Editor: Voicoi08
“Em nghe không hiểu! Em không thấy cái gì hết!” Du Thanh Quỳ cũng co chặt hai chân, mạnh miệng không thừa nhận.
“Đúng không?” Thời Diệu thấp giọng cười một tiếng. cậu nhẹ nhàng thổi hơi ở bên tai Du Thanh Quỳ, làm Du Thanh Quỳ bắt đầu cảm thấy ngứa từ bên tai, mãi cho đến khi cả một nửa người của cô đều cảm thấy tê dại.
Thời Diệu chậm rãi cọ một chút, lại hỏi: “Hiện tại em có cảm nhận được không?”
Du Thanh Quỳ cắn môi nhìn chằm chằm Thời Diệu, thân mình căng chặt của cô bỗng nhiên thả lỏng lại, thậm chí vươn hai tay ôm cổ Thời Diệu. Cô hơi hơi ngẩng đầu,cô nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe miệng Thời Diệu, sau đó khóe miệng nhẹ nhàng nở nụ cười.
Thời Diệu nhíu mày, hỏi: “Du Thanh Quỳ, em đang quyến rũ anh sao?”
Du Thanh Quỳ gật gật đầu, cười nói: “Dù sao anh cũng sẽ không làm gì em đâu."
Thời Diệu “A” một tiếng, nói: “Em chắc chằn rằng anh sẽ không làm gì em hay sao?"
Tay cậu chậm rãi di chuyến đến vòng eo Du Thanh Quỳ, từ ngoài áo ngủ của cô đi vào, nhẹ nhàng xoa nắn vòng eo mềm mại của cô.
Du Thanh Quỳ mím môi, vô cùng nghiêm túc gật đầu, nói: “Em chắc chắn, vô cùng chắc chắn!”
Thời Diệu làm loạn ở trên eo Du Thanh Quỳ, Cậu trừng mắt nhìn Du Thanh Quỳ liếc mắt một cái, buồn bã rút ta ra khỏi người cô, cậu nằm thành chứ X ở bên cạnh cô, tức giận mà nói: “Ngủ!”
Dừng một chút, cậu lại bỏ thêm một câu: “Em đừng có mà trêu chọc anh!”
Du Thanh Quỳ không nói chuyện.
Qua một hồi lâu, Du Thanh Quỳ xoay người, cô tìm được tay Thời Diệu, nắm chặt rồi ngáp một cái, thỏa mãn mà nói: “Ngủ ngon."
“Ngủ ngon.” giọng nói của Thời Diệu vẫn rất buồn bã.
Du Thanh Quỳ nhanh chóng vào giấc ngủ, khi ngủ cô không ngừng cọ lên người Thời Diệu, giống bạch tuộc vậy, tay chân cùng sử dụng ôm chặt trên người Thời Diệu.
Thời Diệu bất đắc dĩ mà thở dài. Cậu cúi đầu nhẹ nhàng hôn một chút ở đỉnh đầu Du Thanh Quỳ. Lê_quý_đôn.com
·
Hai ngày sau, Lâm Tiểu Ngộ về nước.
Du Thanh Quỳ cùng Thời Diệu cùng đi sân bay đón cô. Lâm Tiểu Ngộ vẫn là dáng vẻ đó, lúc cô đi khỏi đám người ồn áo nhốn nháo cô vẫn luôn cúi đầu. Tóc mái thật dày cũng không che được đôi mắt của cô, cô luôn sẵn sàng nghiêng người nhường đường cho người khác
“Tiểu ngộ!” Du Thanh Quỳ nhảy lên, vẫy tay với Lâm Tiểu Ngỗ vẫn đang đứng trong biển người.
Lâm Tiểu Ngộ mờ mịt mà nhìn xung quanh, khi cô nhìn thấy Du Thanh Quỳ và Thời Diệu đứng ở phía xa,gương mặt ngây thơ, dịu dàng của cô nhanh chóng hiện lên nụ cười ngọt ngào. Cả người giống như thay đổi trong nháy mắt. Cô luôn là như vậy, trước mặt người ngoài luôn luôn xa lạ, thẹn thùng, chỉ khi cô ở bên cạnh người nhà và bạn thân cô mới thể hiện con người thật của mình, một con người vô cùng đáng yêu.
