéo trên bàn trang điểm ở cạnh giường của mẹ cô hơi mở ra, trên đó có một cái túi mở ra. Cô đi đến muốn đóng kín ngăn kéo lại, tay vừa đụng phải ngăn kéo khiến cô ngạc nhiên.

Cô chậm rãi mở ngăn kéo ra, kinh ngạc nhìn giấy chứng nhận ly hôn bên trong, trên đó có dán ảnh chụp của mẹ. Cô rời tầm mắt về phía thời gian.

Là ngày ba mẹ nói với cô muốn đi ra ngoài du lịch.

Du Thanh Quỳ ngồi trên giường, chậm rãi vuốt ve giấy chứng nhận ly hôn của ba mẹ. Qua rất lâu, cô mới từ từ để lại giấy chứng nhận ly hôn vào ngăn kéo. Cô tiếp tục quét dọn vệ sinh nhà cửa, cho đến khi dọn dẹp xong hết tất cả cô mới về phòng sách nhỏ của mình.

Cô mở máy tính lên, đầu tiên là đăng nhập vào trang chủ của ba. Ba cô rất ít đăng bài lên vòng bạn bè, bài mới nhất cũng là một năm trước. Cô lại vào trang chủ của mẹ, cũng rất lâu rồi mẹ cô chưa đăng bài lên vòng bạn bè.

Cô vốn nghĩ rằng có thể nhìn thấy hình ảnh họ cùng nhau ra ngoài du lịch.

Du Thanh Quỳ gửi cho mẹ một tin nhắn: Mẹ ơi, mấy hôm nay mẹ đi chơi có vui không?

Rất nhanh đã có người trả lời: Tiểu Quỳ, mẹ con đang tắm.

Sau đó lại thêm một câu: là ba đây.

Du Thanh Quỳ chớp chớp mắt, giống như đang nằm mơ. Cô nhìn lại ảnh đại diện của đối phương, không sai mà, đây là nick của mẹ mà.

Giấy chứng nhận ly hôn là giả sao? Là đi du lịch rồi chia tay như trong truyền thuyết sao?

Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, sau đó viết: Ba ơi, khi nào ba và mẹ trở về?

“Khoảng hơn nửa tháng nữa đi, nhớ ba mẹ sao?”

Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, mới trả lời: Con có chút nhớ, nhưng con không muốn làm ảnh hưởng đến ba mẹ, con ghẻ mà, QAQ.

“Con gái ngốc.”

Du Thanh Quỳ yên lặng cất máy tính, mở sổ tay ra, viết lên một dòng chữ: 

Cho dù sau này ba mẹ có thể ở chung một chỗ hay không, tôi đều hi vọng họ được hạnh phúc. Nếu như họ tiếp tục ở bên nhau, tất nhiên, tôi rất vui vẻ. Nhưng nếu họ không thể ở cùng một chỗ, cho dù có tách ra, tôi cũng hi vọng cả hai người đều hạnh phúc. Tôi không muốn vì tôi làm ảnh hưởng đến quyết định của họ….

Tôi yêu ba mẹ nhất.

Cô cầm khung ảnh ba người một nhà đặt lên cửa sổ, cô nghiêm túc ngồi bên dưới vẽ tranh. Cô vẽ rất lâu mới hoàn thành. Quả thực cô vẽ tranh không có gì nổi bật, nhưng cô cũng nở nụ cười ngốc nghếch với bức ảnh gia đình.

….

Thời Diệu nằm trên đùi mẹ Thời, lười biếng xem tập tranh. Dù sao cũng là mẹ ruột, Thời Diệu sớm nắm được chân lý dỗ mẹ------ cậu dựa vào người bà.

“A Diệu, có chuyện này mẹ muốn hỏi con.”

“Vâng.”

Mẹ Thời ném tập tranh của Thời Diệu sang một bên: “Đừng có dùng loại thái độ này với mẹ. Nghiêm túc nói chuyện.”

