* Chúc mừng ngày hội chính thức đi vào hoạt động a *tung hoa*
Hoa Mãn Lâu ngồi ở bên cửa sổ khe khẽ thở dài, trước mặt Đông Phương Bất Bại hắn mạc danh kỳ diệu phẩy tay áo bỏ đi, hắn cùng Nhậm Doanh Doanh tự nhiên cũng lại trò chuyện nhưng có gì đó không giống như trước đây. Hoa Mãn Lâu trong ngực hơi có chút phiền muộn, mặc cho là ai cũng đều sẽ có cảm giác này, ngay lúc đó Đông Phương Bất Bại sinh khí. Nhưng là vì sao ni? Hoa Mãn Lâu không có biết rõ.
Nhậm Doanh Doanh mời hắn quay về nơi ở thật là ý hay, Hoa Mãn Lâu liền đi thẳng trở về phòng ở của mình theo trí nhớ. Hắn nằm ở trên giường một hồi lâu, nhưng không ngủ ngay được, trong đầu toàn những thứ loạn thất bát tao. Lúc thì là Đông Phương Bất Bại nói, lúc lại là khi hai người cùng ngắm trăng uống rượu… Mặc dù là không phát hiện ra, nhưng mọi thứ lại rất rõ ràng. Căn bản vẫn là ngủ không được na.
Vì vậy Hoa Mãn Lâu liền ngồi dậy, đi tới bên cửa sổ hóng gió. Hắc Mộc Nhai xác thực là một địa phương tốt, thời tiết đang lúc bắt đầu chuyển sang mùa đông, khí hậu cũng hợp lòng người, mùi hoa thơm mát tản mác khắp nơi. Hoa Mãn Lâu tâm tình lúc này mới thoáng được chút yên ổn. Thế nhưng nghĩ đến đêm nay, Đông Phương Bất Bại nói muốn cùng hắn đi dự tiệc sinh nhật của Nhậm Doanh Doanh, Hoa Mãn Lâu liền thở dài, một màn vừa xảy ra, Đông Phương Bất Bại còn muốn đến sao?
Chính hắn kỳ thực cũng hiểu được có chút kỳ quái, vì sao mỗi lần đụng tới chuyện củaĐông Phương Bất Bại, là có thể khiến tâm tình hắn không ổn định, hơn nữa trong đầu óc đều là hình ảnh của cái người này. Lại nghĩ tựa hồ Đông Phương Bất Bại luôn luôn sẽ ở một chỗ nào đó không xác định ở trong đầu hắn, tùy thời sẽ hiện ra ở trong suy nghĩ của hắn.
Hoa Mãn Lâu đột nhiên bật cười, hắn xem ra là thực sự lưu ý tới một người. Sợ là ngay cả Lục Tiểu Phụng cũng chưa từng được hưởng qua loại đãi ngộ này ni. Cũng không phải là hắn không quan tâm Lục Tiểu Phụng, mà là hắn tổng nghĩ tới Đông Phương Bất Bại tựa hồ so với Lục Tiểu Phụng lại càng khiến cho người ta lo lắng. Tuy rằng người này võ công đã đạt tới cảnh giới không có đối thủ, thế nhưng Hoa Mãn Lâu chính là nghĩ Đông Phương Bất Bại rất cần được người khác quan tâm, không thể mặc kệ được.
Hoa Mãn Lâu liền cứ như thế lẳng lặng ngồi, hắn ở trong thế giới mà toàn bộ là bóng tối, nhưng hắn tựa hồ so bất luận kẻ nào sống đều là quang minh chính đại, thế nhưng lại có những thời gian không ở tiểu lâu, nếu như hắn không có bằng hữu, hắn có thể làm gì, tối đa cũng chỉ là ngồi an tĩnh, cảm nhân các loại âm thanh trong trời đất, sau đó lại giống như những ký ức ít ỏi còn sót lại trong quá khứ về thế giới của hắn.
