Ngay lúc Đông Phương Bất Bại vẫn còn nghi hoặc không ngừng, Lệnh Hồ Xung đã vội vàng lên tiếng: “Đông phương, có phiền phức! Nhậm Ngã Hành đến dưới núi rồi!”
“Cái gì?” Đông Phương Bất Bại nghe được ba chữ Nhậm Ngã Hành thì nhất thời có chút nhíu mày.
Lệnh Hồ Xung thấy Đông Phương Bất Bại không có phản ứng gì nhiều liền vội la lên: “Ngươi vì sao còn bình tĩnh như vậy? Không phải Nhậm Ngã Hành là kẻ đối đầu của ngươi sao?”
Đông Phương Bất Bại cười nhạt, y và Nhậm Ngã Hành nào chỉ là đối đầu, thế nhưng thời khắc này y đối với lời nói của Lệnh Hồ Xung lại là một điểm cũng không tin, thời gian trước Mai trang còn truyền đến tin tức nói mọi việc đều bình thường, thế nào hiện tại Nhậm Ngã Hành lại thoát ra rồi? Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói: “Lệnh Hồ Xung! Ngươi đang nói nhảm gì đó? Vì sao lại đến đây? Mục đích là gì?”
Lệnh Hồ Xung bị câu hỏi của Đông Phương Bất Bại làm cho sửng sốt, nhìn thấy thần tình nghi ngờ trong mắt đối phương thì toàn thân không khỏi run lên. Gã làm sao lại quên mất Đông Phương cũng không phải nữ nhân tầm thường, mà là giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo, Đông Phương Bất Bại, là đệ nhất cao thủ danh dương giang hồ, nổi tiếng với việc cực kỳ tàn nhẫn, tính tình đa đoan. Cũng có thể vì gã đã quen nhìn lúc Đông Phương Bất Bại ở cùng với Hoa Mãn Lâu, vì vậy bất giác quên mất những đặc điểm này.
Lệnh Hồ Xung không khỏi cười khổ, xem ra muốn Đông Phương Bất Bại tin tưởng lời nói của mình sợ rằng gã còn phải phí một phen nước bọt, nếu lúc này người đến đổi thành Hoa Mãn Lâu… sợ rằng cũng thành một tình cảnh khác rồi đi? Tuy rằng trong lòng không cảm thấy quá thoải mái, thế nhưng Lệnh Hồ Xung cũng biết việc này cấp bách, không tiếp tục để tâm thái độ không tín nhiệm của đối phương. Dù sao sự lý giải của gã đối với Đông Phương Bất Bại cũng không ít, huống hồ trong lòng ít nhiều cũng vẫn chưa để người này xuống được…
Lệnh Hồ Xung chỉ đành thở dài, nói: “Đông phương, ta nói là sự thật. Nhậm Ngã Hành cũng sắp đến chân núi rồi! Ôi! Cũng là do ta đã thả lão ra! Từ Mai trang!”
Đông Phương Bất Bại nghe Lệnh Hồ Xung nhắc đến “Mai trang” thì thực sự động dung, y đột ngột vươn tay bắt lấy cổ áo của đối phương, ngữ điệu lạnh như băng, nói: “Ngươi nói cái gì? Là ngươi thả Nhậm Ngã Hành ra khỏi Mai trang?”
Lệnh Hồ Xung khó khăn lắm mới thoát khỏi sự đè ép đến từ chân khí của Đông Phương Bất Bại, hổn hển nói: “Ngươi… nghe ta nói đã… Đông phương! Khi đó ta cũng không biết người kia là Nhậm Ngã Hành! Ta… ta là bị Hướng Vấn Thiên lừa!”
Đông Phương Bất Bại nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn Lệnh Hồ Xung lạnh lùng nói:”Việc này đến tột cùng là thế nào?”
Lệnh Hồ Xung bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng phương thức nhanh nhất kể hết mọi chuyện lại một lần. Nguyên lai lúc gã vừa rời khỏi tiểu lâu trùng hợp chạm mặt Nhậm Doanh Doanh, nàng liền dùng cái cớ muốn giúp Lệnh Hồ Xung trị thương mà dẫn gã đến gặp Hướng Vấn Thiên. Thái độ làm người của Hướng Vấn Thiên hào sảng lại cực kỳ hiểu rượu, vừa gặp đã cùng Lệnh Hồ Xung xưng huynh gọi đệ, mà Lệnh Hồ Xung lại cho rằng Nhậm Doanh Doanh chính là chất nữ của Hoa Mãn Lâu, trong lòng càng là không có nghi ngờ.
