Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 55

Editor: Voicoi08

Thời Diệu dắt Du Thanh Quỳ vào phòng thí nghiệm.

Trong phòng thí nghiệm cũng có mấy người đang tiến hành thí nghiệm, đa số là người Đức, chỉ có một hai người Trung Quốc mà thôi. Một ít người này đều là học sinh của ba Thời hoặc thư kí.

“Thời Diệu, cậu đến rồi à.” Một người đàn ông cao ngất chào hỏi với Thời Diệu, anh ta đứng quan sát Du Thanh Quỳ đang đứng bên cạnh Thời Diệu.

“Ngô Viễn, ba mẹ em có ở đây không?” Thời Diệu hỏi.

Ngô Viễn nói: “Họ ở đây, đang ở trong phòng thí nghiệm vô khuẩn của chúng ta.”

Thời Diệu gật đầu một cái, cậu kéo Du Thanh Quỳ đến ngồi xuống ghế sofa, nói: “Cậu ngồi tạm ở đây một lát, mình đi thay trang phục vô khuẩn.”

“Được.” Du Thanh Quỳ lấy balo trên lưng xuống, lấy ra một quyển sách tiếng Đức.

“Em chính là bạn gái của A Diệu sao?” Ngô Viễn đi đến.

Du Thanh Quỳ ngẩng đầu nở nụ cười với anh ta.

“Em đang học tiếng Đức sao?” Ngô Viễn đi đến ngồi bên cạnh Du Thanh Quỳ.

“Vâng, em muốn học một chút, nếu không người khác nói chuyện em nghe lại không hiểu được.” Du Thanh Quỳ khách sáo nói.

Ngô Viễn gật gật đầu: “Đứa bé ngoan. Nếu có chỗ nào em chưa hiểu thì có thể đến hỏi anh, anh dạy em.”

“Cám ơn.” Du Thanh Quỳ khách khí cười với anh ta.

Ngô Viễn nhìn thoáng qua cửa phòng thay đồ, nói: “Này, em và Thời Diệu ở cùng một chỗ bao lâu rồi? Không phải, vậy mà em có thể chấp nhận được cái tính tình thối kia của cậu ta à?”

Thì Vi Vi đi qua, anh gõ một cái lên đầu Ngô Viễn, nói: “Này, cậu nói bậy sau lưng Thời Diệu, cẩn thận tôi đi tố cáo.”

“Vi Vi, đừng như vậy mà. Mình đang quan tâm đàn em thôi mà.” Ngô Viễn đùa cợt với Thì Vi Vi.

Anh ta lại quay người lại hỏi Du Thanh Quỳ: “Đàn em, năm nay em bao nhiêu tuổi?”

“Khai giảng là em vào cao tam rồi.”

“A.” Ngô Viễn gật gật đầu. “Vậy thì phải nghiêm túc học tập thật tốt, chuẩn bị thi vào trường cao đẳng, không thể chỉ lo nói chuyện yêu đương được.”

Du Thanh Quỳ có chút lúng túng, cô cũng không biết nói tiếp như thế nào.

Thì Vi Vi nhìn sắc mặt của Du Thanh Quỳ, anh ta nói với Ngô Viễn: “Cậu có thể đừng cả ngày đều giống một bà lão nhắc đi nhắc lại thế không. Bình thường cậu làm phiền bọn tôi còn chưa tính, hôm nay em ấy vừa mới đến cậu đã không im lặng được rồi. Cậu có muốn chúng tôi lấy kim khâu miệng cậu lại hay không?” diễn+đàn+lê+quý+đôn

Thì Vi Vi quay đầu lại nói mấy câu tiếng Đức với mấy người Đức bên cạnh, mấy người Đức kia đều lớn tiếng cười rộ lên. Trong đó có một người Đức đẹp trai lấy một lon coca từ tủ lạnh cho Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ nhận lấy, dùng tiếng Đức nói một câu cám ơn.

Anh ta lại nói một câu gì đó lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Mặc dù Du Thanh Quỳ nghe rất nghiêm túc, nhưng cô vẫn không hiểu được anh ta nói gì.

“Cậu ta khen em đẹp.” Thì Vi Vi đứng bên cạnh giải thích cho Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ lại nói cám ơn thêm một lần nữa.

Mấy người Đức đều dừng công việc trong tay lại, cùng nhau vây quanh Du Thanh Quỳ nói chuyện, Thì Vi Vi đứng bên cạnh làm nhiệm vụ phiên dịch. Du Thanh Quỳ nhìn thoáng qua Thì Vi Vi với ánh mắt cảm kích.

