Editor: Voicoi08
Thời Diệu đứng bên giường bệnh, nhìn mái tóc hoa râm của ba.
So với mẹ Thời là dáng vẻ trẻ trung không nhìn ra tuổi, xinh đẹp, tao nhã, nhìn qua thì thấy ba Thời còn già hơn mấy tuổi so với tuổi thật của ông. Vốn thì ông cũng 61 tuổi rồi.
Ông là một học giả dành cả đời cho nghiên cứu khoa học.
Bỗng nhiên, Thời Diệu lại cảm thấy hóa ra ba đã già đến vậy rồi.
Mẹ Thời rót một chén nước đi cho Thời Diệu, cậu nhận lấy nhưng không uống, nhẹ nhàng đặt lên tủ ở đầu giường.
. . . . .
Du Thanh Quỳ viết lên sổ tay.
--- “Thời Diệu không về.”
Cô lật lật lại lật trên giá băng dán, cuối cùng cũng không tìm được miếng băng dán nào phù hợp với tâm trạng của cô để dán lên giấy.
Coi như xong.
Cô viết câu này lên một trang giấy trong sổ tay, đây cũng là trang duy nhất không có băng dán trong đó.
Trước khi ngủ, Du Thanh Quỳ do dự lúc lâu, cuối cùng cô cũng gửi cho Thời Diệu một tin nhắn:
---- “Khi nào trở về?”
Cô nằm sấp trên giường, chiếc cằm như chọc xuống cái gối, di động cô đặt ngay giữa cái gối. Cô cũng không dám nháy mắt một cái, nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ đợi.
Du Thanh Quỳ thật sự rất mệt, đầu cũng không tự chủ được mà nghiêng sang một bên.
Lúc Du Thanh Quỳ gửi tin nhắn đến, Thời Diệu mặc trang phục cách ly, đi ra khỏi phòng vô khuẩn, cậu kéo khẩu trang, bao tay xuống rồi ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Cậu liên tục làm việc trong phòng thí nghiệm cả ngày. Cậu muốn làm xong thí nghiệm mà ba Thời còn chưa làm xong.
Tuy rằng đối với nghiên cứu hóa học, cậu không có sự nghiên cứu sâu xa như ba, nhưng cậu vẫn cố gắng làm xong.
Mệt.
Thời Diệu xoa xoa mi tâm.
Bỗng nhiên cậu có chút nhớ đến dáng vẻ nghiêm trang khi nhướng mày của Tiểu Quỳ. Khóe miệng Thời Diệu không nhìn được mà nhếch lên, nở một nụ cười. Cậu đứng dậy, đi đến ngăn tủ đựng đồ dùng, lấy di động ra.
Lại có tin nhắn của Du Thanh Quỳ, hơn nữa là vừa gửi hơn một giờ trước.
Thời Diệu trực tiếp gọi điện thoại qua.
“Thời Diệu. . .”
Du Thanh Quỳ đang buồn ngủ, giọng nói giống như một chú mèo nhỏ đang lười biếng gọi tên cậu, khiến lòng Thời Diệu có chút tê dại. Ngay sau đó, cậu ảo não gõ trán, cậu quên mất sự chênh lệch thời gian. . .
Bây giờ, trong nước chắc khoảng nửa đêm, khoảng một hai giờ sáng đi. . .
“Anh đánh thức em rồi à?” Thời Diệu dựa người vào tủ, giọng nói dịu dàng.
Đầu kia điện thoại cũng không có âm thanh nào.
Thời Diệu dán lỗ tai vào điện thoại di động, cậu càng thêm cẩn thận lắng nghe. Cô đang ngủ sao? Cậu có chút luyến tiếc sợ mất một tiếng hít thở của cô.
“Thời Diệu. . .” Qua một lúc, bên kia có một giọng nói nho nhỏ gọi tên cậu.
“Ừ, là anh.” Thời Diệu híp híp mắt, trong mắt mang theo sự dịu dàng cưng chiều, giống như cô gái nhỏ bướng bỉnh kia đang đứng trước mặt cậu.
Du Thanh Quỳ dụi dụi mắt ngồi dậy.
“Anh chờ một chút nha. . .” Du Thanh Quỳ để điện thoại trên gối, sau đó mơ mơ màng màng đi dép vào nhà vệ sinh.