Hướng Vấn Thiên tiếp tục mượn cớ muốn chữa thương cho Lệnh Hồ Xung mà dẫn gã đến cầu kiến Tứ quân tử tại Mai trang1, sau đó thuận theo từng bước sắp đặt thành công tiến vào địa lao Mai trang. Lệnh Hồ Xung trong lúc không đề phòng bị bọn họ đánh tráo với Nhậm Ngã Hành trong địa lao, thân hãm ngục thất, đến lúc đó gã mới biết được người bị giam cầm ở nơi này là tiền nhiệm giáo chủ Nhậm Ngã Hành của Nhật Nguyệt thần giáo, mà Nhậm Doanh Doanh hiển nhiên chính là nữ nhi của lão.
Sau lại nhờ vào cơ duyên xảo hợp, Lệnh Hồ Xung không chỉ hóa giải xong thương thế trên người, mà còn có thể thừa cơ trốn thoát. Còn từ chỗ của chủ nhân Mai trang biết được mật đạo lên Hắc Mộc Nhai, vì vậy gã vừa thoát ra liền ngựa không dừng vó chạy thẳng đến nơi này, thế nhưng đó cũng là việc sau khi Nhậm Ngã Hành rời khỏi Tây hồ một đoạn thời gian. Đoán chừng vì việc chuẩn bị kế hoạch ám sát Đông Phương Bất Bại gặp không ít khó khăn, thế nên vừa vặn để Lệnh Hồ Xung gặp được bọn họ vội vội vàng vàng tụ tập ở gần Hắc Mộc Nhai, gã liền gấp rút chạy lên tận đây thông tri trước cho Đông Phương Bất Bại chuẩn bị. Thế nên mới có một màn lúc nãy.
Thần sắ Đông Phương Bất Bại trầm như nước nghe Lệnh Hồ Xung kể lại, chỉ là lòng nghi ngờ cũng tản đi rất nhiều. Y thả đối phương ra, cất tiếng: “Theo lời ngươi nói thì bọn người Nhậm Ngã Hành đã ở dưới chân núi?”
Lệnh Hồ Xung gật đầu, ho khan hai tiếng, nói: “Ta cũng vì vội vàng muốn thông báo cho ngươi biết nên không dám dừng ở đó nấn ná nghe thêm, nên không biết đến tột cùng Nhậm Ngã Hành muốn lên Hắc Mộc Nhai như thế nào.”
Đông Phương Bất Bại cười nhạt, nhớ đến việc Nhậm Ngã Hành bị y nhốt dưới đáy Tây hồ tối tâm không thấy mặt trời, ngày tháng trôi qua cực kỳ khắc nghiệt, hiện tại người nọ tất nhiên muốn nhìn thấy y chết không có chỗ chôn. Thế nhưng, Nhậm Ngã Hành, ngươi cũng đừng quên, Đông Phương Bất Bại ta làm sao lại không muốn điều tương tự với ngươi chứ?
Đông Phương Bất Bại điềm nhiên nói: “Không cần quá lo lắng, Nhậm Ngã Hành ỷ vào việc mình từng là giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo, cho rằng ở nơi này còn có không ít căn cơ, tất nhiên là muốn đi từ chính sảnh. Chỉ là, Nhậm Ngã Hành, lão không suy xét một chút phân lượng của mình! Cho rằng Nhật Nguyệt thần giáo hiện tại còn giống như ngày đó sao? Hừ, bổn tọa cứ ở nơi này chờ lão lên núi, để xem bọn họ còn có thể nhảy nhót ra thứ gì.”
Lúc này Lệnh Hồ Xung sửng sốt một chút, nhìn Đông Phương Bất Bại tản mát ra uy nghi khiếp người không gì sánh được thì trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đây chính là phong thái ung dung của giang hồ đệ nhất cao thủ sao? Làm sao có điểm nào như nữ nhân… chỉ là không thể tưởng tượng được người này khi đứng trước mặt Hoa Mãn Lâu lại là một loại phong tình khác… Hoa Mãn Lâu, ngươi thật đúng là may mắn!