Thời Diệu cũng đành phải nghiêm túc, nói: “Xin mẫu hậu phân phó.”

Mẹ Thời hơi nhíu mày khi nghe cách xưng hô của Thời Diệu, rồi mới nói: “Mẹ cảm thấy con và Tiểu Ngộ đến bên này đi. Dù sao con cũng không cần học cấp ba. Ý của ba mẹ là con đừng học đại học trong nước nữa. Còn Tiểu Ngộ, chúng ta tìm giáo viên cho con bé là được rồi. Những năm này con để nó đọc sách trong trường, sao không đi theo chúng ta học? Hiệu quả hơn nhiều so với hiện tại.”

Hóa ra là chuyện về Tiểu Ngộ.

Thời Diệu lắc đầu, nói: “Đọc sách cũng không phải chuyện lớn, Tiểu Ngộ có đọc sách hay không đọc sách cũng không thành vấn đề. Nhưng mà tính cách của Tiểu Ngộ luôn hướng nội, nếu không cho nó đi học, để nó ở nhà, chỉ sợ không tốt.”

“Cũng đúng….” Mẹ Thời thở dài. “Cũng không biết tính cách của con nhóc này giống ai nữa.

Thấy mẹ thay đổi suy nghĩ, Thời Diệu lại nhặt tập tranh đến.

“Chưa xong đâu.” Mẹ Thời lại ném tập tranh của Thời Diệu sang một bên.

“Con nói cũng đúng, để Tiểu Ngộ đến trường học xong chương trình cấp ba đi. Nhưng mà còn chuyện này nữa, còn còn nhớ Phi Dương không?”

“Không chút ấn tượng.” Thời Diệu thuận miệng nói.

“Đứa nhỏ này.” Mẹ Thời vỗ một cái vào đầu Thời Diệu. “Là còn gái của bác Trang, Trang Phi Dương. Là cô gái nhỏ xinh đẹp chơi đùa với Tiểu Ngộ từ nhỏ. Trước đây còn học cùng lớp với con và Tiểu Ngộ mà, năm ngoái mới chuyển đến bên này đó. Bây giờ muốn về nước, con ở lại đợi thêm mấy hôm nữa rồi về cùng nó luôn.”

Mẹ Thời lại nói thêm: “Nó còn nhỏ hơn Tiểu Ngộ đó, con chăm sóc nó nhiều một chút.”

Thời Diệu cười hỏi: “Mẹ, mẹ từng nghiên cứu khoa học, hiện tại là người nghiên cứu nghệ thuật, sao lại giống những nhà giàu mới nổi kia thế. Không cưới, có cưới hay không?”

Mẹ Thời cầm tập tranh cuộn tròn lại gõ hai cái xuống đầu của Thời Diệu, nổi giận đùng đùng nói: “Thằng nhóc này, trong đầu con đang nghĩ gì vậy. Con muốn cưới Phi Dương mẹ còn nghĩ con không xứng đấy. Với tính cách này của con, con gái nhà ai có thể vừa ý con chứ.”

“Nếu còn không trốn sẽ bị mẹ ruột đánh chết.” Thời Diệu nhanh chóng đi dép vào chạy trốn.

…..

Tiết tự học thứ hai.

Du Thanh Quỳ đang chuẩn bị bài, lqd, cô nhìn thoáng qua chỗ bên cạnh không có người ngồi. Không phải là nói thứ sáu tuần trước về sao? Cũng không biết hôm nay có đến đi học không? Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn vào chỗ ngồi của Lâm Tiểu Ngộ, Lâm Tiểu Ngộ cũng chưa tới.

Lúc tiết tự học sắp kết thúc, đột nhiên cửa phòng học bị mở ra.

Du Thanh Quỳ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thời Diệu đã đến, Lâm Tiểu Ngộ đi sau cậu, phía sau cậu cũng có một cô gái, nhưng cô không biết là ai. Tóc của cô gái kia được tết gọn gàng, có đôi mắt bồ câu, rất đẹp.

