“Cậu nhỏ, Thanh Quỳ?”
Sau khi Lâm Tiểu Ngộ đi gửi chuyển phát về, cô vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm. Cửa phòng tắm đang mở cửa, cô lập tức đi vào.
Du Thanh Quỳ ngồi chồm hổm trên mặt đất, cô đang tắm rửa cho con mèo nhỏ. Con mèo nhỏ không chịu yên tĩnh muốn nhảy ra ngoài, mỗi lần như vậy Du Thanh Quỳ lại nhanh chóng tóm nó vào chậu.
Con mèo nhỏ buồn bực, dùng sức kêu ‘meo meo’ về phía Du Thanh Quỳ.
Một giây sau, vòi hoa sen trong tay Thời Diệu phun thẳng nước vào người nó, khiến nó ướt nhẹp.
“Meo meo meo meo.” Con mèo nhỏ lắc lắc cái đầu như đang phản đối. Thời Diệu trừng mắt lườm nó, con mèo lại buồn bã ỉu xìu.
Du Thanh Quỳ hơi mím môi cười, bắt đầu xoa sữa tắm lên người con mèo nhỏ. Trong lúc chờ cho bộ lông của con mèo nhỏ khô hoàn toàn, Thời Diệu dạy Du Thanh Quỳ mỗi lần cho mèo ăn bao nhiêu thức ăn, chăm sóc mèo như thế nào. Du Thanh Quỳ gật đầu liên tục, chăm chú nghe.
Trước khi Du Thanh Quỳ đi, Lâm Tiểu Ngộ giữ cô lại: “Ở lại chơi thêm một lúc nữa được không?”
Du Thanh Quỳ ôm chặt con mèo con trong lòng, nói: “Không được, hôm nay trong nhà có chút chuyện, mình phải về nhà trước.”
“Vậy cũng được…..” Lâm Tiểu Ngộ có chút tiếc nuối.
Du Thanh Quỳ ôm con mèo nhỏ đi về phía trước, lqd, cô đi hơn mười bước không tự chủ được mà dừng lại, ma xui quỷ khiến làm cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ trên tầng ba.
Thời Diệu đứng sát cửa sổ nhìn về phía trước, một tay cậu nhét trong túi quần, một tay cầm lon coca nhìn Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ giống như một tên trộm vừa bị bắt gặp, cô vội vàng quay đầu lại, chạy chậm rời đi.
Cho đến khi Du Thanh Quỳ chạy khỏi khu nhà, Du Thanh Quỳ mới nhớ đến một việc----- Cô quên trả điện thoại cho Thời Diệu rồi.
“Meo meo…” Con mèo nhỏ liếm liếm mu bàn tay của Du Thanh Quỳ.
Sáng sớm thứ hai, Du Thanh Quỳ đến trường học sớm, vừa bước vào sân trường đã thấy Dương Hinh.
Thời tiết chuyển lạnh nên các bạn nữ chạy bộ trong sân trường cũng ít đi. Du Thanh Quỳ và Dương Hinh đi dọc theo sân thể dục.
Dương Hinh nói: “Thanh Quỳ, cậu có nhớ lúc cậu tham gia đại hội thể dục thể thao khi mới chuyển đến không, mỗi ngày cậu đều cùng nhau chạy một vòng quanh sân thể dục của trường.”
Du Thanh Quỳ cười nói: “Tất nhiên là nhớ chứ, lúc đó ngày nào cậu cũng chạy với mình. Trong cuộc đua của đại hội thể dục thể thao cũng chạy cùng mình. Còn có, lúc biểu diễn nghệ thuật, giầy của mình bị hỏng, cậu cũng nghĩ cách giúp tớ đến phòng múa lấy giày….”
Dương Hinh cũng nhớ đến những chuyện kia, nói: “Lúc đó những người trong tổ mình cứ đến lúc trực nhật là lại đi muộn về sớm, cũng chỉ có mình cậu ở lại cùng mình.”
“Là lớp trưởng luôn tự mình làm tất cả mọi việc, không chỉ chủ động nhận cùng trực nhật với những bạn ham chơi, lúc khai mạc đại hội cũng tự mình chạy đi bê ghế cho lớp. Bình thường trong lớp có bạn nào gặp khó khăn thì cậu cũng là người đầu tiên giúp đỡ. Lúc đó mình luôn nghĩ….. Lớp trưởng là người lớp trưởng tốt nhất mà mình từng thấy. Đối tốt với tất cả mọi người, luôn chịu trách nhiệm như vậy….”