Nhưng mà, trong lúc Lệnh Hồ Xung vẫn còn đang quay cuồng trong suy nghĩ, Đông Phương Bất Bại lại đột nhiên nhớ đến một việc! Chỉ thấy cả người y đều chấn động, bật thốt lên: “Không tốt!”
Lệnh Hồ Xung bị phản ứng này của Đông Phương Bất Bại làm cho hoảng sợ, còn ngỡ rằng đã xảy ra chuyện gì, có chút nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”
Lúc nãy còn không phải giống như đều đã dự tính trước rồi ư?!
Thế nhưng lúc này Đông Phương Bất Bại vẫn còn thật giống như có điểm hoảng loạn, y cuống quýt nói với Lệnh Hồ Xung: “Nguy rồi! Hoa Mãn Lâu ở dưới chân núi!” Nói xong, Đông Phương Bất Bại cũng không đợi đối phương có phản ứng, lập tức lắc mình lao ra khỏi sân, khinh công nhất thời vận dụng đến cực hạn, chớp mắt đã không thấy bóng người.
Lệnh Hồ Xung mục trừng khẩu ngốc, vừa muốn nói gì đó thế nhưng trước mắt nào còn tàn ảnh của đối phương. Rơi vào đường cùng chỉ có thể thở dài lẩm bẩm “Xem ra một chữ tình này quả nhiên không thể lý giải mà.” Ngay cả một người tinh minh như Đông Phương Bất Bại, một khi dính vào chữ tình cũng không khỏi trở nên xuẩn động?
Lệnh Hồ Xung lắc đầu, bản thân không nghĩ nhiều nữa, cũng không đuổi theo Đông Phương Bất Bại mà ngược lại đi dạo một vòng khắp nơi, gã tùy tiện chọn một cái phương hướng thả người hướng qua. Lần này Lệnh Hồ Xung dạo một vòng qua Mai trang, võ công thoạt nhìn có chút kỳ ngộ, tinh tiến không ít.
Lại nói về Đông Phương Bất Bại, nguyên bản y nghe xong tin tức Lệnh Hồ Xung mang tới đã nghĩ sẽ ở tại Hắc Mộc Nhai chờ Nhậm Ngã Hành tự mình đưa đến cửa, nào biết lại chợt nhớ đến Hoa Mãn Lâu lúc này còn ở dưới chân núi đâu. Nếu để Hoa Mãn Lâu gặp được Nhậm Ngã Hành, chuyện này còn không phải nguy rồi? Nhậm Doanh Doanh chắc chắn sẽ nói quan hệ của y và Hoa Mãn Lâu cho Nhậm Ngã Hành biết, lão làm sao có thể đơn giản buông tha y?
Mà Đông Phương Bất Bại lại sâu sắc hiểu rõ cá tính của Hoa Mãn Lâu, tuy rằng bề ngoài ôn hòa như ngọc, thế nhưng cũng không chút yếu thế, tương phản tâm trí lại còn cực kỳ cứng cỏi. Nếu hắn gặp được Nhậm Ngã Hành tất nhiên tuyệt đối sẽ không lùi bước, mà đây lại chính là tình huống Đông Phương Bất Bại sợ nhất. Y biết võ công của Hoa Mãn Lâu hoàn toàn không kém, thế nhưng ở trước mặt địch nhân như Nhậm Ngã Hành thì y thực sự có chút lo lắng, Hoa Mãn Lâu đến tột cùng có thể đối kháng với kẻ đó không? Hơn nữa qua mười năm giam cầm, Nhậm Ngã Hành hiển nhiên tuyệt đối không thả lỏng võ công của mình, tự sự miêu tả của Lệnh Hồ Xung mà nghĩ, lão nhất định đã luyện một loại tà công nào đó, công lực tăng lên không ít.