Thời Diệu đưa Lâm Tiểu Ngộ về nhà, tự mình xuống bếp nấu cơm chiều cho hai cô gái. Cũng may người cậu là anh đã lâu không gặp Lâm Tiểu Ngộ, lại sắp tách ra một đoạn thời gian, cho nên anh xuống bếp mới không nấu tất cả các món đều thành hương vị chua ngọt, làm hai món Lâm Tiểu Ngộ thích ăn.
Lâm Tiểu Ngộ cười đến híp hết hai mắt, cô an món tôm cay vô cùng thỏa mãn, tuy rằng trên bàn cơm mười món ăn chỉ có hai món cô thích ăn……
Ngày hôm sau khi Lâm Tiểu Ngộ trở về, Thời Diệu liền phải về nước Đức. Du Thanh Quỳ và Lâm Tiểu Ngộ cùng nhau đưa cậu đi sân bay. Thời Diệu gõ gõ Lâm Tiểu Ngộ đầu, nói: “Học tập cho tốt, nếu ngay cả lớp trọng điểm mà thi không được thì sau này đừng có gọi cậu là cậu nữa."
Thời Diệu vẻ mặt ghét bỏ.
Lâm Tiểu Ngộ bẹp hạ miệng, nhỏ giọng nói: “Cậu không thể khinh thường người…… cháu
khẳng định có thể thi được đi……”
Cô cúi đầu tự nhìn mũi chân mình.
Thời Diệu lại gõ lên đầu cô, sau đó mới nhìn về phía Du Thanh Quỳ. Du Thanh Quỳ vẫn luôn an tĩnh mà đứng ở bên cạnh Lâm Tiểu Ngộ,cả quãng đường tới đây cô vẫn luôn yên tĩnh, đại đa phần cô chỉ ngồi nghe Thời Diệu và Lâm Tiểu Ngộ nói chuyện mà thôi.
Thời Diệu nắm lấy bàn tay của Du Thanh Quỳ, Du Thanh Quỳ cười đem tay đưa cho cậu, lại đi thêm một bước về phía cậu.
Thời Diệu đem cô kéo đến trong ngực, cằm cậu đặt lên đỉnh đầu cô, nói: “Em phải nhớ là luôn phải nhớ đến anh nhé? Lúc ăn cơm cũng nhớ, lúc học cũng nhớ, lúc nghĩ cũng nhớ, lúc đi ra ngoài càng phải nhớ anh nhé, em nhớ rõ chưa?"
Du Thanh Quỳ ở trong ngực cậu vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Thời Diệu xoa xoa đầu cô, hai tay buộc chặt ôm chặt cô một chút, lại không tha mà buông ra. Cậu kéo hành lý xoay người đi tới cửa kiểm an.
Du Thanh Quỳ nhìn bóng dángThời Diệu, đôi mắt cô giống như dán ở trên lưng Thời Diệu, trai tim của cô cũng giống như đi theo Thời Diệu.
Lâm Tiểu Ngộ đứng một bên nhìn nhìn Thời Diệu nơi xa, lại nhìn nhìn Du Thanh Quỳ, cô xoa xoa đầu chính mình. Tuy rằng mỗi lần Thời Diệu gõ đầu cô đều có khống chế lực, nhưng cô vẫn cảm thấy đau. Tại sao cậu nhỏ luôn luôn là gõ cô, mà động tác đối với Du Thanh Quỳ lại không phải gõ, mà là xoa……
Lâm Tiểu Ngộ nhụt chí mà cúi đầu,hai mũi chân chạm vào nhau.
Hừ, chỉ biết bắt nạt cẩu độc thân.
·
Trước kì thi cuối kì, cũng là kì thi quan trọng, thật ra cũng chỉ còn có năm ngày. Du Thanh Quỳ bắt đầu dùng rất nhiều thời gian giúp Lâm Tiểu Ngộ học bù.
