Editor: Voicoi08
“Tôi biết em, em còn đẹp hơn trên hình nữa.” Nhiếp Tư nói.
Du Thanh Quỳ sững sờ, ngày đầu tiên đi khai giảng, cô bị chủ nhiệm lớp khen xinh xắn trước mặt mọi người. Việc này. . .
Từ nhỏ, Du Thanh Quỳ thường xuyên được thầy giáo, cô giáo khen ngợi học tập tốt, kỷ luật tốt, thông minh. . . Cũng có những giáo viên lén khen cô xinh đẹp đáng yêu, đây là lần đầu tiên có giáo viên khen cô xinh đẹp trước mặt mọi người. Cô có chút mờ mịt không hiểu ra sao.
Nhiếp Tư suy nghĩ một chút, cô vung tay nói: “Em ngồi xuống đi.”
Cô hơi dừng lại một chút, nói tiếp: “Cô là fan của ba em.”
Một bạn học nữ ngồi phía sau lưng cô bỗng nhiên nói: “Mình cũng vậy.”
Không biết là bạn học nam nào không nhịn được mà cười ra tiếng.
Bỗng nhiên Du Thanh Quỳ hiểu ra vì sao mấy năm nay ba mẹ cô đều dấu mối quan hệ giữa cô và ba. Loại cảm giác nhất cử nhất động trong cuộc sống đều lộ ra trước tầm mắt của mọi người thật sự là không dễ chịu gì.
. . ..
Nhiếp Tư không áp dụng theo hình thức xếp chỗ ngồi theo thành tích, mà cô căn cứ theo chiều cao để xếp chỗ ngồi.
Du Thanh Quỳ và Lâm Tiểu Ngộ cùng ngồi một bàn.
Mặc dù ngồi cùng một bàn với Lâm Tiểu Ngộ cũng rất vui vẻ, nhưng Du Thanh Quỳ vẫn có chút nhớ đến lúc trước khi ngồi cùng bàn với Thời Diệu.
Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn xung quanh tìm chỗ của Thời Diệu.
Đang ngồi trong giờ học, di động Lâm Tiểu Ngộ đột nhiên kêu lên. Lâm Tiểu Ngộ sợ hết hồn, cô liếc trộm một cái về phía chủ nhiệm lớp đang giảng bài trên bảng, rồi lại vội vàng nhìn thoáng qua điện thoại di động. Cô sững sờ, sau đó đưa điện thoại để lên đùi của Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ đang chép bài tập trên bảng, cô nghi ngờ cúi đầu nhìn về phía chiếc điện thoại di động trên đùi.
Trong đó chỉ có một câu Thời Diệu gửi cho Lâm Tiểu Ngộ:
“Lúc tan học, bảo Du Thanh Quỳ chờ cậu.”
Du Thanh Quỳ lặng lẽ quay đầu nhìn xung quanh một cái. Thời Diệu vẫn như cũ, ngồi ở hàng cuối cùng lười biếng dựa vào tường, lqd, ngón tay vẫn đang hoạt động trên màn hình điện thoại.
Giống như lúc hai người mới quen vậy.
Du Thanh Quỳ vừa muốn quay đầu đi, đột nhiên, Thời Diệu lại ngẩng đầu nhìn về phía cô, nhếch nhếch khóe miệng lên với cô.
Du Thanh Quỳ nhanh chóng quay đầu lại, cố gắng tập chung nghe giảng.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, học sinh ào về phía căng tin giống như đàn ong vỡ tổ.
Du Thanh Quỳ chậm chạp thu dọn đồ đạc.
“Du Thanh Quỳ, đi mau, cùng đi ăn cơm đi.” Tô Hiểu Xán gọi cô.
Dù sao qua cuộc thi vừa rồi lớp ba của họ cũng có sáu học sinh vào được lớp thực nghiệm, tất nhiên là bạn học cũ nên mối quan hệ của bọn họ càng tốt.
“A. . .” Du Thanh Quỳ có chút ấp úng trả lời, “Bạn đi trước đi, chốc nữa mình đi sau.”
“Được rồi.” Tô Hiểu Xán ôm cánh tay Dương Hinh đi ra ngoài, hai người nhanh chóng lẫn vào đoàn người cùng đi về phía căng tin.
Đến khi người trong phòng học đi gần hết, Thời Diệu mới đứng dậy đi đến bên cạnh Du Thanh Quỳ, nói: “Đi nào.”
Thời Diệu ngại đến căng tin vỉ phải chen lấn nên luôn đến cửa hàng bên ngoài trường ăn cơm.
