Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn Lâu

Chương 57

Đông Phương Bất Bại rót một chén trà cho Hoa Mãn Lâu, sau đó mặt không đổi sắc rót cho Lệnh Hồ Xung một chén, tối hậu mới rót cho mình. Quá trình này thực ra đủ khiến cho Lệnh Hồ Xung nghĩ mà hết hồn, dùng tiêu chuẩn võ công có thể cùng Phong Thanh Dương đối chiến của Đông Phương cô nương, cùng với cái loại tính tình kia, Lệnh Hồ Xung cảm giác chén trà này nếu gã thật sự uống vào chỉ sợ phải đổ mồ hôi lạnh lớp lớp.

Quả nhiên, gã vừa nhìn qua đã thấy ánh mắt của Đông Phương Bất Bại phát ra một loại hàm ý không thể dùng lời để hình dung. Lệnh Hồ Xung chỉ có thể âm thầm kêu khổ, Đông Phương cô nương là vì quan hệ với Hoa Mãn Lâu nên mới rót tuần trà này, Hoa Mãn Lâu có thể thảnh thơi uống cạn chén trà, thế nhưng Lệnh Hồ Xung gã dám uống sao? Từ trong đáy lòng của Lệnh Hồ Xung hiện tại đã bái phục Hoa Mãn Lâu đến ngũ thể đầu địa1 rồi, hắn đến tột cùng làm sao có thể làm được chứ.

Hoa Mãn Lâu hiển nhiên sẽ không lưu ý chuyện này, chỉ ung dung uống ly tra Đông Phương Bất Bại rót cho, trong lòng một mảnh ấm áp, quả nhiên cảm giác có ái nhân bên cạnh so với lúc cô đơn trước đây cách biệt không chỉ như trời với vực, bất luận như thế nào, sau này cũng sẽ không để y rời đin nữa. Tâm tình của Hoa Mãn Lâu hiẻn nhiên là cực kỳ không tệ, quay về phía Đông Phương Bất Bại, hàm ý ôn nhu nói: “Chén trà hôm nay thật ra lại có một phen tư vị khác.”

Đông Phương Bất Bại nhất thời ngây ngẩn cả người, y chẳng hề ngờ đến Hoa Mãn Lâu sẽ nói ra một câu như vậy? Lúc này gương mặt quả thật đã có chút đỏ.

Lệnh Hồ Xung ngồi bên cạnh lại thật ra có điểm dở khóc dở cười, lần thứ hai bội phục Hoa Mãn Lâu dám đảm đương, lại có thể ở trước mặt người khác làm ra loại chuyện… đùa giỡn như vậy. Lẽ nào hắn vẫn còn không biết việc Đông Phương cô nương kỳ thực cũng không phải nữ nhân sao? Chỉ là nhìn cách ở chung hòa hợp của hai người…

Hoa Mãn Lâu hoàn toàn giống như không hề xảy ra chuyện gì, nói tiếp: “Lệnh Hồ huynh đệ vì sao lại xảy ra chuyện? Còn những nhân sĩ giang hồ ngoài kia lại là chuyện gì xảy ra?”

Lúc này Lệnh Hồ Xung mới nhớ mình còn có chuyện trọng yếu hơn cần làm, gã vội vàng nói: “Hoa tiên sinh, người còn nhớ đương sơ đã giao cho ta một vật chứ?”

Hoa Mãn Lâu có chút ngoài ý muốn nói: “Tự nhiên nhớ kỹ. Không biết vật đó có vấn đề gì không?”

Lệnh Hồ Xung cười khổ, nói: “Hiện tại ngay cả sư phụ của ta cũng cho rằng đây là 《Tịch Tà kiếm phổ》.”

Hoa Mãn Lâu kinh ngạc nói: “Điều này làm sao có thể? Lệnh Hồ huynh đệ vẫn chưa giao vật đó cho Mạc Đại tiên sinh sao?”

