Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 4.2

Editor: Sam Sam

Lúc Thời Diệu mới lật một trang thì trong tầm mắt lại xuất hiện cặp cẳng chân thon dài trắng nõn.

Cậu ngẩng đầu nhìn Du Thanh Quỳ đang rút một tờ giấy ra rồi để lên bàn học của mình.

Phòng học vẫn đang ồn ào, bỗng nhiên im lặng ngay lập tức.

Du Thanh Quỳ liếc nhìn Thời Diệu, cô hơi mỉm cười nhưng không nói gì, sau đó xoay người trở về chỗ ngồi của mình.

Cô suy tính thật lâu mới nghĩ đến biện pháp này, để tránh nghe Thời diệu nói “Không muốn nghe”, cô dứt khoát không nói gì mà sẽ viết cho cậu ta!

“Chuyện gì, thư tình sao…??” Dương Hinh kinh ngạc há to miệng. Cô nhìn Du Thanh Quỳ với ánh mắt vừa khiếp sợ vừa tiếc hận. Đúng là một cô gái tốt, làm sao lại bị sắc đẹp của Thời Diệu mê hoặc chứ…

Du Thanh Quỳ ngây ngẩn cả người, vội vàng giải thích: “Không phải vậy! Không phải vậy! Cái đó…”

“Không đi!” Thời Diệu mở miệng cắt đứt lời nói của cô.

Lời của cậu ta giống như xác định lá thư kia đúng là thư tình, còn là thư hẹn hò nữa. Lập tức trong phòng học vang lên một trận cười lớn.

Du Thanh Quỳ quay đầu lại trợn mắt nhìn Thời Diệu một cái, là cậu ta cố ý!

Du Thanh Quỳ không để ý tới, yên lặng về lại chỗ ngồi của mình, tức giận mở cuốn sổ trên bàn rồi viết thật to một chữ:

Hừ!

Các bạn học cười đủ rồi lại bắt đầu đến lúc thu vở bài tập. Dù sao tiết đầu của hôm nay là của chủ nhiệm Ma Vương.

Dương Hinh đi xuyên qua lối đi nhỏ, ngồi bên cạnh Du Thanh Quỳ vỗ vai cô an ủi: “Hì, đừng để trong lòng. Thời Diệu luôn đối xử với các nữ sinh khác như vậy!”

“Mình…” Du Thanh Quỳ đang muốn giải thích thì Dương Hinh lại vỗ một cái nữa lên vai cô rồi đứng lên thu bài tập.

Du Thanh Quỳ xem nội dung bài trong sách, thế nhưng không vào đầu được chữ nào. Tiếng chuông reo lên lần thứ nhất, cô lập tức đứng lên, lại thu hút ánh mắt của các bạn học trong lớp một lần nữa. Du Thanh Quỳ chạy chậm tới trước bàn học của Thời Diệu, may là tờ giấy kia chưa bị vứt bỏ mà vẫn còn nằm trên bàn của cậu ta.

Tờ giấy đó được xé ra từ trong sổ tay của Du Thanh Quỳ, vì muốn tỏ thái độ hữu nghị bạn bè mà cô còn dán một con nai đáng yêu lên góc tờ giấy nữa.

Lãng phí giấy của mình mà!

Du Thanh Quỳ cầm tờ giấy rồi cẩn thận lột miếng dán hình con nai ra, sau đó vò mảnh giấy kia thành một cục rồi ném vào thùng rác.

Tiếng chuông reo lên lần hai, Du Thanh Quỳ nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết cùng một chiếc váy dài màu xanh da trời. Trời xanh mây trắng. Mép váy cô nhẹ nhàng tung bay, mềm mại uyển chuyển như dải lụa.

Thời Diệu ngẩng đầu nhìn cô một cái.



Sau khi tan học, Du Thanh Quỳ dọn sách vở xong thì bắt đầu lau bảng đen.

Dương Hinh đang quét lớp thì hơi áy náy nhìn cô: “Thanh Quỳ, thật ngại quá, phân công cậu và mình trực chung với nhau. Nhưng chỉ có tổ chúng ta là tổ ít người nhất, hơn nữa thật sự mình bận không làm một mình được…”

Mấy bạn học ngồi ở bàn sau không những không thích học tập mà còn đi trễ về sớm như cơm bữa, bọn họ rất ít khi trực nhật. Ai trong lớp cũng không muốn bị phân cùng một tổ với mấy người đó. Dương Hinh là lớp trưởng, cô liền sắp xếp mình cùng những người bạn kia thành một tổ, đại đa số đều do một mình cô dọn cả phòng học.

“Không sao mà! Mình thích trực nhật cùng cậu, còn có thể nói chuyện nữa!” Du Thanh Quỳ cười với Dương Hinh một cái, lại quay đầu tiếp tục lau bảng đen.

Dương Hinh cảm thấy bạn học mới chuyển tới này thật không tệ! Cô quét xong một dãy lại lên phía trước lau bảng đen với Du Thanh Quỳ.

“Đúng rồi.” Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn Dương Hinh, hỏi: “Lớp trưởng, người ngồi cùng bàn với mình chuyển đi rồi sao? Mình chuyển tới hai ngày rồi cũng chưa gặp qua cậu ấy.”

“Lâm Tiểu Ngộ?”

Du Thanh Quỳ gật đầu. Bên mép phải của mỗi bàn học ở trường Lục Trung đều dán tên học sinh, Du Thanh Quỳ biết tên nhưng chưa từng thấy qua người bạn cùng bàn Lâm Tiểu Ngộ kia.

“Không phải, cậu ấy không khỏe lắm nên một học kỳ đã xin nghỉ hết phân nửa rồi.” Dương Hinh tùy ý trả lời.

