Đông Phương Bất Bại bế quan luyện công, mất gần hai năm, mọi người trong giáo nghe được tin Đông Phương Bất Bại muốn xuất quan, các trưởng lão Đường chủ Hương chủ đều đến trước một sơn động vắng vẻ trên Hắc Mộc Nhai, nghênh đón giáo chủ công thành xuất quan.
Dương Liễm đi theo mọi người lên đỉnh Hắc Mộc Nhai, bởi vì đã đến mùa đông, trên đỉnh núi gió lạnh ô ô, hắn thấy gò má mình bị con gió quát đến đau nhức, chỉ thở một hơi cũng thấy cổ họng đầy lương khí.
Đứng cạnh Đồng Bách Hùng, thuận tiện liếc mắt nhìn hai Hương chủ khôi ngô đứng sau hắn, Dương Liễm thấy thân hình cao lớn thật có lợi, ít nhất trong thời tiết này có thể cản gió.
“Dương huynh đệ, ngươi nói xem giáo chủ bế quan lâu như vậy, có phải thần công đã cáo thành?” Đồng Bách Hùng ghé vào tai Dương Liễm hỏi,”Ngày xưa giáo chủ bế quan, cũng không thấy tốn nhiều thời gian đến vậy.”
Dương Liễm gật đầu không nói, chỉ là trong lòng thầm than, ngày xưa Đông Phương Bất Bại cho dù muốn bế quan lâu như thế, cũng không thể làm được, chẳng lẽ một tên trẻ tuổi vừa ngồi vào vị trí Phó giáo thì không giúp giáo chủ hảo hảo làm việc, ngược lại đi bế quan luyện công? Trừ phi y ngại mình sống quá dễ chịu.
Nếu Nhậm Ngã Hành không kiêng kị Đông Phương Bất Bại, sao có thể đưa Quỳ hoa bảo điển cho Đông Phương Bất Bại luyện tập, nghĩ vậy, Dương Liễm vốn đối Nhậm Ngã Hành chán ghét, bây giờ càng thêm bất mãn. Đáng đời ông ta bị nhốt dưới đáy Tây hồ nhiều năm như vậy!
Đứng càng lâu trên núi, lại càng thấy lạnh, Dương Liễm thổi khí vào đôi tay vì gió lạnh mà mất tri giác của mình, liếc nhìn đám cao thủ ăn mặc phong phanh bên cạnh, lập tức oán niệm dâng trào, đều là người trong võ lâm, khác biệt sao lại lớn đến vậy chứ?
Ước chừng qua gần một canh giờ, cửa đá từ từ mở ra, mọi người không khỏi ngừng thở, chăm chú nhìn vào sơn động.
Đông Phương Bất Bại đến cửa sơn động, im lặng nhìn giáo chúng quỳ gối dưới chân mình, tầm mắt khẽ chuyển, cuối cùng dừng ở một nam nhân mặc lam sắc ngoại bào, quỳ trên dưới đất vụng trộm dò xét mình.
Tại tất cả mọi người đều kính sợ y không dám ngẩng đầu, người này quả nhiên là không sợ chết, cư nhiên còn dám nhìn thẳng y? Đông Phương Bất Bại dời tầm mắt, mở miệng nói,”Các ngươi tất cả lui ra, bổn tọa hôm nay thần công đã thành, đám ngụy quân tử kia căn bản không còn đáng sợ nữa!”
Thoải mái nói ra một câu, lại mang theo tự tin cường đại, mọi người lập tức hô to,”Giáo chủ anh minh, nhất thống giang hồ, thiên thu vạn đại! Nhất thống giang hồ, thiên thu vạn đại!”
Dương Liễm khóe miệng co rút, những tiểu tử dùng thân phận nhân vật phản diện tồn tại, không thể đổi một khẩu hiệu mới sao? Nhất thống giang hồ, thiên thu vạn đại khiến hắn nhớ tới Đinh Xuân Thu lão bại hoại kia, Đông Phương giáo chủ vô song sao lại dùng cũng một loại khẩu hiệu với tên tiểu nhân đó?
Một khi giáo chủ cho lui, tự nhiên không ai dám chần chờ, hô to xong, lập tức là đứng dậy xuống núi. Dương Liễm thấy bọn họ cước hạ sinh phong [gió lướt dưới chân. Vâng các anh ấy đang xài khinh công, thứ mà a Liễm nhà chúng ta vẫn còn chưa học thành thạo] lướt xuống núi, vội vàng đứng dậy, còn chưa đi xuống, chợt nghe đến một thanh âm trầm thấp vang lên,”Dương tổng quản.”