Lâm Tiểu Ngộ bởi vì trước đó đã xin nghỉ gần một học kỳ, tất nhiên cũng bị “Đuổi” ra khỏi lớp trọng điểm. Du Thanh Quỳ hy vọng lần này sau khi công bố thành tích của kì thi, Lâm Tiểu Ngộ có thể quay về lớp.
Trước đó Du Thanh Quỳ đã nói chuyện với giáo viên, trong những tiết học tự học hoặc giờ ra chơi, cô sẽ đến lớp 5 mà Lâm Tiểu Ngộ đang học để giúp cô ấy ôn bài.
Một tiết giảng bài này, Du Thanh Quỳ lại ôm sách đi vào lớp năm, ngồi ở bên cạnh Lâm Tiểu Ngộ giúp cô học bù. Dù sao cũng là cao tam, cho dù không phải lớp trọng điểm học sinh cũng bắt đầu biết học tập, cho nên ngay cả lớp tự học, trong phòng học cũng rất yên tĩnh. Có học sinh ghé vào trên bàn ngủ bù, có học sinh làm bài, cũng có học sinh tốp năm tốp ba nhỏ giọng thảo luận một tập đề.
Tấn Ất Minh ngẩng đầu, nhìn bóng dáng Du Thanh Quỳ đang ngồi ở mấy bàn phía trước.
“Ất minh? Ất minh?” Giả Dật Phi vỗ vỗ vai Tấn Ất Minh.
“Ơi?” Tấn Ất Minh lúc này mới phục hồi tinh thần.
Giả Dật Phi vươn tay quơ quơ ở trước mặtTấn Ất Minh, nói: “He, cậu ngẩn người làm gì đấy. Mình gọi cậu năm sáu lần rồi."
“Không nghe thấy!” Tấn Ất Minh thuận miệng có lệ một tiếng, ghé vào trên bàn bắt đầu ngủ.
“Cậu làm sao vậy a? Anh em, có việc gì thì cậu phải nói chứ!” Giả Dật Phi tiến đến bên cạnh bạn để hóng chuyện.
Chu Tiếu đang ngồi ở hàng phía trước quay đầu ho nhẹ một tiếng, cho Giả Dật Phi cái ánh mắt. Giả Dật Phi không rõ nguyên do mà theo Giả Dật Phi ánh mắt nhìn phía phía trước, liền thấy Du Thanh Quỳ đang giảng bài cho Lâm Tiểu Ngộ.
Giả Dật Phi vỗ một cái lên trán, tự trách vô cùng.
Chu cười do dự trong chốc lát, mới nhỏ giọng nói với Tấn Ất Minh: “Cậu đừng nghĩ đến cô ấy nữa, cô ấy và Thời Diệu cũng bên nhau tốt đẹp lâu như vậy rồi.lqd
“Ai để ý cô ấy!” Tấn Ất Minh đột nhiên đứng lên.
Tất cả học sinh trong phòng học đều ngạc nhiên nhìn về phía cậu, cả Du Thanh Quỳ cũng nhìn theo.
Tấn Ất Minh thấy Du Thanh Quỳ nhìn lại đây, cậu ngạc nhiên, trên mặt có chút không được tự nhiên. Cậu không nói gì, đá văng cửa sau của phòng học mà đi ra ngoài.
“Tại sao Tấn Ất Minh lại phát cáu vậy?” Lâm Tiểu Ngộ hỏi.
“Không biết.” Du Thanh Quỳ mờ mịt mà lắc đầu. Cô quay lại một lần nữa, mở một đề trong tập đề của Lâm Tiểu Ngộ nói: “Đến đây đi, chúng ta tiếp tục.”
Lúc có thành tích của kì thi, Du Thanh Quỳ còn khẩn trương hơn Lâm Tiểu Ngộ. cô hoàn toàn không quan tâm thành tích chính mình, ngược lại khi đi nộp bài tập về nhà, cô nhanh chóng chạy đến bảng thông báo thành tích kì thi.
