“A?” Tiểu nhị sửng sốt lập tức hỏi lại: “Vị công tử gia này, ngài… ngài thật gọi tất cả các món?”
Đừng nói là tiểu nhị, ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng lộ ra ánh mắt nghi hoặc nhìn Hoa Mãn Lâu, chỉ nghe y thấp giọng nói: “Hoa Mãn Lâu, ngươi đang làm gì đấy?”
Hoa Mãn Lâu cười nhạt nói: “Tuy rằng Đông cô nương nói ‘Tùy ngươi’, thế nhưng ta lại thật sự không dám tùy tiện, vạn nhất gọi món ra không hợp với khẩu vị của Đông cô nương không phải là lỗi của Hoa mỗ sao? Vì vậy chỉ đành phiền phức chủ quán mỗi món đều mang lên một đĩa.”
Đông Phương Bất Bại bị Hoa Mãn Lâu mở miệng ‘Đông cô nương’ ngậm miệng ‘Đông cô nương’ làm cho không biết phải cư xử thế nào cho phải, giận cũng không được mà không giận cũng không xong, chỉ đành nhíu mày tức giận nói: “Hoa Mãn Lâu! Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
Hoa Mãn Lâu vẫn cười đến nhất phái ôn nhu, nhưng khi mở miệng lần nữa thì trong giọng nói đã không còn cảm giác trêu chọc mà là tràn đầy quan tâm, hắn nhẹ nhàng nói: “Đông Phương, ngươi gầy rất nhiều.”
Đông Phương Bất Bại nghe được lời này thì chén trà đang cầm trên tay cũng không nhịn được mà run lên… Chỉ một câu nói như vậy đã mang theo nhiều ít tâm ý… nếu vừa rồi tâm tình của y là vô cùng tồi tệ thì hiện tại lại là toàn thân ấm áp: “Xem ngươi kìa… đã nói tất cả tùy ngươi rồi.”
Hoa Mãn Lâu nghe vậy thì khe khẽ thở dài, sau đó nói với tiểu nhị: “Phiền phức cắt cho chúng ta hai cân thịt bò, một đĩa gà và một đĩa rau dưa.”
Lúc này tiểu nhị mới thở phào một hơi, nói: “Được rồi! Đều nhớ kỹ. Xin các vị đợi một lát.” Nói xong còn len lén liếc nhìn Đông Phương Bất Bại một chút rồi mới rời đi, vừa đi trong lòng vừa lẩm bẩm, hóa ra là vợ chồng son giận dỗi nha. Bất quá vị công tử gia kia thật sự là dốc lòng ôn nhu với phu nhân mà, còn ánh mắt của vị phu nhân nọ cũng không khỏi quá lạnh rồi, cùng với phu quân của mình vừa vặn là hai đối lập cực đoan nha.
Lúc tiểu nhị rời đi rồi Đông Phương Bất Bại cũng không lên tiếng nữa, dung nhan xinh đẹp dưới lớp khăn che mặt tràn ngập phiền muộn, không hiểu tại sao y luôn cảm thấy gần đây Hoa Mãn Lâu đối xử với y có chút khác biệt so với trước đây. Theo lý mà nói, tựa hồ Hoa Mãn Lâu không cần làm vậy… đương nhiên loại khác biệt này hoàn toàn không giống với sự khinh miệt trong khái niệm của y, vậy đến tột cùng là do đâu, ngay cả bản thân Đông Phương Bất Bại cũng không hiểu nổi. Bất quá cải loại khác biệt này, hình như y… cũng không chán ghét… tuy rằng cái tên mù này lại khó ưa hơn một chút…
Đông Phương Bất Bại thì đang một mình rầu rĩ mà Hoa Mãn Lâu lại rất tự nhiên châm trà cho y, thật giống như chưa từng có việc gì từng phát sinh, ung dung tự mình phẩm trà, chỉ là loại trà này cũng không phải trân phẩm gì.