Lệnh Hồ Xung thở dài nói: “Cũng là do tại hạ cô phụ sự nhờ vả của tiên sinh, sau khi ta trở lại Hoa sơn liền bị sư phụ phạt đến hậu sơn diện bích sám hối, đến nay chưa có cơ hội nhìn thấy Mạc Đại tiên sinh. Mà cũng cùng thời diểm này, bởi vì ta trùng hợp biết đến di ngôn lúc lâm chung của Phụ thân Lâm sư đệ, vốn là đại tiêu đầu của Phúc Uy tiêu cục, thế nên người trên giang hồ đều đồn đại ta đã chiếm đoạt 《Tịch Tà kiếm phổ》, còn nói quyển nhạc phổ này trong tay ta chính là kiếm phổ. Hôm nay vừa lúc đi qua Lạc Dương, nghe nói nơi này có người hiểu cầm nên ta liền tìm đến, lại không nghĩ có thể gặp được Hoa tiên sinh. Cũng coi như gặp được ngọn nguồn.”

Đông Phương Bất Bại lúc này lạnh lùng nói: “Đây làm sao là cái Tịch Tà kiếm phổ của tiêu cục Lâm gia gì đó chứ? Thật là quá tức cười mà.”

Hoa Mãn Lâu không chút e dè về sự có mặt của Lệnh Hồ Xung, kéo kéo bàn tay Đông Phương Bất Bại, ôn nhu nói: “Ngươi biết việc này sao?”

Đông Phương Bất Bại ừ một tiếng, nhân tiện nói: “Ngày đó vụ án diệt môn của tiêu cục Lâm gia cũng từng chấn động giang hồ, người trong Thần giáo cũng có truyền tin cho ta biết, cũng có nói cả giang hồ hiện tại đều vì bộ kiếm phổ kia mà tranh chấp. Chỉ là ta không hề có hút hứng thú nào mà thôi.”

Hoa Mãn Lâu nghe vậy thì than nhẹ một tiếng, nói “Giang hồ tất nhiên là chốn nhiều thị phi. Lệnh Hồ huynh đệ, ta phải làm sao mới có thể giúp ngươi?”

Lệnh Hồ Xung vội vàng nói: “Hoa tiên sinh, người nếu đã biết nhìn nhạc phổ, liệu có thể thay ta chứng thực một chút không?”

Hoa Mãn Lâu gật đầu nói: “Hiển nhiên là…” Chỉ là hắn vừa nói được một nửa lại đột nhiên dừng lại.

Lúc này Đông Phương Bất Bại cũng cau mày nhìn về phía ngoài, đúng là có mấy người đang xông vào tiểu lâu?

Lập tức, chỉ nghe thanh âm của Nhậm Doanh Doanh lên tiếng ngăn cản: “Các ngươi làm cái gì vậy?”

Sau đó chợt nghe Nhậm Doanh Doanh thét lên một tiếng kinh hãi “Ai!”

Hoa Mãn Lâu liền đứng phắt dậy, cao giọng nói: “Doanh Doanh? Chuyện gì vậy?”

Nhậm Doanh Doanh ở dươi sảnh đang nỗ lực ngăn cản những người muốn xông vào tiểu lâu, cũng chính là những người đi cùng với Lệnh Hồ Xung vừa nãy, trong đó còn có phu phụ Nhạc Bất Quần của phái Hoa sơn và một nhà năm người Vương Nguyên Phách2. Bọn họ làm sao lại cam tâm chỉ ngồi ở quán trà phẩm hoa?

Nhậm Doanh Doanh nghe được câu hỏi của Hoa Mãn Lâu, liền đáp: “Hoa tiên sinh, những người này thật vô lễ!”

Hoa Mãn Lâu sợ Nhậm Doanh Doanh có sơ xuất gì, thuận miệng nói: “Doanh Doanh, để bọn họ lên đây đi.”

Đông Phương Bất Bại mặt không đổi sắc đứng bên cạnh, trong mắt lóe ra sát khí bén nhọn.

Thần tình của Lệnh Hồ Xung hiển nhiên cũng không quá tốt, lẩm bẩm nói: “Đám người lòng tham không đáy này!”