“Rốt cuộc cũng làm xong rồi! Đi thôi, về nhà nào!” Dương Hinh nắm lấy tay Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ lắc đầu một cái: “Lớp trưởng, còn mười ngày nữa là tới ngày hội thể dục thể thao rồi, mình muốn đến sân thể dục tập chạy một lúc.”

Dương Hinh quan sát gươn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Du Thanh Quỳ rồi nói: “Nước đến chân mới nhảy, quá trễ rồi.”

Du Thanh Quỳ nhỏ giọng: “Không thích cũng phải cố…”

“Ha ha ha.” Dương Hinh cười lớn, “Được rồi, mình chạy với cậu.”

Sau khi tan học, sân trường vô cùng yên tĩnh, ngay cả trong sân bóng rổ cũng chỉ có vài ba người ở lại tập chơi. Du Thanh Quỳ cùng Dương Hinh chậm chậm chạy dọc theo đường chạy của sân thể dục.

Dương Hinh liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Tốc độ của cậu giống như là đi vậy!”

Du Thanh Quỳ không chạy mà đi lên phía trước hai bước, nghiêm trang nói: “Như vậy mới đúng là tốc độ chạy.”

“Cậu cũng quá tích cực đi! Ha ha ha…” Dương Hinh cười to.

Khóe miệng của Du Thanh Quỳ cũng cong lên.

“Đúng rồi.” Dương Hinh ngừng cười, “Thanh Quỳ, cậu đừng đi tìm Thời Diệu nữa. Cái cậu Thời Diệu đó… Đúng là gương mặt đầu độc mê hoặc lòng người. Không biết có bao nhiêu nữ sinh trong trường chúng ta thích cậu ấy, nhưng Thời Diệu luôn mặc kệ, cho tới bây giờ cũng chưa từng đáp trả.”

“Lớp trưởng! Thật sự không phải như cậu nghĩ!” Du Thanh Quỳ nóng nảy, cô đỏ mặt kể lại chuyện của Lục Vũ Toàn cho Dương Hinh nghe, liên tục nói: “Thật đó! Mình nói sự thật đó!”

“Lục Vũ Toàn của lớp 6 à…” Dương Hinh như bừng tỉnh, “Chẳng trách mà, mình cũng cảm thấy cậu không phải là người có tính táo bạo như vậy. Lục Vũ Toàn thích Thời Diệu lâu rồi.”

Thấy rốt cuộc Dương Hinh cũng tin mình, Du Thanh quỳ thở phào nhẹ nhõm. Cô không muốn bị người khác hiểu nhầm mình yêu sớm, hơn nữa còn lầm rằng mình thích Thời Diệu.

“Thật sự cậu không thích Thời Diệu?” Dương Hinh lại hỏi một lần nữa.

“Dĩ nhiên rồi, mình không đời nào thích Thời Diệu! Hơn nữa… yêu sớm là không đúng!” Du Thanh Quỳ nhíu đôi mày nhỏ lại, vô cùng nghiêm túc.

Dương Hinh bật cười hì hì, cô đưa tay nhéo gương mặt nhỏ bé của Du Thanh Quỳ rồi cười nói: “Học sinh ngoan! Vậy chúng ta không yêu sớm, hãy nói về dạng nam sinh mà cậu thích đi! Tại sao không phải là Thời Diệu?”

Du Thanh Quỳ dừng lại, nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

“Dù sao mình cũng sẽ không thích học sinh xấu tính, nếu sau này mình thích ai đó thì người đó phải có thành tích học tập thật tốt, sau này có thể dạy những chỗ mình chưa hiểu. Còn phải… Thật cao, hơi gầy một tí, lúc cười lên thì đẹp mắt, không cười nhìn cũng ổn! Tốt nhất còn có thể vẽ tranh!” Đôi mắt Du Thanh Quỳ cong cong, nhớ tới những bức tranh của Hắc Diệu.

“Ách…” Dương Hinh nhìn Du Thanh Quỳ một cái, “Tại sao mình cảm thấy những điều cậu nói… Thời Diệu đều thỏa mãn được hả? Thật cao, gầy, giá trị nhan sắc lại cao, còn vẽ được tranh…”

Đôi mắt đẹp cùng gò má của Du Thanh Quỳ phồng lên, cô trả lời: “Mình sẽ không thích cái tên học sinh xấu xa đó đâu, hơn nữa mình cũng không thấy Thời Diệu đẹp trai!”

Du Thanh Quỳ bước nhanh hơn về phía trước.

“Có phải cậu hiểu lầm cái gì hay không hả? Không phải là… Cậu nói Thời Diệu khó nhìn sao? Cậu có thể tìm ai đẹp trai hơn Thời Diệu ở cả Lục Trung không chứ? Này, chờ mình với!” Dương Hinh đuổi theo cô.



Thời Diệu đứng trước cửa sổ trong phòng vẽ tranh ở tầng cao nhất của dãy phòng học, nhìn bóng lưng hai nữ sinh vui vẻ cười đùa đuổi theo nhau trên sân thể dục, nắm bút một lúc lâu cũng không đặt xuống để vẽ. Vốn rằng cậu định sẽ vẽ lại cảnh sân thể dục yên tĩnh sau khi tan học, nhưng hết lần này tới lần khác hai cô nàng kia lại xông tới gây rối như vậy.

Cậu ném bút vào thùng rác không vữ nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Nhiều năm sau…

Thời Diệu: Nhìn anh đẹp trai không, hả?

Tiểu Quỳ say đắm: Mỗi sợi tóc của anh cũng đều đẹp mắt lắm lắm!!!
Bình Luận (0)
Comment