Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

Chương 26

Ngày tiếp theo, Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại cáo từ với Lưu Chính Phong.

“Đông Phương giáo chủ, giáo chủ phu nhân, các người đã giúp Lưu gia ta một chuyện lớn như vậy, ta có thể nào để hai vị ra đi vội vã như vậy.” Lưu Chính Phong có ý giữ người nói.

Đông Phương Bất Bại luôn luôn không thích cùng người khác giao tiếp, bởi vậy trường hợp này thường do Đan Vô Ngân đứng ra ứng phó.

Ôm quyền, “Lưu đại hiệp đa lễ, hiện tại đã sắp đến cuối năm, trong giáo còn nhiều sự vụ cần Đông Phương xử lý, vì vậy chúng ta thật không hợp ở lâu. Ngày sau còn muốn có chỗ quấy rầy.”

Lưu Chính Phong thấy Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại đã quyết ý rời khỏi đành phải buông tha suy nghĩ tìm cách giữ lại, “Ngày sau nhị vị có chuyện cần tới Lưu Chính Phong xin cứ sai bảo, ta quyết chết không chối từ!”

Đan Vô Ngân lần thứ hai ôm quyền, cáo từ.

Rời khỏi huyện Hành Sơn, Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại dự định về thẳng Hắc Mộc Nhai ngay.

Đông Phương Bất Bại ngồi trong xe ngựa lười biếng tựa vào trên người của Đan Vô Ngân, “Tử Khiêm, chúng ta cứ như thế này trở về?” Đông Phương Bất Bại vẫn còn có chút không muốn.

Thưởng thức mái tóc dài đen mượt của Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân nói, “Không đành lòng?”

Đông Phương Bất Bại có chút ủy khuất gật đầu, “Vẫn là có một chút.” Dù sao đây cũng là lần đầu tiên y và Tử Khiêm ra ngoài du ngoạn.

Đan Vô Ngân cười thần bí, “Sắp hết năm rồi, ta đã chuẩn bị một phần lễ vật đặc biệt, đến lúc đó ngươi nhất định sẽ còn hài lòng hơn so với bây giờ!”

Dáng vẻ thần bí của Đan Vô Ngân thành công khiến Đông Phương Bất Bại thoát ra khỏi tâm tình thất lạc, y ngẩng đầu tò mò nhìn về phía Đan Vô Ngân.

Đan Vô Ngân hơi lắc đầu, bày ra bộ dạng bí mật không thể nói khiến Đông Phương Bất Bại giận đến ngứa răng, hung hăng cắn lên cổ Đan Vô Ngân một cái, lưu lại một dấu răng ướt át tiên diễm.

Đắc ý ngẩng đầu, “Cho ngươi giữ bí mật đấy!”

Đan Vô Ngân bất đắc dĩ…

Quả nhiên đến khi sắc trời chuyển tối, lúc đoàn người dừng chân tại khách điếm trên đường, giáo chúng tùy tùng nhìn thấy hồng ấn trên cổ Đan Vô Ngân đều len lén nhịn cười. Chỉ có đứa cháu gái của Khúc Dương là Khúc Phi Yên là không thèm để cho Đan Vô Ngân chút mặt mũi nào a a cười lớn.

“Phi Yên!” Khúc Dương lớn tiếng quát tôn nữ của mình, hắn cùng với Đan Vô Ngân giao tình cũng không phải rất tốt vì thế sợ Khúc Phi Yên chọc giận Đan Vô Ngân.

Đan Vô Ngân lắc đầu, đối cái tiểu cô nương hoạt bát khả ái rất có hảo cảm, cảm thấy nàng cũng giống như Nhậm Doanh Doanh, khoan đã Doanh Doanh….trong lòng khẽ động, nếu thật tương lai… như vậy Khúc Phi Yên cũng có thể trở thành một trợ lực tốt.

Đan Vô Ngân hướng Khúc Phi Yên cười một cái, vẫy tay, “Ngươi là Khúc Phi Yên đúng không?”

Khúc Phi Yên thu được ánh mắt cảnh cáo của Khúc Dương cũng không dám hồ đồ, nhu thuận đi đến bên cạnh Đan Vô Ngân, “Phu nhân.”