Bất quá, những người muốn xông vào dưới lầu còn có phu phụ Nhạc Bất Quần, Lệnh Hồ Xung nói vậy thật ra cũng mang bọn họ mắng đi vào.

Khi Nhạc Bất Quần nhìn thấy hai người Hoa Mãn Lâu và Đông Phương Bất Bại thì nhất thời sửng sốt một chút, hắn có nghĩ thế nào cũng không ngờ được tiểu lâu trong lời bọn người Vương Nguyên Phách lại có liên quan đến hai người này.

Về phần mấy người Vương Nguyên Phác không biết lợi hại, vừa lên đến nơi đã bắt đầu lớn tiếng nhao nhao nói: “Lệnh Hồ Xung! Ngươi còn không nhanh lên một chút? Ta xem ý định của ngươi là muốn chỉ hưu bảo ngựa3! Thứ trên tay ngươi rõ ràng là 《Tịch Tà kiếm phổ》 lại cứ luôn miệng nói là cầm phổ! Ta nói, mấy người các ngươi có ai biết đánh đàn không?”

Đông Phương Bất Bại căn bản cũng không thèm liếc qua đám người Vương Nguyên Phách, chỉ híp mắt nhìn chằm chằm vào Nhạc Bất Quần, thực sự là gặp được không phí chút công phu4, y cười lạnh một tiếng, nói: “Hôm nay thực sự là đúng dịp.”

Nhạc Bất Quần bị Đông Phương Bất Bại nhìn như vậy thì cả người không khỏi cứng lại, ý lạnh bốc lên từ đáy lòng, mà Ninh Trung Tắc đang đứng bên cạnh cũng nhận ra Đông Phương Bất Bại, không khỏi nhẹ giọng kinh hô.

Hoa Mãn Lâu cũng nghe được tiếng bước chân của phu phụ Nhạc Bất Quần, lúc này lại nghe lời nói của Đông Phương Bất Bại liền biết y vẫn nhớ kỹ chuyện ngày đó Nhạc Bất Quần khiến mình bị thương, tuy rằng trong lòng cực kỳ cao hứng, thế nhưng hắn cũng không thể để Đông Phương Bất Bại thật sự đi giết Nhạc Bất Quần, vội nói: “Đông Phương, chớ làm sự thể đa đoan. Người tới là khách.”

Đông Phương Bất Bại, hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Ta tự nhiên sẽ không giết người ở tiểu lâu của ngươi, bất quá mấy người kia thực sự nhìn rất chướng mắt.” Nói xong cũng không thấy y cử động, chỉ là ngón tay khẽ run, ngay sau đó chợt nghe đám người Vương Nguyên Phách đột nhiên kêu rên vài tiếng, tiếp theo là im lặng tuyệt đối.

Trong phòng khách lầu hai, nhất thời không gian yên tĩnh không ít, ngoại trừ Hoa Mãn Lâu thì tất cả những người khác đềm mang theo kinh dị nhìn Đông Phương Bất Bại, y có thể trong nháy mắt như vậy vừa công kích vừa điểm á huyệt của đám người Vương Nguyên Phách? Hơn nữa dùng thủ đoạn như thế nào lại không ai có thể nhìn ra.

Sắc mặt của Nhạc Bất Quần lại càng chìm sâu, bàn tay nắm lấy chuôi kiếm không khỏi siết chặt hơn vài phần.

Hoa Mãn Lâu biết rõ tính tình Đông Phương Bất Bại, đối với chuyện này cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể xem như không biết. Lúc này, hắn xoay người về phía Nhạc Bất Quần nói: “Ta nghe Lệnh Hồ huynh đệ nói, Nhạc tiên sinh hoài nghi quyển sách trong tay huynh ấy là 《 Tịch Tà kiếm phổ 》?”