“Em không cần cám ơn anh.” Thì Vi Vi nhìn thoáng qua Thời Diệu đang đi ra khỏi phòng thay đồ. “Mặc dù anh lớn hơn Thời Diệu chín tuổi, nhưng anh phải gọi cậu ấy là chú họ.”

Ngô Viễn đứng một bên cười hì hì nói: “Chuyện đó. . . Anh lớn hơn Thời Diệu mười hai tuổi, nhưng Thời Diệu là cậu họ của anh. . .”

Du Thanh Quỳ có chút kinh ngạc nhìn Thì Vi Vi và Ngô Viễn. Cô nhớ đến Lâm Tiểu Ngộ vẫn luôn gọi Thời Diệu là cậu nhỏ, lúc này cô mới thoải mái hơn chút.

Thời Diệu mặc một bộ đồ vô khuẩn đi ra, nhìn thoáng qua Ngô Viễn và Thì Vi Vi, nói: “Mọi người đều làm xong hết công việc rồi sao? Sao ai cũng nhàn rỗi như vậy?”

Ngô Viễn và Thì Vi Vi đứng lên, im lặng không tiếng động trở lại công việc.

Thời Diệu khom lưng cầm lấy túi sách của Du Thanh Quỳ, nói: “Đi thôi, anh đưa em vào văn phòng.”

Đây là phòng làm việc của Thời Diệu, đôi khi Thời Diệu làm việc đến muộn, thậm chí còn nghỉ lại ở đây. Thời Diệu nói: “Anh phải đi làm việc, em ở đây làm bài tập nghỉ hè, hoặc là học tiếng Đức, hoặc là đọc sách hay chơi trò chơi đều được. Mật mã máy tính là sinh nhật của em. Em đừng đi vào phòng thí nghiệm vô khuẩn, có chuyện gì thì em tìm Vi Vi hoặc Ngô Viễn, một lát nữa anh lại tìm em.”

Thời Diệu nói xong lập tức đeo khẩu trang rời đi.

“Được.”

Thời Diệu lấy khẩu trang xuống, cậu hôn nhẹ một cái lên trán Du Thanh Quỳ, sau đó mới đeo lại khẩu trang lên rời đi.

Du Thanh Quỳ ôm túi sách ngồi xuống ghế xoay, cô vừa mở máy tính, vừa quan sát phòng làm việc. Phòng làm việc này được bố trí rất đơn giản, bàn ghế, ghế sofa, khay trà, còn có một tủ treo quần áo. Ánh mắt của Du Thanh Quỳ dừng lại trên bàn, cô thấy bên máy tính có hai khung ảnh chụp.

Cô cầm một khung ảnh lên, trong ảnh là một gia đình. Du Thanh Quỳ vừa nhìn lập tức nhận ra Thời Diệu, trong ảnh là dáng vẻ của Thời Diệu khi 5, 6 tuổi, cậu đang ngước cằm nhỏ, vẻ mặt khinh thường, dáng vẻ kiêu ngạo. Tướng mạo của Thời Diệu bây giờ và trước đây không thay đổi nhiều.

Xem bức ảnh của Thời Diệu trước đây, Du Thanh Quỳ không khỏi nở nụ cười.

Du Thanh Quỳ nhận ra mẹ Thời và Lâm Tiểu Ngộ ở bên cạnh, cô đoán người hai người trẻ tuổi đứng sau lưng Lâm Tiểu Ngộ là chị và anh rể của Thời Diệu, mà người có vẻ lớn tuổi nhất có lẽ là ba Thời.

Du Thanh Quỳ để khung ảnh này sang một bên, cô cầm khung ảnh còn lại lên nhìn.

Trên đó là ảnh của cô.

. . . . . .

Du Thanh Quỳ tự học một đơn nguyên tiếng Đức, cô vạch rõ những chỗ không hiểu ra ngoài, chờ sau đó sẽ hỏi Thời Diệu. Cô để sách tiếng Đức sang một bên, bắt đầu làm bài tập nghỉ hè.

Một buổi trưa cứ như vậy qua đi.

Trước khi đi Thời Diệu có nói là sẽ quay lại nhìn Du Thanh Quỳ, nhưng thật ra cậu không quay lại.

Du Thanh Quỳ ngẩng đầu, nhìn qua bức tường thủy tinh có thể nhìn thấy những người kia đang làm thí nghiệm. Mà Thời Diệu vẫn không đi ra khỏi phòng thí nghiệm.

Bây giờ đã là tám rưỡi đêm.