Ngày thường bị bọn giáo gọi thành phu nhân Đan Vô Ngân hoàn không có ý kiến gì, nhưng là bây giờ bị một tiều cô nương như Khúc Phi Yên gọi như thế, hắn như thế nào cũng cảm giác không được tự nhiên.

“Phi Yên nha, ngươi sau này gọi ta là Vô Ngân thúc thúc đi. Đúng rồi, ngươi có quen Nhậm Doanh Doanh không?” Đan Vô Ngân vẻ mặt ôn hòa trò chuyện với Khúc Phi Yên.

Gật đầu, “Ta có quen.”

Đan Vô Ngân lại hỏi, “Vậy ngươi thích chơi với nàng không?” Đan Vô Ngân bắt đầu mở lời dẫn dụ.

“Thích, ta và Doanh Doanh là bạn tốt.” Khúc Phi Yên vừa nghe nhắc tới Nhậm Doanh Doanh cũng rất là vui vẻ.

“Vậy ngươi sau này có muốn ở cùng Doanh Doanh không?” Đan Vô Ngân từng bước dụ dỗ Khúc Phi Yên vào bẫy.

“Phi Yên!” Khúc Dương nghe Đan Vô Ngân nói có chút lo lắng lên tiếng cảnh cáo Khúc Phi Yên, lại bị ánh mắt của Đông Phương Bất Bại đông lạnh.

Có chút nghi ngờ nhìn gia gia của mình, Khúc Phi Yên nghi hoặc, thế nhưng nghĩ đến bản thân đã đáp ứng Doanh Doanh sẽ làm bằng hữu tốt của nàng cả đời. Vì thế mặc dù luôn cảm thấy Vô Ngân thúc thúc trước mắt cười đến giống như một đại hôi lang, nhưng vẫn là thành thành thật thật gật đầu.

Đan Vô Ngân thấy vậy ý cười càng trở nên đậm hơn, “Như vậy bình thường ngươi và Doanh Doanh chơi cùng nhau có thấy người khác gọi nàng là Thánh cô, cũng bảo ngươi phải thật cung kính với nàng không?” Từng bước hướng dẫn lừa gạt trẻ con, những chiêu này hắn dùng càng ngày càng thành thạo nha.

Khúc Dương trong lòng khổ sở, hắn rất muốn ngăn cản Khúc Phi Yên ngã vào bẫy rập của Đan Vô Ngân, thế nhưng Đông Phương Bất Bại đứng ở đó tuy rằng không nói lời nào, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hắn.

Khúc Phi Yên nghe Đan Vô Ngân nói, liền nghĩ đến trước đây khi nàng và Doanh Doanh cùng chơi với nhau, gia gia đều nói nàng phải chú ý thân phận, lại còn có những người ngoài thích nói nhàn thoại làm nàng không vui, lại gật đầu một cái.

Đan Vô Ngân cũng không quản Đông Phương Bất Bại sau lưng mình, nắm tay Khúc Phi Yên dẫn vào trong khách sạn, vừa đi vừa tiếp tục kế hoạch lừa gạt.”Thúc thúc định để tiểu Phi Yên làm thành nữ Thần giáo có được hay không? Như vậy sau này Phi Yên và Doanh Doanh chơi cùng với nhau sẽ không có ai dám nhiều lời cả.” Đan Vô Ngân làm ra vẻ ta là vì tốt cho ngươi.

Khúc Phi Yên luôn cảm thấy mình hình như bị gạt rồi, nhưng thấy gia gia của mình không có phản ứng cũng an lòng, gật đầu, “Hảo!” Lại không biết gia gia của nàng vừa nghe nàng đồng ý ngay cả xúc động muốn khóc cũng đã có.

Đan Vô Ngân thấy đã đạt được mục đích thì rất vui vẻ xoa đầu Khúc Phi Yên, “Thật ngoan, chờ trở lại Hắc Mộc Nhai ta sẽ nói Đông Phương phong ngươi làm Thánh nữ, như vậy ngươi có thể cùng Doanh Doanh mỗi ngày ở Hắc Mộc Nhai hoành hành ngang ngược rồi.” Đan Vô Ngân không hề đỏ mặt nói chỗ tốt của việc làm Thánh nữ cho Khúc Phi Yên.