Đông Phương Bất Bại không quen nhất là nhìn thấy bộ dạng nhàn nhã này của Hoa Mãn Lâu, vì sao tên mù lại luôn giữ được bộ dạng khoái trá như vậy chứ? Hắn thật sự không có phiền não gì sao? Đông Phương Bất Bại không khỏi định thần nhìn chằm chằm dò xét người đối diện thêm lần nữa, bộ dạng này rơi vào mắt người ngoài ngược lại giống như đang thâm tình nhìn ngắm phu quân nhà mình.
Quả nhiên, ở bên cạnh có hai người thoạt nhìn không giống người trong giang hồ nhỏ giọng nghị luận, Đông Phương Bất Bại và Hoa Mãn Lâu đều là cao thủ, cự ly gần như vậy bất luận người kia có hạ giọng đến đâu thì bọn họ đều nghe được nhất thanh nhị sở. Đông Phương Bất Bại vốn cũng không quá để ý đến, nào biết được bọn họ càng nói càng hăng say, càng nói càng thái quá, từ phu thê tình thâm nói đến thói đời suy thoái, nào có nữ nhân nào có thể để cho phu quân nhà mình rót trà bưng nước? Không biết tam tòng tứ đức đã quăng đến nơi nào rồi.
Sắc mặt Đông Phương Bất Bại liền trở nên rất khó coi, Hoa Mãn Lâu lại rót thêm một chén trà nữa, mãnh liệt ho khan vài tiếng, đồng thời cũng đè Đông Phương Bất Bại suýt nữa đã đứng lên không biết định làm gì xuống.
Hoa Mãn Lâu nhanh thấp giọng trấn an: “Bất quá là lời bàn tán vô vị, đừng để ý.”
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng hừ một tiếng, lạitrầm mặc.
Hoa Mãn Lâu nghĩ chẳng lẽ đối phương là đang mất hứng sao? Không khỏi cười khổ trong lòng, tuy rằng hắn cũng không biết tại sao đột nhiên Đông Phương Bất Bại lại trở nên như vậy, bất quá mấy năm nay ít nhiều gì hắn cũng nhận ra biến hóa của y, cho nên mới có thể tiếp thu nhanh đến thế. Đối với Hoa Mãn Lâu mà nói, hắn kết giao bằng hữu là kết giao tấm lòng, cái khác thật ra cũng không phải quá quan trọng.
Chỉ là đối với hắn, Đông Phương Bất Bại quả thật có một chút bất đồng, không, phải nói rất khác biệt. Ngay cả Hoa Mãn Lâu cũng không biết rõ vì sao mình lại quan tâm y đến như vậy, người này và y gặp gỡ trước sau tính hết cũng không đầy mười đầu ngón tay, mà Đông Phương Bất Bại của hôm nay lại càng khiến cho người ta băn khoăn không rõ hơn ngày xưa.
“Ngươi cũng nghĩ rằng nữ nhân nên coi trọng tam tòng tứ đức sao?” Đông Phương Bất Bại không biết đã nghĩ đến cái gì, mi mắt khẽ nâng hỏi Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu vô cùng sửng sốt với câu hỏi đột nhiên vang lên này, hắn chưa từng nghĩ Đông Phương Bất Bại sẽ hỏi một vấn đề như vậy, không nhịn được ho khan vài tiếng lại không biết nên dùng ngữ điệu nào cho tốt: “Cái này… ta…. ta rốt cuộc vẫn là thích truyền thống một chút đi?!” Hoa Mãn Lâu thật không biết vì sao Đông Phương Bất Bại lại muốn hỏi câu này, thậm chí còn lo Đông Phương Bất Bại sẽ lập tức hỏi thêm vài vấn đề không có đáp án nào đó, ai ngờ người nọ lại lặng yên không nói thêm lời nào.
Hoa Mãn Lâu không khỏi cảm thán, quả nhiên là khó đoán mà…
“Hừ, cái gì tam tòng tứ đức, quỷ thoại huyên thuyên.” Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói một câu, bắt đầu uống trà.
Lúc này Hoa Mãn Lâu còn có thể nói gì? Chỉ đành ở một bên giả vờ cái gì cũng chưa từng nghe.
Cũng không bao lâu sau tiểu nhị đã mang thức ăn lên, Đông Phương Bất Bại chỉ tùy ý gắp vài đũa rau dưa rồi không ăn thêm gì nữa, Hoa Mãn Lâu khẽ nhíu mày gắp một miếng thịt bò cho y, nói: “Sao lại ăn ít như vậy?”