Nếu muốn Đông Phương Bất Bại không lo lắng đến an nguy của Hoa Mãn Lâu? Đơn giản là không thể nào. Thân ảnh của Đông Phương Bất Bại gần như hóa thành một làn khói, căn bản nhìn không rõ được, đám giáo chúng trên đường chỉ cảm thấy trước mắt lóe qua một đạo hồng quang, phần đông còn cho rằng mình hoa mắt. Đông Phương Bất Bại cứ như vậy một đường lao xuống Hắc Mộc Nhai, trong ngực nghìn vạn lần cầu khẩn xin đừng để Hoa Mãn Lâu chạm mặt Nhậm Ngã Hành! Nếu như thật sự gặp được thì nên nhanh chóng né tránh! Không đúng, Hoa Mãn Lâu làm sao lẽ làm ra hành động như vậy? Ông trời, vậy nghìn vạn lần xin hãy cho con đuổi kịp! Nhậm Ngã Hành chết tiệt, Nhậm Doanh Doanh chết tiệt, các ngươi nếu dám động đến một sợi tóc của Hoa Mãn Lâu, cứ chờ chịu chết đi!
Thế nhưng bất luận trong lòng Đông Phương Bất Bại có bao nhiêu thành tâm khẩn cầu, tiến triển thực tế luôn luôn hướng về phía con người không muốn nhìn thấy nhất. Lúc này Hoa Mãn Lâu đang cực kỳ nhàn nhã ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ trong khách *** của Nhật Nguyệt thần giáo, mà trước mặt hắn lại cố ý xuất hiện ba người. Một là cô nương niên kỷ như hoa dung mạo xinh đẹp, Nhậm Doanh Doanh, một người là nam nhân trung niên thoạt nhìn đã quá năm mươi, mà người cuối cùng là một lão nhân đầu tóc rối tung, mặt đầy nếp nhăn, toàn thân cao thấp đều toát ra từng cổ tà khí, sắc mặt của lão cũng có chút trắng bệch, dường như là lâu năm không tiếp xúc với ánh mặt trời. Không sai, đó chính là tiền nhiệm giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, Nhậm Ngã Hành.
Lúc này cả khách *** đều lặng ngắt như tờ, ngay từ thời khắc bọn người Nhậm Doanh Doanh bước vào khách ***, toàn bộ giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo đều đã hoảng sợ núp vào một bên, ai cũng đều biết mục đích Nhậm Ngã Hành đến tận nơi này. Về phần những khách nhân khác, đã sớm chạy không còn một mống.
“Hoa… tiên sinh! Vì sao người… lại ở nơi này?” Biểu tình của Nhậm Doanh Doanh có chút phức tạp, ngữ điệu mang theo nghi hoặc dò hỏi cái người vốn không nên xuất hiện tại nơi này..
Hoa Mãn Lâu đạm đạm mỉm cười, nói: “Là Doanh Doanh sao? Chẳng lẽ ta xuất hiện ở nơi này liền rất kỳ quái?”
Nhậm Doanh Doanh không khỏi liếc nhìn Nhậm Ngã Hành thủy chung vẫn bảo trì trầm mặc bên cạnh, thấy lão híp mắt lại nhìn Hoa Mãn Lâu thì trong ngực nổi lên một cỗ bất an, phụ thân của nàng nghìn vạn lần đừng nên đối với Hoa Mãn Lâu… Nghĩ đến những hành động tàn nhẫn của phụ thân trong đoạn thời gian này, Nhậm Doanh Doanh không khỏi rùng mình một cái, vội vàng nói với Hoa Mãn Lâu: “Hoa tiên sinh, người vẫn nên nhanh chóng đi khỏi đây đi.”
Hoa Mãn Lâu vẫn là một bộ nhàn nhã, nghe vậy liền mỉm cười: “Đây lại là vì sao? Doanh Doanh, các ngươi cũng đang muốn quay về Hắc Mộc Nhai sao? “
Nhậm Doanh Doanh dừng lại một chút rồi nhìn về phía Nhậm Ngã Hành, bậm môi vội nói: “Hoa tiên sinh, ta vì sao lại đến đó không có quan hệ với người. Người vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi!”
Hoa Mãn Lâu nhấp một ngụm trà, có vẻ không chút nào để tâm, nói: “Doanh Doanh, ngươi biết ta sẽ không đi. Nếu đã đến, tại sao lại phải đi? “
Nhậm Doanh Doanh á khẩu không trả lời được, trong lòng lại vạn phần lo lắng, nếu để phụ thân biết quan hệ của Hoa Mãn Lâu và Đông Phương Bất Bại, Hoa Mãn Lâu nhất định khó thoát khỏi cái chết. Nhậm Doanh Doanh tuy rằng hận Hoa Mãn Lâu nảy ra tình cảm đó với Đông Phương Bất Bại, thế nhưng nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn Hoa Mãn Lâu gặp nguy hiểm đến tính mạng như vậy?