Khúc Phi Yên vui vẻ gật đầu nghĩ, <Vô Ngân thúc thúc thật là một người tốt>, mà Khúc Dương lại là gần như tuyệt vọng nghĩ, <Xong, lúc này tôn nữ bảo bối của ta rốt cuộc cả đời đều không thể tách khỏi Nhật Nguyệt thần giáo rồi.>

*

Đông Phương Bất Bại thấy Đan Vô Ngân đã giải quyết xong vấn đề, nói, “Không cần đợi đến lúc quay về Hắc Mộc Nhai đâu, hiện tại ta liền sai người khoái mã trở về chuẩn bị nghi thức sắc phong. Đợi khi về đến, Khúc Phi Yên chính là Thánh nữ của giáo ta, địa vị và đãi ngộ đều giống của Doanh Doanh.” Hiển nhiên, Đông Phương Bất Bại cũng hiểu rõ tính toán của Đan Vô Ngân.

Đan Vô Ngân kéo tay Đông Phương Bất Bại, nói, “Đông Phương không vội, đây chỉ là việc trước sau thôi, đã đi đường cả ngày ngươi cũng mệt mỏi rồi, chúng ta đi dùng cơm rồi nghỉ ngơi sớm một chút thôi.”

Đông Phương Bất Bại tuy rằng không hề có cảm giác mệt mỏi nhưng đối với sự quan tâm của Đan Vô Ngân luôn là nói gì nghe nấy. Y bèn gật đầu theo Đan Vô Ngân vào nhà ăn của khách điếm.

Tiểu nhị thấy Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại tuy quần áo cũng không hoa lệ nhưng khí độ bất phàm, phía sau lại mang theo không ít tùy tùng liền ân cần chạy đến trước mặt hai người, “Khách quan, là ăn cơm hay ở trọ?”

Đan Vô Ngân hướng tiểu nhị cười, “Ăn cơm trước, cũng ngủ lại.” Tiểu nhị vừa nghe đã biết là mua bán lớn, hưng phấn nói, “Dạ được! Khách quan muốn dùng món gì?”

Đan Vô Ngân kéo Đông Phương Bất Bại ngồi vào bàn cạnh cửa sổ, Khúc Dương và Khúc Phi Yên cũng ngồi xuống cùng bàn, mà những huynh đệ tùy tùng khách đều lặng lẽ chọn những bàn gần cửa ra vào ngồi xuống.

“Mấy món đặc sắc của các ngươi ở nơi này đều đem lên một ít, đừng làm cay quá, cũng thanh đạm một chút.” Thần công của Đông Phương Bất Bại hiện tại đã luyện thành, những thứ dương khí quá thịnh gì đó sẽ không lại tạo ra ảnh hưởng gì lớn với hắn, thế nhưng Đan Vô Ngân vẫn vô cùng để ý.

Tốc độ phục vụ của khách điếm này cũng không chậm, chỉ chốc lát sau tiểu nhị đã đem một bàn thức ăn bày biện tốt, sau khi dọn xong còn cúi người, “Khách quan, thỉnh dùng.” Mắt lén lút liếc bàn tay Đông Phương Bất Bại đang bị Đan Vô Ngân nắm chặt.

Sau khi tiểu nhị rời khỏi, Đan Vô Ngân cẩn thận giúp Đông Phương Bất Bại chia thức ăn, mà Đông Phương Bất Bại cũng thỉnh thoảng gắp một ít thức ăn Đan Vô Ngân thích ăn đặt vào trong bát của hắn.

Khúc Phi Yên nhìn bộ dáng của bọn họ, hâm mộ nói, “Vô Ngân thúc thúc, ngươi và Đông Phương thúc thúc quan hệ thật tốt!”

Đan Vô Ngân mỉm cười, “Tiểu Phi Yên nha, ở bên ngoài thấy Đông Phương thúc thúc giả trang ngươi phải gọi y là thẩm thẩm, hiểu chưa?”

Khúc Phi Yên nhân tiểu quỷ đại*, Đan Vô Ngân vừa nói nàng đã tỏ ra ‘ta cái gì cũng biết’ gật đầu, “Dạ, ta đã biết, Vô Ngân thúc thúc, ngươi đối Đông Phương thẩm thẩm thật tốt!” Đông Phương Bất Bại hơi ngượng ngùng trừng Đan Vô Ngân lại vùi đầu ra vẻ chăm chú ăn cơm.