Thanh âm rất êm, cũng rất quen. Dương Liễm lập tức quay đầu xoay người, nhanh chóng chạy đến một nơi cách Đông Phương Bất Bại hai bước,”Giáo chủ có gì phân phó?” Không đến gần đã thấy toàn thân Đông Phương Bất Bại mang theo một cổ uy nghiêm nói không nên lời, Dương Liễm cảm thán, hắn cuối cùng cảm nhận được vương bát khí [vận may, thành công quá đáng] trong truyền thuyết.
Đông Phương Bất Bại miễn cưỡng liếc nhìn Dương Liễm, ánh mắt rơi xuống tay hắn,”Ngươi luyện võ?” Bàn tay nguyên bản trơn phẳng giờ đây đã phủ một tầng vết chai, tuy làn da vẫn thiên sáng như trước, nhưng khí tức trên thân đã bất đồng hai năm trước.
Không rõ Đông Phương Bất Bại vì sao hỏi vậy, Dương Liễm nghĩ nghĩ, liền không chút giấu diếm mở miệng nói,”Thuộc hạ cảm thấy, làm tổng quản trong giáo có lẽ không cần biết quá nhiều võ nghệ, nhưng làm một thành viên của thần giáo, không cầu tiến chính là vô năng, nếu học tốt võ nghệ có thể thay giáo chủ làm được nhiều hơn tự nhiên là chuyện tốt.”
Đồng Bách Hùng vẫn đứng tại chỗ nghe được Dương Liễm nói vậy, cũng vội mở miệng,”Giáo chủ, Dương huynh đệ hai năm qua, công phu rất có tiến bộ, thật khiến ta mặc cảm.”
“Đồng đại ca khen ngợi, nếu không phải ngươi giúp ta tìm bí tịch, ta nào có cơ hội luyện công phu thích hợp với mình,” Dương Liễm cảm kích nói,”Nếu không có Đồng đại ca, liền không có Dương mỗ hôm nay.”
“Tốt lắm, tiểu tử ngươi đừng dài dòng như vậy, Đại lão gia nói những này làm chi,” Đồng Bách Hùng mất hứng, hắn nghiêm mặt nói,”Khách khí nữa là ngươi không xem ta là lão ca rồi.”
“Vâng vâng,” Dương Liễm cười nói,”Ta sau này sẽ không nói vậy nữa.”
Bởi vì Đồng Bách Hùng cùng Đông Phương Bất Bại tư giao rất tốt, cho nên trước mặt Đông Phương Bất Bại cũng không câu nệ như những người khác, nói chuyện cũng không cố kỵ quá nhiều.
Đông Phương Bất Bại nghe hai người đại ca huynh đệ gọi qua gọi lại, mặt không đổi sắc liếc nhìn Dương Liễm, chỉ mới hai năm người này lại cùng Đồng Bách Hùng quan hệ tốt đến thế? Tính tình Đồng Bách Hùng y rõ ràng nhất, nếu thích một người, thì sẽ không chút cố kỵ đối xử tốt với người đó Nếu ghét người nọ, cho dù một đao làm thịt, cũng sẽ không chớp mắt một cái. Bất quá, Đồng Bách Hùng trước nay chán ghét người nho nhã, Dương Liên Đình này đến tột cùng làm sao mà lọt được vào mắt hắn?
Chắp tay sau lưng,”Bổn tọa muốn tắm rửa.”
Dương Liễm vừa nghe lời này, chỉ biết là người nọ nói với hắn, vội hỏi,”Thuộc hạ lập tức đi gọi ngươi chuẩn bị.”
Đông Phương Bất Bại không nâng mắt nói,”Đồng đường chủ võ nghệ so với ngươi cao, để hắn xuống núi phân phó a, ngươi võ nghệ không ***, đi theo bổn tọa chậm rãi xuống núi.”
Đồng Bách Hùng nghe nói thế, vội thành lễ xuống núi, đi được một khoảng, hắn mới đột nhiên nhớ, tỳ nữ tiểu tư trong giáo nhiều như vậy, giáo chủ xuất quan lại là đại sự, mấy chuyện nhỏ này sớm đã chuẩn bị từ lâu, nào cần phải đi phân phó làm gì?! Hắn không hiểu ra sao quay đầu nhìn sơn đạo sau lưng, giáo chủ có ý gì?
