Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn Lâu

Chương 43.2

Hoa Mãn Lâu giống như cũng ý thức được gì đó liền hướng những người xung quanh nói vài tiếng mượn đường, sau đó liền bước đến hai bước che lại thân ảnh của Đông Phương Bất Bại phía sau người mình, sau đó hạ giọng nói với Khúc Dương: “Vị này hẳn là gia gia của Phi Yên, Khúc lão tiên sinh?”

Kỳ thực bởi vì Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy Khúc Dương nên mới dùng loại xưng hô lão tiên sinh này. Khúc Dương tuy rằng đã lên đến bối phận “gia gia” thế nhưng kỳ thực cũng không già, tuy rằng tuổi tác đã qua năm mươi nhưng lại bởi vì võ công cao cường cùng với dung mạo nguyên bản cũng là nhã nhặn đoan chính, vậy nên thoạt nhìn cũng giống như chỉ mới bước vào trung niên, anh khí chưa mòn.

Lúc này Khúc Dương bởi vì bị Hoa Mãn Lâu ngăn trở nên đã giật mình hoàn hồn lại, sau đó nghe thấy câu hỏi của Hoa Mãn Lâu liền tìm lại cảm giác mà gật đầu đáp lời: “Chính... chính là tại hạ... xin... xin hỏi... tôn giá là…”

Hoa Mãn Lâu lộ ra nụ cười ôn hòa, gương mặt cũng tỏa ra ý vị kỳ diệu khiến người ta yên ổn tâm thâm, nói: “Tại hạ Hoa Mãn Lâu, xin tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện.”

Nói xong, Hoa Mãn Lâu cũng không chờ Khúc Dương đáp lại mà thong dong bước về phía địa phương không có nhiều thanh âm có vẻ hẻo lánh, Khúc Dương không nhịn được nhìn trộm Đông Phương Bất Bại đang đứng ở phía sau, thấy người nọ không có biểu tình gì mới yên tâm đi theo Hoa Mãn Lâu. Dưới tình hình hiện tại, Khúc Dương cũng không biết nên chào hỏi Đông Phương Bất Bại như thế nào.

Cũng phải nói lại, lúc Khúc Dương nhìn thấy lệnh bài Phi Yên đưa đến cũng có chút không thể tin tưởng, khối lệnh bài kia vốn là vật tùy thân của giáo chủ, nếu như nói giáo chủ đã nhiều năm không rời khỏi Hắc Mộc Nhai xuất hiện ở Lưu phủ, thật sự không thể không khiến người hoài nghi sao? Huống chi Phi Yên còn nói đây là do một nữ tử hồng y bảo nàng đưa cho lão, cảm giác nghi hoặc của Khúc Dương không khỏi gia tăng thêm một phần.

Nếu không phải bởi vì khối lệnh bài kia, Khúc Dương vốn luôn tâm tâm niệm niệm muốn buổi lễ kim bồn tẩy thủ của Lưu Chính Phong xảy ra thuận lợi làm sao có thể rời khỏi hội trường đi tìm Đông Phương Bất Bại chứ? Chỉ là tình huống này cũng không khỏi quá mức kinh người rồi.

Sau khi Hoa Mãn Lâu đứng vững mới xoay người lại nói với Khúc Dương: “Khúc lão tiên sinh, có lẽ người cũng có chút kinh ngạc đi?”

Khúc Dương thầm nghĩ: Đâu chỉ kinh ngạc? Đây trực tiếp liền khiếp sợ rồi. Bất quá dù sao Khúc Dương cũng là trưởng lão của Nhật Nguyệt thần giáo, rất có khí độ cho dù băng sơn sụp đổ trước mắt cũng không hề biến sắc, lúc này chỉ là thấp giọng hỏi: “Ngài chính là Hoa Mãn Lâu? “

Khúc Dương bởi vì quanh năm không hồi giáo nên cũng bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ Hoa Mãn Lâu, chỉ là từng mơ hồ nghe nói giáo chủ có giao tình với một người như vậy, chỉ là không ngờ có thể gặp gỡ trong lúc thế này.

Hoa Mãn Lâu gật đầu cười nói: “Chính là tại hạ. Khúc lão tiên sinh, tại hạ biết việc này rất khó hiểu, thế nhưng hiện tại vị kia là Đông Phương cô nương, đông của mùa đông, phương trong phương thảo1. Nhân sinh trên đời luôn có việc ngoài dự đoán của chúng ta, tin rằng Khúc lão tiên sinh là người từng trải, hẳn cũng thẩu hiểu được việc này.” Hoa Mãn Lâu nói xong liền hơi nghiêng người, Đông Phương Bất Bại mặc nữ trang khuất ở phía sau cũng lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của Khúc Dương.