Trong quá khức có Lục Tiểu Phụng và Tư Không Trích Tinh làm bằng hữu, bọn họ như vậy tuy rằng sẽ không hiểu, nhưng nhìn chung Hoa Mãn Lâu nghĩ, Lục Tiểu Phụng luôn cho hắn mang đến phiền phức, chính hắn cũng là luôn miệng nói đó là phiền phức, thế nhưng hắn cũng là không thực sự chán ghé sự phiên toái này ni? Có lẽ không đi? Chỉ vì ở tại nơi này một thời gian, hắn mới có thể ngẫm lại…
Nhưng mà, hiện tại những người này đều không có ở bên hắn. Hoa Mãn Lâu tin tưởng hắn ở chính trong thế giới này cũng sẽ sống tốt, nhưng chính là ở nơi này chỉ có một mình hắn mà thôi.
Hoa Mãn Lâu tự giễu, hắn có đúng hay không nghĩ nhiều lắm? Loại tâm tình này đã lâu chưa có. Nhưng thời gian gần đây hết lần này tới lần khác tại đây, bỗng thương cảm… Có chút không giống hắn a.
Đông Phương Bất Bại đứng ở ngoài đình viện, xa xa nhìn bên cửa sổ Hoa Mãn Lâu vẫn đang ngồi một mình. Người nọ trên mặt do tiếu ý, nhưng không giống thường ngày, ngược lại lộ ra chú thống khổ. Đông Phương Bất Bại trong ngực đau xót, vì sao một người ôn nhu như thế, lúc này nhìn qua lại cô độc như vậy? Hắn đang suy nghĩ cái gì ni?
Đông Phương Bất Bại quên chính là tới cùng hoa Hoa Mãn Lâu đang dự tiệc, chính là tâm lại sợ kinh động đến ai kia, liền nhẹ nhàng đi đến chỗ Hoa Mãn Lâu đang cư ngụ, sau đó nhẹ nhàng ngừng cước bộ, đứng ở sau lưng hắn.
Hoa Mãn Lâu đối với tiếng bước chân đột nhiên vang lên cũng không kinh ngạc, trong lòng ngược lại như là thở dài, nguyên bản còn tưởng rằng Đông Phương Bất Bại sẽ không đến tìm hắn cùng đi dự tiệc. Hoa Mãn Lâu đang muốn đứng lên, cũng không nghĩ trên vai đột nhiên có một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên. Hoa Mãn Lâu có chút kinh ngạc, “Đông Phương sao?”
“Ân.” Đông Phương Bất Bại cúi đầu lên tiếng.
“… Làm sao vậy?” Hoa Mãn Lâu thấp giọng hỏi nói.
“Ngươi… Đang suy nghĩ cái gì?” Đông Phương Bất Bại làm như do dự một chút, nhưng lại là hỏi ra miệng.
Hoa Mãn Lâu rõ ràng cứng ngắc một chút, nhưng lập tức liền mỉm cười nói: “Ta chỉ là đang thưởng thức cảnh đẹp mà thôi thôi.”
Đông Phương Bất Bại trầm mặc, thưởng thức cảnh đẹp? Hắn làm sao thưởng thức cảnh đẹp? Đông Phương Bất Bại trong lòng tựa hồ như có một cái gai đâm.
Hoa Mãn Lâu thấy bầu không khí tựa hồ có chút quái dị, hắn cũng không biết Đông Phương Bất Bại đến tột cùng vì sao đột nhiên hỏi cái này. Hoa Mãn Lâu vì vậy liền vỗ nhẹ vào tay Đông Phương Bất Bại đang đặt tại trên vai mình, ôn nhu nói: “Ta thực sự không muốn cái gì. Đông Phương, chúng ta có đúng hay không cần phải đi?”
“Ngươi vội vã đi tìm Thánh cô sao?” Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Đông Phương Bất vang lên, hỏi lại.
Hoa Mãn Lâu sửng sốt một chút, nói: “Điều không phải… Bất quá không phải cũng là nên đi sao?”