Lúc này, Nhậm Ngã Hành lại mơ rmiệng, thanh âm khàn đặc đến cực điểm, lão nói: “Doanh Doanh, người này là ai vậy? Ngươi quen biết sao?”
Nhậm Doanh Doanh ấp úng không biết nên trả lời thế nào, từ trong đáy lòng nàng thật sự rất sợ Nhậm Ngã Hành sẽ đối với Hoa Mãn Lâu làm gì đó bất lợi.
Chỉ là lúc này Hoa Mãn Lâu lại ôn hòa lên tiếng: “Doanh Doanh, ngươi không giới thiệu một chút sao?”
Nhậm Ngã Hành vẫn là lần đầu tiên gặp được loại người như Hoa Mãn Lâu, từ trên người của hắn ngoài dự liệu toát ra khí chất cực kỳ vi diệu, tuy rằng mọi hành động của đối phương đều cực kỳ trôi chảy nhàn nhã, thế nhưng theo bản năng Nhậm Ngã Hành lại cảm giác có gì đó không đúng. Không thể không nói, nhãn lực của Nhậm Ngã Hành qả thực bất phàm, đương sơ khi Đông Phương Bất Bại lần đầu tiên gặp được Hoa Mãn Lâu cũng không phát hiện trên người hắn có chỗ nào không ổn. Có thể thấy được, tuổi tác chênh lệch cũng quả thực đại biểu một ít khoảng cách về kinh nghiệm.
Nhậm Doanh Doanh nghe được câu hỏi của Hoa Mãn Lâu, không thể không trả lời, đành nói: “Hoa tiên sinh, đây là gia phụ Nhậm Ngã Hành. Còn có Hướng Vấn Thiên, Hướng thúc thúc… Cha, Hướng thúc thúc, vị này… vị này chính là Hoa Mãn Lâu, Hoa tiên sinh. Nữ nhi từng theo tiên sinh học đàn…”
Không gian trong nháy mắt trở nên cực kỳ yên tĩnh, mà khi Hoa Mãn Lâu nghe được ba chữ Nhậm Ngã Hành thì trên mặt lộ ra một tia ngạc nhiên, tiếp đó chỉ nghe hắn dùng ngữ điệu có chút sung sướng, nói: “Nguyên lai là Nhậm lão tiên sinh! Thực sự là đến sớm không bằng đến đúng lúc. Xem ra tại hạ vậy mà chọn được rất đúng lúc.”
Ba người Nhậm Ngã Hành có chút không giải thích được ý tứ của Hoa Mãn Lâu, Nhậm Doanh Doanh càng là nghi ngờ hỏi: “Hoa tiên sinh, ý của người là gì…?”
Một khắc sau, Hoa Mãn Lâu liền cười nhạt đứng lên, ngưng trọng mà ung dung sửa sang lại y phục trên người, sau đó hướng về phía Nhậm Ngã Hành ôm quyền thi lễ, thanh âm không lớn lại cực kỳ rõ ràng, nói: “Nhậm lão tiên sinh, xin chỉ giáo!”
Lời này vừa thốt ra, bốn phía kinh hãi! Hoa Mãn Lâu đây là đang làm gì? Khiêu chiến Nhậm Ngã Hành sao?!
——————
1/ Mai trang tứ hữu: Hay còn gọi là Giang nam tứ hữu, là bốn nhân vật của Nhật Nguyệt thần giáo, hộ khẩu ở Mai Trang, Cô Sơn, Tây Hồ, Hàng Châu. Họ gồm có Hoàng Chung Công, Hắc Bạch Tử, Ngốc Bút Ông, và Đan Thanh Tiên Sinh. Lần lượt thích đàn, cờ, thư pháp, vẽ và rượu.
Mai trang là nơi Đông Phương Bất Bại giam giữ Nhậm Ngã Hành, bốn người nọ có vai trò quản ngục, nhưng sau này lại bị Hướng Vấn Thiên dùng Lệnh Hồ Xung và những báu vật liên quan đến ham mê đặc hữu của mình lừa gạt, cuối cùng để Nhậm Ngã Hành chạy thoát, toàn bộ bốn người đều bị giết.