Editor: Voicoi08
Tháng 11, câu lạc bộ văn hóa đã chuẩn bị từ lâu cuối cùng cũng tiến hành.
Câu lạc bộ văn hóa không chỉ có triển lãm dáng vẻ của các câu lạc bộ khác, mà quan trọng nhất là hàng năm đều tuyển người mới, vì thế cho dù là sinh động, hay nhưng câu lạc bộ đã ngủ đông trong thời gian dài đều làm lều trại tạo thành con đường thật dài để giới thiệu bản thân. Âm nhạc cùng với ánh đèn dưới bầu trời đẹp mắt đến vô cùng.
Cách chỗ này gần nhất là ký túc xá, trong lòng Trần Mộng Mộng đã sớm ngứa ngáy khó nhịn rồi.
“Hotboy Phó Vũ là trưởng câu lạc bộ bóng rổ, hôm nay nhất định sẽ có mặt ở dưới lầu. A a a. Mình muốn nhìn soái ca.” Trần Mộng Mộng ôm trái tim thiếu nữ đứng trước mặt Lâm Tiểu Ngộ. “Tiểu Ngộ, cậu đi cùng mình được không?”
Sau khi Lâm Tiểu Ngộ mặc xong áo khoác đã bị Trần Mộng Mộng kéo ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa ký túc xá, âm nhạc to đến mức điếc tai đã đập vào màng tai, Trần Mộng Mộng kích động lôi kéo Lâm Tiểu Ngộ đi về phía câu lạc bộ bóng rổ.
Nhưng mà, chỗ câu lạc bộ bóng rổ đã đầy ắp người. Hai người mất sức chín trâu hai hổ mới có thể chen vào.
“Oa.” Nhất thời trong mắt Trần Mộng Mộng như đang hiện lên những ngôi sao sáng.
Phó Vũ đang cùng mấy sinh viên nam cao lớn khác chơi đùa quả bóng như trẻ con.
Đúng vậy, họ đang chơi đùa với quả bóng như trẻ con. Quả bóng trên tay họ như đang tung bay, giống như đang chơi đùa vậy, vô cùng thoải mái. Theo mỗi động tác của họ, nhóm sinh viên nữ đều hò hét thành từng đợt.
Mà Phó Vũ đang đứng ở trung tâm đang biểu hiện vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
Lều bên cạnh bọn họ là của câu lạc bộ hiphop, âm nhạc, đèn nháy, hơn nữa là soái ca, mỹ nữ đều khiến mọi người ồn ào. So sánh với bên đó thì câu lạc bộ bóng rổ có chút vắng vẻ.
Mấy người anh em thật sự không thể nhìn được nên mới nghĩ đến chủ ý này, dùng bóng rổ chơi đùa. Hấp dẫn người đến xem, lại có thể giới thiệu cho câu lạc bộ bóng rổ. Nếu không, câu lạc bộ bóng rổ cứ thể đi xuống thì sẽ làm biết bao đàn anh đàn chị thất vọng đây. . .
Trong lòng Phó Vũ, bóng rổ là để mang ra đùa giỡn à?
Nhưng mà vì tuyển người mới, anh chỉ có thể . . . nhịn.
Trần Mộng Mông vừa xem vừa thét chói tai liên tục, Lâm Tiểu Ngộ bị đẩy lên đứng trên đầu, cô yên lặng nhìn Phó Vũ, trong lòng có chút không cho là đúng, đây chính là hotboy trong miệng Trần Mộng Mộng sao? Nhìn qua, cũng không có gì đẹp trai mà. . .
Một trận gió lạnh thổi qua, Lâm Tiểu Ngộ bắt đầu hắt xì, trong mắt đều là nước mắt. Cô nắm chặt áo khoác quấn vào người, sức khỏe của cô vốn đã yếu, thật sự có chút bất đắc dĩ.
Phó Vũ vừa biểu diễn xong trong sự nhục nhã thì thấy một cô gái nhỏ vừa quấn chặt áo khoác vừa yên lặng nhìn anh biểu diễn, mái tóc đen, lqd, thẳng, dài, đôi mắt to ướt sũng, trong mắt như có mơ hồ chút ánh lệ.
Trong nháy mắt đó, anh không biết vì sao, mọi người xung quanh như thành phong cảnh, trong mắt anh chỉ còn lại cô gái, nước mắt của cô như muốn tràn vành mi.
Cô. . . có phải cô cũng thầm mến anh không?”
Trương Khải hưng phấn bắt đầy phát tờ rơi: “Hoan nghênh mọi người gia nhập câu lạc bộ bóng rổ của chúng tôi.” Mọi người đang vây xem đều cảm thấy hứng thú nhận lấy tờ rơi.
Phó Vũ định bước đi đã bị Trương Khải nhét đầy tờ rơi vào tay: “Đội trưởng, giao cho cậu này.”
Phó Vũ ngẩng đầu, cô gái kia đã biến mất.
. . . ..
Ngày thứ hai, phòng y tế.