Nhạc Bất Quần dừng lại một chút, thận trọng nói: “Cũng không phải do tại hạ nói, chỉ là người của Vương gia đều khẳng đinh quyển sách tiểu đồ đang giữ là《 Tịch Tà kiếm phổ 》, tại hạ tự nhiên phải cho bọn họ một cái công đạo, cũng miễn đi một lần giang hồ phân tranh.”

Hoa Mãn Lâu cười nhạt nói: “Thì ra là thế.” Sau đó quay về phía Nhậm Doanh Doanh, nói: “Doanh Doanh, ngươi đi lấy đàn.”

Nhậm Doanh Doanh trừng mắt nhìn năm người Vương gia, lúc này mới chạy đi lấy đàn.

Hoa Mãn Lâu tiếp tục nói: “Cầm phổ này thật ra là do tại hạ giao cho Lệnh Hồ huynh đệ, chỉ là không nghĩ đến lại khiến huynh đệ vướng phải phiền phức bậc này. Thực sự đắc tội rồi.” Hoa Mãn Lâu nói xong còn xoay người thì lễ với Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung vội vàng nói: “Hoa tiên sinh, việc này làm sao có thể trách người!”

Lúc này Nhậm Doanh Doanh đã bày đàn xong, đi đến bên cạnh Hoa Mãn Lâu ôn nhu nói: “Hoa tiên sinh, đàn đã bày xong.”

Nhậm Doanh Doanh vốn trẻ tuổi xinh đẹp, đối với Hoa Mãn Lâu lại càng là ôn nhu như nước, một màn như vậy không khỏi khiến Lệnh Hồ Xung nhìn nhiều hai mắt. Gã thầm nghĩ, Hoa Mãn Lâu không phải một người mù sao? Thế nào bên người hắn một người lại một người đều xinh đẹp như hoa, còn đối với hắn đặc biệt ôn nhu, so với sự điêu ngoa trong quá khứ của tiểu sư muội mà gã thương nhớ, làm sao lại là cùng một cấp độ đâu?

Bất quá, lẽ nào Đông Phương cô nương đối với nữ tử gọi là Doanh Doanh này hoàn toàn không thèm để ý sao? Lệnh Hồ Xung cảm thấy không quá khả năng, liền len lén liếc nhìn Đông Phương Bất Bại đang yên lặng đứng ở một bên, quả nhiên tuy rằng y vẫn diện vô biểu tình, thế nhưng ánh mắt lại cũng không phải hoàn toàn không có xao động. Lệnh Hồ Xung cảm thán, vị Hoa tiên sinh này thực sự bản lĩnh không nhỏ.

Nhậm Doanh Doanh đỡ Hoa Mãn Lâu ngồi xuống trước cầm đài, động tác cực kỳ ưu mỹ, hình ảnh này rơi vào mắt đám người Nhạc Bất Quần chỉ khiến họ càng thấy hai người này là vô cùng thân mật. Nhạc Bất Quần trong lòng cũng đang suy nghĩ, nam tử họ Hoa này cũng thật bất phàm, đã có một vị kiều thê, bên cạnh còn thêm một vị hồng nhan tri kỷ tuyệt sắc.

Hoa Mãn Lâu thật ra lại không để ý đến những thứ này, quay về phía Nhậm Doanh Doanh ôn nhu nói: “Ngươi đọc đi.”

Nhậm Doanh Doanh lên tiếng đáp ứng, sau đó liền mở ra cầm phổ của Lệnh Hồ Xung bắt dầu đọc ký âm. Chỉ là quyển cầm phổ 《 Tiếu ngạo giang hồ 》 này so với những cầm phổ bình thường có không ít khác biệt, trình độ phức tạp vượt xa trình độ của nhạc công phổ thông, người bình thường càng thêm không hiểu, vì vậy mới có chuyện bọn người Vương Nguyên Phách xem nó là kiếm phổ như vậy. Nhớ ngày đó, Khúc Dương và Lưu Chính Phong đem hết toàn lực mới có thể viết lên một khúc nhạc vượt lên thiên cổ như vậy, làm sao có thể dễ dàng đây?