Du Thanh Quỳ hơi đói. Mặc dù Thời Diệu nói khi có chuyện gì cô có thể đi tìm Thì Vi Vi hoặc Ngô Viễn, nhưng Du Thanh Quỳ thấy hình như tất cả mọi người đều đang bận rộn, cô cũng ngại không dám làm phiền họ.

“Thật kì lạ, ngay cả nhà vệ sinh cũng không đi sao. . .” Du Thanh Quỳ lẩm bẩm tự nói.

Cô vừa dứt lời đã thấy mẹ Thời đi ra khỏi phòng thí nghiệm vô khuẩn.

Du Thanh Quỳ sững sờ một cái.

Dáng vẻ này của mẹ Thời rất khác so với lần trước khi cô gặp bà. Du Thanh Quỳ còn nhớ rõ lần đầu tiên khi cô gặp mẹ Thời, mẹ Thời mặc một bộ sườn xám khéo léo, đi một đôi giầy cao gót, nhìn rất trẻ tuổi, ưu nhã.

Mà bây giờ, mẹ Thời búi toàn bộ tóc lên, mặc bộ đồ vô khuẩn cách ly, trên mặt cũng không còn nụ cười ưu nhã như lúc trước mà dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Mẹ Thời nói hai ba câu với Thì Vi Vi, sau đó lập tức đi về phía phòng làm việc của Thời Diệu.

Du Thanh Quỳ vội vàng đứng lên.

“Đứa nhỏ A Diệu này thật là, cháu tới cũng không nói với dì một tiếng.” Mẹ Thời nhíu mày, dáng vẻ như có chút trách móc.

“Không có chuyện gì đâu ạ.” Du Thanh Quỳ vội vàng giải thích. “Cháu đợi ở đây cũng rất tốt.”

Mẹ Thời vẫy vẫy tay với Du Thanh Quỳ, kéo cô đi ra ngoài: “Nhất định là cháu bị đói chết rồi. Ở đây mọi người thường xuyên bận rộn đến mức quên ăn cơm, nên mới quên mất cháu.”

“Không có chuyện gì đâu ạ, cháu cũng chưa đói.” Du Thanh Quỳ vội vàng nói.

Lúc mẹ Thời đi ra cũng không đóng cửa phòng thí nghiệm vô khuẩn, Du Thanh Quỳ nhìn sang thấy bóng lưng Thời Diệu. Thời Diệu đang cầm trong tay một ống nghiệm, dáng vẻ rất chăm chú. Ba Thời ngồi bên cạnh Thời Diệu đang viết gì đó.

“Tất cả mọi người dừng lại đi, ăn cơm thôi.” Mẹ Thời vỗ vỗ tay.

Thời Diệu quay đầu nhìn về phía Du Thanh Quỳ, cậu vội vã tháo gang tay đi ra ngoài, nói: “Có phải em bị đói lắm rồi đúng không? Vừa rồi anh không có ra khỏi phòng được. Thí nghiệm kia cần phải quan sát kĩ, anh không đi được.”

“Không sao đâu, anh bận rộn cũng không sao, không cần để ý đến em đâu.” Du Thanh Quỳ nở nụ cười ngọt ngào.

Du Thanh Quỳ lần đầu tiên nhìn thấy những người công tác tác quên mình đến vậy, cơm tối mọi người đều ăn bên ngoài, vội vàng ăn vài miếng rồi tiếp tục làm việc.

Ngày thứ hai, lúc cô lại đến đây cùng Thời Diệu, Du Thanh Quỳ sớm chuẩn bị thêm chocolate, bánh bích quy, bánh mì, thạch hoa quả, sữa chua vào trong túi sách của cô.

Du Thanh Quỳ phát hiện thật ra bên trong cũng có một phòng bếp, chỉ là mọi người đều bận rộn, không ai có thời gian để nấu cơm. Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, cô mua đồ ăn, vén tay áo vào bếp.

Thật ra Du Thanh Quỳ không biết nấu cơm thế nào, trước đó là do cao hứng nên đi theo bạn học làm bánh quy và bánh ngọt. Nhưng mà chắc cô được di truyền gen tốt đẹp từ Du Trạch Ngôn. Dao phay và muôi lớn đều nắm chặt, đột nhiên vô sự tự thông.

Lúc ban đầu, cô còn lo lắng  những món ăn cô làm không hợp khẩu vị của mọi người. Nhưng cô không ngờ tất cả mọi người đều thích ăn đồ ăn cô nấu. Nhất là mấy người Đức kia liên tục khen ngợi hương vị những món Du Thanh Quỳ làm.