Lâm Tiểu Ngộ với cái mũi hồng hồng, sáng nay cổ họng cô bắt đầu đau, còn liên tục hắt xì hơi. Sau khi hết giờ học cô đã đến phòng y tế.
Lúc đo nhiệt độ mới phát hiện, thế mà cô lại sốt đến 40 độ. Lâm Tiểu Ngộ đành choáng váng mơ hồ nằm trên giường truyền dịch.
Không biết đã qua bao lâu, bình dịch của cô cuối cùng cũng hết, ý tá giúp cô rút kim ra, cô ngồi dậy từ trên giường chuẩn bị mặc áo khoác vào tiếp tục đi học.
Lúc này, bên ngoài lại có âm thanh đẩy cửa vào, một giọng nói nam nhẹ nhàng khoan khoái vang lên: “Bác sĩ, nhờ bác sĩ mở cho em xin bình thuốc mỡ hoa hồng (???)”
“Ngã bị thương rồi hả?”
“Em chơi bóng rổ bị chạm vào, không có trở ngại gì.”
Lâm Tiểu Ngộ vừa nghe đến bóng rổ đã thấy tức giận, đều vì xem bóng rổ nên cô mới bị cảm.
Cô mặc áo khoác rồi đứng dậy đi ra ngoài cảm ơn bác sĩ, ngay lúc rời đi cô mới nhìn đến người sinh viên nam vẫn luôn yên lặng nhìn cô.
Cô ngẩn ra, đây không phải nam thần Phó Vũ của Trần Mộng Mộng sao?
Trong nháy mắt khi hai người nhìn vào mắt nhau, cô hơi cúi đầu, đẩy cửa rời đi.
Phó Vũ kinh ngạc nhìn cô gái vừa đi, một giây sau, bác sĩ đưa cho anh một tờ đơn thuốc: “Em đi nhận thuốc đi.”
“A. . . Vâng, em cảm ơn bác sĩ.”
Trong giây phút này, anh không biết chuyện gì đang xảy ra, anh nắm chặt đơn thuốc trong tay, ma xui quỷ khiến đuổi kịp cô gái kia.
Lúc đi ngang qua cửa hàng thuốc, đến nhìn anh cũng không nhìn một cái, cả đầu chỉ còn một suy nghĩ:
--lúc nằm trong phòng nói chuyện bản thân anh còn thường xuyên chê cười bạn cùng phòng đi bắt chuyện với những cô gái khác, nhưng hiện tại bản thân anh cũng muốn đi bắt chuyện với người ta rồi. Trời ạ.
Bước chân của Lâm Tiểu Ngộ đi không nhanh cũng không chậm, cô vừa truyền dịch, tuy rằng đã đỡ sốt nhưng cơ thể vẫn còn suy yếu.
Vốn trong lòng Phó Vũ còn đang không biết phải bắt chuyện với Lâm Tiểu Ngộ như thế nào, đi theo một lúc, lông mày anh cũng nhíu chặt lại, cô gái này vừa rồi mới truyền dịch đúng không? Bị bệnh sao không đi về ký túc xá mà lại đi về phía phòng học?
Ngay trong nháy mắt đó, Phó Vũ nhìn thấy chân Lâm Tiểu Ngộ như đang mềm nhũn, anh vội vàng tiến lên nhanh chóng đỡ lấy cô gái kia.
Mặt Lâm Tiểu Ngộ đỏ bừng, giọng nói của cô có chút khàn khàn, ngại ngùng nói: “Cảm ơn anh. . . Tôi cũng không biết tại sao đột nhiên lại đi không vững. . . Chắc có lẽ là do bị bệnh đi. . .”
Sinh viên nam với đôi chân dài đứng trước mặt Lâm Tiểu Ngộ, lấy tay xoa xoa cái mũi, ho nhẹ một tiếng nói: “Chuyện đó, có thể để lại cách liên lạc không?”
Lâm Tiểu Ngộ sửng sốt, cô giương mắt nhìn về phía người sinh viên nam vừa mới giúp đỡ mình: “A. . .”
. . . . .
Cuộc thi cuối kỳ, ném mười quả bóng vào rổ. Sinh viên nam ném bóng vốn giỏi hơn sinh viên nữ, vì cố gắng muốn công bằng, sinh viên nam và sinh viên nữ chia làm cùng tổ, những người cao nhất cũng được phân vào hai tổ.
Thầy giáo thể dục dựa vào danh sách để phân tổ, mỗi tổ là một nam một nữ, danh sách chia đến cuối cùng. . . .
Thừa lại là sinh viên nữ cuối cùng lại là Lâm Tiểu Ngộ.
Thầy giáo thể dục khó xử nói: “Chỉ còn lại một mình em, nếu không, em cứ tìm đại một bạn nam khác đến đi.”
Lâm Tiểu Ngộ nhìn lướt qua những bạn học khác đều đã cầm bóng rổ, cô hơi cúi đầu: “Không cần đâu ạ, một mình em cũng được rồi.”
Đến phiên Lâm Tiểu Ngộ, mười quả vào rổ, sao lại khó như vậy.
Lâm Tiểu Ngộ làm sao thì quả bóng cũng không vào rổ.