Dương Hinh cười cười, có chút ngại ngùng nói: “Mình đâu có tốt như vậy đâu, chỉ là làm lớp trưởng nên cũng hi vọng cả lớp tốt hơn mà thôi.”
Du Thanh Quỳ hơi ngừng lại, nhìn Dương Hinh nói: “Cậu là một lớp trưởng tốt, nhưng từ nay về sau cậu không còn là bạn tốt của mình nữa.”
Nụ cười trên mặt Dương Hinh cứng đờ.
“Thanh Quỳ….” Dương Hinh kéo tay Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ nở nụ cười nhẹ nhàng, nói: “Lớp trưởng, cậu có biết chuyện kia ảnh hưởng đến mình như thế nào không? Cô ta không chỉ chụp mình lúc mình thay quần áo mà thậm chí còn phát ảnh ra ngoài. Nhưng tại sao cậu phải cố ý nói như vậy? Đúng là đúng, sai là sai. Nếu như mình làm sai, mình không nhờ cậu giúp đỡ, nhưng mình chỉ hi vọng cậu nói đúng sự thật mà thôi.”
“Thanh Quỳ…. Mình chỉ hi vọng mọi người đều tốt, nói thẳng thắn, tháo gỡ vướng mắc. Mình hi vọng cậu và Phi Dương có thể làm bạn….”
Du Thanh Quỳ rút tay lại: “Mình biết cậu không có ác ý, cậu chỉ là hiền lành hi vọng mọi người đều tốt đẹp. Nhưng cái nhìn của chúng ta trên vấn đề nguyên tắc không giống nhau. Về sau cũng không cần làm bạn tốt của nhau nữa. Rất xin lỗi.”
Du Thanh Quỳ quay người, đi về phía phòng học.
Du Thanh Quỳ là một cô gái mềm lòng, tất cả mọi người đều khen tính tình của cô dễ sống chung. Mặc dù cô mềm lòng, nhưng cũng có ranh giới cuối cùng của mình, hơn nữa, trên vấn đề nguyên tắc cô luôn rất cố chấp.
Cô thích kết bạn, nhưng lại không tha thứ cho những người bạn kia. Đã không hợp để làm bạn bè vậy thì không làm nữa.
….
Lúc Du Thanh Quỳ đứng trước phòng học, cô vụng trộm nhìn về phía chỗ ngồi của Thời Diệu, chỗ ngồi trống không, cậu còn chưa đến, Du Thanh Quỳ thở phào nhẹ nhõm.
Cô đi vào vị trí bên trong của mình, lúc đi qua chỗ ngồi của Thời Diệu, cô không nhịn được mà nhìn bàn cậu, rõ ràng chỉ là một cái bàn không, không có gì cả. Nhưng mà….. Hình như bàn học của cậu không giống với bàn học của người khác….
Du Thanh Quỳ vừa ngồi xuống đã nhìn thấy Thời Diệu và Lâm Tiểu Ngộ một trước một sau đi vào phòng học. Du Thanh Quỳ vội vàng lấy sách ngữ văn, cúi đầu chuẩn bị bài.
Thời Diệu trực tiếp ngồi xuống, lấy điện thoại mới ra. Gần đây cậu tìm được một phần mềm vẽ tranh trên máy tính rất hay chức năng vẽ này với cậu mà nói là quá đơn giản, nhưng cậu lại cảm thấy có chút mới lạ, vừa ngồi xuống là bắt đầu chơi.
Du Thanh Quỳ vụng trộm nhìn cậu một cái, trong lòng không khỏi có chút ít buồn bã…..
Vì cô quên trả điện thoại di động cho cậu nên cậu mới phải mua điện thoại mới sao?
Du Thanh Quỳ mím môi, cúi đầu nhìn thoáng qua ngăn nhỏ trong cặp, trong đó là di động của Thời Diệu.
“Thanh Quỳ, cho mình mượn bài tập số học của cậu một chút. Còn cả bài tập vật lí nữa.” Một bàn nữ ngồi phía sau vỗ vỗ vai Du Thanh Quỳ.
“Được.” Du Thanh Quỳ mở vở bài tập ra đưa cho cô ấy.