Hoa Mãn Lâu nhắm mắt lắng nghe Nhậm Doanh Doanh đọc ầm phổ, một hồi lâu sau mới khẽ thở dài, nói: “Khúc nhạc này quả là tinh diệu! Có thể nói có một không hai! Hoa mỗ cũng chỉ có thể cố hết sức, không biết có thể tấu xong hay không.” Nói rồi Hoa Mãn Lâu bắt đầu gảy lên dây đàn, chậm rãi tái hiện nhạc khúc.

Tất cả mọi người có chút bất khả tư nghị nhìn Hoa Mãn Lâu, ngoại trừ Lệnh Hồ Xung, chỉ có Nhạc Bất Quần dựa vào lần giao thủ trước lờ mờ phỏng đoán đôi mắt của đối phương không quá tiện. Mà đám người Vương Nguyên Phác căn bản cũng không biết việc này, đến bây giờ mới nhận ra Hoa Mãn Lâu là một người mù, cho dù bọn họ đang bị Đông Phương Bất Bại điểm á huyệt cũng cố ô ô vài tiếng.

Tiếng đàn của Hoa Mãn Lâu vang vọng khắp không gian, quấn quýt triền miên, đúng là êm tai đến không tưởng tượng được, những người đang lắng nghe đều có chút si mê.

Thế nhưng lúc này, ánh mắt của Đông Phương Bất Bại lại gắt gao nhìn về phía Hoa Mãn Lâu, còn có Nhậm Doanh Doanh đang đứng phía sau hắn, y biết rõ mình không nên nghĩ nhiều, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại không nhịn được. Hoa Mãn Lâu và Nhậm Doanh Doanh đứng cạnh nhau hóa ra lại xứng đôi như vậy, Đông Phương Bất Bại nghĩ đến lời nói không khoan nhượng lần đó của Nhậm Doanh Doanh, ***g ngực lại càng thêm đau nhói.

Hết lần này tới lần khác, ánh mắt của Nhậm Doanh Doanh lúc này cũng đang nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, thấy y cũng đang nhìn về phía mình thì càng cố ý nhích lại gần Hoa Mãn Lâu.

Đông Phương Bất Bại giận đến hai tay nắm chặt thành quyền, khe khẽ run rẩy.

Thế nhưng bất quá một lát sau, Đông Phương Bất Bại đang nhìn chằm chằm Hoa Mãn Lâu đột nhiên quát to một tiếng: “Đừng đàn nữa!”

Bàn tay của Hoa Mãn Lâu nhất thời run lên, tiếng đàn cũng ngừng lại. Tất cả mọi người đều có chút không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lúc còn ngơ ngác, Đông Phương Bất Bại đã vọt người xuất hiện bên cạnh Hoa Mãn Lâu.

Nhậm Doanh Doanh giận dữ nói: “Ngươi muốn làm gì?” thế nhưng vừa bị ánh mắt lạnh như băng của Đông Phương Bất Bại liếc qua lại sợ đến mất mật, nhất thời lui lại vài bước không dám nói thêm gì nữa.

Đông Phương Bất Bại nhanh chóng đè tay Hoa Mãn Lâu xuống, hỏi: “Ngươi thế nào rồi?”

Đông Phương Bất Bại vừa nói xong, mọi người mới theo đó phát hiện sắc mặt Hoa Mãn Lâu lúc này đúng là cực kỳ tái nhợt. Đây là chuyện gì chứ?

Hoa Mãn Lâu trở tay cầm ngược lại tay Đông Phương Bất Bại, ho khan vài tiếng, Đông Phương Bất Bại vội vàng đỡ lấy lưng hắn, thay hắn thuận khí, đồng thời còn đau lòng nói: “Ngươi có thương tích trong người, làm sao còn phải hao phí tâm lực như vậy?”

Hoa Mãn Lâu ho khan một hồi lâu thì trên mặt lại bắt đầu hiện lên một tia đỏ ửng bệnh trạng, hắn vỗ vỗ bàn tay Đông Phương Bất Bại, nói nhỏ: “Ta không sao. Chỉ là khúc phổ này cần phải dùng nội lực gia trì, trong lòng ta không khỏi yêu thích chìm đắm, lại quên mất trên người còn có vết thương..”