“Phi Dương.” Dương Hinh bỗng đứng lên. “Cậu về rồi à. Thật sự là…. Càng ngày càng dễ nhìn.”

Trang Phi Dương cười rộ lên: “Lớp trưởng.”

“Phi Dương, cậu còn không tiếc mà quay lại sao? Còn nghĩ rằng cậu sẽ ở nước ngoài không về chứ.” Chu Tiếu ngồi phía sau cười nói.

Trang Phi Dương hơi nâng cằm lên, cười nói: “Đương nhiên phải trở về. Năm đó không biết ai đã đánh cuộc nếu học thua thì sẽ kêu tiếng chó sủa, vậy mà kéo dài đến hơn một năm.”

“Ha ha ha….”

Trong lớp vang lên tiếng cười lớn, không biết người nào còn huýt sáo, ngược lại Chu Tiếu có chút ngại ngùng.

Trang Phi Dương quay đầu nhỏ giọng nói gì với Lâm Tiểu Ngộ, Lâm Tiểu Ngộ cúi đầu cười rộ lên. Trang Phi Dương cười cười xoa đầu cô ấy.

“Lớp trưởng, mình ngồi ở đâu?” Trang Phi Dương hỏi.

Dương Hinh sững sờ một cái, mới nói: “Chỗ ngồi trong lớp ta dựa theo kết quả của cuộc thi tháng, lần trước cậu không tham gia thi….”

Trang Phi Dương không đợi Dương Hinh nói xong liền nói: “Mình muốn ngồi cùng bàn với Tiểu Ngộ, được không?”

“Phi Dương, cậu ngồi đây đi. Mình ra phía sau ngồi.” Trương Lập Thần ngồi bên cạnh Tiểu Ngộ lập tức thu dọn đồ đạc, đổi chỗ với Du Thanh Quỳ.

Trang Phi Dương vỗ vỗ vai cậu ta, nói: “Trương Lập Thần, cảm ơn cậu.”

“Không cần khách sáo.” Trương Lập Thần lập tức cười rộ lên, cười rất rực rỡ.

Du Thanh Quỳ tò mò nhìn Trang Phi Dương, mãi đến khi Thời Diệu ngồi xuống bên cạnh cô. Cô thu hồi tầm mắt, nở nụ cười với Thời Diệu, sau đó quay người sang chỗ khác tiếp tục chuẩn bị bài.

Du Thanh Quỳ phát hiện Trang Phi Dương rất được mọi người chào đón, bất kể là thầy giáo hay học sinh. Lúc trên lớp, thầy giáo thường đưa ra những câu hỏi cho cậu ấy giải quyết, mỗi lần cô ấy đều trả lời rất tốt.

Lúc tan học, Du Thanh Quỳ nhìn Lâm Tiểu Ngộ, thì nhìn thấy Trang Phi Dương một tay chống má, vừa giảng đề cho Lâm Tiểu Ngộ. Du Thanh Quỳ nghĩ nghĩ, xoay người đi.

“Dạng đề này làm như thế nào vậy?” Thời Diệu đột nhiên để một đề bài luyện tập lên bàn của Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ cầm đề lên, viết cách làm lên tờ đề luyện tập, vừa viết vừa nói: “Đề bài này, bước đầu tiên là….”

Du Thanh Quỳ đột nhiên dừng lại, cô nhìn Thời Diệu nháy mắt mấy cái, nghi ngờ hỏi: “Sao cậu lại không làm được bài này chứ?”

“Tôi cũng không phải thần, cũng có đề bài tôi không làm được, đây là một chuyện  bình thường mà.” Thời Diệu nói rất bình tĩnh.

Du Thanh Quỳ “A…” một tiếng, sau đó vừa tiếp tục viết lại cách làm, vừa giảng bài cho Thời Diệu.