Trên đỉnh núi, Dương Liễm run lên như cải thìa trong gió đông, còn phải cố gắng bảo trì biểu tình trên mặt, điều này thật sự là khảo nghiệm điểm mấu chốt của hắn.
“Đi thôi,” Đông Phương Bất Bại mặc một ngoại bào hơi mỏng, tư thái ưu nhã đạp lên bùn đất, tựa như hiện tại không phải trời đông giá rét, mà là yên hoa tam nguyệt [khói hoa tháng ba], mà y chẳng qua là người ngắm hoa.
Dương Liễm ghen tị nhìn bóng lưng xinh đẹp của y, ma xát đôi tay mất đi cảm giác của mình, lật đật đi theo sau Đông Phương Bất Bại, sợ Đông Phương Bất Bại sử dụng nhàn vân đạp bộ [ vẫn là cách gọi hoa mỹ của khinh công thui], thì ngay cả bóng người hắn cũng chẳng nhìn thấy.
Đông Phương Bất Bại đi không nhanh, y nghe tiếng bước chân sau lưng mình,”Võ công của ngươi luyện như nào rồi?” Người sau lưng vốn không biết nhiều võ công, chẳng qua là hai năm hắn có thể học nhiều ít?
Thấy giáo chủ tự mình quan tâm võ công của hắn, Dương Liễm vội trả lời,”So với trước kia tốt hơn.”
Đông Phương Bất Bại dừng bước, xoay người nhìn hắn.
Động tác này làm Dương Liễm sợ tới mức sững sờ, trợt chân, chuẩn bị rơi xuống đất. Một bàn tay nắm lấy vạt áo của hắn, trước mắt xuất hiện một gương mặt tuấn mỹ. Nhìn gương mặt quen thuộc rồi lại lạ lẫm ấy, hắn nao nao.
Đông Phương buông tay ra,”Đi đường cẩn thận.”
Dương Liễm giật mình, ôm quyền cảm tạ,”Đa tạ giáo chủ thi viện.”
Đông Phương nhìn hắn một cái, xoay người không nói, chỉ là tốc độ dưới chân lại chậm một phần.
Dương Liễm chú ý tới hành động này của y, khóe miệng cong cong,”Giáo chủ, ngươi thần công đại thành, hai năm qua một mực bế quan, cho nên y phục của ngươi thuộc hạ đã cho hạ nhân làm lại một ít, nếu ngươi thấy chỗ nào không hợp, thuộc hạ lập tức gọi người làm lại.”
Đông Phương Bất Bại thần sắc ấm áp, quay đầu nói,”Trong giáo có người nào làm khó ngươi không?”
Dương Liễm biết rõ lời y nói nghĩa là gì, nhưng không rõ Đông Phương Bất Bại sao lại hỏi như vậy, thấy nghi hoặc, nhưng vẫn là thành thật trả lời,” Chư vị trưởng lão cùng Đường chủ trong giáo đối thuộc hạ rất tốt, thuộc hạ cũng học được rất nhiều thứ từ bọn họ.”
Đông Phương thấy Dương Liễm thần sắc không giống giả trang, bắt đầu nghi hoặc, trưởng lão trong giáo cùng y cộng sự nhiều năm, những người này tính tình y khá rõ ràng, có thể nhận Dương Liễm thật đúng là một chuyện ngoài ý muốn, ngay cả khi để một Dương Liễm không có võ công cùng Đồng Bách Hùng Tang Tam Nương chưởng quản sự vụ trong giáo, lại không khiến họ bất mãn, Dương Liễm này xem ra rất có bản lĩnh.
Xuống núi so với lúc trèo lên dễ hơn nhiều, hai người trở lại trong giáo, Dương Liễm thay Đông Phương Bất Bại chuẩn bị tốt y phục, đồ dùng tắm rửa rồi ra khỏi phòng, đứng ngoài cửa chờ Đông Phương Bất Bại gọi.
Trong giáo tất cả mọi người đều biết rõ, giáo chủ tắm rửa thì không cần người hầu hạ, mà Dương Liễm cũng sẽ không ngốc đến mức tự mình chuôi đầu vào chỗ chết, hắn đứng ở ngoài cửa, nghe tiếng nước truyền ra từ trong phòng, không chớp mắt nhìn thẳng phía trước.
Lục La rất xa đã thấy Dương Liễm đứng ngoài gian phòng giáo chủ thường dùng để tắm rửa, thần sắc khẽ biến, vội từ xa ngoắc Dương Liễm lại.