Du Thanh Quỳ bắt đầu tìm từ trên xuống dưới, càng tìm trong lòng càng gấp. Cuối cùng ở vị trí 35 cũng có tên Lâm Tiểu Ngộ.
Du Thanh Quỳ nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Tiểu Ngộ thi được lớp trọng điểm!Cô cười đến híp cả mắt, tâm trạng cô rất vui vẻ thoái mái đặt chồng bài tập lên bàn giáo viên, sau đó nhanh chóng chạy đến lớp 5 báo tin vui cho Lâm Tiểu Ngộ.
Trước khi đi, cô lại quay đầu lại nhìn thoáng qua phiếu điểm. Trong lúc vô tình cô lại nhìn thấy Tần Ất Minh đứng ở vị trí thứ 39.
Du Thanh Quỳ ngây ngẩn cả người.
Tấn Ất Minh cũng thi được lớp trọng điểm?
Tấn Ất Minh cũng không phải kiểu học sinh không thích học, mà rõ ràng cậu ấy học không tốt. Sau khi kinh ngạc xong, Du Thanh Quỳ không thể không bội phục Tần Ất Minh. Cô nghĩ nửa năm này Tần Ất Minh phải cố gắng rất nhiều thì mới có thể được thành tích như vậy.Du Thanh Quỳ đi ra ngoài, cô mới ra đến cửa văn phòng đã thấy Tần Ất Minh đang bước vào, bước chân của cậu có chút nhanh, thiếu chút nữa thì đụng vào Du Thanh Quỳ.
Đối diện với Du Thanh Quỳ, cậu có chút ngạc nhiên, rồi lại có chút bối rối, cậu ngãi đầu nói: "Ngại quá, mình đi có chút nhanh, xin lỗi cậu."
“Không có việc gì!” Du Thanh Quỳ lập tức lắc đầu, “Đúng rồi,cậu có biết là đã có thành tích của kì thi rồi không?"
Tấn Ất Minh lắc đầu.
Du Thanh Quỳ vui vẻ mà cười rộ lên, nói: “Cậu thi được trước 40, về sau chúng ta lại là bạn cùng lớp rồi."
Tấn Ất Minh nhìn Du Thanh Quỳ, không nói chuyện.
“Cậu tiến bộ thật nhanh, quá lợi hại." Du Thanh Quỳ hồn nhiên cười đến cong cong mắt, thoải mái nở nụ cười dịu dàng
Tấn Ất Minh nhìn Du Thanh Quỳ, lúc này mới cười một chút, nói: “Đại, đại khái là vận khí tốt đi……”
·
Thời gian của cao tam luôn đặc biệt nhanh, đặc biệt là kì sau lại là kì cuối cùng, học sinh chỉ còn biết trách sao thời gian không đủ dùng.
trên lớp tự học, Du Thanh Quỳ trộm lấy di động ra, mở ra Hắc Diệu Weibo.
bây giờ cô bắt đầu mang di động đi học, bởi vì từ mấy tháng trước, Hắc Diệu bắt đầu thường xuyên mà công bố tác phẩm trên weibo.
——thiếu nữ bạc hà.
Chuyện xưa tốt đẹp lúc ban đầu còn chưa hoàn chỉnh, bây giờ đã có phần kế tiếp.
Du Thanh Quỳ phóng to bức vẽ của Hắc Diệu. thiếu nữ bạc hà cuối cùng cũng phải về nhà, về tới lâu đài của cô. phía trên là lâu đài hải đảo hòa cùng nhan sắc của biển, đều có một loại nồng đậm rực rỡ.
Đầu ngón tay Du Thanh Quỳ lướt nhẹ trên cảnh lầu đài, cô cảm thấy trái tim cô đang đập thình thịch.
Vì cái gì?
Bởi vì thích đi.
Nàng còn nhớ rõ Hắc Diệu cùng nàng nói câu đầu tiên:
Hắc Diệu đại đại Tiểu Mê Quỳ: Chờ mong Hắc Diệu đại đại vẽ xong Thiếu nữ bạc hà 365 ngày.
Hắc Diệu: ừ.