Điếm tiểu nhị kia vừa phục vụ bọn người Đông Phương Bất Bại xong trở lại quầy hàng liền lén lút nói với chưởng quỹ đang tính sổ trong quầy, “Chưởng quỹ ngươi xem, người nam nhân kia nhất định là một kẻ sợ vợ, nãy giờ vẫn nắm tay lão bà của hắn, một đại nam nhân lại gắp thức ăn cho nữ nhân, chậc chậc, thật là thói đời suy vi nha!”

Chưởng quỹ nhanh chóng ngăn chặn miệng tiểu nhị, “Tiểu tử ngươi không muốn sống nữa à, chuyện gì cũng dám nói! Cút, cút, đi hảo hảo làm việc cho ta!” Nói xong không dấu vết chỉ chỉ bội đao trên người giáo chúng gần đó.

Điếm tiểu nhị vừa nhìn thì rùng mình, vội vã chạy đến hậu viện hỗ trợ trù phòng.

Cho dù Đan Vô Ngân võ công không được tốt lắm cũng nghe được mấy câu của điếm tiểu nhị kia, hắn cũng không hề tức giận mà là mang theo nụ cười gắp cho Đông Phương Bất Bại một đũa thịt gà, “Phu nhân, ngươi nghe không, ta là kẻ sợ lão bà ni!”

Nghe Đan Vô Ngân nói như vậy, nguyên bản Đông Phương Bất Bại đang rất tức giận dự định giáo huấn kẻ không biết trời cao đất rộng kia một chút cũng nhịn không được bật cười, “Ngươi nha!”

Dùng xong cơm nước, Đan Vô Ngân bao trọn cả nội viện của khách điếm này, an bày mọi người nghỉ tạm.

Sau khi đem hành trình ngày mai phân phó xong, Đan Vô Ngân về phòng đã thấy Đông Phương Bất Bại vẫn ngồi ghế trên chờ hắn, không khỏi nhíu mày, “Đông Phương, ngươi thế nào không nghỉ ngơi trước? Không phải đã mệt mỏi sao?”

Đông Phương Bất Bại lắc đầu, “Ta đang đợi ngươi, ngươi không ở cạnh, ta ngủ không được!”

Đan Vô Ngân đã từ từ đi đến trước mặt Đông Phương Bất Bại, “Nga? Nguyên lai là như vậy nha, chẳng lẽ Đông Phương của ta còn chưa đủ mệt?”

Đan Vô Ngân tà tà cười nhẹ nhàng cởi áo ngoài của Đông Phương Bất Bại, hai tay ghì chặt hông y.

Đông Phương Bất Bại mặc dù đã tiến bộ rất nhiều nhưng đối mặt với sự trêu đùa của Đan Vô Ngân vẫn không có biện pháp bình tĩnh tự nhiên, “Tử Khiêm… Ngươi thế nào luôn không đứng đắn như vậy?” Rõ ràng là một người thoạt nhìn rất hào hoa phong nhã.

Đan Vô Ngân trả lời rất vô tội, “Ta không đứng đắn lúc nào, rõ ràng là do Đông Phương thật sự rất mê người, thật sự là làm ta… Không khống chế được!” Lúc nói chuyện, đầu đã vùi vào trong hõm vai Đông Phương Bất Bại, “Đông Phương, vừa rồi lúc ở trong xe ngựa ngươi rất là nhiệt tình nha!”

Đông Phương Bất Bại cứng đờ. <Xong, Tử Khiêm muốn tính nợ rồi.>

Bất quá, đối phó Đan Vô Ngân, Đông Phương Bất Bại cũng có biện pháp của hắn, đeo lên khuôn mặt tươi cười, “Tử Khiêm ~ ta nhiệt tình, ngươi mất hứng sao?”

Nói xong còn dụ dỗ vươn đầu lưỡi liếm môi một cái.

Đan Vô Ngân hô hấp bắt đầu dồn dập, “Vui vẻ, đương nhiên vui vẻ.”

Cúi người hôn lên.

————————–

* Nhân tiểu quỷ đại: Người nhỏ quỷ lớn, nghĩa thường dùng là còn nhỏ đã tinh ranh.
Bình Luận (0)
Comment