Lúc ba Thời ở nước ngoài vẫn thường xuyên bay đi bay lại giữa mấy đất nước, nhưng ông vẫn thích nhất là những món ăn Trung Quốc. Lúc ông còn trẻ còn đỡ hơn một chút, nhưng tuổi càng lớn ông càng thích món Trung Quốc hơn.

Mỗi ngày đến lúc ăn cơm ba Thời đều mặt mày hớn hở.

Thời Diệu mở một bình nước có ga đưa cho Du Thanh Quỳ, nói: “Ngày mai em đừng nấu nữa.”

Ngô Viễn vội vàng chen miệng vào: “Tại sao chứ?”

Thời Diệu lườm Ngô Viễn một cái.

Thì Vi Vi vỗ một cái lên đầu Ngô Viễn, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Cậu xem cậu ngu ngốc đến thế nào, Thời Diệu đang đau lòng thôi.”

Du Thanh Quỳ cười đến cong cong hai mắt, cô nói: “EM cũng không làm được mấy ngày nữa đâu, sắp khai giảng rồi, em phải về nước.”

Thời Diệu quay đầu nhìn Du Thanh Quỳ một cái, gần đây cậu quá bận rộn, căn bản không để ý đến việc thời gian qua nhanh như vậy. Hóa ra sắp khai giảng rồi sao?

“A Diệu?” Mẹ Thời đặt đũa xuống. “Mấy chuyện còn lại mấy người trong phòng có thể làm được, cho con nghỉ vài ngày, ở cạnh Qùy Quỳ nhiều một chút.”

Ba Thời cũng vỗ vỗ bả vai Thời Diệu, nói: “Đi chơi đi, bây giờ không cần con giúp đỡ nữa.”

. . . . . .

Buổi tối, con đường nhỏ giữa vườn cây rất yên tĩnh, Thời Diệu nắm tay Du Thanh Quỳ cùng nhau tản bộ.

“Qùy Quỳ, sau này chúng ta cũng nuôi một con chó đi. Chúng ta đi ở phía trước, nó tung tăng chạy phía sau.” Thời Diệu nói

Du Thanh Quỳ cười nói: “Chó sao? Em còn nghĩ anh thích mèo hơn. Trong nhà anh cũng có nhiều mèo như vậy mà.”

“Anh đều thích.”

“Vậy sao anh không nuôi chó?” Du Thanh Quỳ hỏi.

Thời Diệu suy nghĩ một chút, nói: “Bời vì nuôi chó thì phải dắt đi tản bộ mỗi ngày. Mà một mình thì lười phải dắt chó đi dạo.”

Du Thanh Quỳ đá một hòn đá nhỏ dưới chân đi, nhỏ giọng nói: “Vậy sau này em đi với anh. . .”

Thời Diệu dừng lại, hai tay cậu ôm lấy thắt lưng Du Thanh Quỳ, kéo cô vào lòng cậu, nói: “Qùy Quỳ, rất xin lỗi, kỳ nghỉ hè này để em đi theo anh nhưng em lại không rút ra được thời gian để ở bên em. Thật sự là công việc trong phòng thí nghiệm quá bận rộn. Mấy năm nay ba anh đang nghiên cứu một loại thuốc, anh cũng thấy là cơ thể của ông không còn tốt. Anh không đành lòng nhìn cảnh ba anh già rồi mà mỗi ngày đều sống ở phòng thí nghiệm. Cho nên anh cũng nóng lòng hơn, anh muốn giúp đỡ nhiều hơn.”

Du Thanh Quỳ dán sắt mặt cô vào ngực Thời Diệu, nói: “Đâu phải anh không ở bên cạnh em đâu, bây giờ anh đang đi tản bộ với em mà. Hơn nữa mỗi ngày chúng ta đều ở cùng một chỗ, mặc dù không cùng làm một việc, nhưng đều ở cùng một chỗ, cùng ăn một nơi, cùng nhau đến cùng nhau về nhà. Như này thật là tốt. . .”

Du Thanh Quỳ không khỏi nhớ đến những ngày hai người ở hai đất nước khác nhau.

“Nhưng mà. . .” Du Thanh Quỳ đột nhiên có chút thay đổi, muốn nói lại thôi.

“Nhưng mà cái gì?” Thời Diệu hỏi.

Cô ngẩng mặt lên từ trong lòng Thời Diệu, hỏi: “Em. . . thật ra, em muốn hỏi anh từ sớm. . . Có phải anh sẽ không về nước đi học nữa không? Có phải anh sẽ không về nước tham gia thi cao đẳng sao, anh cũng không học đại học ở trong nước sao. . .”