Cô xoay người lại, lqd, tiếp tục chuẩn bị bài. Tiết tự học sớm vẫn giống như trước đây, tất cả mọi người rất ồn ào, trước kia trong cảnh ồn ào như vậy Du Thanh Quỳ vẫn có thể tập chung chuẩn bị bài, nhưng không biết hôm nay vì sao cô lại cảm thấy phòng học hôm nay quá ồn ào, cô không thể tập chung học bài.
“Du Thanh Quỳ, có người tìm kìa.” Một bạn học nam đứng ngoài cửa gọi.
“Cảm ơn, mình ra ngay.” Du Thanh Quỳ đứng lên.
Thời Diệu đang rất nghiêm túc vẽ tranh, giống như không hề phát hiện ra là cô muốn đi ra ngoài.
“Thời Diệu, tôi muốn đi ra ngoài một chút….” Du Thanh Quỳ nhỏ giọng nói.
Lúc này Thời Diệu mới ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, lười biếng “A” một cái, cầm điện thoại di động đứng lên, nhường chỗ cho cô ra ngoài.
Du Thanh Quỳ ra khỏi phòng học thì thấy Lục Vũ Toàn, Du Thanh Quỳ hơi sững sờ một lát, sau đó đi lên phía trước, nói: “Cậu tìm mình à?”
“A, đúng thế.” Lục Vũ Toàn cúi đầu, trong tay cô đang ôm một hộp trái cây.
Du Thanh Quỳ nhìn trái cây được cô ấy cắt cẩn thận trong cái hộp, nụ cười trên mặt có chút cứng lại. Không phải Lục Vũ Toàn lại muốn nhờ cô đưa đồ cho Thời Diệu chứ….
Hình như nhìn ra sự lúng túng của Du Thanh Quỳ, Lục Vũ Toàn vội vàng nói: “Là mình tặng cậu.”
“Tặng mình?” Du Thanh Quỳ có chút kinh ngạc.
“Ừ.” Lục Vũ Toàn gật đầu, đem trái cây nhét vào trong tay Du Thanh Quỳ, có chút áy náy nói: “Lần trước là mình hiểu nhầm cậu, rất xin lỗi.”
Lúc Lục Vũ Toàn nhét hộp trái cây vào tay Du Thanh Quỳ thì tiếng chuông vào lớp cũng vang lên.
“Vào lớp rồi, mình về lớp trước đây.” Lục Vũ Toàn xoay người chạy đi.
Du Thanh Quỳ nhìn qua hộp trái cây trong tay, trong lòng có chút phức tạp. Chuyện cho tới bây giờ, tất nhiên cô cũng biết lúc trước Lục Vũ Toàn tức giận vì chuyện gì. Nếu đổi lại là cô thì cô cũng sẽ hiểu nhầm….
Nhưng tại sao đột nhiên Lục Vũ Toàn lại tháo gỡ được hiểu lầm vậy? Trong lòng Du Thanh Quỳ có chút nghi ngờ. Du Thanh Quỳ không kịp nghĩ nhiều, vì cô nhìn thấy giáo viên ngữ văn đang đi về lớp cô. Cô vội vàng về chỗ ngồi.
Thời Diệu vẫn đang đợi cô về, cậu đứng bên cạnh bàn học, đơn giản là tựa người vào bàn chơi phần mềm vẽ tranh trên điện thoại di động.
Du Thanh Quỳ chạy nhanh vào chỗ.
Lúc tiến vào chỗ ngồi, đột nhiên Du Thanh Quỳ nhớ đến dáng vẻ Thời Diệu cúi người hôm thứ bảy.
Du Thanh Quỳ sờ sờ đỉnh đầu cô, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ.
..
Lúc học, Du Thanh Quỳ mấy lần quay sang nhìn lén Thời Diệu. Cậu không chơi cái phần mềm vẽ kia nữa mà đang mở một quyển tranh vẽ.
Du Thanh Quỳ có chút ảo não.
Sao người này có thể bày ra dáng vẻ như chưa phát sinh chuyện gì thế này chứ?
Lúc Du Thanh Quỳ đang không nghĩ được, đột nhiên Thời Diệu lại duỗi tay giúp cô mở thêm ba trang trên quyển sách ngữ văn.
Du Thanh Quỳ hơi ngẩn ra, cô ngẩng đầu nhìn giáo viên đang viết bài trên bảng. Hóa ra cô mở sai trang sách…
Bị phát hiện rồi sao?