“Du Thanh Quỳ? Alo?”
“Em về rồi đây.” Du Thanh Quỳ chạy chậm về, cầm điện thoại di động lên.
“Em đi đâu vậy?” Thời Diệu hỏi.
Du Thanh Quỳ do dự một chút mới nói: “Em mệt mỏi quá, đi rửa cái mặt. Nếu không lúc tỉnh ngủ sẽ không nhớ rằng anh đã gọi cho em, cũng không nhớ đã nói những gì. . .”
Nói xong, Du Thanh Quỳ lại ngáp một cái.
“Con nhóc ngốc nghếch.” Bỗng nhiên Thời Diệu lại có chút hi vọng con nhóc ngốc nghếch này xuất hiện trước mắt cậu, để cậu có thể xoa xoa đầu cô, chê cười cô ngốc nghếch. Lại kéo cô vào lòng ôm thật chặt.Diễn-đàn-lê-quý-đôn
Du Thanh Quỳ mím môi, ôm điện thoại méo mó nằm trên giường.
Thời Diệu bỗng nhiên không biết nói thế nào. Bất kể là nói với Du Thanh Quỳ hay là nói với chính cậu.
Cậu do dự một lúc, mới nói: “Qùy Quỳ, có khả năng gần đây anh không về được, anh phải ở lại bên này.”
Thời Diệu luôn gọi cả họ tên cô, đến khi nghe thấy cậu gọi “Qùy Quỳ”, Du Thanh Quỳ có chút không quen, còn có chút vui sướng khác thường. Nhưng câu nói ngay sau đó của Thời Diệu lại khiến Du Thanh Quỳ ngốc luôn.
Cô dùng nước lạnh rửa mặt cũng không khiến cô tỉnh táo lại, nhưng một câu nói này của Thời Diệu lại khiến cô tỉnh táo một cách nhanh chóng.
Cô nắm chặt điện thoại di động, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết phải trả lời lại như thế nào.
Thời Diệu kiên nhẫn giải thích với cô: “Anh đến phòng thí nghiệm của ba anh ở bên này giúp đỡ, muốn hoàn thành xong hai hạng mục trong tay, cho nên tạm thời anh không về được.”
Du Thanh Quỳ cắn chặt môi, khiến cho bờ môi màu hồng của cô có dấu vết chuyển sang màu trắng bệch. Cô dè dặt cẩn thận hỏi: “Vậy. . . tạm thời là bao nhiêu lâu?”
Thời Diệu nhìn xung quanh căn phòng vô khuẩn sạch sẽ, có chút không trả lời được.
“Sắp được nghỉ hè rồi đúng không?” Thời Diệu vòng sang đề tài khác.
Du Thanh Quỳ lung tung ừ một tiếng, trong lòng chỉ còn lộn xộn.
“Vậy. . . Em có muốn đi du lịch vài ngày không?”
“A?” Du Thanh Quỳ kinh ngạc nháy mặt một cái.
. . . .
Ngày cuối cùng khi kết thúc kì kiểm tra, Du Thanh Quỳ nghiêm chỉnh ngồi trước mặt mẹ cô. Hai tay cô ngoan ngoãn để trên đầu gối, ngoan ngoãn đến mức không nói thành lời.
Nhưng đó là nếu bỏ đi hai gò má đỏ hồng của cô.
“Con đi ra nước ngoài vài ngày với mấy bạn học sao?” Mễ Doanh Tĩnh nhíu nhíu mày nhìn Du Thanh Quỳ.
“Vâng. . .” Du Thanh Quỳ khó khăn gật đầu một cái. “Chuyện đó, . . . Là, sắp hết cấp ba, cho nên mọi người muốn cùng nhau đi chơi một chuyến. Lúc trở về, lập tức học tập thật tốt chuẩn bị thi đại học. . .”
Mễ Doanh Tĩnh thở dài.
“Con đó. . .” bà duỗi ngón tay chọc chọc hai cái vào trán Du Thanh Quỳ. “Con ngay cả nói dối cũng không biết.”
Du Thanh Quỳ bối rối nhìn mẹ một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu.
Mễ Doanh Tĩnh thở dài, hỏi: “Con đi tìm Thời Diệu đúng không?”