Đông Phương Bất Bại liền rút tay về, đi tới bên cạnh người Hoa Mãn Lâu, im lặng một chút, đột nhiên nói: “Giáo trung hữu giang hồ đệ nhất thần y Bình Nhất Chi… Có thể trị bách bệnh… Ngươi nếu…”
Đông Phương Bất Bại tức thì dừng lại thanh âm, bởi vì hắn phát hiện Hoa Mãn Lâu toàn bộ cứng đờ, dáng tươi cười trên mặt cũng không thấy. Nhìn Hoa Mãn Lâu phản ứng như vậy, Đông Phương Bất Bại trong ngực cũng không khỏi căng thẳng.
Không khí xấu hổ bao phủ, Đông Phương Bất Bại kinh ngạc phát hiện Hoa Mãn Lâu toàn thân trên dưới đều bao phủ một tầng sát khí khiến kẻ khác hít thở không thông, chưa bao giờ nghĩ tới loại khí tức này sẽ xuất hiện trên người nam nhân như Hoa Mãn Lâu.
Chỉ là một lát sau, Hoa Mãn Lâu đứng lên, trên mặt khôi phục lại bộ dáng tươi cười, liền giống như ngày đông giá rét được thay thế bằng mùa xuân tháng ba, chỉ nghe Hoa Mãn Lâu ôn hòa cười nói: “Thời gian đã không muốn sai biệt lắm. Chúng ta đi liền đi thôi. Tới muộn, nàng sẽ cảm thấy không vui.” Nói rồi Hoa Mãn Lâu cũng không chờ Đông Phương Bất Bại trả lời, đi thẳng về phía trước.
Đông Phương Bất Bại lúc này thần sắc tuyệt đối không thể nói là tốt, ý tứ của Hoa Mãn Lâu rất rõ ràng bất quá. Hắn không muốn trị đôi mắt sao? Đông Phương Bất Bại tay nắm chặt lại thành quyền, xương ngón tay trở nên trắng bệch, y lúc này là tìm cách thực hiện ý tưởng của mình, muốn chữa mắt cho Hoa Mãn Lâu, thế nhưng y không rõ Hoa Mãn Lâu vì cái gì lại làm ra phản ứng như vậy, thật giống như… Thật giống như y đã quản chuyện mà y không nên quản … Đông Phương Bất Bại chính là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh như vậy. Lẽ nào muốn nói Hoa Mãn Lâu không muốn suy nghĩ lại sao?
Bầu không khí giữa hai người trong lúc đó cứng ngắc vẫn duy trì, bọn họ tới chỗ ở của Nhậm Doanh Doanh. Nhậm Doanh Doanh lúc này đang vui sướng bố trí giăng đèn kết hoa ở cửa, chỉ còn đợi giáo chủ cùng Hoa Mãn Lâu. Xa xa liền nhìn thấy bọn họ hai người một trước một sau chậm rãi đi tới.
Nhậm Doanh Doanh vội vàng giao lại cho bọn giáo chúng bên cạnh, ngay khi Đông Phương Bất Bại xuất hiện, tất cả mọi người liền quỳ xuống, trong miệng cao giọng nói: “Giáo chủ văn thành võ đức, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ.”
Đông Phương Bất Bại nhưng chưa từng để ý, trực tiếp đi vào chỗ ở của Nhậm Doanh Doanh về phần Hoa Mãn Lâu lại là sớm lùi lại đứng ở một bên. Nhậm Doanh Doanh len lén nhìn thần sắc của Đông Phương Bất Bại, chỉ biết nàng sợ tâm tình thất thường của Đông Phương thúc thúc hiện đang phi thường không tốt. Không khỏi nhìn về phía Hoa Mãn Lâu đang đứng ở bên người nàng.
Vẫn biết, Hoa Mãn Lâu tuy rằng mặt hiện tiếu ý, thế nhưng hiển nhiên vẻ mặt hắn cũng không phải như vậy khoái trá, cái loại này. Nhậm Doanh Doanh không khỏi ở trong lòng phiền muộn, Hoa tiên sinh cùng Đông Phương thúc thúc đến tột cùng là bị làm sao vậy? Nhất là Hoa tiên sinh, cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua biểu tình của hắn cứng ngắc như thế.