“Ngươi tùy tiện ăn, ta no rồi.” Đông Phương Bất Bại nhàn nhạt đáp.
“Không hợp khẩu vị sao?” Hoa Mãn Lâu ôn nhu hỏi.
“Không muốn ăn.” Đông Phương Bất Bại vẫn nhàn nhạt.
Hoa Mãn Lâu ôn nhu nói: “Thức ăn ở đây tự nhiên không bằng Hắc Mộc Nhai, thế nhưng cũng không thể chỉ ăn rau dưa, ngươi đã gầy hơn lúc ban đầu chúng ta gặp mặt rất nhiều… Đừng hành hạ thân thể của mình, ăn nhiều một chút, chờ khi về đến tiểu lâu ta sẽ làm vài món cho ngươi nếm thử.”
Lúc này lại đổi thành Đông Phương Bất Bại kinh ngạc, y không khỏi mở to mắt ra nhìn Hoa Mãn Lâu, bất giác hỏi: “Ngươi... ngươi cũng biết nấu ăn?”
Hoa Mãn Lâu mỉm cười: “Từng học với một bằng hữu, cũng chỉ là không để bản thân đói bụng mà thôi.”
Đông Phương Bất Bại có chút không dám tin, lẩm bẩm: “Thế nhưng... thế nhưng không phải ngươi không nhìn thấy sao… A...”
Hoa Mãn Lâu cũng không quá để ý, chỉ gắp thêm một đũa thịt gà đặt vào bát y, nói: “Nếu ngươi đã biết ta không nhìn thấy vì sao còn muốn cô phụ ý tốt của ta? Nào, ăn nhiều một chút.”
Đông Phương Bất Bại lại bất giác bị Hoa Mãn Lâu khuyên ăn thêm vài miếng, đợi đến khi ngừng đũa mới phát hiện hóa ra đã ăn nhiều như vậy. Mấy năm nay cũng khó trách y càng lúc càng gầy, sinh lý không muốn ăn là một nguyên nhân, thế nhưng càng quan trọng hơn chính là tâm lý bất ổn nên thủy chung không có ham muốn ăn uống, y lại ỷ lại vào thần công của mình nên cảm thấy việc này không quá quan trọng, bên cạnh cũng không có người nhắc nhở y.
Mãi đến lúc này Đông Phương Bất Bại mới ý thức được những hành động quan tâm của Hoa Mãn Lâu, người này chỉ đơn giản là muốn mang y ra ngoài thư giãn, không muốn y ở lại trong Hắc Mộc Nhai suốt ngày suy nghĩ nặng nề mà thôi. Cứ như vậy, Đông Phương Bất Bại mang theo tình tự không thể nói rõ gắp một đũa thức ăn cho Hoa Mãn Lâu, nói: “Ngươi ăn.”
Hoa Mãn Lâu sửng sốt một chút, thế nhưng bộ dạng lại là vô cùng cao hứng, Đông Phương Bất Bại thấy hắn như vậy khóe miệng cũng không nhịn được mà cong lên.
Hai người cứ yên lặng không nói mà ta một miếng ngươi một miếng, trong lúc đó lại có bốn gã hán tử áo vàng cầm theo đao kiếm, bộ dạng như là người trong giang hồ bước vào. Những người này vừa xuất hiện, trong quán trà liền yên lặng đi không ít, dù sao đều là người đi lại nhiều, đương nhiên biết đạo tránh họa tìm phúc.
Tiểu nhị vừa rồi lại nhanh chóng bước lên tiếp đón bọn họ, sau đó nhanh chóng dâng trà nước.
Mấy người nọ vừa ngồi xuống, đã có một người lớn tiếng nói: “Suốt hành trình này gấp ga gấp gáp, thật sự mệt chết người ta rồi!”
“Oán giận ít một chút đi, còn không biết lão đầu bên kia phản ứng thế nào đâu. Nghe Tả sư huynh nói vô cùng nhẹ nhàng, thế nhưng sự việc cũng nào đơn giản đến thế, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.” Người nói lời này ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, vóc người trung bình, dị thường gầy gò, để hai hàng ria mép, lúc nói những lời này thanh âm hạ thấp vô cùng, hầu như không thể nghe được.