Dương Liễm thấy thần sắc Lục La bất an, vội tiến lên hỏi,”Lục La cô nương, chính là có việc?” Hắn hướng thoáng nhìn ra sau, sợ khi Đông Phương Bất Bại gọi hắn không nghe được.
“Dương tổng quản, ngươi có biết khi giáo chủ tắm rửa, không cho người tới gần không, sao ngươi lại còn đứng bên ngoài làm gì?” Bởi vì Dương Liễm ngày thường đối nàng khách khí, cho nên nàng đối Dương Liễm cũng bất đồng với giáo chúng bình thường.
Dương Liễm thần sắc khẽ biến, sau đó cười nói,”Lục La cô nương không cần lo lắng, là giáo chủ gọi Dương mỗ đợi ở ngoài cửa, hôm nay giáo chủ xuất quan, sau này cô nương lại phải khổ cực rồi.”
“Chuyện đó thì nói làm gì,” Lục La cười một tiếng,”Chúng ta là thị nữ, còn không phải là vì hầu hạ chủ tử sao, ta đến phòng bếp phân phó vài chuyện, đi trước đây.”Mặt Lục La tuy vẫn giống bình thường, nhưng trong lòng kinh hãi dị thường, nếu giáo chủ thật sự cho Dương Liên Đình đứng đợi ngoài phòng tắm, nói rõ giáo chủ phá lệ coi trọng Dương Liên Đình.
Dương Liễm không biết tâm tư Lục La, hắn trở vị trí mới đứng lúc nãy, còn chưa đứng tới một nén nhang, chợt nghe Đông Phương Bất Bại truyền hắn vào.
“Giáo chủ,” Dương Liễm đẩy cửa ra, trong phòng còn có chút hơi nước, ánh mắt hắn rơi xuống trên người Đông Phương Bất Bại, hô hấp đông cứng, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại mặc một bộ hồng sắc thúc yêu ngoại bào [dạng áo tắm có thắt lưng a] ngồi trên ghế hoa mộc, vài lọn tóc dán lên má y, mấy giọt nước uốn lượn theo sợi tóc rơi xuống, hình thành một bức họa quyển tuyệt diễm.
Sắc đẹp dù hấp dẫn con người, nhưng mạng nhỏ càng thêm trọng yếu, Dương Liễm cũng chỉ thất thần trong nháy mắt, lập tức cầm lấy khăn tắm bên cạnh đến gần Đông Phương Bất Bại,”Giáo chủ, vào đông trời lạnh, thuộc hạ giúp ngươi lau khô tóc được chứ.” Mái tóc đẹp như vậy, nếu như bị tổn thương thì không tốt chút nào.
Đông Phương Bất Bại giương mắt nhìn hắn, rồi vuốt cằm.
Dương Liễm vội dùng khăn bao lấy một đầu tóc đen, thấm hết nước rồi mới nhẹ nhàng lau khô tóc, một mái tóc đẹp như vậy, hắn nặng tay một chút cũng thấy đau lòng.
“Vừa rồi có người tìm ngươi?” Động tác trên đầu vô cùng ôn nhu, Đông Phương nhắm mắt lại, cảm thấy toàn thân thư thái vô cùng.
“Vừa rồi Lục La cô nương hỏi thuộc hạ một ít việc, đã quấy nhiễu giáo chủ?” Dương Liễm cẩn cẩn dực dực hỏi, tính tình Đông Phương Bất Bại hỉ nộ bất định, hắn cũng sợ chỉ một thoáng bất cẩn sẽ khiến tâm tình y không tốt.
“Ngươi cùng nàng quan hệ rất tốt?” Đông Phương nửa mở mắt, bàn tay trắng nõn giật giật.
“Thật không có,” Dương Liễm cúi đầu chú ý vuốt vài lọn tóc trên trán Đông Phương,”Bởi vì nàng cùng ta đều hầu hạ giáo chủ, khó tránh khỏi nói vài câu xã giao.”
“Ân.” Lần nữa nhắm mắt lại, Đông Phương Bất Bại đột nhiên mở miệng nói,”Ngày mai ngươi dọn đến tiểu viện của ta đi, ngày thường hầu hạ ta cũng thuận tiện hơn. Nếu bổn tọa nhàn hạ, cũng có thể giáo ngươi hai chiêu võ nghệ.”
Động tác chải tóc của Dương Liễm dừng lại, cái gì? Ở chung?!
Hết Ở chung thế nào?