Du Thanh Quỳ đi phía sau Thời Diệu, cô xoay xoay vặn cặn cúi đầu ấp úng đi về phía trước.
“Này.” Thời Diệu bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía cô.
Du Thanh Quỳ thiếu chút nữa đụng vào người Thời Diệu.
“Em có biết là dáng vẻ của em bây giờ rất giống nàng dâu nhỏ bị chọc tức không?” Thời Diệu bày trò cười nói với cô.
Du Thanh Quỳ vừa muốn nói chuyện, ánh mắt cô hơi đảo qua, cô nhìn thấy chủ nhiệm lớp Nhiếp Tư đang đứng từ xa nhìn về phía này.
“Chạy mau đi.” Du Thanh Quỳ nhanh chóng chạy ra bên ngoài trường.
Thời Diệu bật cười, có vẻ như rất bất đắc dĩ đuổi theo cô.
Lúc ăn cơm, Du Thanh Quỳ nghiêm túc nói: “Thời Diệu, em cảm thấy như chúng ta bây giờ cũng không tốt, sẽ làm chậm trễ việc học tập, hơn nữa sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt.”
Thời Diệu uống một hớp nước, vui vẻ nhìn cô, cười nói: “Chúng ta làm gì? Không phải chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm hay sao? Em và các bạn học khác cũng có thể cùng nhau ăn một bữa cơm mà, tại sao chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm lại thành ảnh hưởng không tốt rồi?”
Du Thanh Quỳ nhíu mày: “Anh đây là già mồm át lẽ phải. Rõ ràng anh biết rõ em có ý gì. . .”
Thời Diệu đột nhiên đưa tay ra, lấy một chiếc kẹo que nhét vào miệng Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ nhíu mày phản đối, trong miệng lại cảm thấy từng trận ngọt ngào lan tỏa.
Thời Diệu không lên tiếng, cầm chặt tay Du Thanh Quỳ.
. . . . . . . . .
Sau khi chia lớp, lớp mười một bắt đầu tự học buổi tối, chín rưỡi tối mới có thể tan học.
Lúc tự học buổi tối rất yên lặng, chủ nhiệm lớp ngồi phía trên trông coi kỉ luật lớp.
Du Thanh Quỳ xin phép đi toilet, lúc trở về cô thấy trên hành lang có một bóng người.
Người kia tựa người vào bờ tường màu trắng, giống như đang chờ người nào đó.
“Thời Diệu?” Du Thanh Quỳ nhỏ giọng gọi tên cậu.
“Đến đây.” Thời Diệu nắm tay Du Thanh Quỳ, kéo cô đi xuống cầu thang.
Lớp mười một mới có giờ tự học buổi tối, cả khu nhà dạy ở tầng hai là khu của lớp 10, mọi khi luôn đông đúc người qua lại, nhưng bây giờ từng phòng học đều đã tắt đèn.
Bỗng nhiên Thời Diệu áp Du Thanh Quỳ lên tường, trong không gian tối đen, thấp giọng nói: “Du Thanh Quỳ, anh nhớ em rồi.”
Khung cảnh tối đen che dấu gò má phiếm hồng của Du Thanh Quỳ. Cô nói nhỏ: “Rõ ràng hôm nay luôn ở trong lớp học mà, cả ngày đều nhìn thấy. . .”
“Nhớ đến hương vị của cậu.” Thời Diệu cúi đầu hôn lên môi Du Thanh Quỳ.
“Đây là. . .”
Đây là trường học mà.
Du Thanh Quỳ đang đấm Thời Diệu, nhưng động tác của cô cũng dần chậm lại. Mắt cô mở thật to, có chút kinh ngạc cũng có chút kích động.
Có người lên tầng, đi qua chỗ có ánh sáng chiếu vào.
Trái tim Du Thanh Quỳ khẩn trương đến mức thắt chặt lại. Cô khẩn trương gắt gao cầm chặt quần áo Thời Diệu
Du Thanh Quỳ làm như không có chuyện gì về lớp học trước, Thời Diệu đứng bên ngoài chờ khoảng năm phút mới vào.
Trên mặt hai người đều không chút biểu cảm nào, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Du Thanh Quỳ về chỗ ngồi, cô đọc sách một lát mới chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt.
Một chiếc cúc áo lẳng lặng nằm yên trên tay cô. Vừa rồi, cô không cẩn thận kéo xuống từ áo sơ mi của Thời Diệu.