Tuy rằng chỉ là một chữ, chính là Du Thanh Quỳ vĩnh viễn đều nhớ rõ lúc Hắc Diệu đối cô nói “Ừ", cô vui vẻ đến cỡ nào.
Anh đã sớm đồng ý với cô, khi cách lâu như vậy, cuối cùng anh cũng vẽ xong《 thiếu nữ bạc hà》 rồi. Tuy rằng trong khoảng thời gian này, hai người gọi điện thoại cũng chưa từng có nói qua 《 thiếu nữ bạc hà》,trên Weibo anh cũng chỉ đăng bức tranh, không nói lời nào. Chính là Du Thanh Quỳ vẫn là biết anh đang vẽ vì cô.
Chính là biết.
Du Thanh Quỳ ấn thích,Lại giống như lúc bình thường ấn vào nút chia sẻ, không lâu saudưới bài chia sẻ của cô bắt đầu có các bình luận, hơn nữa tư thế phát triển của bình luận ngày càng tăng.
Từ khi thân phận con gái Du Trạch Ngôn của cô bị phát hiện, dưới các bài viết của cô liên tục có những bình luận như vậy, cô cũng không định ấn xem những bình luận đó, vì cô cũng biết những bình luận đó có thể nói cái gì, nhưng cô không quan tâm.
Cuộc sống tốt đẹp như vậy, tại sao phải để ý đến những câu nói của mấy anh hùng bàn phím đó chứ
“Thanh Quỳ.” Lâm Tiểu Ngộ đặt tay lên vai Du Thanh Quỳ, sau đó ngồi xuống xuống bên cạnh cô.
Du Thanh Quỳ nhíu mày nhìn về phía Lâm Tiểu Ngộ, hỏi: “Chuyện gì thế? Chuyện gì khiến cậu không vui vậy?"
“Không có không vui, chính là có điểm mờ mịt……” Lâm Tiểu Ngộ gục xuống đầu.
“Ừ?Cậu nói một chút đi, mình và cậu cùng nhau suy nghĩ."
Lâm Tiểu Ngộ chưa nói, ngược lại hỏi: “Thanh Quỳ, chúng ta sắp phải thi đại học rồi, cậu có nghĩ đến chuyện phải thi trường gì, chọn khoa gì không?”
“Nghĩ tới, Mình muốn học tại đại học Đồng Nghĩa.” Du Thanh Quỳ nói.
Kiều Minh Nguyệt đúng lúc đi qua lối nhỏ nghe thấy lời nói này, cô vội vàng nói: “Thanh Quỳ, tuy rằng đại học Đồng Nghĩa cũng coi như là top3 đại học trong nước, nhưng rốt cuộc không phải thứ nhất a! Lấy thành tích của bạn rõ ràng có thể đi đại học tốt hơn mà!”
Tô hiểu xán cũng thò qua tới, hỏi: “Thanh Quỳ, có phải là bởi vì Thời Diệu bị cử đi học tại đại học đồng nghĩa, cho nên cậu mới muốn đi đúng không? Chỉ là Thời Diệu hẳn là sẽ không đi đại học Đồng Nghĩa đọc sách đâu, mà có lẽ cậu ấy trực tiếp ở nước ngoài du học đúng không?”
Du Thanh Quỳ vội vàng lắc đầu, giải thích: “Không phải như cậu nghĩ đâu. Tuy rằng đại học đồng nghĩa không phải đại học xếp thứ nhất trong nước , nhưng mà khoa pháp luật chuyên nghiệp lại là top1 nha!”
“Cậu muốn học pháp luật chuyên nghiệp?” Kiều minh nguyệt mở to hai mắt, “Quá buồn tẻ a……”
“Đúng vậy, học pháp luật.” Du Thanh Quỳ trịnh trọng gật đầu.
Cô hy vọng chính mình có thể góp một phần sức cho nền pháp luật trong tương lai, làm pháp luật pháp quy trở nên càng hoàn thiện, làm những người dễ dàng phỉ báng người khác phải chịu tội trước pháp luật.