“Cậu hiểu chưa?” Du Thanh Quỳ hỏi.

Thời Diệu lắc lắc đầu.

Du Thanh Quỳ nhíu mày, sau đó mở một trang khác, lại viết lại từ bước đầu. “Ngoài cách vừa rồi, cậu cũng có thể dùng cách này để giải…”

……

Hôm nay là ngày tổ Du Thanh Quỳ trực nhật. Thật ra Thời Diệu và Lâm Tiểu Ngộ đều thuộc tổ này, mà Du Thanh Quỳ không ngờ rằng Trang Phi Dương cũng thuộc tổ này. Những bạn nam bình thường lười biếng không trực nhật vậy mà hôm nay cũng ở lại trực.

Trang Phi Dương dùng cái chổi chỉ vào Cổ Dật Phi, Chu Tiếu và Tần Ất Minh: “Nghe nói lúc mình không có ở đây, cứ đến lúc trực nhật là các cậu lại lười biếng. Bắt nạt Dương Hinh đúng không? Thiếu dạy dỗ à?”

“Không dám, không dám. Thật sự là không dám mà.”

“Đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi.”

“Đúng vậy, hôm nay bọn mình cũng trực nhật mà…”

Dương Hinh ôm cánh tay Trang Phi Dương cười.

Du Thanh Quỳ đã biết, trước kia Trang Phi Dương là lớp trưởng lớp ba, sau khi cô ta nghỉ thì Dương Hinh mới lên làm.

Trang Phi Dương đi đến trước mặt Du Thanh Quỳ, nói: “Xin chào, bạn học mới. Mình là Trang Phi Dương.”

Du Thanh Quỳ nở nụ cười, khóe mắt cũng cong lên, nói: “Xin chào Phi Dương, mình là Du Thanh Quỳ.”

“Biết cậu rồi.” Trang Phi Dương vỗ một cái lên vai Du Thanh Quỳ, hai tay chống lên bàn học, nhảy qua bàn, đi về phía sau Tần Ất Minh, Chu Tiếu, cùng nói chuyện với mấy người họ.

“Này, tí nữa mọi người cùng nhau đi ăn thịt nướng đi? Một năm nay mình  luôn thèm ăn. Mình mời khách.” Trang Phi Dương cười nói.

Những người khác cũng cười đùa theo.

Mọi người cùng nhau đến một quán thịt nướng ở tận cùng một con hẻm nhỏ, Trang Phi Dương đi đằng trước, Dương Hinh và Lâm Tiểu Ngộ đi ở hai bên cô ta, mấy bạn học nam cũng đi xung quanh cô ta.

Du Thanh Quỳ đi ở phía sau, Thời Diệu đi bên cạnh cô.

Trang Phi Dương quay đầu nhìn thoáng qua Thời Diệu và Du Thanh Quỳ.

Lúc ăn, mọi người đều vây quanh Trang Phi Dương nói về những chuyện lí thú, những chuyện đó Du Thanh Quỳ không thể chen miệng vào được. Cô ngồi một bên vừa nướng vừa ăn, nướng được một chuỗi ăn một chuỗi, ăn và ăn, ăn và ăn…..

“Con búp bê kia, người thợ nói có thể sửa được, bây giờ sửa được một nửa rồi.” Thời Diệu giống như đang thuận miệng nói.

“Thật sao?” trong miệng Du Thanh Quỳ nhét đầy thịt lớn, vừa nói, đột nhiên cô bị nghẹn, ho khụ khụ không ngừng.

Thời Diệu nhíu mày, đưa cho cô một bình nước.

“Thanh Quỳ, cậu bị cay à?” Lâm Tiểu Ngộ hỏi.

Dương Hinh đi qua bên cạnh Du Thanh Quỳ, vuốt lưng giúp cô. Cười nói: “Cũng lớn như vậy rồi mà ăn thịt cũng bị nghẹn.”