Du Thanh Quỳ cúi đầu, gương mặt hiện lên sự đỏ ửng.
Du Thanh Quỳ rất cố gắng tập chung nghe giảng, nhưng lúc nào cũng không tự chủ được mà thất thần. Cuối cùng cũng nhịn được đến lúc giải lao, cô mềm nhũn nằm úp lên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ trời đang mưa, tí tách tí tách.
Du Thanh Quỳ mở quyển sổ tay của cô ra, nghiêm túc vẽ trời mưa. Đối với Du Thanh Quỳ, một người ngay cả ngôi sao năm cánh cũng không vẽ được, thì vẽ bầu trời mưa thật sự là quá khó.
Du Thanh Quỳ nhìn bức tranh lộn xộn trên quyển sổ tay, cô có chút đau lòng. Cô buồn bã cầm cục tẩy, tẩy từng chút, từng chút một đến khi sạch sẽ.
Tẩy sạch trang giấy, nhưng tâm trạng xấu của cô lại không thể lau sạch được.
Đột nhiên Thời Diệu duỗi tay cầm lấy sổ tay trong tay cô, sau đó lại lấy luôn cả bút máy và cục tẩy trên tay cô.
Thời Diệu không hề nhìn Du Thanh Quỳ, mà chỉ nhìn thoáng qua khung cảnh trời mưa ngoài cửa sổ, sau đó bắt đầu cúi đầu vẽ tranh.
Du Thanh Quỳ sờ mu bàn tay của cô, vừa rồi lúc Thời Diệu lấy bút máy và cục tẩy có vô tình chạm vào tay cô.
Đột nhiên cô nghe thấy hai bạn nữ phía sau nói chuyện.
“Này, cậu có nghe nói không, Trang Phi Dương của lớp mình bị Diệp Lệ Học đánh cho phải nhập viện đó.”
“A? Thật hay giả….. Hôm nay Trang Phi Dương cũng không đến lớp, mình còn tưởng cậu ấy mất mặt vì chuyện hôm trước, dù sao cũng phải xin lỗi trước toàn trường, hơn nữa còn làm kinh động đến cả cảnh sát nữa.”
“Thật đấy. Mình xác định. Lúc tan học hôm thứ sáu tuần trước, Diệp Lệ Học đột nhiên dẫn theo vài người ở ngoài trường đến đánh Trang Phi Dương. Vốn cũng chỉ muốn dạy dỗ cậu ấy một chút, nhưng Trang Phi Dương cũng không phải người có tính tình tốt, vậy nên cũng đánh lại Diệp Lệ Học, cuối cùng bị đánh đến mức thảm như vậy…. Nghe nói Trang Phi Dương bị gãy chân, phải nằm viện một thời gian dài đấy.”
“Ông trời của tôi ơi…. Diệp Lệ Học lợi hại quá đi…”
“Lợi hại? Mình nghĩ là ngu ngốc thì đúng hơn. Cô ta không chỉ bị thương mà còn bị đuổi học nữa kìa.”
“A.”
“Nói đến cũng khéo, thế mà lại bị thầy chủ nhiệm bắt được. Diệp Lệ Học đã phạm lỗi hai lần rồi, đây là lần thứ ba, trực tiếp đuổi học luôn….”
Bên ngoài mưa to, trời có chút lạnh, Du Thanh Quỳ hắt hơi một cái, cô cúi đầu sờ sờ quần mình, hôm nay cô mặc quần hơi mỏng.
Thời Diệu cởi áo khoác xuống, tiện tay ném lên chân cô, sau đó tiếp tục vẽ tranh.
Du Thanh Quỳ cúi đầu, thong thả kéo áo khoác của cậu chùm kín chân cô. Lúc cô đang do dự có nên nói cảm ơn với Thời Diệu không, Thời Diệu đã đặt quyển sổ tay với bức tranh vẽ hoàn chỉnh trên bàn học của cô.
Du Thanh Quỳ lặng lặng ngồi nhìn quyển sổ tay không nhúc nhích, qua một lúc lâu, cô mới lấy ra một miếng băng dán, đầu tiên là áp các hình lên trang giấy, cẩn thận chỉnh sửa, sau đó gắn vào mà mưa.
Tranh Hắc Diệu vẽ và băng dán.
Lần này cô được trao quyền, hơn nữa còn là trao quyền độc nhất vô nhị, hừ.