Khúc Dương nghe vậy cũng không biết nên nói gì cho phải, bất quá lúc lão tiếp cận Đông Phương Bất Bại lần nữa thần sắc cũng không có khiếp sợ như vừa rồi. Cho dù biến hóa của Đông Phương Bất Bại thật sự khiến Khúc Dương giật mình, thế nhưng y dù sao cũng là giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo, bất luận y có ăn mặc trở thành như thế nào, Đông Phương Bất Bại vẫn chính là Đông Phương Bất Bại. Huống hồ lời lẽ của Hoa Mãn Lâu cũng là có chỗ xảo dịu, câu “hiện tại là Đông Phương cô nương” kia chẳng phải là đang nói Đông Phương Bất Bại không muốn để người khác biết thân phận chân chính của y sao? Chỉ là như vậy, Khúc Dương liền hiểu mình nên làm như thế nào.

Lão hít sâu một hơi, mỉm cười với Hoa Mãn Lâu: “Xin nhờ Hoa tiên sinh thay lão dẫn kiến2 cùng Đông Phương cô nương.”

Hoa Mãn Lâu mỉm cười khen ngợi, ôn nhu đáp lời: “Đa tạ Khúc lão tiên sinh. Xin mời theo ta.” Nói xong lại dẫn Khúc Dương trở về bên cạnh Đông Phương Bất Bại.

Khúc Dương hơi khom người hướng về phía Đông Phương Bất Bại, thấp giọng nói: “Ra mắt giáo… Đông Phương cô nương. “

Mặc kệ Khúc Dương là đang nghĩ như thế nào, thế nhưng Hoa Mãn Lâu nghe xong lời này trong lòng liền vững vàng, tin rằng Đông Phương Bất Bại cũng sẽ cảm thấy tốt hơn một chút, nghĩ thế hắn không khỏi có chút cảm khái. Nghe đồn người trong Nhật Nguyệt thần giáo đều là tà ma ngoại đạo, thế nhưng Hoa Mãn Lâu lại cảm thấy, ngoại trừ một số người cá biệt, những người trong Nhật Nguyệt thần giáo mà hắn đã tiếp xúc đều có thể nói là quang minh lỗi lạc.

Quả nhiên, Đông Phương Bất Bại cũng giống như thở ra một hơi, tuy rằng ngữ điệu vẫn nhàn nhạt thế nhưng có thể nghe ra một chút bất đồng: “Khúc trưởng... tiên sinh, đã lâu không gặp.”

Khúc Dương ít nhiều cũng cảm thấy không được tự nhiên, thế nhưng may mà khí chất của Đông Phương Bất Bại bởi vì Quỳ Hoa bảo điển ảnh hưởng mà trở nên tinh tế rất nhiều, hơn nữa bề ngoài của y vốn đã xuất sắc, làn da mịn màng mềm mại, lúc này lại khiến Khúc Dương cảm thấy người trước mặt có chút cảm giác dừng lại ở ngay giữa tiếp điểm nam nữ chi gian.

Huống hồ câu trả lời của Đông Phương Bất Bại đã rất ngoài dự liệu của Khúc Dương, trong trí nhớ của lão Đông Phương giáo chủ giống như lợi kiếm tuốt ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén, căn bản không thèm để ai vào mắt. thế nhưng, lúc này cho dù Đông Phương Bất Bại vẫn khiến người ta cảm thấy lãnh ngạo sắc bén khí chất toàn thân lại ngoài ý muốn trở nên nhu hòa rất nhiều. Chẳng lẽ là vì người đang đứng bên cạnh sao?