Trán cô đã thấm mồ hồi, chuyện này nguy rồi. Thành tích cuối kỳ của cô phải nhận Zê-rô rồi.
Lúc cô đang sốt ruột thì nghe được tiếng hét đầy kinh hãi của Trần Mộng Mộng, cô theo bản năng giương mắt nhìn lại, lập tức nhìn thấy một sinh viên nam mặc quần áo bóng rổ cao lớn thẳng tắp đi về phía lớp họ.
Ánh mắt hai người đối diện với nhau, Phó Vũ cũng chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó vô cùng thản nhiên đi về phía thầy giáo thể dục.
Thầy giáo thể dục luôn nghiêm túc, không biết tại sao khi đối với Phó Vũ lại vô cùng hiền lành.
Lâm Tiểu Ngộ nhìn chằm chằm về phía Phó Vũ đang nói gì đó với thầy giáo thể dục, sau đó thầy giáo thể dục lại nhìn Lâm Tiểu Ngộ bằng ánh mắt ngạc nhiên, cười cười vẫy tay.
Sau đó, Phó Vũ lại xoay người đi về phía Lâm Tiểu Ngộ.
Lâm Tiểu Ngộ nhìn Phó Vũ bằng vẻ mặt kinh ngạc, cô không biết anh ta đang muốn làm gì.
Vì bị bệnh nên mặt của Lâm Tiểu Ngộ càng thêm trắng nõn, Phó Vũ cười cười, anh lấy đi quả bóng rổ từ những ngón tay thon dài của cô, tự nhiên đứng sau lưng Lâm Tiểu Ngộ.
“Đợi chút. . . Anh muốn làm gì? Này, đây là cuộc thi của tôi.”
Phó Vũ bình tĩnh, cánh tay dài vừa dùng sức, vừa rồi Lâm Tiểu Ngộ làm thế nào quả bóng rổ cứng đầu kia cũng không cử động, bây giờ đã vững vàng rơi vào rổ rồi nằm dưới đất.
Phó Vũ cúi đầu, nhìn cô gái đang nhíu mày, cười nói: “Anh nói với thầy giáo, phần ném bóng vào rổ của em anh nhận hết rồi.”
Lời này vừa thốt ra, mấy sinh viên nữ luôn đứng vây xem nhất thời đều ồn ào lên: “Lâm Tiểu Ngộ, cậu túm được hotboy xuống từ khi nào vậy?”
Chuyện gì vậy? Nhất thời Lâm Tiểu Ngộ đỏ bừng mặt, cô vừa muốn nói không cần, Phó Vũ bên cạnh cô đã bước những bước chân dài đi nhặt bóng rổ.
Một quả, hai quả, ba quả, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười quả.
Không thiếu quả nào. Tất cả đều ném trúng rồi.
Thầy giáo thể dục từ từ cầm sổ ghi chép ghi lại, rồi lại từ từ viết lên quyển sổ của Lâm Tiểu Ngộ: “100”, sau đó thản nhiên gật gật đầu. “Được rồi, Lâm Tiểu Ngộ max điểm.”
Nói xong ông nhìn về phía Lâm Tiểu Ngộ, Lâm Tiểu Ngộ xấu hổ đỏ bừng mặt.
Cô vốn không phải người hay chủ động, bởi vì rất ngại ngùng, thậm chí cô còn không muốn làm phiền bạn học. Bây giờ Phó Vũ lại giúp cô qua được cuộc thi cuối kỳ môn thể dục, đáy lòng cô càng thêm khó khăn.
Càng khiến cô thấy khó khăn hơn là những bạn học bên cạnh ồn ào không ngừng.
Ở sân bóng rổ bên kia, bạn học của Phó Vũ đang gọi anh, anh cười cười vẫy tay với Lâm Tiểu Ngộ, bước những bước chân dài chạy về phía đối diện.
Lâm Tiểu Ngộ kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của Phó Vũ, cô cắn cắn môi, cuối cùng cũng đi theo.
Thầy giáo thể dục luôn yên lặng chăm chú nhìn tất cả, ông chỉ cười cười lắc đầu.
Vừa rồi, Phó Vũ đi đến nói muốn cùng một tổ với Lâm Tiểu Ngộ, ông ngạc nhiên nói: “Nhưng mà em không phải học sinh trong lớp Lâm Tiểu Ngộ.”
Phó Vũ vô cùng tự tin cười cười: “Nhưng mà, em là người nhà.”
Thầy giáo thể dục giơ cổ tay nhìn bảng chấm điểm, ho nhẹ một tiếng.
“Được rồi, cuộc thi kết thúc, các em có thể tan học rồi.”
Các học sinh đều tốp năm tốp ba rời đi, ông nhìn chừm chằm về phía cách đó không xa là Lâm Tiểu Ngộ và Phó Vũ đang đứng chung một chỗ, vô cùng hài hòa.
Mà phía sau họ là ánh mặt trời mềm mại.
“Tuổi trẻ, thật tốt. . .” Ông lắc lắc đầu, đi về phía văn phòng.