Đông Phương Bất Bại đau lòng nhìn Hoa Mãn Lâu, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn đám người Nhạc Bất Quần, lớn tiếng đuổi người: “Nếu đã biết đây là cầm phổ, còn không mau cút đi?” Nếu không phải đang ở tiểu lâu, Đông Phương Bất Bại sợ rằng ngay cả tâm tư giết người đều có rồi.

Người ở chỗ này bị giật mình nhảy thót một cái, Nhạc Bất Quần cũng là lúng túng chắp tay, nói vài lời xả giao xong liền vội vàng rời khỏi, mà đám người Vương Nguyên Phách cũng là lục tục chạy trốn. Lệnh Hồ Xung vốn muốn chuẩn bị theo Nhạc Bất Quần rời đi, nào biết Hoa Mãn Lâu lại lên tiếng lưu người.: “Lệnh Hồ huynh đệ, xin lưu lại thêm chốc lát.”

Lệnh Hồ Xung không hiểu nhìn Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Lâu mượn lực lên người Đông Phương Bất Bại đứng lên, nói: “Trên người huynh đệ có thương tích, ta giúp ngươi bắt mạch một chút.”

“Hoa Mãn Lâu… ngươi…” Đông Phương Bất Bại nóng nảy, ngay cả hắn cũng đã bình thường thành như vậy, còn thay người khác lo lắng cái gì?

Hoa Mãn Lâu cười nói: “Đông Phương, ta không ngại. Chì là vừa rồi vận lực hơi nhiều.”

Đông Phương Bất Bại hung hăng trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Xung, Lệnh Hồ Xung có chút bất đắc dĩ, vốn muốn lên tiếng cự tuyệt đã nghe Nhạc Bất Quần nói: “Xung nhi, sau còn không mau đi cùng vi sư? Ngươi làm sao có thể kết giao với tà ma ngoại đạo như vậy!”

Hoa Mãn Lâu lúc này cũng ngây ra một lúc, Đông Phương Bất Bại lại là giận đến nở nụ cười, lạnh lùng nói: “Nhạc Bất Quần, bổn tọa liền không muốn để ngươi như ý đấy!”

Hầu như chỉ trong nháy mắt, Đông Phương Bất Bại lại dùng thuật cách không điểm huyệt, Lệnh Hồ Xung lập tức cứng ngắc tại chỗ. Sau đó Đông Phương Bất Bại lại nhìn về phía Nhạc Bất Quần, cười lạnh nói: “Bổn tọa liền cứu tên đệ tử này của ngươi một lần, để xem đám người danh môn chính phái ngươi lại cư xử thế nào! Ngươi đã có thể lăn đi rồi!”

Nhạc Bất Quần tức giận vô cùng, bàn tay nắm kiếm siết chặt rồi buông ra, một lần lại một lần. Gắn tất nhiên biết rõ sự lợi hại của Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại lúc này lại lần nữa lên tiếng ép buộc, nói: “Ngươi còn chưa cút? Ta đây liền theo ý ngươi lưu tính mệnh của ngươi lại!”

Lúc này Ninh Trung Tắc đang ở bên cạnh Nhạc Bất Quần, vội vàng nói nhỏ: “Sư huynh! Chúng ta đi trước đi. Những người này cũng sẽ không tổn thương Xung nhi đâu.”

Nhạc Bất Quần giận dử trừng mắt nhìn Đông Phương Bất Bại, lúc này mới cùng Ninh Trung Tắc rời đi.