Khúc Dương ít nhiều cũng nhìn ra được sự ràng buộc mập mờ giữa Đông Phương Bất Bại và Hoa Mãn Lâu, hiện tại Hoa Mãn Lâu là đang đứng hơi chếch về một bên phía sau Đông Phương Bất Bại, trên mặt lộ ra nét cười trầm tĩnh khiến cho người ta cảm thấy ấm áp yên bình, mà Đông Phương Bất Bại đứng ở phía trước thì có chút ỷ lại tựa vào Hoa Mãn Lâu, khí tức giữa hai người toát ra một loại ái muội mờ mịt.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong lòng Khúc Dương không khỏi có chút dị dạng bất giác nghĩ đến Lưu Chính Phong, chỉ một khắc hoảng thần như vậy lại quên mất phải đáp lời cùng Đông Phương Bất Bại.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lúc này trong đại sảnh đã xảy ra biến cố, Lưu Chính Phong căn bản không thèm quan tâm đám Tung sơn đệ tử mà muốn đặt tay vào chậu vàng. Thế nhưng đột nhiên ngân quang chớp động, một kiện ám khí rất nhỏ phá không mà đến, Lưu Chính Phong bị khí thế của món ám khí này chấn trụ lùi về sau hai bước, chỉ nghe một tiếng ‘đinh’ thật nhỏ, ám khí đã đánh vào chậu vàng.

Chậu vàng trong nháy mắt liên bị nghiêng đổ, thanh âm chói tai vang lên, cả một chậu nước đều đổ trên mặt đất, đồng thời ngay lúc đó từ trên nóc nhà lại có một người từ trên nóc nhà nhảy xuống, chân phải nhoáng lên đạp một cước về phía chậu vàng, một cái chậu vàng cứ đơn giản như thế bị người ta đánh vỡ.

Người vừa xuất hiện chính là thủ lĩnh đám người áo vàng mà lần trước Đông Phương Bất Bại và Hoa Mãn Lâu gặp phải. Gã chấp tay hướng về phía Lưu Chính Phong, nói: “Lưu sư huynh, Phí mỗ tuân theo mệnh lệnh minh chủ, tuyệt đối không thể để sư huynh kim bồn tẩy thủ.”

Nhất thời vùng quanh lông mày của Khúc Dương bất giác nhíu lại thật sâu, tâm tư đều khóa chặt lên người Lưu Chính Phong.

Thấy biểu hiện của Khúc Dương, Đông Phương Bất Bại lôi kéo tay áo Hoa Mãn Lâu một chút, ghé vào bên tai hắn, dùng thanh âm cực thấp nói: “Khúc trưởng lão dường như rất quan tâm Lưu Chính Phong. “

Hoa Mãn Lâu khẽ gật đầu biểu thị đã biết, thế nhưng hiện tại hắn cũng chưa nghĩ ra phương pháp gì, tình hình trong đại sảnh càng lúc càng căng thẳng, thế nhưng hết lần này đến lần khác người bên cạnh lại tản ra hương khí nhàn nhạt, lại còn ôn nhu thấp giọng thì thầm bên tai mình. Cho dù chỉ mới một khắc trước còn trải qua tình huống khiến người ta đau lòng, thế nhưng dù sao đi nữa, là một nam nhân đối mặt với bộ dáng nhu thuận chọc người thương tiếc của người trong lòng nhất định sẽ phải động tâm đi?

Huống chi tuy rằng Hoa Mãn Lâu là một quân tử, nhưng lại có một bằng hữu như Lục Tiểu phụng làm tiền lệ, coi như y không thể nhìn thấy đi nữa nhưng chỉ cần nghe cũng học được mấy phần, nhiều ít cũng có chút ý vị… vật hợp theo loài, đã là ngạn ngữ của cha ông thì nhất định sẽ không sai đi? Hơn nữa từ lúc hắn quen biết Đông Phương Bất Bại cho đến hiện tại, Hoa Mãn Lâu vẫn luôn theo thói quen đặt người này ở vị trí thứ nhất. Tuy rằng hành động này có chút mâu thuẫn với tư tưởng người người bình đẳng trướng giờ của hắn, thế nhưng Hoa Mãn Lâu lại rất rõ ràng, không phải ý trung nhân của mình, tự nhiên liền có nhiều sai biệt nha.

Vì vậy Hoa Mãn Lâu cũng không nghĩ nhiều lắm, chỉ lặng yên kéo bàn tay của Đông Phương Bất Bại qua nhẹ nhàng vuốt ve, đồng thời hơi quay đầu một chút dá chạt vào đường viền lỗ tai của Đông Phương Bất Bại, nói: “Đông phương, liệu ngươi có biết ta cũng rất để ý ngươi hay không?”

—————————————

1/ Phương thảo: Cỏ thơm, còn ám chỉ loài hoa cỏ quý hiếm, khi dùng trong văn chương còn có thể tượng trưng cho giai nhân hay người tốt đẹp.

2/ Dẫn kiến: Là động từ, chỉ hành động giới thiệu hoặc tạo điều kiện cho một người gặp gỡ một người khác.
Bình Luận (0)
Comment