Những ngón tay đang được đặt trên đầu gối của Du Thanh Quỳ cũng nhẹ nhàng run lên một cái, sau đó cô mới chậm rãi gật gật đầu. Cô vội vàng giải thích: “Có thể chỉ là du lịch thôi, hơn nữa lớp con cũng có một bạn học nữ đi cùng. Lúc đến…”
Mễ Doanh Tĩnh trực tiếp đưa tay ngắt lời cô: “Là cậu ta bảo con đi sao?”
“Vâng.”
Mễ Doanh Tĩnh nhìn chằm chằm Du Thanh Quỳ một lúc lâu mới bất đắc dĩ nói: “Con định đi ngày nào, mẹ đặt vé máy bay cho con.”
“Mẹ.” Du Thanh Quỳ bỗng nhiên bổ nhào vào lòng Mễ Doanh Tĩnh.
“Được rồi, được rồi, mấy ngày nay tự con thu dọn đồ đạc đi. Mẹ phải đi ra ngoài một lát.” Mễ Doanh Tĩnh đỏ mặt đẩy hai gò má đỏ hồng của con gái bảo bối ra.
Gần đây Mễ Doanh Tĩnh làm ăn không được tốt lắm. Vốn bà cũng không phải người có khả năng buôn bán. Hơn nữa gần đây bà luôn bị người khác chụp ảnh, thật sự là gặp không ít phiền toái.
Liên tiếp vài ngày, Du Thanh Quỳ nghiêm túc thu dọn hành lí, kể cả quần áo muốn mặc, bài tập cần làm, còn có rất nhiều vật dụng nhỏ cần thiết. Cô đứng lên ghế, lấy trên tầng cao ra một quyển sổ tay màu xanh. Sau đó tìm ra những băng dán mà Thời Diệu vẽ dán lên quyển vở. Lần này đến nước Đức cô muốn mang quyển vở này theo, trên quyển vở này dính đầy những băng dán mà Thời Diệu vẽ, quyến sổ này cũng chỉ ghi những điều có liên quan đến cậu.
“Qùy Quỳ.” Mễ Doanh Tĩnh đứng trước cửa phòng sách gọi cô.
“Mẹ?” Du Thanh Quỳ vội vàng bỏ băng dán trên tay xuống.
Mễ Doanh Tĩnh nhìn thoáng qua vali hành lí màu trắng kia, bên trong có những túi đồ được sắp xếp gọn gàng. Bà hỏi: “Ngày mai con đi rồi, con đã thu dọn xong đồ đạc chưa?”
“Cũng gần xong rồi ạ.” Du Thanh Quỳ kéo mẹ cô ngồi xuống cái ghế.
Mễ Doanh Tĩnh cũng không ngồi, bà ngối xổm xuống trước vali hành lí của cô, giúp cô kiểm tra. Du Thanh Quỳ cũng ngồi xổm ở bên cạnh, nhìn mẹ cô kiểm tra giúp cô. Sau khi Mễ Doanh Tĩnh kiểm tra xong một lần, bà quay người đi ra khỏi phòng sách, lúc bà đi vào lần nữa, bà để một hộp áo mưa vào vali của Du Thanh Quỳ.
“Mẹ.” Du Thanh Quỳ hoảng sợ.
Nhưng thật ra đó là ý của Du Trạch Ngôn, chỉ là vì là ba không tiện nói quá nhiều với con gái, cho nên ông gọi điện thoại cho Mễ Doanh Tĩnh, bảo bà chuẩn bị giúp Du Thanh Quỳ. Những chuẩn bị tiếp theo, phải nhắc nhở Du Thanh Quỳ bảo vệ mình mới là quan trọng.
. . . . .
Du Thanh Quỳ rút thời gian đến, cùng Mễ Doanh Tĩnh đưa Du Thanh Quỳ đi ra sân bay.
“Một mình con ở nước ngoài phải tự chăm sóc mình thật tốt, có chuyện gì gấp thì gọi điện thoại cho ba mẹ. Con phải nhớ kĩ số điện thoại của chú Lý, khi không gọi được điện thoại cho ba mẹ thì con phải gọi cho chú Lý, điện thoại của chú ấy mở suốt 24 giờ.” Du Trạch Ngôn nói với Du Thanh Quỳ.