Bất quá lúc này Nhậm Doanh Doanh cũng không thể quản nhiều như vậy, người trong giáo đều tới đông đủ không có sai biệt lắm, tiệc sinh nhật sẽ rất nhanh sẽ bắt đầu, chờ Đông Phương Bất Bại ngồi vào vị trí.
Nhậm Doanh Doanh theo Đông Phương Bất Bại đi vào tịch gian, bọn giáo chúng chỉ sợ cũng nhìn ra tâm tình của giáo chủ đại nhân không tốt, cũng không ai dám lên tiếng. Dương Liên Đình đứng ở một bên cũng là cẩn cẩn dực dực rót trà hầu hạ Đông Phương Bất Bại. Đông Phương Bất Bại lúc này quét mắt nhìn mọi người, lạnh lùng nói: “Ngày hôm nay là sinh nhật Thánh cô, các ngươi hoàn đều ngốc ở đó làm gì?”
Bọn giáo chúng bị dọa cho choáng váng, không biết phải làm gì. Cuối cùng cũng Dương Liên Đình coi như thông minh, vội vàng nói: “Chúc mừng Thánh cô thành niên chi lễ!” Nói xong liền hướng phía Nhậm Doanh Doanh quỳ xuống lạy.
Mấy trưởng lão trong giáo lúc này cũng phản ứng, đều tiến lên chúc mừng, bọn giáo chúng tận lực bồi tiếp. Mọi người nhìn Đông Phương Bất Bại tọa ở một bên, tuyệt nhiên không vẻ gì là tức giận, liền thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí bắt đầu từ từ khôi phục trở lại. Thịt rượu được đưa lên, người giang hồ thì vẫn cứ là người giang hồ, sau khi có rượu lại càng trở lên sôi nổi.
Nhậm Doanh Doanh bị giáo chúng vây quanh, mặc dù có chút đáp ứng không xuể, nhưng nàng chính là tâm tư đặt tại trên người Hoa Mãn Lâu. Nhưng lại phát hiện Hoa Mãn Lâu chỉ là một chén lại một chén chậm rãi uống rượu, thần tình ôn hòa nhưng xa cách. Nhậm Doanh Doanh cũng không biết là xuất phát từ cái gì, liền vô ý thức nhìn đến Đông Phương Bất Bại. Nhưng mà, khiến Nhậm Doanh Doanh kinh ngạc chính là, Đông Phương Bất Bại lúc này mặt diện vô biểu tình, nhưng nhãn thần lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Hoa Mãn Lâu.
Nhậm Doanh Doanh trong lòng vô cùng kinh ngạc, Đông Phương thúc thúc cùng Hoa tiên sinh đến tột cùng là bị làm sao vậy?
Bất quá toàn bộ yến hội cũng không để cho Nhậm Doanh Doanh có nhiều thời gian để mà tìm tòi nghiên cứu Đông Phương Bất Bại cùng Hoa Mãn Lâu trong lúc đó đã xảy chuyện gì. Làm thần giáo Thánh cô, đều được mọi người nịnh bợ. Các loại lễ vật đều liên tục đưa tới trước mặt Nhậm Doanh Doanh.
Dương Liên Đình đưa một phần hậu lễ qua, sau đó cung kính đưa qua một phần danh mục quà tặng cấp Đông Phương Bất Bại, nhỏ giọng nói: “Giáo chủ, đây là danh mục quà tặng, mời xem qua một chút?”
Đông Phương Bất Bại tiếp nhận nhìn thoáng qua, Hải Nam minh châu, gấm Tô Châu gấm vóc, hòa điền mỹ ngọc đẳng, hắn liền gật đầu, nói: “Đem ngọc lấy đến.”