Mấy bạn học nam cũng nói vài câu cười đùa.

Du Thanh Quỳ ngượng ngùng cười cười.

Trang Phi Dương ngồi bên kia không động, cô chỉ nhìn Du Thanh Quỳ một cái, sau đó lập tức nhìn về phía Thời Diệu. Bởi vì cô ta phát hiện, đêm nay, Thời Diệu hoặc là cúi đầu, hoặc là nhìn Du Thanh Quỳ, ánh mắt chưa từng dùng trên người nào khác.

“Nào, chúng ta cũng nhau uống bia đi.” Trang Phi Dương cười nói.

Cô mở hai chai bia, đưa cho Du Thanh Quỳ một chai, cười nói: “Hôm nay coi như là ngày đầu tiên chúng ta quen nhau, hy vọng sau này có thể trở thành bạn tốt.”

“Mình không biết uống bia….” Du Thanh Quỳ nhìn chai bia Trang Phi Dương đặt trước mặt cô, có chút khó xử.

Con mắt đen của Tần Ất Minh nhanh chóng chuyển động, cười hòa giải:”Phi Dương, Thanh Quỳ không biết uống thì thôi đi.”

Trang Phi Dương đứng ở chỗ đó, ngước đầu đổ bia vào bụng, sau đó cũng không nói chuyện, chỉ nhìn Du Thanh Quỳ cười.

“Nếu không thì thế này đi, Thanh Quỳ uống đồ uống là được rồi. Mình uống giúp cậu ấy, mình uống hai chai.” Tần Ất Minh nói.

Trang Phi Dương cười như không cười nhìn Tần Ất Minh một cái, nói: “Cậu là gì của cậu ấy mà muốn thay cô ấy uống bia.”

Nụ cười trên mặt Tần Ất Minh cứng đờ, có chút lúng túng.

Dương Hinh và Lâm Tiểu Ngộ nhìn nhau, lqd, có chút mơ hồ. Trang Phi Dương nhằm và Du Thanh Quỳ quá rõ ràng. Nhưng vì sao vậy? Tính tình Trang Phi Dương luôn rất tốt mà, với những học sinh trong lớp, bất kể là học sinh ngoan, hay học sinh nghịch, cô ấy vẫn có thể hòa mình. Hôm nay là ngày đầu tiên gặp Du Thanh Quỳ, sao lại nhằm vào cô ấy như vậy?

“Phi Dương, thôi đi.” Lâm Tiểu Ngộ nhỏ giọng nói: “Thanh Quỳ không biết uống bia mà, mình cũng không uống được…..”

“Đúng vậy, Thanh Quỳ giống Tiểu Ngộ, không uống được bia.” Dương Hinh cũng nói, “Phi Dương, để tớ uống cùng cậu đi.”

Trang Phi Dương cười cười, lại mở một chai bia, vừa uống vừa nhìn Du Thanh Quỳ, chờ cô trả lời.

Du Thanh Quỳ luôn rất mềm lòng nhưng cô vẫn nhận thấy địch ý rõ ràng của Trang Phi Dương. Mặc dù cô không biết tại sao.

Du Thanh Quỳ đứng lên, đeo balo lên vai, sau đó nhìn Trang Phi Dương, nói: “Nếu như phải cùng cậu uống bia mới có thể làm bạn bè, vậy chúng ta không làm bạn bè nữa đi.”

Nói xong cô cầm quai cắp của mình xoay người đi ra ngoài, mới đi được hai bước lại quay lại, cô để lại tiền trả cho phần thịt nướng mình đã ăn. Sau đó cô lại xoay người đi ra ngoài một lần nữa.

Cô mới không cần Trang Phi Dương mời đâu.

Mấy người trợn mắt há mồm nhìn theo bóng lưng của Du Thanh Quỳ, không ngờ cô lại không nể mặt như vậy. Vậy mà chỉ mấy câu khách sáo cũng không chịu nói….