Thư kí của Du Trạch Ngôn đứng ở sau lưng Du Thanh Quỳ, nghe Du Thanh Quỳ nhắc đến ông, ông cũng chỉ đưa tay lên đẩy kính mắt.
Mễ Doanh Tĩnh ôm Du Thanh Quỳ một cái, vốn cũng có rất nhiều những câu cần dặn dò cô, cuối cùng chỉ còn lại một câu: “Con đi chơi vui vẻ.”
“Vâng.” Du Thanh Quỳ nghiêm túc gật đầu.
Lúc xếp hàng kiểm an, Du Thanh Quỳ lần lượt quay đầu nhìn về phía ba mẹ. Mặc dù trước kia cô thường xuyên cùng ba mẹ ra nước ngoài, nhưng lần này là một mình cô đến một quốc gia xa lạ, trong lòng cô vừa thấy thấp thỏm lại có chút không bỏ được ba mẹ.
Nhìn con gái đi qua trạm kiểm an, Mễ Doanh Tĩnh quay đầu nhìn thoáng qua cánh tay Du Trạch Ngôn đang khoác lên vai bà, nói: “Anh có thể bỏ tay xuống được chưa?”
Du Thanh Quỳ ôm bả vai Mễ Doanh Tĩnh đi ra khỏi sân bay, nghiêm túc nói: “Chẳng lẽ em không biết hiện tại chúng ta ở sân bay cũng có thể bị chụp ảnh sao, bây giờ sân bay là một địa phương truyền thông quang minh chính đại quay chụp rồi đó. Em nhìn xem, bên kia, bên cạnh, cả bên đó nữa. . . Tất cả đều là phóng viên đó thôi.”
“Du Trạch Ngôn, anh định diễn đến khi nào nữa vậy?” Mễ Doanh Tĩnh cười lạnh một tiếng.
Du Trạch Ngôn không trả lời, ông nói tiếp: “Nghe nói gần đây em làm ăn phải bù vào không ít tiền đúng không, có muốn quay lại để anh tiếp tục nuôi không?”
Mễ Doanh Tĩnh mỉm cười đẩy Du Trạch Ngôn ra, một mình đi ra khỏi sân bay, lái xe về nhà.
Du Trạch Ngôn “chậc” một cái: “Lại còn biết lái xe nữa chứ. . .”
. . .
Ngồi mười tiếng đồng hồ trên máy bay, sau đó máy bay cũng dừng lại. Du Thanh Quỳ ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, bên ngoài là một mảnh đen nhánh. Trong chuyến bay này có rất nhiều người Đức, Du Thanh Quỳ không biết tiếng Đức. Cô đi xuống máy bay, nghe những người nước ngoài nói thứ ngôn ngữ mà cô không hiểu, trong lòng cô càng thêm ý thức được việc không đứng dưới chân thổ địa rồi. Cô quay đầu đi, ba mẹ cũng không thể lúc nào cũng che chở bên người cô được.
Cô có chút mơ hồ, bởi vì nguyên nhân là chênh lệch thời gian, cô có chút không biết bây giờ là lúc nào.
Du Thanh Quỳ cầm chặt vali hành lí, đi theo dòng người ra ngoài.
Trong lòng cô có chút sợ.
Nhưng lúc cô nhìn thấy Thời Diệu đứng chờ ở trong đám người, bỗng chốc, Du Thanh Quỳ thở phào nhẹ nhõm. Cô nắm chặt tay kéo, nhịn không được chạy chậm hai bước, giữa một đống người nước ngoài, Thời Diệu của cô đẹp mắt đến không nói thành lời.
Thời Diệu tiến lên dùng một cái ôm ấm áp nghênh đón Du Thanh Quỳ, cậu ôm chặt Du Thanh Quỳ vào ngực, cằm chống lên đầu cô, cười nói: “Anh có chút mơ hồ rồi.”
Du Thanh Quỳ nấp trong lòng Thời Diệu, cô hít hít mũi, có chút tủi thân nói: “Em hối hận rồi, em muốn về nhà.”
Thời Diệu cúi đầu hôn một cái lên đầu cô, dịu dàng nói: “Được. chúng ta về nhà.”
Nhà chúng ta.