Trước đây Du Thanh Quỳ biết ba Thời Diệu là một nhà nghiên cứu hóa học rất giỏi, cả đời ông đều làm nghiên cứu khoa học, kiến thức uyên bác. Dù sao Du Thanh Quỳ cũng chỉ là một học sinh cấp ba, cô biết rõ nhà khoa học là người rất giỏi, nhưng cô chưa từng tiếp xúc, cô không hiểu được họ giỏi đến mức nào.

Kỳ nghỉ hè này cô được tiếp xúc, Du Thanh Quỳ mới hiểu rõ ràng được là Thời Diệu sinh sống trong một gia đình như thế nào. Một gia đình, mỗi người đều rất tài giỏi. . .

Vốn, trong mắt cô Hắc Diệu là một người vẽ tranh rất lợi hại, hóa ra không chỉ là vẽ tranh. Hóa ra vẽ tranh chỉ là một sở thích của anh thôi. Thấy các giải thưởng khoa học mà Thời Diệu đã đạt được, Du Thanh Quỳ chậm rãi phát hiện khoảng cách giữa cô và anh quá xa.

Nhất là lúc Thời Diệu nói chuyện với người khác mà cô nghe không hiểu được, thì cảm giác này vô cùng rõ ràng.

Thời Diệu suy nghĩ một chút, nói: “Anh còn chưa xác định được.”

“Vậy lần này anh có đưa em cùng về không?” Du Thanh Quỳ lại hỏi.

“Đúng vậy, tạm thời anh không đi được.”

Du Thanh Quỳ vùi mặt và lòng Thời Diệu, có chút chán nản thất vọng nói: “Thời Diệu, đột nhiên em cảm thấy em tệ vô cùng, làm sao bây giờ?”

Thời Diệu nâng mặt Du Thanh Quỳ lên, nói: “Kém cỏi? Ai dám nói Thanh Quỳ nhà anh nhiều lần thi đều là max điểm là kém cỏi, hử?”

“Vậy cũng còn phải xem là so sánh với ai. . .” Du Thanh Quỳ vẫn có chút uể oải.

“Cũng đúng.” Thời Diệu nghiêm túc gật đầu. “Kiểu học bá như em không thể so sánh với học thần như anh được.”

Thời Diệu nhíu mày, cậu bày ra dáng vẻ kiêu ngạo.

Du Thanh Quỳ nhíu mày, “Hừ” một tiếng, cô lầm bầm: “Em có thể nói em như thế, nhưng mà anh không thể nói em như thế được. Lòng dạ em rất hẹp hòi, em không thích nghe.”

“Được được được.” Thời Diệu cười. “Vậy không nói.”

Du Thanh Quỳ lại đá một viên đá nhỏ, nói: “Em đi không nổi nữa rồi, anh cõng em đi.”

“Tuân mệnh. Tiểu tổ tông của anh.” Thời Diệu ngồi xổm xuống xõng Du Thanh Quỳ lên, chạy trong gió.

Mặt Du Thanh Quỳ bị gió thổi qua khiến mái tóc của cô cũng bị thổi tung. Cô ôm chặt lấy cổ Thời Diệu, mặt cô dính sát vào người cậu. Tại đây, trên mảnh đất ở một đất nước xa lạ, còn chưa chia cách, Du Thanh Quỳ đã được nếm hương vị khổ sở tương tư.

Nhưng không có vấn đề gì.

Sau khi thích một người sẽ thành một gốc hoa hướng dương, luôn cố gắng hướng về phía mặt trời.

Vì theo đuổi ánh mặt trời trong lòng, dũng cảm vươn lên, cố gắng phấn đấu thành dáng vẻ tốt hơn.
. . . . . . . . .

Khai giảng.

Tất cả giáo viên và học sinh trường Lục Trung đều phát hiện Du Thanh Quỳ khác thường.

Trước kia Du Thanh Quỳ là học sinh giỏi, nhưng cô không phải kiểu học sinh chỉ biết ngốc nghếch vùi đầu vào sách vở, giải đề. Cô sẽ tham gia rất nhiều hoạt động, cô sẽ cùng mọi người chơi đùa, có đôi khi lên lớp cô cũng mất tập chung như quân lính đào ngũ.

Mà bây giờ, Du Thanh Quỳ thay đổi, vừa chăm chỉ lại cố gắng.

Không có Thời Diệu trong cuộc sống của cô, Du Thanh Quỳ luôn là học sinh đứng đầu, không ai có thể tranh giành vị trí đứng đầu với cô.

Giáo viên và học sinh trường Lục Trung khi xem thành tích tháng đều khiếp sợ, khoảng cách giữa Du Thanh Quỳ và người đứng thứ hai ngày càng lớn. . . .
Bình Luận (0)
Comment