“Uống được bia là rất giỏi sao?” Thời Diệu luôn im lặng đột nhiên mở miệng.

Trang Phi Dương cười một cái, lại uống một ngụm bia, nói: “Được rồi, là có phần tục, nhưng có thể chứng minh một con người có phải là người thẳng thắn hay không.”

Thời Diệu không nói tiếp, mà nhìn Lâm Tiểu Ngộ nói: “Tiểu Ngộ, tí nữa cậu bảo dì đến đón cháu.”

“Vâng,” Lâm Tiểu Ngộ gật đầu. Cô có chút lo lắng nhìn theo hướng Du Thanh Quỳ rời đi, nói: “Cậu nhỏ, có lẽ Thanh Quỳ không quen chỗ này đâu, cậu đưa cô ấy về nhà đi.”

“Biết rồi.” Thời Diệu đứng lên đi ra ngoài.

Trước khi đi còn bỏ lại một câu: “Ngu ngốc.”

Nụ cười vui vẻ trên môi Trang Phi Dương cũng cứng lại, ngay sau đó lại nở nụ cười: “Thời Diệu vẫn như vậy.”

Chu Tiếu và Cổ Dật Phi cùng uống với Trang Phi Dương, Tần Ất Minh lại nhíu mày, có chút đăm chiêu nhìn theo hướng rời đi của Thời Diệu và Du Thanh Quỳ.

…..

Thời Diệu đi ra khỏi nhà hàng nướng, nhìn xung quanh một chút, vậy mà lại không thấy bóng dáng của Du Thanh Quỳ. Thời Diệu ngạc nhiên, không thể, cái người chân ngắn kia không thể chạy nhanh như vậy được.

Cậu nhìn cẩn thận bốn phía, cuối cùng cậu cũng tìm thấy Du Thanh Quỳ ở một quán hàng nướng khác, đây là quán hàng ăn vặt ngoài trời. Cô ngồi trong một góc, nghiêm túc cho thịt lên kệ sắt nướng. Cho dù khoảng cách khá xa, Thời Diệu cũng có thể nhìn thấy ánh mắt như tiểu tinh linh của cô.

Cậu còn tưởng rằng tâm trạng cô không tốt chứ…..

Thời Diệu bật cười.

Du Thanh Quỳ cảm thấy quán thịt nướng ngoài trời này còn ngon hơn của hàng nổi tiếng nhiều. Đáng tiếc, vừa rồi nhiều người ầm ĩ như vậy mà Trang Phi Dương cũng không để cô ăn cho yên ổn. Cô cảm thấy an chưa đủ no, cho nên lại chui vào quán khác ăn.

“Không phải vừa rồi ăn rất nhiều sao? Heo mập nhỏ.” Thời Diệu ngồi xuống đối diện cô, nhặt lên một chuỗi thịt vừa nướng chín ăn.

Du Thanh Quỳ rướn cổ, thấy chuỗi thịt thơm ngào ngạt kia bị Thời Diệu nhét vào miệng, cô có chút nhụt chí hạ thấp người.

Thôi, cậu ăn thì ăn đi, cô còn rất nhiều mà…..

Du Thanh Quỳ tiếp tục đảo thịt trên kệ, nói: “Vừa rồi tôi chưa ăn được bao nhiêu mà.”

Cô lại hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”

“Bên kia ồn ào quá.” Thời Diệu lười biếng nói.

“Ừ.” Du Thanh Quỳ nghiêm túc gật đầu một cái, “Ầm ĩ đến mức mùi thịt cũng không còn.”

Cô cầm một chuỗi thịt nướng, cắn một miếng thật to. Mùi thịt tràn ngập trong miệng, cô liếm liếm môi.

Thời Diệu lấy điện thoại ra, đổi thành im lặng, tắt đèn flash, lặng lẽ chụp một bức ảnh.
Bình Luận (0)
Comment