Dương Liên Đình liền dâng lên ngọc, bọn giáo chúng đều hiếu kỳ nhìn Đông Phương Bất Bại, không biết hắn muốn làm cái gì. Nhậm Doanh Doanh cũng ở một bên nhìn. Đông Phương Bất Bại tiếp nhận một khối bạch ngọc, sau khi lật xem hai mặt, liền quay Nhậm Doanh Doanh nói: “Thánh cô, mượn tú hoa châm của ngươi một chút.”
Nhậm Doanh Doanh vô cùng kinh ngạc, vội vã trở về phòng lấy ra liễu tú hoa châm giao cho Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại lập tức ngay ở trên mảnh ngọc liền dùng tú hoa châm như là không chút nào cố sức đích sáng tác hạ bốn chữ “Trường mệnh bách tuế”. Bọn giáo chúng chứng kiến đều là mục trừng khẩu ngốc, tận mắt nhìn thấy, mọi người đều rất rõ ràng công lực của Đông Phương Bất Bại. Không hổ là giang hồ đệ nhất cao thủ.
Hoa Mãn Lâu tọa ở một bên đương nhiên cũng nghe thấy được bọn giáo chúng nhỏ giọng nghị luận, cũng biết Đông Phương Bất Bại làm cái gì. Thế nhưng hắn nhưng không sợ hãi. Bởi vì Đông Phương Bất Bại võ công đã đạt tới trình độ nào, hắn đã sớm rất rõ ràng.
Đông Phương Bất Bại thuận lợi đem ngọc giao lại cho Nhậm Doanh Doanh, tú hoa châm mảnh mai ở trên tay hắn nhẹ nhàng xoay hai vòng, rồi trở lại tay của Nhậm Doanh Doanh, bộ dáng có chút suy nghĩ.
Nhậm Doanh Doanh cũng chú ý tới điểm ấy, tiếp nhận ngọc, bộ dáng vô cùng mừng rỡ.
Mà lúc này, Đông Phương Bất Bại đứng lên, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói một câu: ” hôm nay sinh nhật thánh cô, các ngươi cần phải hảo hảo chúc mừng.” Nói xong, hắn quay qua Dương Liên Đình nói: “Đi!”
Bọn giáo chúng vừa thấy giáo chủ phải đi, đều đứng lên. Mọi người đều biết, Đông Phương Bất Bại không có khả năng ở đây ở lâu, sở dĩ cũng không kỳ quái, đều cung kính tiễn giáo chủ. Nhậm Doanh Doanh cũng đứng ở một bên. Chỉ còn lại có Hoa Mãn Lâu vẫn ngồi ở một bên. Bọn giáo chúng đều có điểm lườm nguýt, không ít người lần đầu tiên thấy Hoa Mãn Lâu, cũng đều hơi nhíu mày.
Dương Liên Đình lúc này xem xét tình thế, liền hướng về phía Hoa Mãn Lâu quát dẹp đường: “Hoa tiên sinh, ngươi thế nào vẫn còn đang ngồi? Giáo chủ phải đi.”
Hoa Mãn Lâu chỉ là mỉm cười, cũng không có để ý tới Dương Liên Đình. Dương Liên Đình nhất thời giận dữ, lúc này Đông Phương Bất Bại nói: “Dương tổng quản, ngươi không chê nói nhiều sao?” Nói xong câu này, Đông Phương Bất Bại nhìn cũng chưa nhìn Hoa Mãn Lâu lấy một cái liếc mắt, trực tiếp đi ra ngoài.
Dương Liên Đình lại càng hoảng sợ, vội nhanh chân đuổi kịp. Nhậm Doanh Doanh ở một bên mà tâm như treo ở giữa không trung, mà những giáo chúng còn lại thì là kinh ngạc không hiểu. Vị Hoa tiên sinh kia đến tột cùng là ai?
Nhưng mà, ngay khi tất cả mọi người còn đang phỏng đoán thân phận của Hoa Mãn Lâu, cước bộ của Đông Phương Bất Bại sắp bước ra khỏi đại môn khách phòng của Nhậm Doanh Doanh thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng thông báo: “Giáo chủ! Tuyết phu nhân cầu kiến!”