“Phí sư thúc, vì sao sư phụ không làm thẳng thắn một chút…” Lại có một đại hán áo vàng lầu bầu lên tiếng.
Cái người được gọi là “Phí sư thúc” kia giận dữ trừng mắt, sau đó mới thấp giọng nói lần nữa: “Nhỏ giọng một chút! Ngươi cho rằng Lưu Chính Phong là kẻ bình thường dễ trêu chọc sao? Còn có những bằng hữu mà lão kết giao kia, người nào lại không phải xuất thân từ ma giáo.”
Mặc dù thanh âm đã hạ đến rất nhỏ, thế nhưng Hoa Mãn Lâu và Đông Phương Bất Bại lại vẫn nghe được khá rõ ràng, lúc nghe đến hai chữ ‘ma giáo’, Đông Phương Bất Bại không khỏi nhíu mày một chút, Hoa Mãn Lâu vẫn cứ giữ nguyên trầm mặc.
“Lưu Chính Phong cũng có thể coi như trưởng bối trong chính phái, không ngờ lại cấu kết với ma giáo, vậy mà sư phụ vẫn muốn giữ mặt mũi cho lão. Hừ, nếu là ta, đã sớm…”
“Không được nói nữa! Tai vách mạch rừng! ” Phí sư thúc nọ thực sự rất bất đắc dĩ, đám sư điệt này của hắn thật là một người miệng rộng hơn một người.
“Hắc hắc,” người nọ cười vài tiếng, nói tiếp: “Sư thúc, cả giang hồ đều đang đồn đại việc Lưu Chính Phong rửa tay chậu vàng, lão thực sự muốn rời khỏi giang hồ sao?”
Phí sư thúc cười lạnh một tiếng, nói: “Theo ta thấy lão muốn quy hàng ma giáo mới là thật, dù sao lão và Khúc Dương… Được rồi, không nói nhiều nữa, nghỉ ngơi cho tốt, một lát chúng ta còn phải chạy đi. Hẳn là những người khác đều đã đến rồi.”
“Dạ! Sư thúc.” Mấy người còn lại vội vã đáp lời.
Đông Phương Bất Bại nghe được mấy lời này thì không vui, Khúc Dương là một trong mấy vị trưởng lão của Nhật Nguyệt thần giáo, lão có giao hảo với ai Đông Phương Bất Bại cũng không muốn quản nhiều, chỉ là những người đang nghị luận kia tựa hồ cũng thuộc đại phái nào đó trên giang hồ. Lúc này bộ dạng bọn họ thận thận trọng trọng lại có vài phần lén lút, cũng không biết muốn làm gì, phỏng chừng cũng chẳng có việc gì tốt. Về phần Lưu Chính Phong, Đông Phương Bất Bại cũng từng nghe qua danh khí của người này vài lần.
Mấy người kia đến vội vã đi cũng vội vã, ngồi không được bao lâu đã đứng dậy rời đi.
Bấy giờ Hoa Mãn Lâu mới nói: “Khúc Dương cũng là người của Nhật Nguyệt thần giáo sao? “
“Ừ.” Đông Phương Bất Bại nhàn nhạt trả lời, những sự vụ thế này trong giáo y cũng không cần… quá quan tâm.
Hoa Mãn Lâu chỉ là thuận miệng hỏi một câu, những người vừa rồi khiến hắn có loại cảm giác không tốt lắm, thế nhưng nếu như Đông Phương Bất Bại đã không nói thêm gì, tự nhiên hắn cũng cho rằng không phải việc gì lớn.
Hai người lại nghỉ ngơi một chút, Đông Phương Bất Bại đột nhiên đứng lên nói một chữ “Đi.” Sau đó liền xoay người ra ngoài.
Hoa Mãn Lâu để lại ít bạc vụn trên bàn rồi cũng thản nhiên bước đi, theo tính toán của hắn thì đến tối nay đã có thể về đến tiểu lâu Lạc Dương, hắn lại không ngờ được phía trước còn có việc đang chờ đón bọn họ.