Hoa Mãn Lâu vẫn luôn không nói chuyện, chờ người đi rồi mới có chút than thở nói: “Cái gọi là giới hạn chính tà, đều chỉ ở lòng người, những kẻ này lại…”

Không nghĩ đến hắn còn chưa dứt lời đã bị Đông Phương Bất Bại cắt đứt, chỉ nghe y nói: “Ngươi đều bị thương thành như vậy, còn suy nghĩ cái gì giới hạn chính tà? Còn muốn cứu người! Ngươi… ngươi thực sự là…” Đông Phương Bất Bại nhìn Hoa Mãn Lâu vừa giận rồi lại yêu thương.

Hoa Mãn Lâu lúc này cũng không tị hiềm gì, kéo Đông Phương Bất Bại qua, thuận thế gối lên chân y, khẽ cười: “Đông Phương, đừng tức giận, ta đã đáp ứng ngươi sẽ dưỡng thương cho thật tốt. Chỉ bất quá…”

“Chỉ bất quá cái gì?” Đông Phương Bất Bại bị Hoa Mãn Lâu ôm như vậy cả người đều nóng lên, nhưng nghĩ đến Nhậm Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung đang ở bên cạnh nhìn thì chỉ cắn răng chứ không có vùng ra.

Mà một khắc sau, Hoa Mãn Lâu lại ôn nhu nói bên tai y: “Chỉ bất quá, ngươi đừng lại đột nhiên bỏ đi là tốt rồi.”

Đông Phương Bất Bại nghe vậy cả người đều chấn động, không khỏi thốt lên: “Hoa... Mãn lâu…”

Hoa Mãn Lâu lại than nhẹ một tiếng, nói: “Là Thất Đồng. Ngươi vẫn hay quên như vậy? “

Chỉ trong một chớp mắt, Đông Phương Bất Bại lại nhỏm dậy ôm ngược lấy Hoa Mãn Lâu, chôn đầu vào trước ngực hắn, toàn thân không kềm được mà run rẩy, thanh âm mang theo nghẹn ngào, lặp lại liên tục: “Thất Đồng... Thất Đồng...”

Hoa Mãn Lâu ôm lấy Đông Phương Bất Bại, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y, thấp giọng nói: “Ngươi lại muốn khiến ta lo lắng đến bao giờ đây? “

—————————

1/ Ngũ thể đầu địa: Là một động tác đại lễ trong phật giáo, lúc đó cả năm vị trí, đầu, hai đầu gối, hai khủy tay đều chạm đất, người hành lễ như nẳm rạp xuống đất. Hiện tại những người hành hương ở Tây Tạng vẫn thường tái hiện lễ này.

e7470613.jpg

Bonus thêm một tấm gần giống

0U3445b6-0.jpg

Thế mới thấy ‘động vật cũng rất có phật tính’

2/ Nhà họ Vương ở Lạc Dương: Là nhà ngoại của Lâm Bình Chi, cũng xem như thế gia của thành Lạc Dương, rất giàu có. Sự xuất hiện của họ cũng thúc đẩy việc Lệnh Hồ Xung gặp gỡ Nhậm Doanh Doanh tại trúc lâm trong nguyên tác.

3/ Chỉ hưu bảo ngựa: Một thành ngữ xuất hiện từ thời Tần. Nguyên là lần đó Triệu Cao vì muốn biểu hiện uy quyền lấn át thiên tử của mình nên đã mang một con hưu lên triều, trước mặt bá quan nói nó là ngựa, còn hỏi mọi người đó có phải là ngựa không. Thiên tử còn nhỏ, sợ hãi quyền uy của Triệu Cao nên không dám phản đối, bá quan cũng theo đó chấp thuận. Từ đó ‘Chỉ hưu bảo ngựa’ trở thành thành ngữ, ám chỉ việc mở to mắt hùng hồn nói dối.

4/ Gặp được không phí chút công phu: Là vế sau của thành ngữ ‘Đi mòn gót giày tìm không thấy, gặp được không phí chút công phu’. Chỉ việc hao tâm tổn trí làm việc gì đó lại không có kết quả, trong lúc vô tình lại gặp được, có thể ám chỉ duyên phận của hai người. Nhưng trong tình huống này thì là ‘nghiệt duyên’ đi.
Bình Luận (0)
Comment